DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh: Khổ Tận Cam Lai
Chương 44: Chương 44: Trọng sinh khổ tận cam lai

Chọn ngày chủ nhật, sáng sớm Diệp Thủy Thanh và Cận Văn Lễ đã lái xe hàng nhỏ chở than và hai sọt táo đưa đến nhà mẹ Diệp Thủy Thanh.
 
“Anh học lái xe từ khi nào vậy?” Diệp Thủy Thanh cho rằng sau khi Cận Văn Lễ mượn xe hàng còn phải nhờ người đưa đồ đến nhà mình giúp, không ngờ anh lại tự lái xe hàng.
 
Cận Văn Lễ hất càm, biểu cảm rất ra vẻ: “Chồng em là nhân tài của Đại Lương, vợ à em đừng coi anh như que củi chỉ để đốt, lúc anh vừa vào xưởng rượu thì đã theo tài xế học lái xe rồi, chuyện nhỏ thôi!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhìn bộ dạng đắc ý của Cận Văn Lễ, Diệp Thủy Thanh bật cười: “Nói anh giỏi thì liền ra vẻ, thứ anh biết cũng không ít, không uổng công cứ tự xưng với người khác là ông đây, em xem thường anh rồi.”
 
“Vậy cũng phải phân rõ là với ai, ở trước mặt vợ thì em chính là bà cô của anh!”
 
Diệp Thủy Thanh nghe vậy thì cười khanh khách, Cận Văn Lễ càng hăng hái nịnh nọt cô mấy câu.
 
Lúc nói chuyện thì đã lái xe vào trong hẻm nhà Diệp Thủy Thanh, dừng xe trước sân nhà họ Diệp, hai người xuống xe kêu cửa.
 
Không lâu sau người nhà họ Diệp đều ra ngoài, Diệp Thắng Cường và Diêu Hồng đều cầm xẻng chuẩn bị dỡ than giúp Cận Văn Lễ.
 
Trương Nguyệt Anh cũng vui mừng đến sáng mắt: “Em rể đến rồi à, vào nhà uống chút nước trước lát nữa hẵng làm việc cũng không muộn, anh hai của em cũng đi lấy xẻng rồi, một xe than như vậy trú đông chắc là đủ dùng! Táo này trông cũng ngon, còn lớn hơn đơn vị của bọn chị phát nữa.”
 
Cận Văn Lễ cười: “Chuyển qua một xe trước, không đủ thì em lại đưa thêm bất cứ lúc nào, chị hai, năm nay nhà chị mua bao nhiêu than vậy?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trương Nguyệt Anh sững sờ: “Mua than gì, đây chẳng phải than sao?”
 
Lúc chị ta chưa gả qua đã biết đến mùa đông thì nhà họ Diệp không lo về than, Diệp Thắng Chí sớm đã nói với mình rồi, trong tay Cận Văn Lễ có than, nhà bọn họ dùng tùy ý không có chút vấn đề nào cả, vậy tại sao Cận Văn Lễ còn hỏi mình có mua than không, lẽ nào hỏi nhà mẹ đẻ của mình? Nếu anh cũng có thể cho nhà mẹ đẻ của mình một xe vậy thì đúng là tốt quá rồi. Thế là lập tức đáp lại một câu: “Em hỏi nhà mẹ chị hả? Nhà mẹ chị vẫn chưa mua.”
 
Cận Văn Lễ lắc đầu: “Chị hai, ý em là chẳng phải chị với anh hai ở riêng rồi sao, than này là em cho bố mẹ còn có nhà anh cả với chị cả dùng, nếu chị với anh hai vẫn chưa mua thì em cũng có thể lấy giúp một chút, đến lúc đó bán cho hai người theo giá cung ứng, chị thấy thế nào?”
 
Trương Nguyệt Anh nghe xong thì ngớ ra, lúc này Diệp Thắng Chí cầm xẻng quay lại cũng đờ ra tại chỗ, Diệp Thủy Thanh mỉm cười không nói chuyện, Chung Xuân Lan thì đẩy Cận Văn Lễ vào trong nhà: “Mau vào nhà đi, ở ngoài gió lớn. Thắng Cường, hai vợ chồng con cũng vào trước đi, đợi gió nhỏ lại rồi hẵng dỡ than.”
 
Một đám người vào nhà, Chung Xuân Lan rót nước nóng rồi lại rửa mấy quả táo, còn bày hai dĩa bánh ngọt: “Bánh ngọt này là hai hôm trước Văn Lễ mang qua, mẹ với bố con cũng không ăn được, mấy đứa ăn hết đi.”
 
“Mẹ, bánh ngọt này mẹ với bố không nỡ ăn, thích ăn cái nào con lại mua, mẹ cũng không cần lo lắng Thủy Thanh không ăn được, ở nhà cô ấy không thiếu ăn, con đều là lấy đồ ăn còn dư lại của cô ấy, mẹ xem người con cường tráng như vậy, mẹ đừng lo lắng cho con gái!”
 
Cận Văn Lễ vừa nói xong đã chọc người khác bật cười, đám người nói nói cười cười rất sôi nổi, Diêu Hồng cười theo một lúc thì chuẩn bị lên phố mua đồ ăn với rượu, buổi tối tiếp đãi Cận Văn Lễ và Diệp Thủy Thanh.

 
Diệp Thủy Thanh vội nói: “Chị cả, em đi với chị nhé.” Anh cả với chị dâu kiếm được không nhiều, không lý nào lại để người ta tiêu nhiều tiền như vậy để tiếp đãi mình.
 
“Không sao, chị tự đi là được, em về nhà mẹ chính là khách, lại mang đến nhiều than như vậy, một bữa cơm vẫn có thể làm được.” Diêu Hồng biết Diệp Thủy Thanh sợ mình tiêu tiền, nên khuyên cô ngồi đó không để cô đứng dậy.
 
“Chị cả, để Thủy Thanh đi cùng chị đi, muốn ăn gì cứ để Thủy Thanh mua. Vợ à, anh muốn ăn cá hộp, em mua cho anh hai hộp nha!” Bởi vì khoảng thời gian gần đây bắt đầu buôn bán than, thu nhập của Cận Văn Lễ lại tăng lên không ít, kinh tế cũng dư dả hơn trước một chút, cho nên anh cũng không muốn để hai vợ chồng Diệp Thắng Cường tiêu nhiều tiền, dứt khoát chọn đồ trước.
 
“Vừa nhìn là Thủy Thanh ở nhà có quyền quyết định, Văn Lễ đối xử với vợ mình đúng là tốt không cần nói.” Diêu Hồng không khỏi khen ngợi Cận Văn Lễ.
 
Cận Văn Lễ cười hì hì cũng không khiêm tốn, vốn dĩ anh làm được đương nhiên là mặc cho người khác khen ngợi.
 
Diệp Thủy Thanh và chị cả Diêu Hồng ra khỏi nhà đi ra ngoài sân, lúc đi qua trước cửa nhà anh hai thì phảng phất nghe thấy bên trong có tiếng cãi nhau, nghĩ chắc hẳn là chị hai cãi nhau với anh hai.
 
Nếu đã đạt được mục đích, Diệp Thủy Thanh cũng không nghĩ thêm về vấn đề này nữa, chuyện của anh hai và chị hai vẫn nên để bố mẹ mình xử lý, suy cho cùng mình cũng là người gả ra ngoài rồi, không thể nói.
 
Buổi tối ăn cơm với bố mẹ còn có anh cả và chị cả, do Cận Văn Lễ uống với Diệp Thắng Cường không ít rượu, ăn cơm xong thì Chung Xuân Lan giữ hai người ở lại một đêm rồi hẵng về, dù sao căn phòng kia của Diệp Thủy Thanh cũng còn trống, bình thường cũng hay dọn dẹp.
 
Quả thật Cận Văn Lễ đã uống nhiều, nên đồng ý rất thẳng thắn, đợi khi trải chăn xong nằm lên đó thì thở phì phò rồi ngủ thiếp đi, Diệp Thủy Thanh thì nói chuyện với mẹ một lúc mới về phòng nghỉ.
 
Sáng sớm hôm sau, mới sớm Diệp Thủy Thanh và Cận Văn Lễ đã lái xe về nhà họ Cận, sau khi dọn dẹp xong thì ai nấy tự đi làm rồi bày sạp.
 
Hơn nửa tháng trôi qua, lúc Diệp Thủy Thanh về lại nhà mẹ thì nghe mẹ nói, từ sau lần trước mình đi, không tới một tuần thì anh hai chạy đến nói với họ là không muốn sống riêng nữa, còn nói trước đây là mình nghĩ sai, nói Trương Nguyệt Anh cũng biết sai rồi, là họ vẫn luôn thơm lây từ bố mẹ, không ngừng nhận sai muốn sống chung.
 
Diệp Thủy Thanh cười nói: “Thái độ của chị hai đúng là thay đổi nhanh thật, mẹ nói thế nào?”
 
“Mẹ nói gì được, mẹ còn có thể chấp nhặt với chúng nó sao, nếu chị hai con hiểu ra không ai lợi dụng nó là được rồi, nếu không thì tách chúng nó ra cũng không giống người một nhà nữa.”
 
“Mẹ nói làm sao thì làm vậy, con không ý kiến.”
 
“Ừm, con khiến cho cuộc sống của mình tốt đẹp thì còn tốt hơn bất cứ thứ gì, cũng không cần cứ nhớ về nhà, mẹ với bố con luôn nói ban đầu chúng ta ngăn cản con hẹn hò với Văn Lễ như vậy, nhưng người ta không hề ghi thù chút nào còn đối xử với nhà chúng ta tốt như vậy, nghĩ lại thì cảm thấy xấu hổ.”
 
“Sau này bố mẹ yêu thương đứa con rể này hơn, con cũng đối xử với anh ấy tốt là được, mẹ với bố đừng nghĩ nhiều như vậy.” Về điểm này Diệp Thủy Thanh vẫn rất cảm ơn Cận Văn Lễ, cảm ơn anh không oán hận bố mẹ mình.
 
“Đúng rồi, quên nói với con, chị cả của con có thai rồi.” Chung Xuân Lan vừa nhắc đến chuyện này thì cười híp mắt, cũng coi như mình có thể nhìn thấy người cách thế hệ rồi.

 
Diệp Thủy Thanh vô cùng ngạc nhiên vui mừng: “Thật ạ? Vậy tốt quá rồi!” Cháu lớn của mình có manh mối rồi.
 
Điều cô lo lắng nhất sau khi cô sống lại thật ra chính là thay đổi vận mệnh theo mỗi người, hai đứa cháu của mình cũng sẽ chịu ảnh hưởng, nếu lỡ không có manh mối, trong lòng cô làm sao có thể yên được! Bây giờ tốt rồi, chị cả mang thai, mình cũng yên tâm.
 
“Còn không phải tốt sao! Bố con vui đến nỗi nói với người ta khắp nơi, con với Văn Lễ kết hôn cũng hơn nửa năm rồi, có phải cũng nên suy nghĩ chuyện sinh con không?”
 
“Mẹ, bọn con không vội, vẫn nên đợi cuộc sống ổn định chút rồi hẵng nói vậy.” Thật ra Diệp Thủy Thanh rất sợ nhắc đến chuyện này, rốt cuộc mình có thể có con hay không vẫn là một ẩn số.
 
“Cũng đúng, đợi một năm cũng được, con còn nhỏ tuổi, nhưng Văn Lễ không còn nhỏ nữa, nhà bọn họ chắc là sốt ruột, chuyện này con phải nhớ trong lòng, nghe chưa?”
 
“Biết rồi ạ, con hiểu.” Diệp Thủy Thanh trả lời nhưng trong lòng lại cảm thấy mông lung, cô với Cận Văn Lễ cũng ở với nhau không ít, thời gian dài như vậy lại không có chút động tĩnh nào.
 
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt lại sắp đến tết, Cận Văn Lễ mua không ít đồ tết, rồi lại mua không ít dây pháo, chỉ đợi đêm ba mươi tết đốt cho đã ghiền, Đồng Tú Vân cũng nói năm nay trong nhà đủ người, chắc chắn sẽ ăn tết náo nhiệt hơn.
 
Kết quả tết năm nay rất náo nhiệt, hơn nữa không phải náo nhiệt bình thường, hơn sáu giờ đêm ba mươi tết, Hoàng Kim Hoa bắt đầu ầm ĩ đau bụng, ban đầu mọi người chỉ nghĩ chị ta chuyện bé xé to, chỉ là đợi đến lúc phát hiện ngay cả đồ ăn chị ta cũng không ăn được mới để ý tới, lập tức đưa chị ta đến bệnh viện.
 
Bệnh viện ngoài bác sĩ cấp cứu trực ban và hai y tá thì người khác đều về nhà ăn tết, cả hành lang vắng vẻ chỉ có mấy người nhà họ Cận ngồi đó, tết cũng không đón được rồi.
 
Hoàng Kim Hoa ầm ĩ một đêm, cuối cùng lúc hơn tám giờ mùng một đầu năm đã sinh một bé trai mập mạp ba ký rưỡi tám lạng, lần này khiến Cận Văn Nghiệp vô cùng vui mừng.
 
“Bố mẹ, bây giờ hai người chắc đã hiểu chuyện gì xảy ra rồi chứ, ban đầu cứ nghe ông bác sĩ kia nói bậy, nói đứa bé có tật, may mà lúc đó con cố chịu, vẫn phải cảm ơn bà ngoại của thằng bé!”
 
Đương nhiên hai vợ chồng Cận Quan Tường và Đồng Tú Vân rất vui mừng, đồng thời cũng hối hận, đứa cháu trai này suýt chút đã hủy trong tay bản thân họ, cho nên cũng chỉ cúi đầu thở dài không có lời phản bác.
 
“Vẫn là con trai của bố có may mắn, sinh nhật mùng một đầu năm thì ai bì được chứ? Sau này mỗi lần đón tết sinh nhật đều bằng với mọi người chúc mừng cho thằng bé, nhà nhà đều vui vẻ, con trai của bố đúng là có phúc!” Cận Văn Nghiệp vô cùng đắc ý, vừa nói vừa liếc nhìn Cận Văn Bách và Cận Văn Lễ, con của mình là cháu trưởng của nhà họ Cận, hai anh em này của anh ta thì cái bóng của không có, sau này xem ai dám nói vợ mình ngốc, nói mình không đứng đắn chứ!
 
“Bố đứa bé là ai?” Bác sĩ đi qua.
 
“Là tôi, bác sĩ có chuyện gì sao, khi nào tôi có thể nhìn con?”
 
Biểu cảm của bác sĩ rất nghiêm trọng: “Còn phải quan xác mấy ngày nữa mới được, vừa nãy hai chủ nhiệm trong khoa chạy đến cùng nhau kiểm tra, cậu phải chuẩn bị tâm lý, hai chân đứa bé này có thể có vấn đề.”

 
“Hả! Sao có thể chứ, bác sĩ, vừa nãy y tá còn nói rất khỏe mạnh, sao giờ lại có tật chứ?”
 
“Mới sinh vốn không dễ phát hiện vấn đề, con của cậu có thể phát hiện ngay bây giờ cũng coi như là tốt, phát hiện sớm chữa trị sớm, có bao nhiêu thì đợi đứa trẻ lớn lên mới nhìn ra!” Bác sĩ nói xong thì bỏ đi.
 
Qua hồi lâu Cận Văn Nghiệp mới ngơ ngác ngồi trên ghế dài của bệnh viện, cúi đầu không nói lời nào.
 
“Chú ba, đừng lo lắng, lỡ như không có chuyện gì lớn thì sao, chú nói xem phải không?” Ngoài miệng Trịnh Quốc Phương thì khuyên can, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt thì không giống vậy, phảng phất mang theo vẻ cười nhạo.
 
Cận Văn Nghiệp cũng không để ý ai cả, chỉ một mình ngồi đó, vốn dĩ Cận Quan Tường với Đồng Tú Vân còn vui mừng, tuy nói tình huống lúc này chuyển biến đột ngột nhưng dẫu sao trong lòng sớm đã có chuẩn bị, cùng với buồn bã thì cũng có thể duy trì sự bình tĩnh.
 
Người nhà họ Cận sốt ruột chịu đựng bốn ngày, cuối cùng cũng có kết quả, hai chân đứa bé dị dạng bẩm sinh, căn bản không cách nào trị được, chỉ đành nằm trên giường cả đời, cũng không phán đoán được là bệnh gì, cuối cùng viết lên chẩn đoán bệnh là tê liệt trẻ em.
 
Cận Văn Nghiệp hoàn toàn sụp đổ, ngẩn ngơ ôm đứa trẻ trong lòng, Diệp Thủy Thanh đứng bên cạnh nhìn thấy mặt mũi đứa bé trông không tệ, nhìn xuống thì không nhịn được mà quay đầu đi, hai chân của đứa bé cuộn tròn với nhau, hình dáng vặn vẹo khiến người ta kinh hãi lại chua xót.
 
Cận Văn Lễ cũng thở dài một hơi, lau nước mắt cho Diệp Thủy Thanh, vỗ vai cô cũng không nói lời nào, vốn dĩ đứa bé này không nên sinh ra, là anh ba của mình kiên quyết muốn giữ, cứ phải để nó đến thế giới này chịu tội cả đời, thật đáng thương mà.
 
“Bố, chuyện đã thế này rồi, đứa bé cũng phải có một cái tên chứ?” Cận Văn Bách nhìn đứa bé cũng rất khó chịu.
 
Cận Quan Tường nhìn chăm chăm vào con trai thứ ba của mình khẽ nói: “Không phải con nói đứa bé này có phúc sao? Bây giờ nhìn đúng là có phúc, cả đời đều phải nằm trên giường chờ người khác hầu hạ, vậy không phải là phúc sao? Nếu bố nó đã nói như vậy rồi, thì gọi là Cận Phúc đi.”
 
Cứ như vậy nhà họ Cận trải qua một năm mới đầy bi thảm, mà hàng xóm xung quanh cũng đều biết con dâu thứ ba nhà họ cận đã sinh một đứa con trai dị dạng, nên liền rối rít đến xem, phần nhiều là coi như chuyện kỳ lạ để tán gẫu, khiến người nhà họ Cận cũng không muốn ra ngoài, ở chỗ riêng tư Cận Quan Tường nói với người trong nhà rằng đây là báo ứng mà thằng ba hại chết con trai cả của nhà họ Thôi, đứa bé này chỉ đành nuôi lớn tử tế coi như là trả nợ.
 
Diệp Thủy Thanh ghét Cận Văn Nghiệp thế nào đi nữa cũng đau lòng cho đứa bé vô tội này, may chăn mỏng cho đứa bé rồi đem vào phòng Cận Văn Nghiệp, chẳng qua là Cận Văn Nghiệp thì như lo lắng gì đó, Hoàng Kim Hoa lại không buồn quá lâu, cũng rất thích đứa bé, không khắt khe, cũng coi như là khiến người ta yên tâm không ít.
 
Một ngày nọ Cận Văn Lễ về nhà lấy hai lọ thủy tinh nhỏ từ trong túi ra cho Diệp Thủy Thanh xem với vẻ vô cùng thần bí: “Vợ này, mau xem xem em có nhận ra thứ này không!”
 
Diệp Thủy Thanh đang tính tiền bán sách, chỉ ngẩng đầu lên nhìn sơ một cái rồi nói: “Đây không phải là mứt trái cây sao?”
 
“Sao em biết?” Cận Văn Lễ khó tin nhìn sang Diệp Thủy Thanh.
 
Diệp Thủy Thanh lại ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt mới phản ứng là mình nói lộ, thế là vội tìm cái cớ: “Em từng thấy hình ảnh trong sách, sao thế?”
 
“Không sao, chỉ là dọa anh giật mình, thứ này là anh sẹo mang về từ miền nam, mang cả một xe, anh cầm về hai lọ để em nếm thử, nếu thấy được thì anh nhập vài cái.” Cận Văn Lễ lập tức thư thái trở lại, mở một lọ ra để Diệp Thủy Thanh thử.
 
Diệp Thủy Thanh thấy mứt trái cây trong lọ thủy tinh là màu xanh lá, mình thật sự chưa từng ăn, thế là thử một miếng, mùi vị đúng là rất ngon: “Cái này làm thế nào vậy, mùi vị rất đặc biệt.”
 
“Nghe anh sẹo nói mứt trái cây này là vị kiwi, còn về kiwi trông như thế nào thì anh không biết.”
 

Diệp Thủy Thanh từng ăn kiwi mấy lần, nhưng lúc đó cũng không thấy ngon, chỉ là làm thành mứt trái cây lại cảm thấy khác biệt.
 
“Thứ này đắt không?”
 
“Không rẻ, nhập hàng thì phải một tệ bảy, một lọ bán ít nhất là hai tệ hai, thứ này cũng chỉ nếm thử mới lạ, cho nên anh định bán một ít trước, nếu không thì xưởng dây kéo kia cũng sắp ngừng sản xuất rồi, trước khi anh chưa tìm được xưởng tiếp theo thì có thể bán cái này trước.”
 
“Tại sao ngừng sản xuất vậy?”
 
“Nghe nói là chỉ tiêu kế hoạch của chính phủ hạ xuống rồi, cho nên hàng trong xưởng bọn họ tồn động quá nhiều không bán ra được, hơn nữa cũng không phải doanh nghiệp nhà nước đương nhiên không trụ nổi, xưởng trưởng còn phải bán máy móc như sắt vụn kia, mứt trái cây này cũng không biết có thể bán ra không.”
 
Diệp Thủy Thanh bỏ bút trong tay xuống rồi dựa qua: “Bán sắt vụn cũng lãng phí quá rồi, máy móc đó lớn không, chúng ta có thể mua về tự làm không?”
 
“Vợ à, em nghĩ cũng đơn giản quá rồi, chúng ta làm gì có chỗ với công nhân để làm chứ, lẽ nào mình ăn gạo còn phải tự trồng à.”
 
“Không được thì không được thôi, chẳng phải em nói muốn tự tạo tự tiêu một chuỗi dây chuyền thì tốt biết mấy sao, mứt trái cây này của anh em thấy đợi ngày mai đến chợ mở một lọ trước chuyên để người khác nếm thử, như anh nói chẳng qua chỉ là ham mới lạ, chưa chắc có người bất chấp mua về để người nhà đều thử đâu.” 
 
Cận Văn Lễ suy nghĩ cẩn thận một hồi, không nhịn được vỗ đùi: “Vợ à em chính là thần tài gia của anh, tự tạo tự tiêu cái này nói hay quá, nếu anh có thể nghĩ cách nhận thầu lại xưởng dây kéo, đến lúc đó cũng không cần bày sạp quy mô nhỏ nữa, anh chuyên phát triển nguồn tiêu thụ! Chuyện này anh phải suy nghĩ kỹ, mứt hoa quả em nói cũng có lý, ngày mai anh làm theo em nói, cùng lắm thì lãng phí một lọ cũng không có gì!”
 
“Thấy tín phiếu nhà nước cũng sắp đến kỳ rồi, đợi lấy được tiền anh còn thu mua nữa không?” Diệp Thủy Thanh chỉ đưa ra ý kiến, cũng là thuận miệng nói, không ngờ Cận Văn Lễ lại thật sự để trong lòng.
 
“Thu đương nhiên phải thu rồi, anh còn muốn sổ tiết kiệm mười nghìn tệ nữa đây, chuyện trong xưởng ngày mai anh tìm anh em bàn bạc, vợ ơi, đầu óc của em linh hoạt quá.” Cận Văn Lễ phấn khởi đến mức ngồi không yên, chỉ mong trời mau sáng để bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình.
 
Không tới mấy ngày thì tín phiếu nhà nước đến kỳ, Cận Văn Lễ và Diệp Thủy Thanh kiếm được hơn hai nghìn tệ, cộng thêm tiền bán sách, bày sạp, bán than và bán mứt trái cây kiếm được, hai người đã có vốn hơn năm nghìn tệ, chỉ có điều bên phía xưởng dây kéo có tin, phí nhận thầu cần phải ba mươi lăm tệ, so sánh với số chi phí này thì năm nghìn tệ không đáng là gì.
 
Cho dù như vậy Cận Văn Lễ cũng không nản lòng, vẫn chạy khắp nơi liên lạc chuyện nhận thầu, cuối cùng tìm được bốn anh em mọi người đã góp đủ tiền cuối cùng hoàn thành xong mọi chuyện, Cận Văn Lễ biến hóa nhanh chóng trở thành xưởng trưởng của xưởng dây kéo Hưng Lợi, thế là các anh em ai nấy đều dắt vợ và đối tượng tụ tập cùng nhau chúc mừng.
 
“Vợ này, đám Hầu Tử thì anh không nói, anh giới thiệu với em người này, Tống Vĩ anh em của anh, chung đơn vị với anh, sau này cũng không đi làm nữa, ngược lại đã đi bán vật liệu thép kiếm được khối tiền lớn, lần này nhận thầu xưởng người ta đã bỏ ra mười nghìn tệ đó! Việc có thể thành là phải cảm ơn chú em Tống của anh.”
 
Diệp Thủy Thanh mỉm cười gật đầu với Tống Vĩ, tướng tá người này rất bình thường, trông cũng già dặn hơn Cận Văn Lễ.
 
Tống Vĩ cũng cười: “Chia theo lợi nhuận tôi cũng không thiệt thòi, cảm ơn cái gì! Anh Cận, anh đúng là có phúc, vợ xinh đẹp như vậy nhìn đến nỗi người cô đơn như tôi cũng muốn lấy vợ rồi.”
 
“Vậy anh mau tìm đối tượng đi, cũng không phải điều kiện không tốt, tìm người thế nào mà không có!” Cận Văn Lễ ôm Diệp Thủy Thanh cười ha ha, sau đó lại liên tục nâng ly mời rượu, mọi người mời lại anh, miệng đều xưng xưởng trưởng Cận, Cận Văn Lễ vui đến nổi sắp lơ lửng.
 
Diệp Thủy Thanh ôm Cận Văn Lễ thỉnh thoảng khuyên anh uống ít chút, rồi lại bận gắp đồ ăn cho anh, chỉ là bận cả buổi thì cảm thấy có chút bất thường, thế là liền theo dõi bắt đầu để ý người trên bàn rượu, không bao lâu thì phát hiện chỗ của vấn đề. 
 
Vấn đề nằm trên người Tống Vĩ kia! Diệp Thủy Thanh liếc nhìn thấy tên họ Tống đó cứ nhân lúc người khác không chú ý thì cố tình nhìn về phía mình, ánh mắt đó khiến cô rất khó chịu!

 


Đọc truyện chữ Full