DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh: Khổ Tận Cam Lai
Chương 49: Chương 49: Trọng sinh khổ tận cam lai

Diệp Thủy Thanh vén rèm cửa lên rồi thò đầu ra ngoài, quả nhiên phát hiện Cận Văn Lễ ngồi xổm bên dưới cửa sổ phòng mình đang cúi đầu hút thuốc, mượn ánh trăng chỉ thấy một đống tàn thuốc dưới đất, thì liền tức giận không biết nguyên do.
 
“Nửa đêm canh ba anh không ngủ mà chạy đến đây hút thuốc, bây giờ trong phòng em đều là khói, sắp sặc chết người rồi!”
 
Diệp Thủy Thanh nổi giận với Cận Văn Lễ, nhưng lại thấy anh không chút phản ứng, chỉ hút thuốc liên tiếp, thế là lại gọi anh: “Này, em nói chuyện với anh đấy, anh nghe thấy không hả? Khói này sặc lắm!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cận Văn Lễ vẫn không nói chuyện, chẳng qua chỉ là dập điếu thuốc trong tay.
 
Diệp Thủy Thanh lại gọi anh mấy tiếng, thấy Cận Văn Lễ vẫn làm lơ mình, trong lòng buồn bực mặc quần áo vào đi vòng ra sau nhà.
 
“Anh sao thế?” Trước nay Cận Văn Lễ chưa từng có biểu hiện như vậy, Diệp Thủy Thanh đứng trước mặt anh nhỏ giọng hỏi thăm.
 
Cận Văn Lễ cúi đầu càng thấp hơn, hồi lâu mới buồn bã nói một câu: “Anh nằm mơ.”
 
“Sau đó thì sao?”
 
Cận Văn Lễ lắc đầu: “Anh không muốn nói, anh không hút nữa, em về ngủ đi, ngày mai còn phải đi làm nữa, tự anh ngồi một lát thì đi.”
 
“Bộ dạng này của anh thì em còn ngủ được sao, anh ngẩng đầu lên nói chuyện với em.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Thủy Thanh nói xong thì thấy Cận Văn Lễ vẫn không có chút phản ứng, cô cũng mất kiên nhẫn, khom lưng giơ tay nâng mặt Cận Văn Lễ ép anh ngẩng đầu lên.
 
“Anh…, anh khóc à?” Diệp Thủy Thanh nhìn mặt Cận Văn Lễ đầy nước mắt thì lắp bắp.
 
Cận Văn Lễ nhìn Diệp Thủy Thanh, mím môi, cuối cùng ôm eo cô bật khóc: “Vợ ơi, anh thật sự biết sai rồi, anh mơ thấy em không cần anh nữa, cho dù anh cầu xin thế nào em cũng không liếc nhìn anh, anh là tên khốn anh không nên học theo anh hai của anh làm em đau lòng! Hu hu…”
 
Diệp Thủy Thanh giật mình, biểu hiện của Cận Văn Lễ vượt quá dự đoán của cô, trong lúc nhất thời cũng ngẩn ra tại chỗ.
 
“Sao thế, ai khóc trong sân nhà ta vậy?” Cận Văn Lễ vừa gào khóc thì không sao, người nhà họ Diệp đều bị anh gọi ra ngoài, trong tay hai anh em Diệp Thắng Cường và Diệp Thắng Chí cầm đồ chuẩn bị đánh người.
 
Một nhóm người đi ra sau cửa sổ theo âm thanh, chỉ thấy là Cận Văn Lễ nửa quỳ dưới đất ôm Diệp Thủy Thanh vừa khóc vừa gào.
 
“Thủy Thanh, em ức hiếp Cận Văn Lễ à?” Anh cả Diệp Thắng Cường đặt cây gậy trong tay xuống ngốc nghếch hỏi một câu, người khác cũng sững sờ tại chỗ như vậy.
 
Một người phụ nữ như mình sao có thể ức hiếp một người đàn ông như anh chứ, anh cả nói chuyện suy nghĩ chút được không, thật là.
 
“Văn Lễ à, rốt cuộc con làm sao thế, nói với mẹ, nếu Thủy Thanh không tốt thì để mẹ nói nó!” Bây giờ Chung Xuân Lan xem đứa con rể Cận Văn Lễ này thật sự giống như một nửa con trai, hơn nữa nhìn cảnh tượng này cũng chắc chắn là con gái làm khó Cận Văn Lễ, cho nên đi qua an ủi con rể trước.
 
Cận Văn Lễ ngẩng đầu nhìn Diệp Thủy Thanh với vẻ mặt đầy đau lòng buồn bã, thấy mẹ vợ thì lại càng uất ức hơn: “Mẹ! Con mơ thấy Thủy Thanh không cần con nữa, trong lòng sợ hãi nên chạy qua đây, làm ồn đến giấc ngủ của bố mẹ, mẹ đừng trách con!”
 
“Ai dô, sao lại nói bậy chứ, Thủy Thanh con cũng thiệt là, hai vợ chồng sống với nhau làm gì có chuyện không trắc trở, con hờm hờm cũng được rồi đó, nhìn thằng bé Văn Lễ uất ức thành bộ dạng gì rồi, ở mấy ngày như thế cũng tàm tạm rồi! Văn Lễ mau đứng dậy, mình không khóc, con về phòng ngủ một giấc trước, ngày mai mẹ làm chủ bảo Thủy Thanh theo con về, nghe lời nào!”

 
Cận Văn Lễ nghẹn ngào không nói chuyện, chỉ ngẩng đầu nhìn Diệp Thủy Thanh.
 
“Con bé này sao lại không nói chuyện, cứ phải ép chết người ta mới được à?” Chung Xuân Lan thấy con gái không lên tiếng thì đẩy cô một cái, Cận Văn Lễ cắt cổ tay cũng đã cắt ba lần rồi, lẽ nào còn muốn để anh cắt nữa.
 
Diệp Thủy Thanh nhìn bộ dạng đáng thương của Cận Văn Lễ, thì cũng mềm lòng: “Mẹ em đã nói như vậy rồi, anh còn quỳ làm gì.”
 
Lúc này Cận Văn Lễ mới lau mặt, mỉm cười đứng dậy: “Cảm ơn mẹ, cảm ơn vợ, sau này anh nhất định sẽ thay đổi hoàn toàn!”
 
“Được rồi, mau về phòng đi.” Chung Xuân Lan nói xong lại bảo người khác cũng về đi.
 
Trương Nguyệt Anh quay đầu nhìn Diệp Thủy Thanh và Cận Văn Lễ, đợi lúc đến trước cửa mình thì hừ nói: “Xem xem em gái của anh thủ đoạn ghê cỡ nào, tên côn đồ Cận Văn Lễ kia cũng xử lý đâu ra đó, em nha, đúng là nên học hỏi em ấy thêm nữa, xem anh sau này còn dám chọc giận em không, đến lúc đó cũng để mẹ anh nhượng bộ với em!”
 
“Mẹ anh cũng không đắc tội với em, em đừng không có gì lại gây chuyện.”
 
“Cái lúc mùa đông, chuyện đốt than chẳng phải mẹ anh với em gái anh làm ra để đối phó em sao? Sau này đừng để em bắt được cơ hội!” Trương Nguyệt Anh lườm Diệp Thắng Chí rồi xoay người vào phòng, Diệp Thắng Chí xác định không ai nghe thấy lời của Trương Nguyệt anh rồi mới theo vào.
 
Diệp Thủy Thanh dẫn Cận Văn Lễ về phòng mình, sau đó nói: “Anh tắm rửa rồi lên giường ngủ, toàn thân đều là mùi thuốc.”
 
“Được thôi, tắm vơi đi lớp da anh cùng bằng lòng!” Cận Văn Lễ hí hửng đổ nước từ trong phích nước nóng, nghiêm túc lau người một lượt.
 
Đợi anh nằm trên giường, thì nghe Diệp Thủy Thanh nói: “Anh biết điều mà ngủ cho em, đừng hòng nghĩ chuyện khác.”
 
“Anh có thể ngủ chung chăn với vợ là đủ rồi, cũng không mong cái gì khác, vợ à, ngày mai chắc chắn mắt của anh sẽ sưng.”
 
Diệp Thủy Thanh cười thầm: “Anh làm sao nghĩ ra được cách chạy đến nhà em làm ầm này vậy?”
 
“Em đừng đổ oan cho anh, anh thật sự bị em dọa rồi, trước đây tốt với anh như vậy, bây giờ đột nhiên thay đổi, nếu đợi lúc em có tri thức, có sự nghiệp, chẳng phải anh đợi bị đá sao? Anh cũng nghĩ thông rồi, trước đây là anh quá tùy tiện, anh kiếm được chút tiền nhưng so với người như Thôi Tất Thành thì chẳng là gì cả, anh ta không kiếm nhiều tiền như anh nhưng người khác đều coi trọng anh ta, anh có tiền đi nữa cũng bị người khác xem thường. Em chê anh thô lỗ không có tri thức cũng đáng, vợ à, sau này anh nhất định sẽ thay đổi, đợi xưởng ổn định chút anh cũng về đơn vị xin ngừng lương giữ chức, đến lúc đó anh đến chỗ em đi học, đầu óc anh thông minh như vậy không lý nào lại không bằng bọn họ! Về sau em vẫn tốt với anh như trước được không?”
 
Cận Văn Lễ đúng là biết co biết duỗi, chút lợi hại không sợ mất mặt đổi lại là người khác thì chắc chắn không nói ra được những lời này, càng không thể quỳ ở đó khóc lóc trước mặt nhiều người như vậy, Diệp Thủy Thanh thật sự bó tay với loại người mặt dày này.
 
“Em tốt với anh đó là vì anh thật sự khiến em cảm động, nếu anh muốn học thói ôm phụ nữ giống những người đàn ông xung quanh anh, vậy thì không thể trách em thay đổi, mượn lời trước đây của anh chính là đàn ông chưa cưới khắp phố đang theo đuổi em đấy, anh không tốt, em tìm người khác tốt hơn là được, bây giờ không tìm được thì sau này cũng tìm được.”
 
“Anh biết, anh biết, anh đã nhìn ra rồi, đó là anh khoe khoang, em thật sự thu hút người khác. Vợ à, anh phát hiện em đã trở nên xinh đẹp, nói chuyện làm việc cũng khác trước đây, nếu không trông chặt chút thật sự không được, mùi trên người em thật thơm!” Cận Văn Lễ nói rồi sáp lại gần bên cạnh Diệp Thủy Thanh, ra sức hửi mấy cái rồi lại cẩn thận dè dặt giơ tay ôm cô lại.
 
“Em nói lại lần nữa, đây không phải chuyện là ai trông ai, chỉ cần anh làm việc đứng đắn, có tinh thần trách nhiệm, mặc kệ anh ta là ai em cũng sẽ không thèm nhìn, anh hiểu không? Nóng quá, anh cách xa em chút!”
 
“Vợ ơi, em cho anh hôn chút đi, lời em nói anh đều hiểu, anh học kiến thức biết kiếm tiền không lăng nhăng còn không được sao?” Cận Văn Lễ bắt đầu không tự trọng, rồi vén áo Diệp Thủy Thanh lên.
 
“Vừa nãy nói thế nào, anh không thể đứng đắn chút sao?” Diệp Thủy Thanh dịch sang một bên.
 
“Không phải em sợ nóng sao, anh vén lên giúp em cho mát, xem xem trước ngực sau lưng em đều là mồ hôi, anh lau cho em.”

 
Diệp Thủy Thanh trở người qua nhìn thẳng vào Cận Văn Lễ: “Rốt cuộc anh có ngủ không hả?”
 
“Muốn ngủ, không ngủ được.”
 
“Vậy anh định thế nào?”
 
Cận Văn Lễ không nói chuyện, qua một hồi lâu mới nhỏ giọng nói: “Kìm nén lâu rồi, khó chịu.”
 
Diệp Thủy Thanh chế nhạo: “Anh còn lo không tìm được phụ nữ, cái cô Hình Li kia còn có thể khiến anh kìm nén sao?”
 
“Ai cũng không so được với vợ, đánh chết anh cũng không dám làm chuyện đó, thứ của anh chỉ cho một mình vợ thôi.”
 
“Được rồi, được rồi, đừng ở đây nói mấy lời buồn nôn nữa, anh cứ muốn giày vò thì động tác nhanh chút, ngày mai em còn phải đi học nữa.”
 
Cận Văn Lễ hào hứng gầm nhẹ, không nói lời nào đã trở người đè Diệp Thủy Thanh lại.
 
Lúc này Diệp Thủy Thanh mới nhận ra, qu@n lót của Cận Văn Lễ không biết đã cởi ra khi nào, không khỏi tức giận véo eo anh một cái.
 
Ngay cả đau Cận Văn Lễ cũng không màng, lấy tay sờ đúng chỗ, cũng không đợi Diệp Thủy Thanh chuẩn bị xong thì đã vào rồi.
 
“Anh chậm chút, đau chết được!”
 
Cận Văn Lễ thở hổn hển nói: “Nhịn chút nha, vợ, anh cũng sắp gấp chết rồi, thật sự không chịu được nữa.”
 
Diệp Thủy Thanh chỉ đành nhịn đau mặc cho Cận Văn Lễ giày vò, có điều cũng không đau bao lâu thì đã dừng lại.
 
“Xem ra đúng là kìm nén quá rồi.” Diệp Thủy Thanh vịn vai Cận Văn Lễ mỉm cười.
 
Cận Văn Lễ thở gấp bên tai Diệp Thủy Thanh: “Anh sợ em đau nên mới ra ngoài một lần trước, có thứ tốt như của chồng em thì sẽ không khô như vậy đâu, em thật sự coi anh như tay súng nhanh sao. Nhìn xem, mềm nhũn chưa?”
 
Diệp Thủy Thanh nghe Cận Văn Lễ nói thì đỏ mặt tim đập nhanh, cảm thấy nóng lên, biết mình cũng có cảm giác rồi.
 
Cận Văn Lễ cũng nhận ra liền cười hì hì tiếp tục dốc sức: “Cái khác thì chồng em không giỏi, ít nhất có thể làm được khiến cơ thể của em không rời khỏi anh. Vợ à, em nói xem có phải không?”
 
Thỉnh thoảng Diệp Thủy Thanh thoải mái khẽ hừ mấy tiếng: “Khốn khiếp, động tác nhanh chút.” Mặc dù ngoài miệng cô không nói, nhưng trong lòng thừa nhận, sau khi ở cùng Cận Văn Lễ, chất lượng cuộc sống vợ chồng của mình đã nâng cao không chỉ một chút, cộng thêm người này nói chuyện không biết xấu hổ quả thật cũng có thể tăng không ít hứng thú.
 
Sao đó hai người cũng không nói chuyện nữa, mọi cảm giác đều tập trung ở đó, tốc độ của Cận Văn Lễ ngày càng nhanh, dường như khiến Diệp Thủy Thanh không chịu được, hơi thở của hai người vô cùng dồn dập, đều đang nhẫn nhịn để không phát ra tiếng động quá lớn, hơi thở nóng bỏng xen lẫn vào nhau, mồ hôi trộn lẫn vào một chỗ, cơ thể dây dưa liên tục không ngừng.
 
Cùng với lúc hơi thở của Diệp Thủy Thanh yếu dần thì trong đầu Cận Văn Lễ cũng là một mảng trống rỗng, anh chỉ biết điên cuồng chuyển động như máy móc, cuối cùng cũng mất ý thức.

 
“Vợ ơi, vừa nãy anh sợ mình có thể chết đi rồi.” Cận Văn Lễ nghiêng người nằm bên cạnh Diệp Thủy Thanh vẫn đang thở nhẹ.
 
Diệp Thủy Thanh đổ mồ hôi đầy người, nhắm mắt khôi phục nhịp tim đập quá nhanh, cho dù cô sống lại một lần thì ở phương diện này cũng chưa từng có cảm giác rung động lòng người như thế, đây chính là cao trào mà người sau đã nói sao, mùi vị đó quá khó để hình dung, cũng quá dễ chịu.
 
“Anh bỏ tay ra, có dơ không hả!” Sau khi Diệp Thủy Thanh bình tĩnh lại thì cử động người, bảo Cận Văn Lễ buông cánh tay đang đặt giữa chân mình ra.
 
Cận Văn Lễ khẽ cười: “Tinh hoa đều ở bên trong, hấp thụ trước rồi hẵng nói, em để anh đặt tay ở đây anh cũng có thể yên tâm.”
 
“Cái này với yên tâm hay không thì có gì liên quan?”
 
“Cái này đại diện cho vợ anh chỉ có anh được đụng, anh phải trông chừng.” Cận Văn Lễ nói rất thẳng thừng.
 
“Anh bị bệnh à, khó chịu quá, lấy ra!” Diệp Thủy Thanh thật sự không hiểu trong đầu Cận Văn Lễ đang nghĩ những chuyện bậy bạ gì.
 
Cận Văn Lễ tiếp tục đùa bỡn, tay đi theo Diệp Thủy Thanh khiến cô không làm sao tránh được, Diệp Thủy Thanh tức giận đá anh mấy cái, Cận Văn Lễ cũng chỉ thầm nhịn cười, giống như rất vui sướng, Diệp Thủy Thanh hết cách chỉ đành để mặc anh làm.
 
Đến sáng, sau khi hai người thức dậy thì bắt đầu dọn đồ, sau đó Cận Văn Lễ mang hết đồ dùng quần áo của Diệp Thủy Thanh về nhà họ Cận, bản thân cô thì đến trường đi học trước.
 
Vào phòng học ngồi ngay ngắn, không bao lâu thì bạn cùng bàn Hà Thiên cũng đến, người vẫn chưa ngồi xuống thì đã bắt đầu nói chuyện với Diệp Thủy Thanh: “Hôm nay tôi đã viết một bài thơ, đọc cho cô nghe nha?”
 
Diệp Thủy Thanh vô cùng bái phục con người Hà Thiên này, đừng thấy người ta trông gầy gò tiều tụy, còn có chút bánh bèo nhưng thật sự có tài, mỗi bài thơ viết ra đều đậm chất cổ xưa, mặc dù mình nghe không hiểu ý gì, nhưng cũng cảm giác được là tác phẩm rất hay.
 
“Được chứ, có điều tôi thương lượng với cậu trước một chuyện, thơ của cậu trước đây tôi đều nghe qua, cậu có từng nghĩ sẽ xuất bản tập thơ không, bây giờ người thích đọc sách nhiều như vậy, thơ của cậu bảo đảm sẽ được chào đón, tôi có một người bạn tốt ở nhà xuất bản, nếu cậu cảm thấy được thì đưa tác phẩm cho cô ấy xem thử.” Nếu đã muốn đi trên con đường sách, thì bây giờ nên mở rộng vung lưới.
 
Thoạt đầu Hà Thiên nghe thì sững sờ, sau đó cũng không nói chuyện, Diệp Thủy Thanh không hiểu cậu ta có ý gì nên nói lại một lần nữa.
 
Kết quả hồi lâu thì đại thi hào này mới nói được một câu: “Thơ kia của tôi đều sao chép từ , chọn bài bình thường mọi người không quen để đọc cho cô nghe, cô còn tưởng thật à?”
 
“Cậu cũng biết lừa người khác quá đấy, sau này đừng khoác lác trước mặt tôi nữa!” Diệp Thủy Thanh tức giận lườm Hà Thiên, đúng là khoác lác không phạm pháp, người này cũng khi dễ mình ít đọc sách, nếu không thì mình có thể bị cậu ta lừa sao, đợi lúc mình học chuyên ngành nhất định phải đọc nhiều sách vở, không thể chịu tức như vậy nữa!
 
Mặt Hà Thiên đỏ ửng: “Là tôi không đúng, nhưng tôi cũng có bản lĩnh thật, tôi biết viết tiểu thuyết viết truyện, hơn nữa đã viết rất nhiều, cô có thể lấy cho bạn cô xem, đến lúc đó hẵng nói tôi có khoác lác hay không!”
 
“Tôi tin cậu được không?” Diệp Thủy Thanh không thèm nhìn Hà Thiên.
 
Hà Thiên sốt ruột: “Tôi về nhà lấy ngay!” Nói xong thì chạy ra khỏi phòng học cả túi cũng không mang, Diệp Thủy Thanh bật cười, người này cũng khó nói quá rồi, làm sao có thể không đi học mà chạy chứ.
 
Cũng may nhà của Hà Thiên cách trường không xa, rất nhanh đã quay trở lại: “Cầm lấy!”
 
Diệp Thủy Thanh nhận lấy một chồng bản thảo giấy dày cộm rồi đọc từ đầu, chỉ đọc mở đầu thì đã bị thu hút, câu chuyện viết về một nông thôn đã xảy ra mấy vụ án, cơ quan công an cho người đến điều tra phá án, tình tiết rất quanh co. 
 
“Hay chứ, phía sau sẽ còn phát sinh chuyện tình cảm, đây là do tôi đọc nhiều sách được dẫn dắt nên viết ra.” Thấy Diệp Thủy Thanh vào học rồi vẫn không nỡ đặt bản thảo xuống, Hà Thiên cảm thấy coi như mình đã lấy lại được thể diện.
 
“Bản thảo này thật sự là cậu viết sao?” Diệp Thủy Thanh hỏi Hà Thiên một cách rất nghiêm túc.
 
“Tôi lấy dung mạo và dáng người của mình ra thề, mỗi một chữ trong bản thảo này đều là tôi tự viết, tên cũng nghĩ xong rồi, gọi là , ghê chưa?” Hà Thiên đắc ý vỗ ngực mình.
 
Nếu người khác không hiểu Hà Thiên này thì sẽ cảm thấy cậu ta đang đùa giỡn với người khác, chỉ dựa vào bộ dạng khô khan lấm la lấm lét này của cậu ta thề kiểu này cũng không đáng tiền, nhưng Diệp Thủy Thanh với cậu ta là bạn cùng bàn lâu như vậy nên cô biết, Hà Thiên là một người vô cùng tự luyến, cho dù cậu ta trông chẳng ra làm sao, nhưng không ngăn được bản thân tự cảm thấy tốt đẹp!
 

“Vậy tôi tin cậu một lần, tôi mang bản thảo này đi trước.”
 
Đến lúc tan học, Diệp Thủy Thanh lấy bản thảo cho Lý Như, Lý Như đọc hơn hai mươi trang cũng gật đầu liên tục: “Quả thật viết rất thu hút, chắc đọc không ít sách kiểu này, tôi thấy được đấy.”
 
“Vậy cô cầm đến đơn vị các cô để lãnh đạo quyết định đi.”
 
Lý Như mỉm cười trả bản thảo cho Diệp Thủy Thanh: “Cô ngốc à, tôi lấy đi rồi đến lúc đó lãnh đạo nhìn trúng bản thảo này, trực tiếp liên hệ với tác giả vậy công lao của cô mất rồi.”
 
“Vậy tôi nên làm thế nào?”
 
“Đương nhiên là tôi đề cử với lãnh đạo, sau đó cô liên lạc với lãnh đạo của bọn tôi, nếu lãnh đạo đồng ý thì cô nói đợi sách này xuất bản rồi, cô muốn ưu tiên nhập sách, như vậy nhà sách cũng chậm hơn cô một bước, cô còn lo không kiếm được tiền sao? Còn nữa, sau này phát hiện tài nguyên tố thì cô tự giữ trong tay, sách dạy kèm cũng vậy, hiểu chưa?”
 
Diệp Thủy Thanh gật đầu liên tục: “Hiểu rồi, nhưng cô phải làm sao?”
 
“Tôi? Cái này thì cô không cần lo lắng, tôi có trích phần trăm, muốn xuất bản không có mã vạch thì không được, tôi có thể viết văn lên trên.”
 
“Lý Như, lần trước lúc tìm giáo viên tôi đã muốn hỏi cô, những kinh nghiệm kinh doanh này đều học từ đâu vậy, sao cảm thấy cô giống như đã thông minh hơn trước rất nhiều thế?”
 
Lý Như khẽ cười: “Học từ đâu à? Đương nhiên là học từ chỗ sinh viên giỏi của kinh tế học rồi! Mặc dù về tình cảm bị lừa gạt, nhưng không thể không nói Dương Lạc dạy cho tôi không ít thứ, đặc biệt là thị trường kinh tế chủ nghĩa tư bản mà anh ta nói đúng là rất có ích.”
 
Nhìn vẻ phiền muộn trong mắt Lý Như, Diệp Thủy Thanh khuyên cô ấy: “Đừng nghĩ nữa, kiểu gia đình như anh ta thật sự cũng khiến người ta không với tới, kết hôn cũng mang tội.”
 
“Tôi biết, không nhắc anh ta nữa, có điều kiến thức thật sự có ích, tôi vẫn còn rất nhiều suy nghĩ, chúng ta đi từng bước, cô với anh Văn Lễ sao rồi, làm hòa chưa?”
 
Diệp Thủy Thanh thở dài: “Làm hòa rồi, bây giờ cảm thấy anh ấy nhận thức được sai lầm rồi, nhưng chuyện này ai có thể nói chính xác chứ, thuận theo tự nhiên thôi.”
 
Lý Như gật đầu: “Con người của anh Văn Lễ cũng không tệ, cô quản kỹ chút thì thói hư tật xấu cũng có thể thay đổi.”
 
“Thay vì quản anh ấy, chi bằng khiến anh ấy lo lắng cho tôi, giống như cô nói chúng ta trông cũng không tệ, đầu óc cũng không ngốc, sao lại không thể để những tên đàn ông này theo đuổi chúng ta chứ!”
 
Lý Như cười ha ha: “Đúng, nên để đàn ông vây quanh mình!” Sau đó cả đoạn đường hai người nói cười đến trạm xe buýt.
 
Sau khi tách ra với Lý Như, Diệp Thủy Thanh đến tiệm sách mở bán, chỉ là đợi mãi đến sáu giờ cũng không thấy Cận Văn Lễ đến đón mình, chắc không phải người này vừa nếm được ngọt ngào thì bắt đầu giở tật cũ đi uống rượu rồi chứ, nếu thật sự như vậy thì cũng khiến người ta thấy vọng quá rồi!
 
Lại đợi hơn hai mươi phút, Diệp Thủy Thanh tự dọn sạp về nhà họ Cận, Đồng Tú Vân sớm đã nấu cơm xong đợi Diệp Thủy Thanh về ăn, còn an ủi cô cả buổi, khiến Diệp Thủy Thanh có chút khó xử.
 
“Mẹ, chuyện đã qua rồi thì không cần nhắc lại nữa, con và Cận Văn Lễ sẽ sống yên ổn, anh ấy vẫn chưa về sao?” Cận Văn Lễ có thể nói thật với bố mẹ anh, đây là chuyện Diệp Thủy Thanh không ngờ được, đồng thời cũng khôi phục lại không ít niềm tin dành cho Cận Văn Lễ.
 
“Chưa, bình thường cũng không về trễ như vậy, có phải trong xưởng có chuyện không.”
 
“Vậy đợi con ăn xong thì đến xưởng bọn họ xem sao.”
 
Diệp Thủy Thanh ăn nhanh rồi đạp xe đến xưởng dây kéo, đẩy cửa văn phòng ra thì thấy Cận Văn Lễ ngồi một mình bên trong.
 
“Sao anh không về nhà, ngồi ở đây ngẩng ra làm gì?”
 
Cận Văn Lễ nghe tiếng thì ngẩng đầu lên nhìn Diệp Thủy Thanh, ngơ ngác nói: “Vợ ơi, tiêu hết rồi, bọn họ đều muốn trả hàng rồi!”

 


Đọc truyện chữ Full