DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh: Khổ Tận Cam Lai
Chương 55: Chương 55: Trọng sinh khổ tận cam lai

Diệp Thủy Thanh tiễn người nhập sách, sau đó đứng ở cửa trông thấy sạp bán giày nhựa sát tiệm sách của mình đã bắt đầu bỏ hết giày vào túi cùng chồng mình với vẻ mặt buồn rầu sau khi năm sáu người kia rời khỏi, trong lòng biết hai người này định dọn sạp.
 
Lặng lẽ quay vào tiệm sách, Diệp Thủy Thanh thật sự nghĩ không được, đám người này ở đâu ra tại sao lại không cho họ bày sạp, nếu muốn thu tiền thì cùng lắm cho họ thêm một phần là được rồi, nhưng nhìn bộ dạng của bọn họ thì không phải đến vì cái này. 
 
Không lâu sau, Cận Văn Lễ cầm hai túi nylon lớn vui vẻ trở về, bỏ túi nylon lên bàn bắt đầu lấy từng món ra ngoài: “Vợ ơi, xem xem anh đã mua đồ ngon gì cho em nè, thịt viên xào lăn, gan xào lăn, cò có đậu phụ trứng muối, đây là nước ngọt, còn có sủi cảo nhân thịt bò, ăn đi!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Diệp Thủy Thanh nhìn đồ ngon đầy bàn thì vui vẻ trong lòng, ngoài miệng lại nói: “Sao mua nhiều thế, mà đều là món đắt tiền.”
 
“Anh vừa nghe em muốn ăn thịt viên xào lăn thì biết ngay em thèm thịt, vậy nhất định phải ăn cho đủ, nếm thử miếng thịt xào lăn trước nào, xem xem có ngon như anh làm không?”
 
Diệp Thủy Thanh há miệng ăn miếng thịt Cận Văn Lễ đã gắp đến bên miệng mình, lòng đầy thỏa mãn gật đầu: “Ngon lắm, nhưng không ngon bằng anh làm.”
 
Cận Văn Lễ rất đắc ý: “Đương nhiên rồi, tay nghề của anh làm sao quán ăn nhỏ của bọn họ có thể bì được, đầu bếp của nhà hàng nhà nước so với anh thì vẫn không khác biệt lắm.”
 
Diệp Thủy Thanh cười để Cận Văn Lễ ngồi xuống ăn cùng mình, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, bất giác đã ăn hết sủi cảo lẫn đồ ăn.
 
“Được rồi, vợ ơi, dạ dày tốt như vậy, sau này cứ nên như thế!”
 
Diệp Thủy Thanh sờ cái bụng căng tròn của mình, cũng cảm thấy sức ăn của mình đã to lên không ít, thế là lườm Cận Văn Lễ: “Cứ ăn tiếp như vậy thì em phải mập thành dạng gì chứ.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Mập mới tốt chứ, ăn được là phúc, hơn nữa chỉ cần anh không chê em mập, người khác quản được sao! Anh bằng lòng là được!” Mập chút thì người nhớ nhung cũng có thể ít đi chút, lòng riêng của Cận Văn Lễ vẫn cho rằng tốt nhất Diệp Thủy Thanh có thể mập thêm hai mươi cân thì mình còn có thể thấy yên tâm. 
 
Trong lòng Diệp Thủy Thanh có chuyện, cũng không tranh cãi với Cận Văn Lễ nữa, sau khi dọn bàn sạch sẽ thì nói với anh chuyện xảy ra vừa nãy.

 
Lần này Cận Văn Lễ lại không có chút tức giận, mà suy nghĩ cẩn thận rồi mới nói: “Theo như tình hình vừa nãy em nói, bọn họ chỉ là đuổi người ra ngoài, lẽ nào là để chiếm địa bàn, có điều cho dù là để chiếm địa bàn, vậy làm buôn bán gì cũng không cần dùng đến chỗ lớn như vậy.”
 
“Em thấy anh rất có tiền đồ, không trực tiếp đòi đánh đòi giết nữa.” Diệp Thủy Thanh rất hài lòng với biểu hiện của Cận Văn Lễ.
 
Cận Văn Lễ rất vênh váo: “Tốt xấu gì anh cũng từng rèn luyện bên ngoài, gặp qua người có gia cảnh lớn, gặp chuyện thì phải động não trước mới được. Có điều vợ à em nói sai một chuyện, vừa nãy là anh đang nghĩ tại sao bọn họ phải làm như vậy, đợi đến lúc đối mặt với những người này nếu không đòi đánh đòi giết thì đúng là không làm nên chuyện, đợi anh Thẩm về rồi hẵng bàn bạc với anh ấy.”
 
Diệp Thủy Thanh vẫn rất tin tưởng vào năng lực làm việc của Cận Văn Lễ bây giờ, biết anh sẽ không như trước đây chỉ biết vung nắm đấm nữa, làm việc cũng bắt đầu có chừng mực, cuối cùng vẫn là trưởng thành hơn rất nhiều.
 
Lại hơn nửa tiếng trôi qua, Thẩm Chấn Sơn dẫn người quay về, sau khi biết chuyện này thì nói: “Anh có nghe người trong chợ từng thảo luận một chuyện, cũng không biết là thật hay giả, nghe bọn họ nói gian hàng ở đây sắp xây lại thành kinh doanh trong phòng, có điều số lượng có hạn, chỉ cho phép 25 tiểu thương đơn lẻ vào, khoảng thời gian này phải thống kê trong chợ có tổng cộng bao nhiêu tiểu thương, đến lúc đó rút thăm quyết định ai có thể vào trong kinh doanh. Cho nên mấy ngày trước có tin đồn truyền ra, nói phía đông có một cửa hàng mặt tiền bán túi, bao tay, cửa hàng đó có năm sáu anh em đều rất ngang ngược, để giành lấy số, bọn họ nhất định phải dựa vào sự tàn nhẫn quấy nhiễu hết những gian buôn bán lân cận, như vậy tiệm của bọn họ có thể chiếm được chỗ bán trong phòng.”
 
Chợ này tổng cộng chỉ có không đến bốn mươi gian hàng bày sạp, hơn nữa cũng không phải ai cũng chịu gánh vác phí tổn trong phòng, không chừng thì những người còn lại đều có thể chia hạn ngạch, người nhà này đến mức phải ngang ngược vậy sao? Năm sáu anh em bọn họ lẽ nào muốn chiếm hết cả số lượng à!
 
“Văn Lễ, chuyện này chúng ta không thể nhường, số lượng vào kinh doanh trong phòng buộc phải giành được, huống hồ không có lửa làm sao có khói, nếu người khác đã truyền như vậy chắc chắn nói rõ về sau nơi này có phát triển mạnh, cho nên chúng ta phải ở lại!” Diệp Thủy Thanh cũng sốt ruột, tương lai nơi này một gian hàng không đến mười mét vuông mà mấy trăm nghìn cũng không giành mua được, bây giờ nói gì cũng không thể từ bỏ cơ hội này.
 
Cận Văn Lễ khẽ cười: “Nếu vợ anh đã nói như vậy thì, mấy anh em anh Thẩm chúng ta đưa ra một quy định đi, lát nữa có người đến thì nên làm sao?”
 
“Cái này không dễ xử. Ngoại giao trước quân sự sau, các anh em cầm đồ đi! Văn Lễ, em cảm thấy cái nào tiện tay thì tự cầm!” Thẩm Chấn Sơn nói xong thì lôi một cái rương gỗ dưới bàn, sau khi mở ra thì nhìn thấy bên trong đều là đồ sắc bén, bản thân anh ta thì lấy con dao ba cạnh móc ngược vẫn luôn dùng ra trước kẹp ngang hông, sau đó lại để Cận Văn Lễ chọn.
 
Cận Văn Lễ trực tiếp cầm con dao răng cưa dài gần 30cm, người khác thì tùy ý cầm dao phay, dao gọt, dao phá núi còn có dao gạt, động tác đều rất thành thạo.
 
Diệp Thủy Thanh sững sờ hỏi: “Anh Thẩm, anh để những thứ này trong tiệm sách làm gì thế?”
 
Thẩm Chấn Sơn cười: “Em dâu, em kinh doanh quá lớn, tiền qua tay cũng nhiều, anh không đề phòng chút cũng không được, lỡ như bị tên nào không mở mắt nhìn trúng thì anh cũng dễ chuẩn bị, hôm nay thật sự là lần đầu tiên dùng.”
 

Diệp Thủy Thanh nghĩ thấy cũng đúng, bây giờ một lượng sách lớn thu tiền đều là tiền hàng trên nghìn tệ, không đề phòng thì đúng là không an toàn, thế là tự mình cũng nhìn trong cái rương đó: “Em cũng lấy một cái nha?”
 
Cận Văn Lễ bị chọc cười: “Vợ à, lần này em không lén lút giấu dao à? Có đám người bọn anh ở đây, còn phải để em lên giúp đỡ vậy thì cũng không cần lăn lộn nữa.”
 
Người khác cũng nói: “Chị dâu yên tâm, chị cứ ngồi yên ở đây, nhìn mấy anh em tăng thể diện cho chị!”
 
Lúc này Diệp Thủy Thanh mới mỉm cười không nói chuyện, chỉ đợi buổi chiều mấy anh em kia qua.
 
Lúc sắp hai giờ trong chợ đã lục tục không ít người đi, người ở lại chắc cũng là trong nhà vô cùng khó khăn, hoặc chỉ không tin mấy anh em này có thể làm gì mình.
 
Lại khoảng mười phút trôi qua, Diệp Thủy Thanh nghe thấy bên ngoài có tiếng kêu khóc, đi ra xem thì quả nhiên là đám người đó đập phá sạp chưa chuyển đi, trong tay bọn họ đều cầm gậy gỗ xẻng sắt, cho dù có người muốn phản kháng cũng vô cụng, cho dù xông lên thì cũng chỉ là ăn đòn uổng công.
 
“Không nhìn ra một người phụ nữ như cô cũng rất bướng đấy, vậy thì đừng trách chúng tôi ra tay không nể mặt!” Cuối cùng mấy anh em kia cũng đến bên cạnh tiệm sách của Diệp Thủy Thanh, nhìn Diệp Thủy Thanh cười khẩy, nói xong thì muốn ra tay.
 
Diệp Thủy Thanh không nói chuyện, lúc này Cận Văn Lễ đi ra trước, đám người Thẩm Chấn Sơn ra sau, đứng phía sau anh.
 
Cận Văn Lễ cầm dao răng cưa ngẩng đầu liếc nhìn sáu người trước mặt một lượt, biểu cảm trên gương mặt lộ ra vẻ khinh thường không nói ra được, Diệp Thủy Thanh ở bên cạnh nhìn, cảm thấy ánh mắt đó của Cận Văn Lễ đâu phải đang nhìn người chứ, nói là nhìn con dế dưới đất thì gần đúng hơn.
 
“Tôi là Cận Văn Lễ, không biết các anh em từ đâu tới, xin hãy nói tên ra. Cái khác thì không dám nói, đã là đàn ông từng ngồi tù trong chợ này tôi vẫn có thể chạm tới, mua giao tình, bán thể diện cũng là chuyện nhỏ, chào hỏi chút mà thôi. Hôm nay nếu mấy anh em túng thiếu, vậy tôi đây đưa tiền các anh em cầm lấy để giải nguy thì không nói, có điều nói cố ý qua tìm vợ tôi gây phiền phức, cố tình chạy đến đập phá, vậy thứ trong tay anh em chúng tôi cũng chẳng có tình cảm gì để nói, đúng lúc hôm nay cũng nên lấy máu tế dao rồi!”
 
Mấy người kia ngơ ngác nghe Cận Văn Lễ nói xong, chỉ cảm thấy có hơn phân nửa là nghe không hiểu, nhưng với dao mà anh cầm trong tay cũng hiểu được đối phương không phải người dễ chọc, vừa nãy người này nói có thể đều là tiếng lóng, lại nhìn mặt mũi bảy người đứng phía sau người này còn hung hãn hơn người kia, ai nấy đều giống như hạng người liều mạng, thứ trong tay mình thấy cũng chưa từng thấy, thế là có chút sợ hãi.
 
“Hỏi các người đó, không nghe thấy à? Ở băng nào tới nói ra, nói ra thì không liên quan tới các người nữa, đến lúc đó chúng tôi tìm đại ca của các người nói chuyện!” Thẩm Chấn Sơn ở bên cạnh nói rồi gác con dao ba cạnh trong tay lên cổ người đứng trước nhất.

 
“Chúng tôi không, không có băng, chỉ là, chỉ là người của nhà họ Triệu bán túi ở phía đông của chợ, anh đừng, đừng…” Người bị kề dao lên cổ nói chuyện run cầm cập, chân cũng run rẩy.
 
Thẩm Chấn Sơn nghe vậy thì không nhịn được bật cười thành tiếng: “Chỉ dựa vào đám ngốc các người còn muốn ra ngoài ức hiếp người cùng ngành à? Tôi thấy gan các người mọc ra ngoài rồi!”
 
“Không dám, không dám, sau này cũng không dám nữa, các đại ca tha cho bọn tôi đi đi.”
 
Cận Văn Lễ không trả lời: “Sao dễ dàng như vậy được, nói thật đi rồi hẵng bàn đến chuyện thả các người đi hay không, nói đi, tại sao đuổi người.”
 
Mấy người kia không chút do dự, nói nhà bọn họ thật sự có họ hàng làm ở bộ phận kế hoạch của chợ, mấy ngày trước đến báo tin cho bọn họ, bảo bọn họ mau chóng chiếm số lượng, mà bản thân bọn họ cũng chỉ dựa vào anh em đông, bình thường hay ra tay đánh nhau gì đó với người khác mới nghĩ ra cách này.
 
“Thì ra là có người trong nội bộ à, vậy thì dễ xử rồi, cậu nói với người thân kia của cậu, nhà họ Triệu các người có mấy số lượng, thì Cận Văn Lễ tôi muốn mấy số lượng, nếu không thì ông đây gọt đầu các người, đến lúc đó cũng có người thay tôi gánh tội như thường, hiểu chưa? Nếu người họ Triệu các người muốn nửa đời sau sống yên ổn, muốn vợ con bình yên vô sự thì làm việc đàng hoàng cho tôi, nếu không thì…”
 
Cận Văn Lễ nói xong thì cầm dao lướt nhẹ trước mặt người còn lại, trên gương mặt người kia lập tức bị rách một vệt máu rất sâu, đồng thời Thẩm Chấn Sơn cũng hiểu ý làm đúng lúc, cũng rạch một đường dài trên cổ người trước mắt mình, vết thương không sâu nhưng máu chảy ra nhiều đến đáng sợ.
 
Sau đó anh em nhà họ Triệu lập tức quỳ xuống không dám kêu hô, cầu xin cũng không nói được.
 
“Quỳ cũng vô dụng, rốt cuộc các người nghe có hiểu lời tôi nói không?”
 
Anh em nhà họ Triệu gật đầu liên tục, hồi lâu mới có người lên tiếng: “Hiểu rồi, hiểu rồi, nhất định làm theo, nhất định làm theo!” Đùa à, nếu không làm theo, cả nhà mình có thể bị đám này diệt khẩu giống như từ trong điện Diêm La đi ra mất!
 
Lúc này Cận Văn Lễ mới gật đầu hài lòng: “Nếu đã nghe hiểu thì mau cút đi, nếu làm không xong chuyện thì đợi đám anh em tôi xé xác các người!”
 
Anh em họ Triệu trả lời không ngừng, sau đó bỏ chạy đầu cũng không quay lại.
 
Sau đó Cận Văn Lễ nhìn đám người Hổ Tử đều cất dao vào, rồi lại bảo Diệp Thủy Thanh cho mỗi người bọn họ năm mươi tệ coi như tiền vất vả, sau đó lại bảo mọi người tan làm sớm về nhà, đám người Hổ Tử vô cùng vui mừng, phấn khởi nói cảm ơn rồi mới đi. 
 
Thẩm Chấn Sơn cũng định rời khỏi, nhưng bị Diệp Thủy Thanh gọi lại: “Anh Thẩm anh đợi chút, em có chuyện nói với anh, nếu thật sự có số lượng rồi, anh có tính giữ một cái?” Diệp Thủy Thanh cảm thấy nếu mình muốn kết bạn với người như Thẩm Chấn Sơn, thì không thể để ý lợi ích được mất, quan trọng là thổ lộ tấm lòng, giúp anh ta giải quyết khó khăn.

 
“Cảm ơn ý tốt của em dâu, có điều dù anh có muốn một số cũng vô dụng, vừa không có vốn cũng chẳng có đầu óc, bản thân anh không làm kinh doanh được.”
 
“Anh đừng nói như vậy, nếu anh có lòng thì đến lúc đó em giữ một số cho anh, còn về làm gì thì đến đó hẵng nói, không có tiền vốn thì bảo Văn Lễ cho anh mượn, chẳng phải anh ấy còn muốn làm bố nuôi của Thẩm Hạo sao? Cũng chẳng ai là trời sinh đã biết kinh doanh, hơn nữa anh cũng có năng lực này, chuyện này cứ quyết định như vậy đi.” Diệp Thủy Thanh quyết đoán thay Thẩm Chấn Sơn gầy dựng cơ sở lập nghiệp. 
 
Thẩm Chấn Sơn kích động đến nổi hồi lâu không nói chuyện, sau đó cảm xúc bình ổn lại rồi mới nói: “Anh cảm ơn hai vợ chồng em, sau này Thẩm Chấn Sơn anh dành tình cảm vô cùng tốt với hai người, có chuyện anh cũng chống thay hai người, dù sao Thẩm Hạo giao cho hai người thì anh cũng yên tâm.” 
 
“Anh Thẩm, sau này chúng ta không liều mạng, có nhà có sự nghiệp cùng nhau kiếm tiền sống vui vẻ thì tốt biết bao. Em cũng phải kết giao với người anh em như anh!” Cận Văn Lễ vỗ vai Thẩm Chấn Sơn.
 
Thẩm Chấn Sơn gật đầu liên tục, sau đó rời khỏi.
 
“Vợ ơi, hôm nay mới phát hiện em đúng là nữ trung hào kiệt, làm việc ngày càng có khí phách đại tướng, có thể khiến người như Thẩm Chấn Sơn bày tỏ tấm lòng thì khó lắm em biết không?”
 
“Thật ra anh Thẩm là một người có dũng cảm có mưu trí, chính là quá thích trượng khí, nếu không thì vợ cũng không thể chạy, em thấy vừa nãy anh ấy phối hợp với em tốt thế không, người như vậy một đời có thể gặp một người cũng đủ rồi.”
 
“Phải, em nói đúng, chúng ta cũng về nhà thôi, ngày mai anh phải bắt đầu để ý chút động tĩnh bên phía nhà họ Triệu, không ổn nữa thì tìm mấy người tạo chút không khí căng thẳng cho nhà bọn họ, cách mấy ngày đập cửa kính vứt mấy bộ bao tay cũng tàm tạm rồi.”
 
“Anh hay thật đấy, chiêu này cũng thất đức quá rồi, có điều đối xử với người như bọn họ thì phải dùng loại thủ đoạn này!”
 
Diệp Thủy Thanh đang định nói thì đột nhiên bụng phát ra một chuỗi tiếng ọt ọt, vẻ mặt Cận Văn Lễ ngây ra: “Vợ ơi, em lại đói rồi?”
 
Diệp Thủy Thanh cũng bối rối, nhưng quả thật là cô đói rồi: “Đúng vậy, đói nữa rồi, còn muốn ăn đồ ngon, anh nói xem có phải em bệnh rồi không?”
 
“Trường hợp này lâu lắm rồi, chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, đừng nói là bệnh bướu cổ nha?” Cận Văn Lễ cũng bắt đầu lo lắng.
 
Diệp Thủy Thanh cũng sợ hãi, cô biết bệnh bướu cổ mà Cận Văn Lễ nói chính là cường giáp, nếu thật sự là bệnh này vậy chẳng phải mình lại không thể sinh con sao?

 


Đọc truyện chữ Full