DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh: Khổ Tận Cam Lai
Chương 74: Chương 74: Trọng sinh khổ tận cam lai

Diệp Thủy Thanh nhìn Cận Văn Lễ chăm chăm, xác nhận anh không đùa thì cũng ngẩn ra.
 
Từ từ ngồi trên giường, cả buổi mới mở miệng một cách khó khăn: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
 
“Dương Lạc nói vì người mua những tín phiếu nhà nước đó quá nhiều, sau này đã vượt đến hơn 130 nghìn tệ, cho nên có thể phải đưa ra chính sách hạn chế, hễ là giao dịch riêng thì tạm thời đều không cho đổi, lấy mua ở nơi giao dịch chính quy làm chuẩn. Nếu tính như vậy, thì cái chúng ta mua chắc chắn không đổi được, nghe nói bây giờ chín mươi tệ cũng không ai cần.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Vậy Dương Lạc có nói là cái chúng ta mua khi nào đổi được không?”
 
Cận Văn Lễ lắc đầu: “Trong thời gian ngắn thì không được, chắc là không có kỳ hạn, đổi cũng có tiêu chuẩn, điều kiện phù hợp mới có thể đổi.” Nói xong thì cúi đầu ủ rũ nhắm mắt không nói gì.
 
Diệp Thủy Thanh cũng khó chịu, cô còn đợi khoản tiền này để làm rất nhiều việc, mở công ty, đầu tư chợ đường Tân An, mua nhà cho bố mẹ Cận Văn Lễ, quá nhiều quá nhiều việc phải làm, tuy nói tiền có thể kiếm lại, nhưng mọi kế hoạch đều phải trì hoãn, hơn nữa đến lúc đó mớ tín phiếu nhà nước này vẫn chưa nói được là lời hay lỗ.
 
Lúc này niềm vui sướng sách mới bán chạy đã hoàn toàn tan biến, ngẩng đầu nhìn Cận Văn Lễ, Diệp Thủy Thanh lại đứng dậy đi đến bên cạnh anh rồi nói: “Ăn cơm trước, chuyện lớn chúng ta cũng phải có sức khỏe tốt để chịu đựng không phải sao? Tiền mất rồi thì kiếm lại, cùng lắm là chịu khổ thêm chút nữa là được, tuyệt đối đừng để nóng.”
 
Cận Văn Lễ chớp mắt: “Vợ à, em không tức giận sao? Hơn bảy trăm nghìn tệ có lẽ đã bị mất rồi, sao em còn có thể thư thái như vậy chứ!”
 
“Không thư thái thì còn làm sao được, có thể đi chết à? Anh đã quên trước đây nói thế nào sao, chẳng phải nói chỉ cần cả nhà chúng ta sống bình yên cùng nhau là được, chuẩn bị tiền mua nhà cho bố mẹ xong trước, giờ sắp phải lấy số chia nhà rồi.”
 
Lúc Cận Văn Lễ vừa biết tin tín phiếu nhà nước không đổi được, gần như cảm thấy trời đã sắp sập xuống, lúc này lại thấy thái độ của Diệp Thủy Thanh thì trong lòng liền đỡ hơn không ít, người cũng phấn chấn lại: “Vợ à, nếu anh sớm biết em nhìn thoáng như vậy thì cũng không đến mức buồn bực thành thế này, chỉ cần em không tức giận là được, em không giận là anh yên tâm rồi.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Thật ra em vẫn còn một cách, cứ cảm thấy Dương Lạc sẽ không ngay cả chút bản lĩnh này cũng không có, bản thân anh ấy chẳng phải cũng đầu tư hết tiền vào sao, em thấy chuyện này chắc là còn có hòa hoãn, không đến mức mất hy vọng, hơn nữa nhà nước cũng sẽ không lừa tiền của dân chúng ta mà, cảm thấy tin tức này rất vô căn cứ, nếu không cho đổi vậy chẳng phải lộn xộn hết lên sao?”
 
Cận Văn Lễ nghĩ thấy cũng có lý, người cũng không mất tinh thần như trước nữa, có điều tuy nói như vậy nhưng cuối cùng vẫn không muốn ăn gì, Diệp Thủy Thanh lại an ủi anh nói sách của Hà Thiên bán đang hot, hơn nữa theo những phim bộ Hồng Kông Đài Loan phát lên thì tiểu thuyết ngôn tình và võ hiệp ký trước đó cũng bán không tệ, trong tay mình đã dành có thể hơn một trăm nghìn tệ, cứ như vậy dỗ rồi khuyên Cận Văn Lễ mới chịu ăn cơm.
 
“Có phải anh cố ý để em tốn công không?” Diệp Thủy Thanh nhìn Cận Văn Lễ ăn ngon lành, cũng không giống bộ dạng chán ăn.
 
Cận Văn Lễ nuốt đồ ăn trong miệng rồi mới cười nói: “Anh không được nghe lời vợ sao, nếu anh đổ bệnh vậy chẳng phải sẽ khiến em đau lòng à, anh chỉ thích nghe em dỗ anh.”
 
Diệp Thủy Thanh nghe xong thì tức giận đẩy anh một cái, rồi lại đón Náo Náo về theo Cận Văn Lễ ăn chút đồ rồi nằm xuống nghỉ ngơi.
 
Sau đó Diệp Thủy Thanh cố gắng nghĩ theo hướng tốt, nhưng cũng làm chuẩn bị xấu nhất, đặc biệt là sau khi tin này truyền ra, mỗi lần nghe người khác bàn tán người thân bạn bè trong nhà ai bán tín phiếu nhà nước trong tay thành tiền mặt với giá thấp thì trong lòng lo lắng thấp thỏm, có hôm sáng thức dậy, Diệp Thủy Thanh phát hiện tai phải của mình không nghe thấy tiếng gì, biết bản thân bị nóng rồi, nhưng lại không muốn để Cận Văn Lễ sốt ruột, chỉ đành che giấu giả vờ bộ dạng như không có chuyện này.
 
Suốt hơn nửa tháng trôi qua cảm thấy khả năng nghe dần khôi phục, lúc này mới yên tâm.
 
“Thủy Thanh.” Một hôm Diệp Thủy Thanh đang ở trong tiệm sách tính sổ sách với Thẩm Chấn Sơn thì nghe có người gọi mình ở cửa, ngẩng đầu lên nhìn lại là Thôi Tất Thành thì không khỏi đứng dậy.
 
“Sao anh lại qua đây? Mau vào trong ngồi đi.” Diệp Thủy Thanh để Thôi Tất Thành vào trong.
 
Thôi Tất Thành lắc đầu nhìn Thẩm Chấn Sơn bên cạnh rồi mới nói: “Anh tìm em có chút việc, em ra đây chút được không?”
 

“Được chứ. Anh Thẩm, anh tính trước đi, em ra ngoài chút.”
 
Thẩm Chấn Sơn cũng liếc nhìn Thôi Tất Thành, sau đó cười với Diệp Thủy Thanh: “Không thành vấn đề, có điều em dâu đừng đi xa quá, anh sợ lát nữa Văn Lễ qua đó.”
 
Diệp Thủy Thanh bật cười, đương nhiên cô biết ý trong lời nói của Thẩm Chấn Sơn, nhưng chuyện của mình và Thôi Tất Thành sớm đã gió thoảng mây bay rồi, bây giờ ai nấy đều có gia đình của riêng mình, ngay cả con cũng có rồi thì còn thế nào được nữa? Cô chỉ tò mò tại sao Thôi Tất Thành đến tìm mình, thế là cũng không để ý lời của Thẩm Chấn Sơn, tự ý ra ngoài với Thôi Tất Thành, nhưng cũng không đi xa, chỉ đến con đường nhỏ bên cạnh đứng nói chuyện.
 
“Anh tìm em có chuyện gì?” Diệp Thủy Thanh nghĩ chắc không phải Thôi Tất Thành muốn xuất bản sách chứ, bây giờ không giống trước đây, bây giờ đã gọi là giáo viên chủ nhiệm khoa thì đều tranh giành biên soạn sách dạy kèm, nhiều thể loại thì cạnh tranh nhiều, nếu không có mánh khóe xuất sắc thì thật sự không dễ bán lắm.
 
Thấy Diệp Thủy Thanh hỏi mình, Thôi Tất Thành khó xử nhìn cô, hồi lâu mới lên tiếng: “Anh đến là nhờ em giúp đỡ.”
 
Rất ít khi thấy Thôi Tất Thành ngập ngừng như vậy, lúc này Diệp Thủy Thanh mới để ý đến sắc mặt trắng xám của Thôi Tất Thành rất khó coi, thế là lại hỏi: “Sao vậy, cãi nhau với Tiêu Nguyệt Ba sao?”
 
Thôi Tất Thành lắc đầu, đưa tay lên túm tóc mình: “Thủy Thanh, nếu không phải thật sự hết cách thì anh sẽ không đến tìm em, lúc anh ở nhà đã suy nghĩ, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể nói với em, bố anh bệnh rồi, tắt động mạch máu đã nhập viện, tình hình đơn vị của bố anh chắc hẳn em cũng biết, căn bản không thể thanh toán, hơn nữa dùng thuốc rất đắt, vốn dĩ anh với Tiêu Nguyệt Ba cũng góp được chút tiền, không được nữa thì cũng có thể mượn nhà mẹ cô ấy chút, nhưng năm ngoái bố cô ấy nghe một họ hàng biết được tin tức nội bộ nói tín phiếu nhà nước có thể kiếm rất nhiều tiền, lấy hết tất cả tiền trong nhà để mua tín phiếu nhà nước kia, không ngờ bây giờ đã thua lỗ rồi, anh bán giá thấp cho em, dù lúc đổi tiền mặt em cũng không thiệt mấy, bây giờ anh thật sự cần dùng tiền gấp! Anh biết em làm ăn cũng ổn, mặc dù tín phiếu nhà nước kia chưa chắc có thể đổi tiền đúng lúc, nhưng chung quy cũng không thể không đổi, anh chỉ có thể đến xin em thôi.”
 
Diệp Thủy Thanh nghe Thôi Tất Thành nói xong thì trong lòng không khỏi cười khổ, trong tay mình vẫn còn một mớ tín phiếu nhà nước đây, nhưng việc này cô vẫn có lòng muốn giúp, kiếp trước bố của Thôi Tất Thành chính là chết vì bệnh này, lúc đó cũng là vì trong nhà không có tiền, không thể nhập viện chữa trị hệ thống, cuối cùng về nhà nằm liệt giường ba bốn năm thì người cũng mất.
 
Kiếp này mặc dù cô muốn tránh né cuộc hôn nhân với Thôi Tất Thành, nhưng lại không tuyệt tình nhìn cảnh Thôi Khánh Bình bệnh chết.
 
“Anh có bao nhiêu tín phiếu nhà nước?”
 
“Hai trăm nghìn, đây là gia sản của hai nhà, anh cũng không muốn giấu em, lúc trước anh bán bảy mươi tệ cũng không ai cần, nhưng quả thật anh không thể thấp hơn số này nữa, nếu không thì không đủ tiền khám bệnh.” Thôi Tất Thành cúi đầu, cảm thấy rất bối rối.
 
Diệp Thủy Thanh suy nghĩ rồi nói: “Bây giờ trong tay em không có nhiều tiền như vậy, bởi vì em cũng đã mua không ít tín phiếu nhà nước, có lẽ vẫn có thể góp chút tiền, nhưng vẫn phải thương lượng với Văn Lễ, anh thấy được không?” 
 
Thôi Tất Thành lập tức gật đầu: “Em không từ chối anh, anh đã vô cùng cảm kích rồi, không ngờ em cũng lún vào trong, anh biết chắc chắn bây giờ em rất khó khăn, nhưng anh…” Thôi Tất Thành không nói tiếp được nữa.
 
“Anh không cần nói nhiều, vì bố mẹ mình thì không có gì xấu hổ cả, em tranh thủ mau chóng báo tin cho anh.”
 
“Thủy Thanh, cảm ơn em, ân tình này cả đời anh cũng sẽ không quên! Anh về đây.” Vành mắt Thôi Tất Thành đỏ hoe, nói xong thì xoay người bỏ đi.
 
Diệp Thủy Thanh nhìn bóng lưng của anh ta, thở dài, lo lắng Cận Văn Lễ biết chuyện này sẽ không vui.
 
Đến tối dẫn Náo Náo về nhà, Diệp Thủy Thanh cố ý mua mấy món Cận Văn Lễ thích ăn, rồi lại đổi mấy chai bia, bày hết đồ lên bàn, bảo Náo Náo ăn xong trước thì đi tìm Thẩm Hạo chơi.
 
“Mẹ ơi, con đợi bố về ăn chung nha.” Phát âm của Náo Náo ngày càng rõ rệt.
 
“Náo Náo ngoan, ăn xong thì đi tìm anh Tiểu Hạo của con chơi đi, mẹ có chuyện bàn bạc với bố.”
 
“Vậy con cũng nghe, con có thể nói chuyện giúp mẹ.” Náo Náo ngồi ngay ngắn bên bàn như người lớn, dưới mông còn lót một cái gối lớn.
 
“Chuyện người lớn con tham gia làm gì, con cũng muốn nghe thử, định tạo phản hay gì?” Diệp Thủy Thanh liếc mắt.

 
Náo Náo lập tức cầm đũa tự gắp đồ ăn, vừa ăn vừa nhỏ giọng lảm nhảm: “Con không muốn nghe đâu, con với anh Tiểu Hạo còn có chuyện bí mật, trước tám giờ con không về…”
 
“Cận Nhu, lúc ăn cơm không được nói chuyện, nói con nhiều lần rồi sao còn không nhớ hả!” Diệp Thủy Thanh thật sự không hiểu, rốt cuộc con bé này giống ai, còn chuyện bí mật nữa, nếu mình không cản đoán chừng qua một lúc nữa thì chuyện bí mật gì cũng nói ra hết.
 
“Mẹ, món này thơm thật, con không nói chuyện nữa.” Náo Náo rất biết điều cười híp mắt sửa lời, sau đó lặng lẽ ăn hết cơm trong bát.
 
Hơn sáu giờ Cận Văn Lễ mới đến nhà, Diệp Thủy Thanh vội vàng hâm thức ăn một lượt rồi lại mang lên.
 
“Náo Náo đâu? Hôm nay ngày gì thế, toàn là món anh thích ăn, còn mua bia cho anh nữa, vợ à, em có chuyện vui sao?” Cận Văn Lễ vui vẻ nhìn đồ ăn trên bàn mà phát thèm.
 
“Náo Náo đến nhà anh Thẩm rồi, em có chuyện muốn nói với anh, anh ăn cơm trước đi, ăn xong rồi nói.”
 
Cận Văn Lễ không hỏi nhiều nữa, rót bia vừa ăn vừa uống, sau đó nói chuyện trong xưởng với Diệp Thủy Thanh, tâm trạng rất tốt.
 
Diệp Thủy Thanh thấy tâm trạng của Cận Văn Lễ quả thật rất tốt, đợi sau khi anh ăn xong thì lại dọn bát đũa chuẩn bị nói chuyện của Thôi Tất Thành với anh.
 
“Vợ ơi, rất lâu rồi anh không uống bia, hôm nay vừa uống thì đúng là có chút đau đầu, em xoa cho anh chút đi.” Cận Văn Lễ nói xong thì nằm lên giường.
 
Đương nhiên Diệp Thủy Thanh sẽ không từ chối, ngồi bên cạnh xoa đầu cho Cận Văn Lễ một lát, rồi lại xoa vai cho anh, Cận Văn Lễ nhắm mắt cười không ngừng: “Cuộc sống này của anh cứ như thần tiên vậy, vợ à, sao em tốt như vậy, anh cũng xoa cho em.” Nói rồi tay liền sờ qua trước ngực Diệp Thủy Thanh.
 
Diệp Thủy Thanh vẫn ngoan ngoãn mặc cho Cận Văn Lễ giở trò, qua một lúc cũng có chút cảm giác, nhưng nghĩ đến vẫn còn chuyện gấp thì đè cánh tay Cận Văn Lễ đặt trên eo mình lại.
 
“Văn Lễ, em có chuyện muốn bàn với anh.”
 
“Chuyện nhà chúng ta chẳng phải đều là em làm chủ sao, không cần bàn với anh, em nói là được. Vợ à, em xoa bên dưới giúp anh đi, anh cũng xoa giúp em.” Cận Văn Lễ vùng khỏi tay Diệp Thủy Thanh muốn đưa vào trong quần của cô, Diệp Thủy Thanh lập tức tránh né.
 
“Chuyện này anh buộc phải biết, cũng buộc phải đưa ra ý kiến, hôm nay Thôi Tất Thành đến tìm em.”
 
Động tác của Cận Văn Lễ lập tức dừng lại, nằm ở đó không nhúc nhích, không lâu sau thì bò dậy: “Anh ta đến tìm em làm gì, chẳng phải không liên lạc à, sao anh ta còn chưa từ bỏ hy vọng với em vậy?”
 
“Anh đừng nói bậy, anh ấy có chuyện gấp, bất đắc dĩ mới tìm em.”
 
Sau đó Diệp Thủy Thanh nói ra chuyện bố Thôi Tất Thành cần tiền chữa bệnh: “Bố anh ấy và bố anh cùng một đơn vị, bây giờ quán ăn căn bản là không kinh doanh nữa, cũng không thể thanh toán tiền chữa trị cho nhà anh ấy, cho nên mới xin chúng ta.”
 
“Anh ta đâu có xin anh! Em với anh ta có giao tình sâu đậm như vậy à, chẳng phải em không hẹn hò với anh ta rất lâu rồi sao, bố anh ta có chuyện em gấp như vậy làm gì?” Cận Văn Lễ nhìn chăm chăm vào Diệp Thủy Thanh hỏi.
 
Chuyện này không cách nào giải thích, trong lòng Diệp Thủy Thanh có lời mà lại không thể nói ra, vừa khó xử vừa sốt ruột, Cận Văn Lễ thấy bộ dạng này của cô thì càng không vui: “Trong lòng em còn có anh ta đúng không?”
 

“Không có, thật sự không có, em chỉ cảm thấy vốn dĩ có thể giúp đỡ, nếu không giúp thì trong lòng quá khó chịu, em không hề có suy nghĩ khác với anh ấy, chỉ là thấy đáng thương. Nói sao nhỉ, giống như nếu Tiêu Nguyệt Ba có chuyện nhờ anh, có phải anh cũng khó xử không?” Diệp Thủy Thanh vội giải thích.
 
“Đừng lấy Tiêu Nguyệt Ba ra làm ví dụ, nếu cô ta thật sự đến nhờ anh, dù anh giúp thì cũng có giới hạn, chẳng phải em nói nhà chúng ta cũng chỉ có một trăm nghìn tệ thôi sao, lẽ nào em còn định lấy hết giúp Thôi Tất Thành? Vậy nhà của bố mẹ anh còn mua nữa không? Nếu em làm như vậy cũng không thể trách anh có suy nghĩ khác.”
 
“Văn Lễ, em là đang bàn bạc với anh, không nói là phải làm như vậy.”
 
“Vậy được, anh không đồng ý, anh không muốn em có bất kỳ liên hệ gì với tên họ Thôi, em nói thế nào?” Cận Văn Lễ từ chối rất dứt khoát.
 
Diệp Thủy Thanh im lặng một lúc rồi mới nói: “Vậy em nói với anh ấy là không cho mượn, anh nằm xuống đi, vốn dĩ đầu đã choáng rồi, em ấn cho anh một lát.”
 
Cận Văn Lễ không dời tầm mắt cũng không cử động: “Em thật sự nói với anh ta không cho mượn như vậy à? Em không giận sao?”
 
“Trong lòng em không dễ chịu, nhưng em đã nói với anh ấy là phải về bàn với anh rồi mới có thể quyết định, cũng không thể vì chuyện của anh ấy mà ầm ĩ đến mức nhà chúng ta cũng không thể yên được, em không giận, đây là chuyện thường tình của con người, anh không cho em nhắc đến Tiêu Nguyệt Ba nhưng em vẫn phải nói, đổi ngược là em suy nghĩ lại thì em cũng sẽ không vui, anh cũng không cần nghĩ nhiều.”
 
Diệp Thủy Thanh để Cận Văn Lễ nằm xuống, rồi lại xoa đầu và người của anh một lúc thì mới nói: “Nếu anh buồn ngủ thì ngủ, anh đi đón Náo Náo về.”
 
Đợi ra khỏi cửa, Diệp Thủy Thanh mới thở dài một hơi, cô thật sự vô cùng khó xử, Cận Văn Lễ không sai, trong nhà mình còn đợi dùng tiền, đổi lại là ai thì cũng không thể lo cho chuyện của người khác trước, nhưng vừa nghĩ đến bộ dạng Thôi Tất Thành cầu xin mình, lại nghĩ đến cái chết của Thôi Khánh Bình, nếu nói mình không có gánh nặng tâm lý là chuyện không thể nào, Diệp Thủy Thanh cảm thấy mình còn phải tiếp tục bị nóng. 
 
Vì không để Cận Văn Lễ nhìn ra tâm sự của mình, Diệp Thủy Thanh nói chuyện làm việc đều cố gắng không biểu hiện ra bất kỳ khác thường nào, chỉ là tai phải vốn đã đỡ thì lại không ổn, bây giờ nói chuyện với người khác cô đều nghiêng người sang trái mới có thể nghe rõ đối phương nói gì, đương nhiên cô cũng không dám liên lạc với Thôi Tất Thành nữa, chỉ muốn đợi mình chuẩn bị xong rồi hẵng nói.
 
“Anh về lúc nào thế? Cũng không lên tiếng, dọa em giật mình.” Diệp Thủy Thanh đang xào rau ở phòng bếp, vừa xoay người thì thấy Cận Văn Lễ đứng bên cạnh mình, liền cười với anh.
 
Cận Văn Lễ bước lên tắt bếp, kéo tay Diệp Thủy Thanh trực tiếp về phòng, mở miệng hỏi: “Em sao thế?”
 
“Sao cái gì?”
 
“Tai em làm sao thế?”
 
Diệp Thủy Thanh giả vờ như không có gì: “Tai của em không sao hết, rất tốt mà, sao đột nhiên anh lại hỏi chuyện này?”
 
“Anh vào nhà cả buổi rồi, đứng bên cạnh nói với em mấy câu em cũng không nghe.”
 
“Ồ, có thể là tiếng xào rau lớn quá, em không nghe thấy.”
 
Cận Văn Lễ nhíu mày: “Em đừng lừa anh, đây cũng không phải lần đầu, anh thăm dò em mấy lần rồi, bây giờ em nói chuyện cũng cứ nghiêng người còn nói là không sao, rốt cuộc hai chúng ta có phải vợ chồng không, ngay cả lời thật lòng em cũng không chịu nói với anh!”
 
Diệp Thủy Thanh nghe vậy thì sờ mặt mình, sau đó đột nhiên bật khóc: “Tai phải của em không nghe thấy tiếng nữa, em sợ anh lo lắng vẫn luôn không dám nói, cũng không dám đến bệnh viện, sợ mình thật sự bị điếc.”
 
“Chuyện lúc nào vậy, em ngốc hả, có bệnh mà không đi khám, sợ bệnh thì có thể tự khỏi sao?” Cận Văn Lễ vừa giận vừa đau lòng.
 
Diệp Thủy Thanh khóc càng dữ hơn: “Bắt đầu từ lúc biết tín phiếu nhà nước xảy ra chuyện, em đoán là bị nóng rồi, sau đó đã đỡ chút, về sau lại không ổn.”
 
“Là anh không tốt, không nên để em khó xử, chắc chắn là em cảm thấy không cách nào nói chuyện không cho Thôi Tất Thành mượn tiền với anh ta nên mới bị nóng. Thủy Thanh à, đều tại anh không tốt, biết rõ em là người có tình nghĩa mà còn làm em uất ức, anh không nên khiến em khó làm người, đừng khóc nữa, ngày mai anh đi với em đến bệnh viện.” Bây giờ Cận Văn Lễ đã sắp hận bản thân đến chết, anh ghét Thôi Tất Thành, nếu Diệp Thủy Thanh vì anh ta mà cãi nhau với mình thì anh còn có thể dễ chịu chút, chỉ là hôm đó Diệp Thủy Thanh lại nghe lời mình như vậy, chuyện này anh không ngờ được, lại nghĩ bình thường Diệp Thủy Thanh luôn nghĩ cho mình thì trái tim đã sắp tan vỡ.
 
Diệp Thủy Thanh gật đầu: “Vậy nếu em điếc thì làm sao đây?”
 
“Đồ ngốc, có bệnh thì có cách chữa, em trở thành thế nào thì đều là vợ của anh, anh vẫn sẽ đối xử tốt với em, đừng khóc nữa.”
 

Diệp Thủy Thanh kiềm nén cảm xúc thời gian dài như vậy coi như đã được tuôn trào, dựa vào lòng Cận Văn Lễ khóc đã một trận, sau đó được Cận Văn Lễ dìu lên giường nằm, không bao lâu thì ngủ thiếp đi, cô thật sự rất mệt.
 
Hôm sau hai người đến bệnh viện thật sớm, qua kiểm tra bác sĩ chỉ nói là mệt mỏi quá mức, phần đầu thiếu dưỡng khí, tai điếc tính thần kinh do áp lực lớn tạo thành, cho hít dưỡng khí chữa trị, không có gì đáng ngại, lúc này Diệp Thủy Thanh mới yên tâm, Cận Văn Lễ thì càng thêm tự trách, nhớ lại sau khi hai người ở bên nhanh mỗi lần gặp chuyện khó khăn, mình luôn tìm Diệp Thủy Thanh an ủi, chưa từng nghĩ đến cô cũng sẽ chịu áp lực khổng lồ, trong lòng khổ như vậy còn ra vẻ không có gì không để mình lo lắng, mình đúng thật là quá khốn khiếp!
 
Ngồi trong hành lang đợi Diệp Thủy Thanh hít dưỡng khí xong, Cận Văn Lễ đưa cô về nhà, rồi lại nấu cơm cho Diệp Thủy Thanh ăn, sau đó nói với cô: “Khoảng thời gian em chữa trị buộc phải ở nhà nghỉ ngơi, chuyện bên phía tiệm sách cứ giao cho anh trước, không được lo lắng nữa.”
 
Đương nhiên Diệp Thủy Thanh cũng muốn nghĩ cho cơ thể của mình, mình có khỏe mạnh hay không thì không chỉ là chuyện của một mình cô, còn liên quan đến cả gia đình, thế là ngoan ngoãn gật đầu nghe lời, nói mình nhất định sẽ ở nhà nghỉ ngơi đàng hoàng.
 
Cận Văn Lễ ngồi cạnh giường nhìn cô một lát rồi mới ra ngoài đến xưởng.
 
Diệp Thủy Thanh ngủ một giấc rất say, lúc tỉnh dậy Náo Náo đã được Cận Văn Lễ đón về, nhận lúc anh nấu ăn ở bếp, Diệp Thủy Thanh lại suy nghĩ chuyện của Thôi Tất Thành, chuyện này không thể kéo dài nữa, nên mau chóng nói rõ với anh ta, để anh ta nghĩ cách khác, đừng làm lỡ Thôi Khánh Bình chữa bệnh.
 
Ăn cơm xong, sau khi Cận Văn Lễ dọn dẹp thì về phòng lấy trong túi ra một gói giấy đưa cho Diệp Thủy Thanh.
 
Diệp Thủy Thanh mở ra xem, bên trong đều là tiền: “Cái này ở đâu ra.”
 
Cận Văn Lễ ôm Diệp Thủy Thanh thở dài: “Lần này là anh nhỏ mọn, một trăm nghìn tệ này là tiền hàng tuần trước, đương nhiên tiền vốn cũng ở trong đó, vốn định cho em bất ngờ mà sau này vì em nhắc chuyện của Thôi Tất Thành nên anh cũng không có tâm trạng nói. Nếu muốn mượn thì rộng rãi chút, một trăm nghìn tệ kia của em cộng thêm cái này là đủ hai trăm nghìn tệ rồi, chúng ta cũng đừng lợi dụng người khác, bán bảy mươi tệ anh ta còn phải kiếm tiền cho chúng ta, cứ mua theo một trăm tệ đi, coi như là em thay nhà chúng ta trả hết món nợ mạng người cho nhà họ Thôi bọn họ! Vợ à, sau này em có tâm sự tuyệt đối đừng tự giấu trong lòng, nhất định phải nói thẳng với anh, em làm khó bản thân như vậy, anh buồn cỡ nào em biết không!”
 
Diệp Thủy Thanh nghe xong thì nước mắt rơi ào ào: “Sau này em không vậy nữa, có chuyện chắc chắn sẽ nói với anh.”
 
Cận Văn Lễ vỗ nhẹ lưng Diệp Thủy Thanh dỗ dành cô, sau đó đột nhiên lại cười: “Giọng điệu của em giống y con gái chúng ta, cứ nói không biết Náo Náo giống ai.”
 
“Khốn khiếp, con bé giống anh hơn, Tiểu Hạo bị con bé hành hạ thành bộ dạng gì rồi, một con nhóc mẫu giáo như nó cứ bắt học sinh lớp ba như người ta nghe nó giảng bài, cái độ mặt dày này chẳng phải giống anh sao?”
 
“Giống em tốt mà, như vậy mới có thể làm nên chuyện, nếu da mặt anh không dày có thể cưới em được sao! Sau này con gái chúng ta chắc chắn cũng là lòng nghĩ việc thành, từ nhỏ đã có thể nhìn ra được, hơn nữa con trai Thẩm Chấn Sơn đâu có ngốc như em nói, bình thường em không để ý ở phương diện khác, thằng nhóc đó ở trường là vua đánh nhau có tiếng đấy, thằng bé lớp sáu bị nó đánh chạy khắp phố, đâu phải người chịu thiệt, anh Thẩm cũng khoe không ít, nói con gái ở trường cứ thích đi học tan học cùng với con trai anh ấy, có điều đứa bé này cũng thật sự thông minh, chẳng phải em nói thằng bé đã làm ủy viên học tập rồi sao.”
 
Hai người trò chuyện đông một câu tây một câu, bất giác đã ngủ thiếp đi.
 
Thôi Tất Thành cầm hai trăm nghìn tệ kích động không nói nên lời, cắn môi cố kìm nén nước mắt trong đôi mắt, chỉ nói một câu: “Thủy Thanh, cảm ơn.”
 
Diệp Thủy Thanh cũng không muốn đối mặt với cảnh tượng như vậy, chỉ gật đầu cất tín phiếu nhà nước vào: “Đây đều là ý của Cận Văn Lễ, anh ấy nói nợ thì phải trả, nếu có thể chữa khỏi bệnh cho bố của anh thì anh ấy cũng có thể yên tâm, anh về đi.”
 
Thôi Tất Thành đứng ở cổng trường đưa mắt nhìn Diệp Thủy Thanh càng đi càng xa, trong lòng rối loạn, cũng không nói được mình không ở bên cạnh cô rốt cuộc là chuyện tốt hay chuyện xấu.
 
Từ sau khi lấy hai trăm nghìn tệ mua tín phiếu nhà nước của Thôi Tất Thành, trong tay Diệp Thủy Thanh và Cận Văn Lễ hoàn toàn không còn tiền nữa, vốn vận chuyển trong xưởng cũng xuất hiện khó khăn, mặc dù hai người vẫn sốt ruột vì chuyện nhà của Cận Quan Tường và Đồng Tú Vân, nhưng sau đó bàn bạc lại thì thật sự không ổn, trước tiên phải để hai người già ở cùng nhà một gian với họ, chỉ cần tích đủ tiền thì lập tức mua nhà mới cho họ.
 
Chuyện đã quyết định xong, gánh nặng tâm lý của Cận Văn Lễ và Diệp Thủy Thanh cũng không còn nặng như vậy nữa, chỉ đợi hôm tín phiếu nhà nước đổi tiền mặt.
 
Lúc nóng lòng cứ cảm thấy ngày tháng trôi qua vô cùng chậm, Diệp Thủy Thanh tập trung hết vào chuyện tín phiếu nhà nước, vừa trông thời gian mau đến, vừa sợ thật sự không đổi được.
 
Cứ giày vò như vậy cuối cùng cũng đến ngày đổi, hai người thấp thỏm không yên đến ngân hàng xem tin tức, lúc cách ngân hàng còn một đoạn thì thấy trước cửa đã có rất nhiều người vây quanh, đợi sau khi đến gần mới biết bên trong nhiều người điều là đến xem tin tức giống họ, mà đến xem náo nhiệt lại nhiều hơn, đợi xem người lỗ tiền sẽ thế nào. 
 
“Văn Lễ, hai người cũng đến rồi à?”
 
Diệp Thủy Thanh và Cận Văn Lễ cùng lúc quay đầu, chỉ thấy Dương Lạc đang đứng phía sau bọn họ, khóe miệng còn mang theo nụ cười nhạt.

 


Đọc truyện chữ Full