DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cưng Chiều Em Cả Đời! 2
Chương 13: 13: Ra Mắt Trưởng Bối


Hiểu Anh không ngờ tới anh thì ra lại luôn lo nghĩ cho cảm nhận cô như vậy, vậy mà trước giờ cô lại chỉ nghĩ xấu cho anh, trong lúc xúc động, cô nhào lên ôm lấy anh.
"Tuấn Nguyên, vì sao em không gặp anh sớm hơn nhỉ?"
Cô vừa nói xong vẻ mặt của anh có hơi khác lạ, ánh mắt nhìn cô cũng sẫm lại, chưa để anh kịp trả lời cô đã ngẩng đầu lên nhìn anh thắc mắc.
"Đúng rồi, vì sao anh lại thích em vậy? Người hoàn mỹ như anh không thể vừa nhìn đã thích em được đúng không?"
Một người lạnh lùng lí trí như anh tuyệt đối không thể nhìn trúng một con nhóc ngốc nghếch lại nhát gan như cô chỉ trong một lần gặp được, có lẽ anh và cô đã từng gặp nhau ở đâu đó rồi mà cô không biết hoặc không nhớ.

Tuấn Nguyên nhìn vẻ mặt nghiền ngẫm của cô, giọng nói mềm đi.
"Em rất tò mò?"
"Đúng vậy."
"Sau này anh sẽ nói cho em biết."
Hiểu Anh thấy anh lại trốn tránh câu hỏi của mình liền nhíu mày bất mãn, cố chấp hỏi đến cùng, kết quả anh chê cô phiền phức trực tiếp lấy môi mình chặn lại, cô lúc đấy mới chịu yên lặng hẳn.
...
Sáng ngày hôm sau, bởi vì lần đầu gặp ông cụ Trần nên Hiểu Anh có chút căng thẳng, cũng dò hỏi trước với Tuấn Nguyên về sở thích của ông cụ để chuẩn bị quà sẵn, Tuấn Nguyên lại nói anh chuẩn bị rồi, còn bảo cô cứ đi theo mình thôi là được.
Có vẻ như anh đã báo trước nên hai người vừa tới Trần gia đã thấy người hầu đợi sẵn ở đó, lúc hai người đi vào phòng khách, một ông cụ cũng đã ngồi sẵn ở đó đợi hai người.
"Đây chính là cô cháu dâu mà cháu từng nói với ta?"
Hiểu Anh nhìn một thân khí thế sát phạt còn lưu lại trên người ông ấy liền hơi nép vào cạnh Tuấn Nguyên.

Đúng là gừng càng già càng cay, cô đã thấy Tuấn Nguyên đủ đáng sợ rồi, ông nội anh còn đáng sợ hơn.

Trái ngược với sự lo lắng của cô, Tuấn Nguyên lại bình thản hơn nhiều, anh hơi gật đầu rồi lại hỏi ông.
"Ông có hài lòng với cô cháu dâu mà cháu đã chọn không?"
Tuấn Nguyên vừa nói xong Hiểu Anh cũng thuận thế chào hỏi với ông Trần.
"Hai đứa đều ngồi xuống đi, đứng đó làm gì."
Ông cụ Trần nói xong liền đánh giá Hiểu Anh một vòng, tuy không sắc nước hương trời, cũng không khí chất như con bé nhà họ Phạm, nhưng ông cũng không thấy ghét bỏ, chỉ là con nhóc này nhát gan quá, nếu sau này Trần Tuấn Kiệt về nước kiểu gì cũng bị nó dọa cho mà xem, chả trách thằng nhóc con cả năm mới tới thăm ông một vài lần lại chủ động đến cửa tìm ông.
Ông cụ Trần tuy biết mưu đồ của Tuấn Nguyên nhưng không vạch trần, cô nhóc này tuy gan có chút nhỏ nhưng nhìn vẫn thuận mắt hơn con bé nhà họ Phạm kia nhiều, lại thêm ông quá rõ tính cách của anh, nếu anh đã quyết dù ông hay Trần Tuấn Kiệt có phản đối cũng vô ích, vì vậy ông thu lại vẻ mặt nghiêm nghị kia không dọa cháu dâu tương lai của mình nữa, Hiểu Anh cứ thế thành công qua ải của ông cụ Trần.
"Bây giờ cũng đã muộn rồi, hai đứa cứ ở đây luôn đi, nhân tiện ông cũng có chuyện cần nói với cháu."
Bởi vì lúc hai người tới Trần gia là buổi chiều nên sau khi dùng bữa xong ông cụ Trần liền bảo cả hai qua đêm ở đây luôn để ông có thời gian hàn huyên với cháu trai mình, Tuấn Nguyên cũng không từ chối, trực tiếp đồng ý.

Vì vậy Hiểu Anh dùng bữa xong liền ngoan ngoãn lên phòng ngủ trước để lại không gian riêng cho hai ông cháu, lúc này ông cụ Trần mới nói.
"Bên kia ba cháu biết chuyện chưa?"
Tuấn Nguyên rót trà cho ông xong, lễ phép nói.
"Ông ấy biết rồi."
Ông cụ Trần nghe xong liền cười lớn, chả trách thằng nhóc này lại vội vàng đưa cô nhóc kia đến chỗ ông nhanh vậy, hóa ra đều có âm mưu cả, dù đã biết dự định của Tuấn Nguyên, nhưng ông vẫn không thể không hỏi.
"Vậy cháu định làm thế nào? Ngoại trừ con bé Quỳnh Chi ra, cha cháu không chấp nhận người khác làm con dâu mình đâu."
"Cháu không quan tâm."
"Không quan tâm? Vậy hôm nay đưa con nhóc Hiểu Anh đến đây làm gì, đừng nói cháu đưa con bé đến chỉ để ra mắt với ông nhé?"
Ông cụ Trần nói xong mới giật mình nhìn Tuấn Nguyên, tuy anh không đáp lời nhưng ông vẫn hiểu ý.

Haiz...
Cũng đúng, nếu con trai ông trị được thằng nhóc này bây giờ đã không ở đây mà ngoan ngoãn tiếp quản sự nghiệp ở bên Mỹ từ bảy năm trước rồi.

Lúc này ông cụ Trần cuối cùng cũng biết được mục đích cháu trai mình, ông không tiếp tục chủ đề ban nãy nữa mà chuyển sang vấn đề khác, hai ông cháu lại nói chuyện đến nửa đêm mới ngừng.
Lúc Tuấn Nguyên trở về phòng ngủ của mình ở Trần gia đã rất muộn rồi, anh cứ nghĩ Hiểu Anh đã ngủ nên mở cửa rất nhẹ, không nghĩ tới cô lại đang ngồi đọc sách ở bàn nhỏ gần đó, anh thấy vậy mày không khỏi nhíu lại.
"Vì sao em vẫn chưa đi ngủ?"
Hiểu Anh thấy anh liền vui vẻ đứng dậy muốn đi về phía anh, lúc nghe anh nói vậy liền cúi đầu xuống.
"Em lạ chỗ nên không ngủ được."
Tuấn Nguyên ngẩn ra, một lúc mới bất đắc dĩ đi tới ôm cô về giường ngủ.
"Sau này rồi sẽ quen, em ngủ sớm đi."
"Vâng."
Có thể lần này có anh ở bên nên cô rất nhanh đã ngủ thiếp đi, mãi tới khi anh gọi xuống dùng bữa sáng cô mới bừng tỉnh, vội vã theo anh xuống phòng ăn.
"Sau này hai cháu rảnh thì đến thăm ông nhiều vào, nhất là con bé Hiểu Anh dù sau cũng là cháu dâu của Trần gia, lại càng nên tới nhiều."
Hiểu Anh nghe ông cụ Trần nói xong liền kinh ngạc quên cả trả lời, đến lúc cô nhận ra Tuấn Nguyên đã trả lời thay cô rồi.

Lại nói Tuấn Nguyên vì đưa cô đến Trần gia nên hôm qua đã lùi cuộc họp lại, sáng nay anh lại có cuộc hẹn với khách hàng nên không ở lâu được, vì vậy ăn sáng xong liền đi trước, để Hiểu Anh ở chỗ ông cụ Trần trò chuyện với ông.


Hiểu Anh thấy anh dám để mình lại đây như vậy chứng tỏ nơi này rất an toàn, cho nên cô cũng không tỏ thái độ bài xích, ngược lại còn trò chuyện rất vui vẻ với ông cụ Trần.

Để rồi khi Tuấn Nguyên đến đón cô, thái độ của ông cụ Trần với cô đã thay đổi hẳn, nếu sáng nay ông chấp nhận cô chỉ bởi cô là người cháu ông đã chọn thì bây giờ ông thật sự đã coi cô là cháu dâu của mình, Tuấn Nguyên không khỏi nhìn cô với con mắt khác.
"Thì ra em còn có bản lĩnh này cơ đấy."
Hiểu Anh nghe vậy liền quay sang nhìn anh, thấy anh nhìn hộp quà mà ông cụ Trần đưa cho mình liền hiểu ý, nhưng cô không giải thích được, dù sao cô cũng không biết ông thích mình ở điểm gì, cuối cùng chỉ có thể lảng sang chuyện khác, đúng lúc này Ngôn Cẩn gọi điện tới.
"Trần tổng, có chuyện rồi, chủ tịch ở bên kia vừa ngầm thừa nhận hôn ước của anh với Phạm tiểu thư ngay tại buổi truyền hình trực tiếp của đài truyền hình Mỹ, tin tức hiện đã lan truyền khắp báo Mỹ rồi."
Tập đoàn S.R và tập đoàn M&W vốn là hai tập đoàn đình đám tại Mỹ, việc truyền thông chú ý đến họ cũng là điều dễ hiểu, càng huống hồ trước đó từng có tin đồn hai nhà liên hôn để mối quan hệ hợp tác của hai bên càng thêm chặt chẽ, bây giờ được ông Trần trực tiếp xác nhận, không cần nói cũng biết giá cổ phiếu và giá trị thương mại của hai tập đoàn đều có bước phát triển nhảy vọt.

Mà ở bên này, Thẩm Mục thông báo tin tức cho Tuấn Nguyên xong cũng bắt đầu bận rộn từ chối cuộc hẹn phỏng vấn của truyền thông.
Trần Tuấn Nguyên ngược lại lại cực kỳ trấn định quay sang nói với Hiểu Anh.
"Hiểu Anh, cuối tháng này chúng ta kết hôn đi."
Hiểu Anh nghe vậy liền giật mình, hôm nay đã là ngày hai mươi rồi, anh có phải quá vội vàng rồi không?
Nhưng cô không có cơ hội từ chối, mấy ngày sau đều bị anh bắt ở nhà nói là chuẩn bị hôn lễ, nhưng cô có phải làm gì đâu, toàn là anh tự làm hết mà.
Hiểu Anh còn đang nhàm chán mấy kênh truyền hình trước mặt, bất chợt cô đột nhiên dừng lại ở một kênh tin tức kinh tế.
...
Buổi tối lúc Tuấn Nguyên trở về Hiểu Anh đã lên phòng ngủ rồi, anh nghe bác Kim nói tâm trạng cô không tốt liền đi lên xe thử.
"Em làm sao vậy?"
Hiểu Anh vốn muốn nói mình không sao, nhưng cô suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn thành thật nói cho anh biết.
"Em nghe nói anh đã có vị hôn thê rồi, vì sao anh vẫn muốn cưới em chứ?"
Tuấn Nguyên nghe vậy liền sầm mặt, lập tức phủ nhận lời cô nói.
"Đó là vị hôn thê mà ba anh chọn, không liên quan gì đến anh, dù sao anh mới là người quyết định."

Hiểu Anh im lặng hồi lâu, sau cùng cũng nói ra đáp án của mình.
"Nhưng em không muốn."
Cô có cảm giác bản thân chính là người thứ ba xen vào hai người bọn họ, mà cô ghét nhất chính là người thứ ba, bởi vì vị hôn phu của cô cũng là bị một người phụ nữ khác cướp mất, cô không muốn trở thành người thứ hai giống cô ta.
Tuấn Nguyên không ngờ tới cô sẽ từ chối mình, anh hơi nghiêm mặt lại.
"Hiểu Anh, em nói vậy là có ý gì?"
Hiểu Anh lại lần nữa lặp lại câu nói kia, giọng nói cũng cao hơn mấy phần.
"Anh nghe không hiểu sao? Em không muốn cưới anh nữa."
"Em để ý lời đồn đại ngoài kia?"
"Không có."
Tuấn Nguyên nhìn phản ứng của cô, cứ nghĩ suy đoán của mình đúng, vì thế nhẹ giọng an ủi.
"Em không cần lo lắng chuyện đó, việc của em chỉ cần ngoan ngoãn đến hôn lễ đúng giờ là được."
Hiểu Anh nghe vậy càng kích động, trực tiếp đẩy anh ra xa mình.
"Trần Tuấn Nguyên, khả năng nghe hiểu của anh có vấn đề à? Anh không phải nói rất hiểu em sao? Vậy anh phải biết rõ em ghét nhất bị người khác lừa dối mình, nhất là trong chuyện tình cảm.

Vậy mà anh vẫn lừa em, anh nghĩ em còn có thể vui vẻ kết hôn với anh được hay sao?"
"Chuyện này không phải em quyết định là được, còn nữa hôm nay ông nội đã đồng ý làm chủ hôn cho chúng ta rồi, nếu em không sợ làm ông buồn và thất vọng về chúng ta thì cứ phản kháng đi."
Tuấn Nguyên nói xong liền đi ra ngoài, Hiểu Anh vội vã đuổi theo sau anh nhưng vẫn chậm một bước, kết quả cô lại bị anh lần nữa giam lỏng.
"..."
Hiểu Anh đi đi lại lại trong phòng rất lâu cũng không nghĩ ra cách gì hiệu quả, càng không ngờ tới cô vừa bị nhốt trong phòng một hôm, ngày hôm sau tin tức ông cụ Trần sẽ làm chủ hôn cho chính cháu trai của mình đã lan truyền khắp mặt báo, trực tiếp vả thẳng vào mặt Trần Tuấn Kiệt ở bên Mỹ, cũng gián tiếp hủy bỏ hôn ước giữa hai nhà Trần - Phạm, Hiểu Anh tức đến ngứa răng.
Trần Tuấn Nguyên, anh cũng nhanh tay lắm.


Đọc truyện chữ Full