DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cưng Chiều Em Cả Đời! 2
Chương 40: 40: Cô Thật Sự Là Hứa Hiểu Anh Sao


Lúc Tuấn Nguyên tìm đến chỗ cô cả người cô đã bị nước mưa thấm ướt, cũng không biết cô ngồi dầm mưa ở đây bao lâu rồi mà sắc mặt lúc này đều trắng bệch đến đáng sợ, anh thấy vậy liền kiềm chế lửa giận mà đi tới ôm cô vào trong phòng.

Ngọc Nhi bị sự xuất hiện đột ngột của anh làm cho giật mình, cô lập tức phản kháng theo bản năng.

"Trần Tuấn Nguyên, anh làm cái gì vậy hả? Mau buông tôi ra ngay.

"
"Anh mới là người hỏi em muốn cái gì mới đúng, đang yên đang lành ra ngoài hứng mưa làm gì? Em bao nhiêu tuổi rồi hả?"
Tuấn Nguyên thấy cả người cô lạnh băng nhưng trán lại nóng hầm hập liền biết cô phát sốt rồi, anh mắng cô xong liền mặc kệ sự phản kháng của cô mà lột đồ cô ra thả vào bồn nước ấm.

Ngọc Nhi thấy anh không thèm đếm xỉa tới mình liền há miệng cắn lên cổ anh một cái, thế nhưng anh giống như không cảm nhận được đau đớn, còn mặc kệ cho cô phát tiết, mãi đến tận khi cô nhả ra anh mới đứng dậy lau người cho cô, cô thấy vậy chỉ có thể đưa hai tay lên che thân thể mình, vừa che vừa mắng.

"Trần Tuấn Nguyên, dù nhà họ Hoàng bán tôi nhưng tôi vẫn chưa đồng ý, anh không thể làm thế với tôi được.

"
"Trần Tuấn Nguyên anh bị điếc à? Mau buông tôi ra, tôi tự làm được, anh có biết xấu hổ không vậy hả?"
Ngọc Nhi thấy anh phớt lờ mình, trong lòng không hiểu sao lại thấy cực kỳ ấm ức, vì vậy cô càng phản kháng thêm quyết liệt, tay chân không ngừng quẫy đạp không cho anh chạm vào mình.

Tuấn Nguyên thấy vậy ánh mắt liền tối đi.

"Em còn không ngoan ngoãn thì đừng trách anh không khách sáo với em.

"
Ban nãy cởi đồ cô ra anh đã muốn xử cô ngay tại chỗ rồi, phải cố gắng lắm mới ngăn được ý nghĩ muốn đè cô xuống giường ức hiếp một trận, nhưng nếu cô còn không biết điều anh cũng không ngại xử lý luôn cô ngay tại chỗ.

Dù sao anh cũng không phải thánh nhân, thấy người mình yêu ở trước mắt mà không có phản ứng gì được.

Ngọc Nhi dù đang tức giận cũng vẫn còn chút lí trí, sau khi cân nhắc thiệt hơn một chút cô cuối cùng vẫn thỏa hiệp để anh lau người cho mình, nhưng việc bị anh nhìn thấy thân thể mình vẫn khiến cô rất khó chịu lẫn xấu hổ.


"Tuấn Nguyên, tôi biết anh đối xử tốt với tôi chỉ vì tôi giống vợ cũ của anh mà thôi, nhưng anh có bao giờ thử nghĩ tới cảm nhận của tôi chưa? Tôi là tôi, tôi không muốn làm thế thân của bất kỳ ai cả, anh làm như vậy là không tôn trọng tôi, anh thử nghĩ xem nếu anh bị một người xa lạ nhìn thấy thân thể của mình chắc anh cũng không dễ chịu gì! á! "
Cô còn chưa nói xong đã bị anh bế khỏi bồn tắm, sau khi anh lấy khăn tắm bọc người cô lại liền bế cô ra ngoài, lấy máy sấy tóc ra sấy khô tóc cô, hoàn toàn không bị mấy lời nói của cô tác động, mãi một lúc lâu sau anh mới điềm nhiên nói.

"Thời gian đã trôi qua lâu như vậy mà em vẫn nghĩ rằng mình chỉ là thế thân của người khác thôi sao?"
Hơn nữa thân thể của cô anh đâu chỉ nhìn qua, còn ngủ qua nữa kìa.

Nhưng Tuấn Nguyên không nói điều này ra, chỉ có thể cố hết sức để di dời sự chú ý của mình sang chuyện khác.

Ngọc Nhi nghe thấy anh nói thế liền ngẩng đầu lên.

"Ý anh là gì?"
"Ký ức có thể bị thay đổi nhưng thói quen thì không.

Ngọc Nhi lẽ nào em không phát hiện ra bản thân em không ghét bỏ anh như lời em nói sao? Giống như hiện tại vậy.

"
Cô để mặc anh sấy tóc cho mình, giúp mình mặc quần áo như một thói quen, tuy cô phản kháng nhưng lại không bài xích sự động chạm của anh.

Thời gian ba năm có thể thay đổi được rất nhiều thứ, nhưng cô chỉ mới ở cùng anh bảy ngày ngắn ngủi, một số thói quen dường như đã quay trở lại trong vô thức, đến mức cô cũng phải kinh ngạc vì những điều đó.

Thực ra không phải cô chưa từng nghi ngờ lời Hoàng Nam nói, nhưng cô không dám tìm hiểu sâu, cô sợ bản thân sẽ bị tổn thương khi bị người mình tin tưởng nhất lừa dối.

Nhưng Tuấn Nguyên nói không sai, dù anh không nói gì về chuyện quá khứ của cô, nhưng những hành động quan tâm chăm sóc cô thường ngày của anh lại khiến cô có cảm giác quen thuộc đến khó tả.

"Em có bao giờ thắc mắc dù thời gian trôi qua đã ba năm nhưng em lại không thể nhớ lại được điều gì không?"
Tuấn Nguyên nhìn thấy vẻ mặt mê man của cô lại nói tiếp, dường như anh muốn giải quyết hết tất cả mọi khúc mắc giữa hai người ngay trong một lần luôn vậy.

Ngọc Nhi đương nhiên thắc mắc, cũng từng đi đến bệnh viện kiểm tra nhưng không tìm được nguyên nhân, cho nên cô mới về Việt Nam, muốn dùng sự thân thuộc ở đây để kích thích ký ức đã mất của mình.


Anh thấy cô không trả lời cũng không khó chịu, chỉ lấy điện thoại của mình cho cô xem, bên trong là một file tài liệu đang mở sẵn.

"Đây là bản kiểm nghiệm thành phần thuốc mà em đã dùng ba năm qua, nếu dùng riêng rẽ từng loại thì không ảnh hưởng gì, nhưng nếu dùng chung chúng với nhau trong thời gian dài sẽ khiến não bộ của con người dần bị ảnh hưởng, không thể ghi nhớ ký ức quá lâu, nếu em vẫn tiếp tục dùng loại thuốc này thêm chừng một hai năm nữa, em rất có thể sẽ mắc bệnh suy giảm trí nhớ của người già khi chỉ mới hai mươi mấy tuổi.

"
Ngọc Nhi vốn không định xem nó, nhưng nghe anh nói xong liền cầm lấy nhìn chăm chú, càng nhìn vẻ mặt của cô càng thêm khó coi, bởi vì những số thuốc kia đều là Hoàng Nam đưa cho cô, nói là kê theo đơn của bác sĩ, cô vì tin tưởng anh nên chưa từng nghi ngờ qua số thuốc này.

"Không thể nào! anh ấy không thể hại tôi được.

"
Ngọc Nhi cũng không biết là nói cho Tuấn Nguyên nghe hay nói cho bản thân mình nghe nữa.

Người đàn ông nhìn vẻ mặt sững sờ của cô liền cầm lấy điện thoại trong tay cô mở thêm một file khác.

"Nếu như vậy vẫn chưa đủ khiến em tin, vậy còn bản xét nghiệm ADN và dấu vân tay chắc khiến em tin rồi chứ.

"
Tuy nói Trần Tuấn Nguyên ngoài nắm trong tay huyết mạch kinh tế của thành phố T này còn có quan hệ với người trong giới chính trị, thậm chí là người trong cục cảnh sát, nhưng dù vậy anh cũng không có bản lĩnh làm giả con dấu của sở tư pháp được.

Thậm chí trong file này còn ghi rõ lần đó khi Hoàng Nam đưa cô đi làm lại thẻ căn cước, dấu vân tay của cô trên hệ thống hiển thị là Hứa Hiểu Anh chứ không phải Nguyễn Ngọc Nhi, vì sự trùng hợp này mà cô phải ở lại Việt Nam thêm một thời gian để xử lý rồi mới có thể sang Mỹ được.

Ngọc Nhi đột nhiên nhớ tới lúc cô mới sang Mỹ, ông Hoàng cực kỳ không thích cô nhưng sau đó lại đột nhiên thay đổi thái độ, anh trai Hoàng Nam là Hoàng Minh lúc nào nói chuyện với cô cũng ám chỉ này nọ, nhưng khi đó cô cho rằng anh ta không thích cô vì cô theo phe Hoàng Nam nên mới vậy.

Lần này dù cô có tự lừa mình dối người cũng không thể nào tiếp tục mù quáng tin tưởng Hoàng Nam thêm được nữa.

Ngọc Nhi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại thật lâu, mãi đến khi ánh sáng trên đó tắt hẳn, mãi đến khi Tuấn Nguyên lên tiếng gọi cô lần nữa cô mới quay sang nhìn anh mấp máy nói từng chữ.


"Trần Tuấn Nguyên, anh thật sự rất thông minh, thông minh đến đáng sợ.

"
Thời gian qua anh không hề nhắc một chữ nào đến quá khứ của cô và anh, cũng không hề cố gắng giải thích cho những hành động của mình, không như bây giờ trực tiếp đem từng chuyện một nói cho cô biết.

Giống như trước đó anh chỉ án binh bất động, kiên nhẫn chờ đợi đến thời điểm này vậy.

Bởi vì trước đó nhà họ Hoàng chưa thật sự trở mặt với cô, cho nên dù khi đó anh đưa ra bằng chứng gì cô cũng sẽ không chịu tin anh, thậm chí còn cho rằng anh thêu dệt để lừa cô.

Nhưng bây giờ cô không muốn tin cũng không được.

Tuấn Nguyên nghe cô nói vậy chỉ nói.

"Thực ra dù chủ tịch Hoàng không tặng em cho anh thì anh vẫn sẽ đưa dự án này cho bọn họ.

"
Ngọc Nhi lập tức ngẩng đầu lên nhìn anh giống như muốn hỏi anh nói vậy là có ý gì.

Tuấn Nguyên thay đồ xong cho cô liền đặt cô xuống giường, chậm rãi giải thích.

"Dù Hoàng Nam giấu em suốt ba năm, nhưng việc cậu ta cứu mạng em là sự thật, cho nên anh tặng dự án này cho bọn họ coi như quà cám ơn, sau này em và bọn họ sẽ không còn quan hệ gì nữa.

"
Ba năm trước cô vì chịu sự uy hiếp của ba anh mà lựa chọn rời xa anh.

Anh không muốn ba năm sau cô lại bị nhà họ Hoàng lấy bốn chữ "ân nhân cứu mạng" để khống chế cô trong lòng bàn tay của mình, ép cô làm những điều cô không thích.

Cái anh muốn là một Hiểu Anh tự do thích gì làm nấy, giống như trước đó cô đã từng.

Ngọc Nhi nào biết suy nghĩ hiện tại của anh, cho nên nghe anh nói xong trong lòng cô chỉ cảm thấy tức giận.

"Anh tưởng làm vậy tôi sẽ cảm kích anh à?"
Anh cứ nằm mơ đi.


"Anh không cần em cảm kích anh, anh cũng đã từng nói rồi, em không nhớ lại cũng không sao, cùng lắm thì chúng ta bắt đầu lại lần nữa.

"
"! "
Ngọc Nhi muốn phản bác nhưng lại không biết nói cái gì, lại thêm sau khi biết bản thân vì uống sai thuốc nên không chỉ không thể nhớ lại quá khứ mà còn có khả năng bị suy giảm trí nhớ trong tương lai, tâm trạng của cô liền trở nên rất tệ, cuối cùng chỉ có thể lấy chăn trùm kín người mình rồi nói vọng ra bên ngoài với anh.

"Tôi muốn ở một mình một lúc, anh đi về trước đi.

"
Kết quả cô vừa kéo chăn lên đã bị anh kéo xuống, trên trán cũng cảm nhận được sự mát lạnh từ bàn tay anh, cô thấy vậy liền liếc mắt nhìn anh, nhưng chỉ thấy được chiếc áo sơ mi đen mỏng che đi dáng người hoàn mĩ của anh mà thôi, cô nhìn thấy vậy liền không khỏi nhíu mày.

Buổi tối bây giờ rất lạnh, cô mới dầm mưa một lát đã cảm thấy người váng vất, tay chân cũng giống như không còn là của mình nữa, vậy mà anh lại chỉ mặc một chiếc áo mỏng như vậy, ban nãy còn vì ra ngoài bế cô mà bị ướt nước mưa nên cả người đều ướt rượt, nhưng anh một cái nhíu mày cũng không có, còn có tâm trạng lo lắng cho cô trước, anh lẽ nào không thấy lạnh hay khó chịu à?
Cô còn chưa kịp thắc mắc anh đã lên tiếng trước.

"Trán em nóng như vậy khẳng định là lên cơn sốt rồi, em như vậy sao anh dám về chứ.

"
"Không sao, tôi chỉ cần ngủ một giấc là khỏe ngay thôi.

"
Cô vốn rất sợ uống thuốc nên mỗi lần bị ốm cũng chỉ trùm chăn ngủ một ngày rồi thôi, tuy ban đầu có hơi khó chịu nhưng sau dần cũng quen.

Nhưng Tuấn Nguyên lại không cảm thấy như vậy, cô thấy anh đi vào phòng tắm một lát, sau khi đi ra liền đắp một cái khăn mát lên trán cô.

"Em đợi một lát anh đi mua thuốc cho em.

"
Nói xong liền nhanh chóng rời đi, Ngọc Nhi muốn bảo bên ngoài trời đang mưa, anh không cần phí công vì cô như vậy, kết quả cô mới ngẩng đầu lên đã thấy anh biến mất ở sau cánh cửa phòng rồi.

Cô thấy vậy chỉ có thể tiếp tục nằm xuống nhắm mắt lại nghỉ ngơi, cô bây giờ quả thực không ổn tý nào.




Đọc truyện chữ Full