DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đại Lão Thành Con Trai Ba Tuổi Của Tôi
Chương 3: Tắm Rửa



Mở chương 3
Nước nóng không ngừng từ vòi chảy vào trong bồn tắm lớn, nhiệt độ trong phòng cũng theo đó dần dần tăng lên, nhưng lại không mang nửa điểm kiều diễm.

"Anh xác định?"
Ánh mắt Đường Tô rơi vào mặt bồn tắm, sau đó lại nhìn tới hai tay Nghiêm Cảnh Dương đang che đậy thân thể nhỏ nhắn, "Tôi không nhìn anh tắm, lại sợ anh chết đuối." Nói, thấy hai con ngươi hắn tràn đầy phẫn nộ, cô liền dời ánh mắt đi.

"Nhỏ như vậy, một chút đáng xem đều không có." Cô khẽ lẩm bẩm một câu.

"Đường Tô! Cô thật không biết xấu hổ."
Người phụ nữ này, người phụ nữ này..

Hắn vẫn luôn biết người phụ nữ này không có liêm sỉ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Nghiêm Cảnh Dương trở nên căng thẳng, lồng ngực bé con nâng lên hạ xuống, rõ ràng là bị sự vô sỉ của Đường Tô chọc tức.

"Cô đi ra ngoài."
Hắn cắn răng nghiến lợi nói, bởi vì hai tay mũm mím đang che lấy bộ phận trọng yếu, khiến hắn nhìn chẳng có nổi nửa phần khí thế, hoàn toàn giống một bé con đang tức đến hổn hển.

Đường Tô nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vừa thẹn vừa giận của Nghiêm Cảnh Dương, cũng không có tiếp tục đùa hắn.

Cô cong cong đôi môi đỏ hồng, xinh đẹp, nói: "Tốt, vậy tôi ra ngoài, nếu như anh không tự mình tắm được, liền gọi tôi một tiếng." Nói xong, cô liếc Nghiêm Cảnh Dương đang đen mặt một lần nữa rồi mở cửa đi ra.

Trong phòng tắm chỉ còn thanh âm dòng nước không ngừng chảy.

Nghiêm Cảnh Dương hít một hơi thật sâu, vô cùng ảo não.

Trước kia, hắn không dễ dàng nổi cáu, coi như Đường Tô trêu chọc làm hắn vô cùng phiền chán, hắn cũng chỉ là nhíu nhíu mày, lệnh cho người ta đến đuổi cô đi, hoặc là tỏa ra lãnh khí cường đại, liền đã thành công dọa cô rời đi.

Chưa từng sẽ giống như ngày hôm nay, hết lần này đến lần khác bị Đường Tô chọc giận.


Cũng không biết liệu có phải vì hắn biến thành trẻ con, mà cảm xúc cũng theo đó khó có thể khống chế tốt, tùy tiện bị đối phương đả động.

Cũng không biết liệu tìm tới người phụ nữ Đường Tô ác độc này, có phải hay không là một quyết định đúng đắn? Nhưng nghĩ tới thanh âm vang lên trong đầu kia, hắn đành phải nhẫn nại.

Đường Tô sau khi ra khỏi phòng cũng không hề rời đi, mà là đứng đợi phía cạnh cửa ra vào.

Bé con Nghiêm Cảnh Dương này vốn vô cùng sĩ diện, coi như không cần cô hỗ trợ, nhưng cô cũng không thể tùy ý rời đi, hiện tại hắn nhỏ như vậy, nếu không cẩn thận mà chết đuối trong bồn tắm ngập nước kia thì biết làm sao.

Vừa nghĩ vậy, giây tiếp theo, trong phòng tắm liền truyền đến tiếng rơi nước thật lớn.

"Thế nào? Ngã sấp xuống sao?" Đường Tô nắm lấy tay nắm cửa, thanh âm mang theo vài phần sốt ruột.

Trong bồn tắm, Nghiêm Cảnh Dương khó khăn đứng dậy, hắn phun nước trong miệng ra, khẽ hừ vài tiếng, lấy tay lau qua khuôn mặt nhỏ rồi vịn vào thành bể, thanh âm lanh lảnh nói: "Tôi không sao..

cô không cần vào đây." Vừa rồi hắn không có cẩn thận, chẳng may rơi thẳng vào bồn tắm lớn.

"Được, tôi đứng ngay bên ngoài, có chuyện gì thì nhớ gọi tôi." Nghe được Nghiêm Cảnh Dương đáp lại, Đường Tô cũng không có đi vào.

"Ừ."
Nghiêm Cảnh Dương ngâm mình trong bồn tắm, đôi mắt đen nhánh, long lanh hiện lên tia khó xử, không nghĩ tới, hắn hiện tại ngay cả tắm rửa cũng thật khó khăn.

Đường Tô một bên đứng trông phía cạnh cửa ra vào, một bên nhìn điện thoại.

Lúc này, tiếng di động bỗng vang lên.

"Uy?"
Đầu dây bên kia lập tức truyền đến một giọng nữ the thé, bén nhọn, "Đường Tô, cậu đã rời nhà chưa?"
"Hử?" Đường Tô trong lúc nhất thời chưa kịp phản ứng.

"Không phải đã hẹn ngày hôm nay đi tham dự tiệc sinh nhật Lý Dương sao? Rõ ràng đã nói rồi, cậu làm sao lại quên vậy?" Giọng Từ Mật từ đầu bên kia điện thoại ẩn ẩn mang theo vài phần bất mãn, "Cậu mau tranh thủ thời gian tới đón tớ a."
Đường Tô nhìn thoáng qua tên hiện trên màn hình điện thoại, trong sách cũng có nhắc qua, đối phương là bạn thân của nguyên chủ, "Tớ không thoải mái, không đi, chúc cậu chơi vui vẻ."
Nói đùa, cô nhớ kỹ tình tiết, đương nhiên biết cô bạn thân này của nguyên chủ là dạng người nào.

Nguyên chủ trở nên ác độc, làm ra nhiều chuyện xuẩn ngốc như vậy cũng không thể thiếu cô bạn Từ Mật đây thường xuyên châm ngòi thổi gió, giở trò giật dây.

"Cái gì?" Thanh âm bên đầu dây kia cao lên mấy phần, lại càng thêm bén nhọn, chói tai, "Tớ đã thay cậu đáp ứng Lý Dương rồi, giờ cậu vắng mặt, hắn sẽ thương tâm nhường nào a."
Nghe được tên Lý Dương từ trong miệng Từ Mật, đôi mắt sáng, ngập nước của Đường Tô khẽ híp híp, "Có cậu ở đấy, hắn sẽ không thương tâm." Nói xong, Đường Tô trực tiếp cúp điện thoại.

Bên kia, Từ Mật đầu tiên là sững sờ, nghe thấy thanh âm "tút tút tút" vang lên bên tai, nhất thời vẫn chưa kịp hoàn hồn, Đường Tô lời này là có ý gì? Chẳng lẽ cô ta biết được điều gì sao?
Từ Mật giật mình một cái, cô ả nhanh chóng bật dậy.

Không biết đã qua bao lâu, cửa phòng tắm cuối cùng cũng mở ra.

Nghiêm Cảnh Dương ngẩng cái đầu nhỏ, đối diện với ánh mắt sâu kín của Đường Tô, trên mặt hắn như muốn nóng lên, không tự chủ mà dùng đôi tay mũm mĩm lôi kéo bộ quần áo cún con trên thân, thanh âm có phần mất tự nhiên, hỏi: "Cô đứng đây làm gì?"
A!
Đáng yêu muốn chết!
Tiểu gia hỏa với mái tóc đen ngắn, rối bù lại ướt át, đôi mắt to tròn, đen láy cùng thân hình nhỏ nhắn, sáng sủa, dẫu hắn mặc trên mình chiếc áo trắng rẻ tiền mà cô chọn, vẫn chẳng mất đi vẻ đẹp trai, dễ thương vốn có.

Cho dù hắn cố gắng xụ mặt, nhếch miệng nhỏ, vẫn đáng yêu đến nỗi tâm can Đường Tô không khỏi phát run.

Muốn bóp hắn!
Rất muốn bóp hắn!
Nếu như không phải vì lo lắng tiểu gia hỏa sau khi khôi phục lại sẽ tìm cô tính sổ, Đường Tô đã sớm đưa tay véo véo khuôn mặt trắng nõn của hắn.

"Tôi đây là lo lắng cho anh, đứng chỗ này trông coi anh." Đường Tô mặt mày cong cong, bắt đầu ở trước mặt Nghiêm Cảnh Dương soát hảo cảm, "Anh gội đầu rồi? Trong phòng tôi có máy sấy tóc, có muốn tôi giúp anh sấy không?"
"Không cần." Nghiêm Cảnh Dương nhìn khuôn mặt xinh đẹp động lòng người phía đối diện, trong lúc nhất thời chưa thích ứng được, hắn nghiêng đầu nhỏ, "Tôi có thể tự mình làm."
"Vậy thì tốt, anh tự sấy đi, giờ tôi đi làm cơm, anh thích ăn món gì?" Thanh âm Đường Tô vốn nhẹ nhàng, êm tai, cô lại còn cố thả thêm mấy phần mềm mại, quả thực làm lỗ tai người ta như muốn say say ảo ảo.


"Tùy tiện."
Nghiêm Cảnh Dương không nhìn cô, nhỏ giọng đáp lại, dù sao hắn cũng không trông đợi xem Đường Tô có thể nấu được bao nhiêu món ăn ngon.

Hơn nữa, xem chừng Đường Tô có hay không đem phòng bếp thiêu rụi cũng là một vấn đề nan giải.

Đem toàn bộ nguyên liệu nấu ăn mua ở siêu thị sắp xếp lại một lần, Đường Tô bắt đầu từng bước thành thạo mà vo gạo, rửa rau, thái thịt.

Trước kia cô cũng là thiên kim đại tiểu thư mười ngón tay không dính nước mùa xuân, về sau gia đình phá sản nên cô phải tự học làm mọi việc.

Mà không biết có phải hay không cô có thiên phú nấu ăn, tùy tiện xào rau thôi cũng ăn đặc biệt ngon.

Lúc trước, khi cô sống một mình, bạn tốt cũng rất hay qua nhà ăn trực cơm.

Nghĩ đến tiểu gia hỏa Nghiêm Cảnh Dương với hàm răng của một đứa trẻ ba tuổi, Đường Tô liền tận lực đem xương sườn hầm lâu một chút.

Nghiêm Cảnh Dương sấy tóc xong thì đi ra ngoài, thời điểm đi qua phòng bếp, đôi chân ngắn ngừng lại, hắn thấy thân ảnh tinh tế, mảnh khảnh mặc tạp dề đang bận rộn bên chạn bát, có chút kinh ngạc.

Tiếp xúc một ngày này, hắn cảm thấy người phụ nữ Đường Tô ác độc như là đổi thành một người khác.

Bất quá, không loại trừ khả năng cô ở trước mặt hắn diễn kịch, ý đồ tranh thủ soát hảo cảm của hắn.

Hắn càng thiên hướng về người sau.

Bất kể như thế nào, sau khi hắn khôi phục bộ dáng ban đầu, có thể báo đáp sự giúp đỡ Đường Tô dành cho hắn.

Nhưng nếu như cô không thức thời, dùng điều này áp chế hắn, hay là nhờ vào đó mà tiếp tục dây dưa với hắn, hắn vẫn sẽ không đối với cô hạ thủ lưu tình.

"Anh sấy tóc xong rồi? Đồ ăn cũng sắp xong rồi, trước đi tới bàn ăn bên kia ngồi đi." Đường Tô bưng đĩa đi tới, ánh mắt uyển chuyển, cô mặc trên mình tạp dề in họa tiết hoa trắng, mang theo hơi khói phòng bếp, phá lệ lộ vẻ ôn nhu.

Nghiêm Cảnh Dương bĩu môi một cái, hướng bàn ăn bên kia đi tới.

Đem đồ ăn đều dọn lên trên bàn, Đường Tô cởi bỏ tạp dề, mang hai bát canh ra, cô đem chén nhỏ đặt trước mặt Nghiêm Cảnh Dương, "Sau khi cơm nước xong, uống chút canh."
Trên bàn cơm bày ba món ăn một món canh, đôi mắt to tròn, đen bóng của Nghiêm Cảnh Dương bất động thanh sắc liếc qua Đường Tô, đồ ăn màu sắc rất tốt, không có hắc ám như trong tưởng tượng của hắn, nhưng hương vị thế nào, phải thử qua mới biết được.

Đường Tô tri kỷ đem đồ ăn đẩy về phía Nghiêm Cảnh Dương, lo lắng tay hắn ngắn lại mũm mĩm, với không tới, "Anh nếm thử đi, đồ ăn tôi làm rất ngon.

Bất quá, anh có cần thìa nhỏ không, tôi đi lấy cho anh?"
"Đường Tô!"
Nghiêm Cảnh Dương bập bẹ miệng nhỏ, lạnh lùng phun ra tên cô, hàm răng cắn chặt.

Người phụ nữ này là cố ý muốn nhục nhã hắn sao?
Cảm giác được tiểu gia hỏa đen mặt, Đường Tô nháy nháy mắt, nhìn xuống ngón tay cầm đũa mềm mại lại mũm mĩm của hắn, "Tôi cảm thấy anh dùng thìa sẽ dễ dàng hơn chút."
"Tôi không phải trẻ con thật sự." Muốn hắn học giống trẻ con, dùng thìa ăn cơm, quả thực chính là nhục mạ hắn.

"Tốt a, tùy anh vậy."
Đường Tô thấy hắn vô cùng kháng cự, cũng không tiếp tục quản nữa, tự mình gắp một khối xương sườn, bắt đầu ăn.

Cô làm món sườn heo tẩm sốt, bỏ thêm hoa hồi, nghệ, hành, tiêu, muối, đường đỏ, xì dầu, các loại gia vị, cuối cùng là hầm trong lửa lớn mà thành.

Cắn một cái, thịt tùy tiện từ xương cốt rơi xuống, ăn rất ngon miệng, lại mềm, ngọt ngào, nước thịt đầy ứ.

Cô còn gắp thêm một lát khoai tây ăn kèm, khuấy khuấy lát mỏng cho thấm nước thịt mà chuyển sang màu nâu vàng, ăn giòn và bùi, ngon vô cùng.

Bên kia, Nghiêm Cảnh Dương ăn xong một khối xương sườn, đôi mắt đen nhánh xẹt qua tia khác lạ, nhưng trên mặt cũng chẳng lộ vẻ khác thường gì, tiếp tục gắp khối thứ hai.

Đường Tô nghiêng mắt nhìn hắn một cái, lập tức, đuôi lông mày giơ lên cao.


Không cần hỏi, cô đã biết, tiểu gia hỏa Nghiêm Cảnh Dương này đối với đồ ăn cô làm là thực vừa lòng.

Trong lúc nhất thời, trên bàn cơm thực yên lặng, hai người đều chuyên tâm ăn phần của mình.

Đường Tô nghĩ đến một lớn, một bé, sức ăn hai người hẳn sẽ không nhiều, cho nên cũng không làm nhiều đồ ăn, chẳng mấy chốc, đĩa đã thấy đáy.

"Anh xác định mình có thể ăn nhiều như vậy?" Đường Tô ánh mắt không thể tin nhìn về phía bụng nhỏ của Nghiêm Cảnh Dương, lo lắng hắn sẽ bể bụng, hắn đã ăn hai bát cơm, giờ còn muốn tiếp tục ăn thêm chén thứ ba.

"Ừ." Nghiêm Cảnh Dương ngẩng đầu nhỏ, lên tiếng trả lời, con mắt to tròn, sáng bóng hướng về phía cô.

"Kia, anh chờ một chút." Biết rõ đối phương không phải một đứa trẻ chân chính, nhưng nhìn hắn như vậy, đáng yêu đến phạm quy, Đường Tô cảm thấy mình thật sự không cách nào kháng cự a.

Đúng lúc này, điện thoại Đường Tô lại reo chuông.

"Tô Tô, tớ đang đứng trước nhà cậu, cậu mau ra mở cửa cho tớ." Thanh âm cao vút của Từ Mật từ đầu dây bên kia truyền tới, vì để ứng chứng lời ả nói, tiếng chuông cửa vừa lúc cũng vang lên.

Đường Tô cúp điện thoại, cô nhìn về phía Nghiêm Cảnh Dương, "Có người tới tìm tôi, anh.."
"Đừng để đối phương thấy được tôi." Nghiêm Cảnh Dương từ trong chén ngẩng đầu lên, từ tốn nói gọn một câu.

"Tốt, tôi đem người đuổi đi." Cô rõ ràng đã cự tuyệt Từ Mật, không nghĩ tới đối phương còn chưa hết hy vọng.

Mặt trời vẫn chói chang vô cùng, nhiệt độ không khí tăng cao làm cho lòng người không khỏi bực bội.

Bên ngoài, Từ Mật tận lực dựa phía cạnh cửa, ý đồ tránh đi ánh nắng như muốn thiêu đốt cơ thể trên kia, cô ả cầm trong tay khăn lau mồ hôi, thần sắc ẩn ẩn có phần không kiên nhẫn.

Thẳng đến khi cửa mở ra, ả liền đứng thẳng người, "Tô Tô, vừa rồi trong điện thoại, cậu nói cậu không thoải mái, tớ lo lắng cho cậu.." Ánh mặt trời chiếu xuống khuôn mặt Đường Tô, ả khựng lại một chút, mới ngạc nhiên nói tiếp: "Nên mới đến đây thăm."
"Tớ không sao, chỉ là bị cảm nắng, có chút choáng đầu." Đường Tô có ký ức của nguyên chủ, đương nhiên biết ngoại hình Từ Mật ra sao.

Nhưng giờ phút này trông thấy ả, Đường Tô như hiểu được lý do nguyên chủ trước đây trang điểm đậm như vậy.

Ngũ quan Từ Mật tương đối nổi bật, trang điểm đậm đà, hoa lệ, nhưng sẽ không gây cay mắt, ngược lại đưa ngũ quan ả phác họa lên thâm thúy mấy phần, cả người mang theo hương sắc phong tình khó tả.

"Tô Tô, cậu..

không có trang điểm?"
Từ Mật cọ cọ Đường Tô, "Xem ra cậu là thật sự bị bệnh, trên mặt tiều tụy, không có huyết sắc như vậy, vẫn là cậu trang điểm như thường ngày mới đẹp." Tầm mắt ả rơi trên khuôn mặt Đường Tô, ý vị không rõ.

Đường Tô nhìn cô ả, "Tớ cảm thấy mình để mặt mộc xinh đẹp hơn nhiều."
Khuôn mặt Từ Mật cứng lại, "Tô Tô, cậu hôm nay có điểm là lạ." Thường ngày cô đối với ả mặc dù không thể nói là nói gì nghe nấy, nhưng cũng rất ít khi phản bác, nhưng là ngày hôm nay, cô đã hai lần bác bỏ lời ả nói.

"Có đúng không?"
Đường Tô chẳng chút lảng tránh ánh mắt dò xét của đối phương, dù thế nào thì ả ta cũng không thể ngờ được tới chuyện hoán đổi linh hồn.

Từ Mật nghĩ có lẽ từ sau khi tham dự tang lễ Nghiêm Cảnh Dương, tâm tình Đường Tô vẫn chưa khôi phục lại như thường, mi tâm ả thả lỏng, liền dùng tay thoáng đẩy Đường Tô ra, nhấc chân bước vào phía bên trong, "Tô Tô, bên ngoài quá nóng, chúng ta vào trong nhà trò chuyện đi."
"Ai, cậu chờ một chút." Đường Tô nghĩ kéo tay cô ả, lại chỉ đụng tới đầu ngón tay đối phương.

Kết chương 3.


Đọc truyện chữ Full