DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đại Lão Thành Con Trai Ba Tuổi Của Tôi
Chương 31: Tôi Đút Cho Anh



“Thằng nhóc này đang tức giận, để tôi đi dỗ nó một chút.” Đường Tô nói xong lập tức đuổi theo.
Đường lớn bên kia bệnh viện, Đổng Liên Vân nắm tay con trai đi vào, vừa rồi bác sĩ tư nhân đi vắng nên bà ta phải đưa con trai đến bệnh viện.
“Phu nhân, tôi đã hẹn với bác sĩ rồi, chúng ta cứ đi lên là được.” Người tài xế đi cùng nói.
“Ừ.” Ánh mắt Đổng Liên Vân nhìn bên ngoài cửa sổ, người xếp hàng rất đông, người dưới tầng đúng là buồn bực.
“Con trai, con thấy sao rồi? Con vừa sinh ra đã khác so với những người đó, số phận của con là ở trên cao.

Vậy nên con không cần phải đánh nhau với mấy bạn học trong lớp kia, biết chưa? Ai dám bắt nạt con, con nói với nhà trường, nhà trường bên kia sẽ biết phải làm thế nào.”
“Con biết rồi, mẹ đã nói nhiều lần như vậy có phiền hay không?” Đứa con trai mười tuổi cao bằng bả vai Đổng Liên Vân, khuôn mặt tuấn tú thiếu kiên nhẫn, đôi tay cầm túi đi về phía trước.

“Bụp!” Một tiếng.
Cậu ta đụng ngã người ta!
“Cảnh Phi, con làm sao vậy? Có bị đụng trúng đâu không?”
Đổng Liên Vân thấy con trai đứng bất động ở đó, bà ta sốt ruột chạy nhanh đến.

Kiểm tra từ trên xuống một lượt, thấy con trai không có việc gì, bà ta mới vươn bàn tay sơn móng đỏ chót, chỉ vào đứa trẻ đang nằm trên mặt đất, vênh hàm lên mắng: “Mày là con trai nhà ai mà dám liều lĩnh như vậy? Nếu không dạy được con trai thì để tao giúp cô ta dạy.”
Đường Tô đúng lúc đi tới, một tay đánh lên mu bàn tay của Đổng Liên Vân, giọng nói lạnh lùng: “Những lời này là tôi nói với bà mới đúng!” Cô đỡ Nghiêm Cảnh Dương đứng dậy, phủi bụi sau lưng hắn: “Có đau không?” Tên nhóc này mới vừa tiêm xong, giờ bị đụng ngã, không biết cái mông kia có đau không?
Nghiêm Cảnh Dương lắc đầu.
Đường Tô bế hắn lên, sợ hắn bị thương lần nữa, cô chỉ mới lơ đãng một tí mà hắn đã bị người ta đẩy rồi.
“Mày đánh tao?” Đổng Liên Vân nhìn mu bàn tay bị đánh đau, bà ta không thể tin được mà nhìn Đường Tô: “Mày có biết tao là ai không?”
“Tôi mặc kệ bà là ai, tôi chỉ biết con trai bà đi đường không nhìn đụng phải người trước, đừng tưởng rằng có thể lên án trước.”
Cô thỉnh thoảng ức hϊếp tên nhóc này, bây giờ sao có thể để người khác bắt nạt hắn được!
Trước mặt cô là một người phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng, phú quý, đôi lông mày nhướng cao, nhất định là người có gia thế.

Diện mạo có chút quen mắt, chắc có lẽ là người nguyên chủ từng gặp, nhưng Đường Tô nhất thời không nhớ thân phận của đối phương là gì.
Đổng Liên Vân hít sâu, bà ta không ngờ đối phương là kẻ không biết sống chết như thế, dám ra tay đánh bà ta, còn mắng bà ta nữa, bà ta đang muốn mở miệng uy hϊếp thì thấy dáng vẻ của đứa trẻ kia.

Đôi đồng tử co lại.
Bà ta cố nhìn kỹ, đứa trẻ kia quay đầu lại, vùi đầu vào lòng người phụ nữ trẻ tuổi kia.
“Đứa bé là con trai của cô?” Giọng điệu của Đổng Liên Vân thay đổi.
“Chuyện này thì liên quan gì đến bà?”
Đường Tô cảnh giác nhìn bà ta, thái độ cứng rắn: “Ở đại sảnh có camera giám sát, thực ra đây chỉ là chuyện của hai đứa trẻ, tôi cũng không muốn truy cứu trách nhiệm, nhưng nếu bà cứ phải làm ầm lên thì báo cảnh sát đi.”
Đổng Liên Vân không trả lời.
Đường Tô nhìn bà ta một cái, không muốn nói chuyện cùng đối phương nữa, cô bế Nghiêm Cảnh Dương đi lấy thuốc.
Đổng Liên Vân không ngăn cản, thực tế là bà ta vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh, quá giống! Đứa bé kia trông rất giống Nghiêm Cảnh Dương, như là phiên bản thu nhỏ của hắn vậy…
Rời bệnh viện, mưa đã nhỏ hơn thay thế bằng mưa phùn kéo dài, kèm theo hơi ẩm mát lạnh.

Trời đã hoàn toàn tối đen, bánh xe lăn trên đường, nước bắn tung tóe.
Giờ đã muộn, Đường Tô cũng không nghĩ sẽ về nhà nấu cơm, cô đi tập nhảy về, rồi đưa tên nhóc này tới bệnh viện, lăn lộn lâu như vậy đã sớm đói meo.
Đối diện bệnh viện có không ít cửa hàng, trong đó cũng có đồ ăn, cô bế Nghiêm Cảnh Dương đi vào một nhà hàng nhỏ có rất nhiều khách.
Dọn ghế qua, Đường Tô để Nghiêm Cảnh Dương ngồi trên đó.
“Đã tiêm thuốc hạ sốt sao mặt anh vẫn đỏ vậy?” Đường Tô không yên tâm sờ trán của hắn thử xem.
Đôi mắt Nghiêm Cảnh Dương sáng ngời, ẩn chứa hai ngọn lửa trong đó, hắn hung dữ nhìn Đường Tô, giọng nói lanh lảnh: “Có phải là tiên dược đâu, chỉ mới tiêm mà thôi, cô nghĩ sẽ có tác dụng ngay à?” Hắn quay đầu, trên mặt đỏ bừng, giống như vẫn còn độ ấm chạm vào người hắn.

Một cục vừa ấm vừa mềm.
Đường Tô gọi một tô mì hoành thánh tôm cua, một chén cháo thịt nạc, cùng một đĩa cải thìa, còn có thêm một đĩa thịt bò viên.
Hoành thánh tôm cua rất to, khi cắn sẽ để lộ hai con tôm, còn thấy được cả nhân cua đỏ rất tươi.

Sợi mì được tay đánh đều, dai dai, nước dùng nấu từ tôm có vị mặn và rất ngon.
Phần của Nghiêm Cảnh Dương là cháo thịt nạc, cháo đặc có thịt bằm nấu sôi nổi lên lăn tăn, bỏ thêm hạt ngô vào, quấy với dầu mè hương vị cũng không tồi.
“Có muốn tôi đút cho anh không?” Đường Tô đem đũa và thìa trúng qua nước sôi.
“Nào, há miệng ra.” Đường Tô chẳng qua chỉ hỏi lấy lệ, cô lấy thìa múc cháo lên, đút cho hắn.
Nghiêm Cảnh Dương mở to mắt ra, miệng nhỏ mím lại, không hợp tác.
“Anh xấu hổ cái gì?” Đường Tô đưa cháo tới bên miệng hắn, ẩn ý nói: “Anh bị tôi bế lên còn bị tôi nhìn thấy cả người giờ tôi đút cho anh mà thôi…”
Nghiêm Cảnh Dương trừng mắt nhìn cô, nghiến răng nghiến lợi nói: “Câm miệng!”
Sau đó, lông mày hắn dựng lên, không tình nguyện mở miệng ra, nuốt cháo vào.


Đọc truyện chữ Full