Trương Hi Muội có chút giật mình: “Gì? Kiếm tiền? ở nhà như thế này làm sao mà có thể kiếm được tiền?”
Vấn đề này không phải chị ấy chưa từng nghĩ qua mà vấn đề là không thể nào có thể kiếm được.
Sơn Trà chung một chỗ với chị ấy hai ngày, đại khái cũng đã có thể thăm dò được tính nết Trương Hi Muội, hai người ở chung cũng khá tốt, cảm thấy đây là người tốt nhất mà cô có thể thuê tới làm việc.
Bởi vậy cô cũng không giấu giếm gì với chị ấy, cô đem kế hoạch của mình nói thẳng ra.
“Gì? Em muốn thuê chị làm việc cho em hay sao?" Trương Hỉ Muội trừng mắt, nói với vẻ mặt kinh ngạc.
Sơn Trà gật gật đầu: “Đúng vậy, tiền gia công một kiện là một đồng tiền, một tháng năm mươi kiện.”
Trương Hi Muội lại lần nữa kinh ngạc nói: “Một tháng năm mươi đồng sao?"
“Đúng vậy” Sơn Trà cũng không cần chị ấy làm hết toàn bộ, chỉ cần đem cắt may xe tuyến đơn giản chuẩn bị cho tốt là được, còn lại đoạn ghép nối đối với thành phẩm có ảnh hưởng rất lớn, vì tránh việc lãng phí tài nguyên nên để cô tự làm sẽ tốt hơn.
Trương Hỉ Muội quả thực có chút không tin lời Sơn Trà nói, năm mươi đồng cũng không tính là nhiều, nhưng nếu như năm mươi đồng một tháng vậy không phải là một con số nhỏ.
Phải biết rằng hiện tại công nhân ưu tú trong thành một tháng cũng chỉ có hơn một trăm đồng, nếu như chị ấy ở nhà mà vẫn có thể nhận được năm mươi đồng trong một tháng, vậy chẳng phải tương đương với nửa số tiền của công nhân trong thành rồi hay sao
Đây không có gì tự dưng lại có chiếc bánh tử trên trời rơi xuống sao.
“Em nói gia công sẽ không phải chính là loại công việc mà vừa rồi chị mới vừa làm đấy chứ?" Trường Hỉ Muội hỏi lại.
Sau khi nhận được đáp án chắc chắn, Trương Hỉ Muội đã không chút nghĩ ngợi mà nhanh chóng đồng ý, sợ bỏ lỡ lần này thì sẽ không còn cơ hội như thế này.
Bất quá sau khi đồng ý xong chị ấy mới lại nghĩ tới một chuyện.
Sơn Trà làm sao có thể lấy tiền từ đầu mà đưa cho chị ấy đây? Ở thôn Tam Tuyền này điều kiện nhà cô là kém cỏi nhất, nếu như thật sự có năm mươi đồng vậy không phải sẽ tự cất giữ chứ có thể đưa cho chị ấy hay sao?
Không chờ chị ấy đem nghi ngờ trong lòng mình nói ra, chỉ thấy Sơn Trà đã móc từ trong túi ra mấy đồng tiền đặt ở trên trước.
“Đây là của hôm nay và ngày mai, buổi sáng ngày mai em sẽ đem đồ và thủ tục gia công đến đưa cho chị, chị chỉ cần dựa theo đó mà làm là được rồi.”
Trương Hỉ Muội vừa thấy đã nhìn chăm chăm vào Sơn Trà một cách sửng sốt.
Đó không phải là một trò đùa của cô mà chính là sự thật
Sơn Trà bỗng trở nên thật bí ẩn trong mắt của chị ấy rõ ràng vẫn còn là một cô gái trẻ tuổi hơn cả mình, nhưng cách nói chuyện và làm việc lại giống như là những cô gái trong thành đã nhìn thấy thể giới, lại còn có có đầu óc, còn biết làm ăn buôn bán. Tuy rằng hiện tại Trương Hồ Muội vẫn không biết Sơn Trà đang buôn bán cái gì, nhưng có thể bỏ ra năm mươi đồng để mướn mình làm việc, vậy tất nhiên đó chính là việc kinh doanh lớn rồi.
“Đúng rồi, còn có một việc, em muốn nhờ chị giúp một chút đấy.”
Trương Hỉ Muội vừa nghe đã liên tục gật đầu: “Có chuyện gì thì em cứ nói ra đi"
“Về chuyện này tạm thời em không nghĩ sẽ để cho người khác biết đến, vậy nên làm phiền chị không cần đi nói với người khác.”
Sơn Trà có suy nghĩ không tốt trong đầu, nếu Triệu Xuân Hoa và Tưởng Ngọc Trân đều cảm thấy trong nhà cô nghèo đến mức không có gì để ăn, cuộc sống không quá tốt vậy thì cứ tạm thời để cho bọn họ cho rằng như thế đi, chờ đến khi những suy nghĩ như vậy ăn sâu bén rễ, lại để cho bọn họ phát hiện chính mình bị lừa, như vậy sẽ rất thú vị đấy.
Trương Hi Muội tuy rằng không biết vì sao, nhưng nếu như Sơn Trà đã yêu cầu, chị ấy nhanh chóng vươn tay ra bảo đảm: “Em cứ yên tâm, mặc kệ là chị hay là người đàn ông của chị cũng đều sẽ không nói ra bên ngoài dù nửa chữ."
Sơn Trà hiện tại chính là chủ của chị ấy, cho dù là nhìn vào mặt mũi của năm mươi đồng, chuyện này chị ấy cũng tuyệt đối sẽ không nói ra bên ngoài.
Không mất quá nhiều công sức, Sơn Trà đã đem việc năm mươi kiện nội y giải quyết ổn thoả.
Bây giờ cô không phải làm việc mỗi ngày, vậy là sẽ có càng nhiều thời gian hơn để xem những câu chuyện cười của Tưởng Ngọc Trân, bởi vì bà cụ nhà họ Chu đúng như những gì Trương Hỉ Muội nói - năm liệt giường.
Lúc ấy người chủ nhiệm phụ nữ mang theo người trong thôn vô cùng sốt ruột và hoảng hốt đem bà cụ nhà họ Chu đưa đến bệnh viện trong thành, bác sĩ rửa sạch miệng vết thương tiêu độc một chút, bà cụ nhà họ Chu không bao lâu đã tỉnh dậy.
Lúc ấy mọi người đều nhẹ nhàng thở ra một hơi, cảm thấy chỉ cần người đã tỉnh lại là được rồi.
Kết quả không đợi mọi người thu dọn đồ về nhà, bọn họ lại phát hiện mọi chuyện không hề đơn giản như họ nghĩ, bởi vì bà cụ nhà họ Chu nói không nên lời ngay cả cử động cũng không cử động nổi.
Bà ta rõ ràng trước khi mới bị thương đến ngất xỉu vẫn còn có thể mắng chửi người, kết quả trị cả đêm này chẳng những không có tốt lên mà ngược lại càng thêm nghiêm trọng.
Chỉ có thể mở miệng a a a, một câu cũng không thể nói nên lời, tay và chân cũng đều vậy, tất cả đều không thể động đậy nổi.
Vương Quế Anh hoảng sợ tới mức nhanh chóng đi tìm bác sĩ để bác sĩ làm kiểm tra toàn diện cho bà ta, bác sĩ nói những thuật ngữ chuyên nghiệp đó làm cho Vương Quế Anh bà chỉ là một người nông dân cũng không nghe hiểu, chỉ biết ý là bà cụ nhà họ Chu không chỉ chảy máu ở bên ngoài đầu mà bên trong cũng có, máu bên trong tích tụ ở trong đầu nếu không thải ra được sẽ chèn ép lên dây thần kinh trở nên bị liệt.
Tưởng Ngọc Trân vừa nghe tin tức này đã lập tức trở nên luống cuống, cô ta sợ hãi, cô ta chỉ là cãi nhau với bà cụ nhà họ Chu có một trận, làm sao mà lại có thể biến thành dạng này được.
Cô ta hoang mang lo sợ chờ đến ngày hôm sau, bác sĩ tuyên bố kết quả cuối cùng.
Phát hiện cũng đã quá muộn, hiện tại có thể cứu được mạng bà cụ nhà họ Chu cũng đã không tồi, về phần chân của bà ta, nhất định không thể khôi phục lại được.
Chân Tưởng Ngọc Trân mềm nhũn liền ngã xuống trên mặt đất, cô ta được mấy người Vương Quế Anh ba chân bốn cẳng nâng lên.
Mãi cho đến lúc này, cuối cùng Tưởng Ngọc Trân mới bắt đầu cảm giác được sự việc hình như có chút không thích hợp.
Cô ta rõ ràng đã dựa theo trong mộng mà sắp xếp rõ ràng từng bước cho mình, nhưng tại sao lại có cảm giác càng đi lại càng xa hơn thế này?
Ở trong mộng cô ta, vốn dĩ chưa từng có chuyện bà cụ nhà họ Chu bị liệt nằm trên giường như thế này cơ mà?
Nhưng hiện tại cô ta đã không biết nên làm sao bây giờ, cô ta nghe thấy Vương Quê Anh nói phải gọi điện thoại cho Chu Bình An để anh ta trở về, Tưởng Ngọc Trân sợ tới mức không nhịn được, Chu Bình An nếu như biết là cô ta đem mẹ mình hại thành như vậy, anh ta có thể sẽ bỏ qua cho cô ta hay sao?
Tưởng Ngọc Trân quả thực đang trong tình trạng bối rối, cô ta hoang mang lo sợ, cô ta cần phải tranh thủ trước khi Chu Bình An trở về phải nhanh chóng đi về thương lượng thật tốt với mẹ của mình đối sách cho chuyện này mới được, thể là chạng vạng ngày hôm sau, cô ta không đợi bà cụ nhà họ Chu xuất viện đã tự mình chạy về thôn Tam Tuyền, cũng mặc kệ ba đứa trẻ, nhanh chóng trở về Vịnh Thanh Thủy.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thập Niên 80: Nữ Phụ Xinh Đẹp
Chương 52
Chương 52