Vương Mộng Quân đồng ý để cho Sơn Trà dẫn Vương Ái Hồng tới trong thành thử xem, sau đó để lại cho Sơn Trà phương thức liên hệ rồi nói mình còn có chuyện nên phải rời đi trước.
Sơn Trà nhìn bà ấy sau khi lên một chiếc xe jeep quân dụng thì cô cũng đi tới tiệm của Lý Thu Vân.
Lý Thu Vân mới vừa đem khách tiễn đi hết, sau khi đổ một chén nước đưa cho Sơn Trà cùng với Tạ Tri Viễn rồi mới nói: “Người vừa rồi đến đây là người quen của em à Sơn Trà?”
Sơn Trà: “Không quen biết.”
Lý Thu Vân nghi hoặc hỏi: “Vậy làm sao mà các người lại biết được nhau thế?”
Sơn Trà đem sự việc vừa rồi mới xảy ra ở cửa hàng bách hóa thuật lại cho Lý Thu Vân nghe, nghe xong Lý Thu Vân liên tục tặc lưỡi.
“Đây nhất định chính là một nhân vật lớn đấy! Sơn Trà lá gan của em cũng thật là lớn.”
Còn dám chuyện trò vui vẻ như thế với người ta, một chút cũng đều không sợ hãi.
Sơn Trà cười cười không nói chuyện, cô biết Vương Mộng Quân nhất định là một người có thân thế lớn, nhưng mà người ta không muốn nói, cô cũng không nghĩ nhiều đi suy đoán làm gì, vậy nên cô dời đề tài đi.
“Hiện tại chị còn thừa hàng nhiều hay không?”
Nghe Sơn Trà vừa nói đến chuyện này, Lý Thu Vân lập tức quay trở lại chủ đề, so với Vương Mộng Quân rốt cuộc là nhân vật gì, thì cô ấy càng quan tâm chuyện làm ăn của mình có được hay không, một ngày có thể được bao nhiêu tiền.
“Tính luôn cả hai kiện em vừa mới giúp chị bán đi thì tổng cộng chị còn thừa ba mươi sáu kiện, từ buổi sáng ngày hôm qua cho đến lúc này, tổng cộng đã bán đi được mười bốn kiện đấy.”
Lý Thu Vân bán nội y nhưng không tiện nghi, ở cách vách có cửa hàng bách hóa, thế nên lúc đầu cô ấy thật sự không nghĩ tới sẽ có thể bán được tốt như thế này, mới chỉ trong thời gian một ngày vậy mà lại có thể bán được nhiều như thế này, có thể thấy được tay nghề Sơn Trà tốt như thế nào.
Sơn Trà vừa mới nhìn qua cửa hàng bách hóa, kiểu dáng bên trong quả thực là cổ hủ và nhàm chán, cũng không có nhiều kiểu dáng sang trọng, hơn nữa, thái độ làm ngơ của nhân viên bán hàng chắc chắn không tốt bằng Lý Thu Vân bán bên cạnh.
Lý Thu Vân chỉ dùng thời gian nửa ngày đã bán được mười bốn chiếc, bây giờ tất cả những gì cô ấy có thể nghĩ là làm thế nào để Sơn Trà đồng ý bán cho cô ấy vài chiếc nữa, nhưng cô ấy hơi sợ rằng Sơn Trà sẽ đổi ý, rốt cuộc, việc kinh doanh này rất có lời, tại sao Sơn Trà lại không thể tự đi bán, cô có thể kiếm được nhiều tiền hơn.
Suy nghĩ hồi lâu, cô ấy vẫn ngập ngừng hỏi: "Sơn Trà, tôi muốn một ít hàng hóa, em có thể đưa cho chị thêm một ít hàng hay không?"
Sợ rằng Sơn Trà sẽ không đồng ý, cô ấy còn nói thêm: "Giá ghi trong hợp đồng của chúng ta là cho 50 chiếc đầu tiên, nếu như em muốn, chị sẽ đưa cho cô thêm một đồng cho mỗi chiếc."
Chỉ cần Sơn Trà hứa sẽ cung cấp cho cô ấy thêm một số hàng hóa nữa, cô ấy có thể sẽ kiếm tiền ít hơn một chút từ mặt hàng, dù sao thì nếu không phải tay nghề Sơn Trà tốt thì cô ấy cũng đã không thể bán nó với giá cao như vậy, và cũng sẽ không thể bán đắc được đến như vậy.
Sợ là sợ Sơn Trà không đồng ý, rốt cuộc trong hợp đồng của họ đã viết năm mươi kiện, nhưng không viết nhiều, Lý Thu Vân nhìn Sơn Trà, trong lòng vô cùng khẩn trương.
Sơn Trà quả thật không có đồng ý liền với yêu cầu này của cô ấy, cũng không phải bởi vì cái gì khác, không có đạo lý tiền đưa tới cửa lại không kiếm, tuy rằng Lý Thu Vân nơi này buôn bán tốt, nhưng Sơn Trà cũng cũng không có nghĩ tới việc tự mình đứng ra bán.
Cô tự có tính toán khác, cũng lười phải phí tâm tư vài việc này.
Sơn Trà nghĩ nghĩ lại mở miệng nói: “Em có thể cung cấp hàng hóa cho chị, bất quá cần phải có một chút thời gian.”
Lý Thu Vân tức khắc nhẹ nhàng thở ra, cô ấy liên tục gật đầu: “Không thành vấn đề, chị cũng biết em làm bên này cần phải tốn thời gian, từ từ cũng không sao cả, vậy em nói xem bên em có thể làm ra được bao nhiêu kiện vậy?”
Toàn bộ số lượng làm nhiều hay làm ít đều do Sơn Trà định đoạt.
Sơn Trà thật ra lại không đem vấn đề này để ở trong lòng: “Nhiều ít đều được.”
Rốt cuộc thôn Tam Tuyền người nhà có máy may cũng có vài hộ, chỉ cần bỏ ra tiền công, nhiều ít gì cũng đều có thể làm ra được.
“Bất quá em kiến nghị lần này không cần thêm quá nhiều.”
Lý Thu Vân nghi hoặc hỏi: “Tại sao?”
Cô ấy còn nghĩ muốn một hơi dứt khoát lấy hai trăm kiện rồi chậm rãi bán.
Sơn Trà uống miếng nước miếng, sau đó phân tích một chút với cô ấy: “Nội y không phải là vật phẩm bị tiêu hao trong thời gian ngắn hạn, hiện tại buôn bán tốt là bởi vì vừa mới bắt đầu, nếu như chị không đi tuyên truyền rộng rãi, chờ đến khi những vị khách hàng này đều đã mua, còn dư lại sẽ rất có khả năng không thể tiêu thụ được nữa."
Suy cho cùng hiện tại nội y vẫn là một trào lưu mới, cũng không giống vớibcủi gạo mắm muối đều là nhu yếu phẩm, người có thể bỏ ra mười mấy đồng để đi mua một kiện nội y rốt cuộc cũng không phải đại đa số.
“Hơn nữa hiện tại không có làm ra kiểu dáng mới, nếu như muốn một số lượng lớn kiểu dáng như lúc trước, thì cũng sẽ chỉ làm người muốn lại cảm thấy không còn hứng thú.”
Lý Thu Vân nghe những gì cô vừa nói, tức khắc đầu óc được rộng mở trở nên thông suốt.
Cô ấy nhìn Sơn Trà, biểu tình lại vô cùng kinh ngạc và sùng bái, cảm thấy Sơn Trà luôn luôn làm cô ấy có thêm những kiến thức mới. Rõ ràng chỉ là một cô gái nhỏ nhỏ tuổi hơn cô ấy rất nhiều, nhưng bất từ học thức cho đến các phương diện khác đều lợi hại hơn so với cô ấy.
Cô ấy luôn tự cảm thấy bản thân là một người có kiến thức so với những người xung quanh lắm rồi, nhưng cho đến khi ở trước mặt Sơn Trà lại vẫn kém hơn rất nhiều.
Lý Thu Vân nóng lòng cầu một cách thành tâm lại bị Sơn Trà tạt một chậu nước lạnh, cuối cùng cũng đã bị làm lạnh dịu lại.
Sơn Trà nói đúng, hôm nay cô ấy có thể có được nhiều khách hàng đến như thế, đều là hiệu quả của việc vào khoảng thời gian trước cô ấy đã không ngừng tuyên truyền, chờ đến khi nhóm người mua xong rồi, lúc sau khẳng định sẽ không thể lại buôn bán tốt như ngày hôm nay.
Lý Thu Vân nhìn Sơn Trà với vẻ mặt cảm kích, vừa rồi cô ấy quả thật quá kích động, nếu như Sơn Trà cũng không nói gì mà còn đồng ý thì cô ấy nhất định cần phải tốn một khoảng thời gian thật dài mới có thể nghĩ thông suốt được vấn đề này, đến lúc đó cô ấy bên này đã không tiện đổi ý, đối với Sơn Trà lại không có bất kì bất lợi gì.
“Cảm ơn em đã nhắc nhở chị, là do chị vui vẻ quá mức, vậy em lại giúp chị làm thêm năm mươi kiện nữa đi.”
Một trăm ha hai trăm kiện có thể bán không xong, nhưng chỉ thêm năm mươi kiện nhất định không thành vấn đề.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thập Niên 80: Nữ Phụ Xinh Đẹp
Chương 67
Chương 67