DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thập Niên 80: Nữ Phụ Xinh Đẹp
Chương 78

Sáng sớm ngày hôm sau, Sơn Trà đã khóa cửa lại chuẩn bị lên đường đi.

Trên đường lớn, Tưởng Ngọc Trân mới vừa đưa Chu Minh Quân đi đến trường học, chính chống khốn đốn đầu trở về đi.

Chu Minh Quân hiện giờ đã tám tuổi, nếu ở gia đình bình thường đã sớm ở tuổi có thể tự mình đi học, nhưng trời đánh bà cụ nhà họ Chu lại nói Chu Minh Quân còn nhỏ, sợ đi đường không an toàn, nhất định cứ phải để cho Tưởng Ngọc Trân đưa người đến trường học.

Tưởng Ngọc Trân mới vừa nghe được sắp xếp này của bà lão chết tiệt quả thật đã tức đến muốn chửi mẹ, là một cậu bé tám tuổi, cũng không phải là một cô gái, ngày thường chạy lung tung trong thôn cũng không có vấn đề gì, vậy mà bây giờ khi đi học, nhưng bây giờ lại bắt đầu lo lắng về việc không an toàn.

Bà lão chết tiệt chắc chắn là trong lòng vẫn chưa hết giận, muốn cố ý tra tấn cô ta!

Tưởng Ngọc Trân oán hận cắn răng, nghĩ thầm: Chờ Chu Bình An đi rồi, đến lúc đó cô ta nắm quyền, xem cô ta làm sao mà xử lý được bà lão chết tiệt này.

Trong lòng Tưởng Ngọc Trân tưởng bở, nét ủ rũ trên mặt cũng biến mất vài phần, há mồm ngáp một cái, đang muốn bước nhanh hơn thì lại nhìn thấy một cô gái ăn mặc trang điểm giống như đoá hoa phù dung, vcô gái đó không ai khác chính là Sơn Trà.

Tưởng Ngọc Trân đang ngáp lập tức như ngừng lại trên mặt, biến thành một biểu cảm xấu xí và vặn vẹo.

Cô ta nhìn chằm chằm Sơn Trà, lòng ghen tị điên cuồng lớn lên như những cây nước, đem cô ta bao vây lấy.

Đã một đoạn thời gian cô ta không ra cửa, Sơn Trà lại xinh đẹp lên rồi.

Cái đồ móng heo nhỏ này giống như ăn phải linh đan diệu dược gì đấy, mắt thấy càng ngày càng thủy linh xinh đẹp, hiện giờ dáng vẻ thủy linh này càng thêm khí chất và sức quyến rũ không ai có được, nhìn từ xa trông giống với một cô gái sinh sống ở thành thị.

Tưởng Ngọc Trân vô cùng ghen ghét.

Ghen ghét rất nhiều, cô ta lại có chút chột dạ, ngày hôm qua cô ta từ chỗ Chu Bình An nghe nói Tạ Tri Viễn đi xa, lập tức trong lòng vui vẻ một trận.

Tuy rằng không thể nghe được giữa hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng theo cô ta thấy, nếu không phải hai người cãi nhau, vì sao Tạ Tri Viễn lại bỏ đi không nói một lời, sáng sớm đã không nói lời nào mà lặng lẽ đi.

Tám phần là do hai người không vượt qua được, ngượng ngùng làm trò cười, Tạ Tri Viễn mới lặng lẽ đi.

Cô ta càng nghĩ càng cảm thấy chuyện chính là như thế, trong lòng vô cùng vui vẻ, ngoài miệng nói sẽ không nói ra ngoài, nhưng lại không màng lời Chu Bình An dặn dò, quay đầu đã cùng với mấy người nhiều chuyện trong thôn nói ra chuyện này.

Cô ta đem suy đoán của mình khuếch đại lên không ít, còn thuận tiện hạ thấp Sơn Trà một chút, nói cô ở nhà kiêu ngạo không làm việc nhà ra sao, rồi còn tiêu tiền như nước chảy như thế nào, cuối cùng tiêu hết tiền của Tạ Tri Viễn mới dẫn đến việc hai người cãi nhau, chọc cho Tạ Tri Viễn tức giận đến mức bỏ đi rồi.

Bởi vậy lúc này cô ta nhìn thấy Sơn Trà mới có thể đã đố kỵ lại còn chột dạ.

Có điều khi đi ngang qua Sơn Trà, cô ta vẫn không có nhịn được, mặt mang vẻ tươi cười mà nói: “Sơn Trà à, đã con gái mà, vẫn là không thể quá hiếu thắng, tình huống hiện tại của em như vậy có người muốn đã không tồi rồi, nếu mà ngay cả tên nhóc nghèo cũng bị em chọc cho giận đến mức bỏ đi rồi, vậy về sau em phải làm sao bây giờ đây?”

Trong mắt Tưởng Ngọc Trân loé lên tia ác độc, cô ta thấy máy kéo cũng đã từ xa lại gần đây, mới dám nhỏ giọng buông lời hung ác với Sơn Trà, nghĩ rằng nếu như Sơn Trà tức giận muốn đánh người vậy cô ta cũng có thể nhanh chóng trốn ở phía sau máy kéo, còn có thể thuận tiện để người ta chê cười Sơn Trà.

Nhưng không ngờ sau khi Sơn Trà nghe xong lời này, chẳng những một chút phản ứng cũng không có mà còn cười cười với cô ta rồi nói: “Chị cũng đừng lo lắng cho em, chị cứ tự lo lắng cho chính bản thân mình đi, chờ đến lúc muốn khóc cũng tìm không ra nơi để khóc, nhớ hãy ngẫm lại những lời hôm nay chị đã nói, sau đó tự cổ vũ bản thân mình.”

Sắc mặt Tưởng Ngọc Trân lập tức biến đổi, trực giác nói với cô ta rằng trong lời nói của cô có ẩn ý, lại không biết rốt cuộc cô đang nói cái gì.

“Cô ý gì?”

Sơn Trà bất động thanh sắc mà nhìn nàng: “Chị hãy tự đoán.”

Tưởng Ngọc Trân tức khắc hoảng sợ, đây không phải là lần đầu cô ta chịu thiệt hại ở những từ này của Sơn Trà, lúc này cô ta hoàn toàn giống như là một chó hoang bị thịt xương gợi lên hứng thú, kém chút liền vây quanh Sơn Trà mà nhảy nhót lung tung cả lên.

“Tưởng Sơn Trà, cô lại muốn làm gì? Cô mau nói rõ ràng ra cho tôi!”

Nụ cười của Sơn Trà càng thêm ngọt ngào, trong lòng Tưởng Ngọc Trân càng không thể bình tĩnh nổi, cô ta đang muốn lôi kéo Sơn Trà lại nói cho rõ ràng, máy kéo lại tới, thật xa đã bắt đầu ấn loa về phía Tưởng Ngọc Trân.

“Vợ Bình An cô đang làm gì vậy?”

Tài xế máy kéo là Trần Tam Oa, anh ta ngại tên bản thân khó nghe, chỉ để người trong thôn gọi mình là Trần Tam, là bạn học cùng lớp với người đàn ông Lưu Hưng Tài của Trương Hỉ Muội, ngày thường quan hệ cũng không tồi.

Ngày hôm qua Lưu Hưng Tài cùng với Trương Hỉ Muội cũng đã đi tìm anh ta, nói rằng hôm nay khi anh ta đi lên trấn trên thuận tiện mang theo Sơn Trà lên cùng.

Anh ta đã đồng ý qua, kết quả vừa tới đã nhìn thấy Tưởng Ngọc Trân giống như một con khỉ cứ vây quanh người ta nhảy nhót lung tung, vẻ mặt còn hung dữ đang muốn kéo tay người ta, anh ta lập tức liền cho rằng Tưởng Ngọc Trân đang ức hiếp Sơn Trà.

Tuy rằng anh ta là một người đàn ông cũng không thể quản chuyện giữa hai người phụ nữ, nhưng Trương Hỉ Muội và Lưu Hưng Tài nếu đã nhờ anh ta, vậy tất nhiên anh ta không thể nhìn cô bị người khác ức hiếp, huống hồ vợ của Tri Viễn vừa thấy đã không phải một người ngang ngược sẽ đi cãi nhau với người ta, nếu như không phải làm ầm lên vậy không chỉ cô chỉ có hại thôi hay sao.

Như vậy làm sao có thể coi cho được.

Tưởng Ngọc Trân cho rằng Trần Tam là đi ngang qua, không nghĩ tới máy kéo chạy đến trước mặt còn dừng lại, Trần Tam nhảy xuống máy kéo, đứng ở giữa hai người vẻ mặt lại cảnh giác nhìn chính mình, lúc này cô ta mới ý thức được, tên Trần Tam này không phải đi ngang qua, mà là vội vã tới để giúp Sơn Trà.

Cô ta chỗ nào còn dám lại quấn lấy Sơn Trà không buông, nhanh chóng cười cười làm lành nói: “Không có việc gì không có việc gì, tôi chỉ cùng em gái mình đùa giỡn thôi.”

Trần Tam không biết mối quan hệ giữa cô ta và Sơn Trà vẻ mặt vẫn nghiêm túc nói: “Đùa giỡn cái gì? Tôi thấy cô đang muốn ức hiếp người ta thì có, còn không mau rời đi."

Anh ta một thân cơ bắp, Tưởng Ngọc Trân chỗ nào dám nhiều lời, tức giận đến ngứa cả răng, trên mặt lại chỉ có thể cười: “Đi đi đi, tôi sẽ đi ngay đây.”

Nói xong cô ta cũng không dám hỏi lại, quay đầu căm giận bất bình bỏ đi.

Quả nhiên là con hồ ly tinh không an phận mà, Tạ Tri Viễn chân trước mới vừa đi, sau lưng đã có người tiến lên giúp cô giải vây!

Sơn Trà thấy Tưởng Ngọc Trân tức muốn hộc máu bỏ đi, lúc này mới cười nói cảm ơn với Trần Tam.

Trần Tam gãi gãi đầu, được Sơn Trà cảm ơn còn có chút ngượng ngùng: “Cảm ơn làm gì, không phải em muốn đi lên trấn trên sao, mau lên xe đi.”

Sơn Trà leo lên trên đấu xe máy kéo, Trần Tam lại chỉ bên trong đấu xe có một cái gốc cây.

“Em ngồi đỡ đó đi nha, chú ý cẩn thận đừng để ngã.”

Nói xong mới khởi động máy kéo, xe thịch thịch thịch hướng về phía trấn trên.

Sơn Trà quay đầu lại nhìn Tưởng Ngọc Trân đã biến thành một cái điểm đen nhỏ, ý cười trong khóe miệng dần dần gia tăng.

Cô tặng Tưởng Ngọc Trân một món quà lớn, chờ cô từ trấn trên trở về, có lẽ cũng đã có thể thấy hiệu quả.

Đọc truyện chữ Full