Chờ đến khi xe đi xa, Vương Ái Hồng mới vẻ mặt hưng phấn bắt lấy tay Sơn Trà kích động nói: “Sơn Trà cậu đúng là quá có tiền đồ rồi.”
Từ khi đi đến cửa hàng bách hóa thấy Lục Xuyên Bình cô ấy vẫn luôn không dám nhiều lời.
Sơn Trà lại không giống với cô ấy, tuy rằng tuổi cô so với Lục Xuyên Bình bọn họ nhỏ một khoảng lớn, địa vị càng kém không chỉ một chút, nhưng Sơn Trà lại một chút cũng không sợ, không kiêu ngạo không siểm nịnh đĩnh đạc mà nói, ở trong lòng Vương Ái Hồng không khỏi thốt lên lợi hại.
Cô ấy tuy rằng nghe cũng không hiểu rõ câu chuyện giữa ba người đang nói, nhưng có thể nhìn ra được, Vương Mộng Quân cùng với Lục Xuyên Bình đều vô cùng hài lòng với Sơn Trà, hơn nữa Lục Xuyên Bình còn mở miệng để cho Sơn Trà cung cấp hàng cho cửa hàng bách hóa, như vậy còn không nói rõ Sơn Trà lợi hại sao?
Vừa rồi Vương Mộng Quân ở đây, cô ấy nghẹn không dám nói, lúc này Vương Mộng Quân đi rồi, cô ấy quả thực cao hứng mà không biết nên nói cái gì mới tốt.
Sơn Trà cũng rất cao hứng, bất quá trong lòng cô cũng rõ ràng, Lục Xuyên Bình bên kia chủ yếu là giật dây bắc cầu với Vương Mộng Quân mà thôi, bằng không cho dù cô có lại lợi hại như thế nào cũng không có khả năng hiện tại có thể khiến cho Lục Xuyên Bình coi trọng để vào mắt.
Mà Vương Mộng Quân bên kia cũng là chuyện trùng hợp, nếu không phải cô xen vào việc tránh tiền của người khác, cũng không có khả năng có giao thoa gì với loại người này.
“Vận khí tốt mà thôi.”
Vương Ái Hồng lại không nghĩ như thế, vận khí tốt kia cũng phải có bản lĩnh mới có thể có được, bằng không vận khí tốt có thể dùng vào cái gì?
“Thôi, cũng đừng có nói vận khí tốt cái gì ở đây, giám đốc kia cũng đã nói như thế rồi, kế tiếp cậu tính làm sao bây giờ? Cậu cùng bọn họ nói loanh quanh lòng vòng, tớ cũng nghe không hiểu, đây chính là một cơ hội vô cùng tốt, cần phải nắm bắt được.”
Sơn Trà cũng biết.
“Chỉ dựa vào bản thân tớ thì nhất định là không được, còn phải đi tìm thêm vài người.”
“Khi nào thì Tạ Tri Viễn trở về thế? Để anh ấy ở trong thôn hỏi một chút, còn có nhà nào có máy may trong thôn hay không.”
Sơn Trà lắc đầu: “Tớ nghĩ tớ sẽ tự mua.”
Lúc trước để cho Trương Hỉ Muội làm một là bởi vì Trương Hỉ Muội hợp ý với cô, hai là bởi vì lúc ấy tiền trong tay không nhiều lắm lại không khách hàng, tự mình mua không có lời.
Mà hiện tại vấn đề khách hàng đã được giải quyết, tiền cũng không tính là vấn đề lớn, nếu như lại giống như lúc trước đi phân tán đến các nhà các hộ, ngược lại sẽ dễ dàng xảy ra vấn đề.
Vạn nhất ai rắp tâm bất lương, đối với Sơn Trà mà nói cũng không phải là chuyện tốt gì.
Mà nếu đồ ở trong tay Sơn Trà, Sơn Trà lại tìm người đến đây, đó chính là quan hệ làm thuê, không được có thể thay đổi người, cũng không sợ người khác chơi tâm nhãn với cô.
“Cái gì? Cậu tính mua sao? Nhưng nếu vậy sẽ tốn không ít tiền đấy đúng không?”
Lại còn không riêng gì vấn đề tiền, còn phải cần phiếu, chỗ này làm sao mà Sơn Trà có thể kiếm có mấy thứ này đây.
Sơn Trà xua xua tay: “Không cần gấp gáp, đều sẽ có biện pháp.”
Vương Ái Hồng vốn dĩ vẫn còn có chút lo lắng, nhưng thấy bộ dạng Sơn Trà đã dự liệu trước, cô ấy cũng chỉ có thể yên lòng.
Trước khi hai người trở về có đi đến cửa hàng bách hóa đi làm xong thủ tục cho Vương Ái Hồng, ngay sau đó lại mang cô ấy đi nhìn ký túc xá của công nhân ở phía sau, sau khi đã sắp xếp ổn thoả hết mới hẹn với Vương Ái Hồng thời gian đi làm, rồi để hai người trở về nhà trước.
Vương Ái Hồng vốn dĩ cũng chưa đối với việc này ôm bao nhiêu hy vọng, không nghĩ tới thế nhưng lại nhẹ nhàng đã có thể giải quyết xong như thế, trở về vẫn luôn lôi kéo Sơn Trà hưng phấn nói không ngừng.
Sau khi về đến nhà, cô ấy đã gấp đến mức không chờ nổi đem tin tức tốt này nói cho mẹ mình, người một nhà lại khen ngợi rồi cảm ơn Sơn Trà một trận, ba của Vương Ái Hồng hưng phấn để cả mặt đỏ bừng, còn chạy đến Cung Tiêu Xã đi mua hai bình rượu ngon, lấy về đi lại bị mẹ Vương Ái Hồng mắng cho một trận.
“Ông bị ngốc đấy à, Sơn Trà là một cô gái, có thể uống rượu cùng ông được hả?”
Ba Vương Ái Hồng cười hắc hắc, lúc này mới cảm thấy hành động này của mình hình như là có chút không quá thỏa đáng, gãi gãi đầu: “Cũng không phải là do tôi vui vẻ quá hay sao. Không có việc gì, để hai bình rượu đi dự trữ, Sơn Trà không thể uống, chờ Tri Viễn trở lại thì tôi uống cùng với Tri Viễn.”
Nói xong lại quay đầu nhìn về phía Sơn Trà hỏi: “Khi nào thì Tri Viễn sẽ trở về thế?"
Sơn Trà lắc đầu, cô đối với mặt hàng lá trà này dốt đặc cán mai, cũng không biết rốt cuộc cần bao lâu, lúc trước Tạ Tri Viễn có nói đại khái cần một tháng, nhưng cụ thể khi nào trở về, Sơn Trà cũng không rõ ràng lắm.
“Phỏng chừng là một tháng sau đi.”
Rốt cuộc lần đầu làm cái này, nhất định cần phải có thời gian ít nhiều mới có thể hiểu thấu.
Mẹ Vương Ái Hồng vừa nghe đã lôi kéo Sơn Trà nói: “Vậy con cứ yên tâm ở nơi này đợi, hai ngày này nếu như muốn trở về cứ bảo Ái Hồng mang lên, hai người đi cùng nhau cũng tốt, ít ra cũng có bạn.”
Dù sao Vương Ái Hồng chính thức đi làm tận hai ngày sau, hiện tại cứ chuẩn bị tốt, cũng không cần vội.
Sơn Trà gật gật đầu cười nói: “Vâng ạ, cảm ơn dì Thuý.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thập Niên 80: Nữ Phụ Xinh Đẹp
Chương 86
Chương 86