Sơn Trà cùng với Tạ Tri Viễn hành động nhanh chóng, bên này mới vừa nói xong với bà Lưu, dường như chỉ sợ bà ấy lại đổi ý mà nhanh chóng đem đóng gói ổn thoả tất cả đồ của bà ấy lại.
Vương Ái Hồng trước kia đã sớm nghe cô nói cô dự tính đem bà Lưu qua ở cùng với nhau, cũng vô cùng ủng hộ ý kiến này của cô, còn dùng thời gian nghỉ ngơi để trở về hỗ trợ thu dọn đồ.
Sơn Trà biết cái sân này đối với bà Lưu mà nói nó có ý nghĩa vô cùng lớn, vốn dĩ cô còn nghĩ bà Lưu nhất định sẽ đem theo đồ có thể mang được trong nhà đều mang đi hết, dù sao hiện tại phòng ở trong nhà cũng nhiều, mang qua đó cũng có chỗ để chứa.
Nhưng tới khi chuyển nhà bà Lưu lại không có mang theo nhiều đồ.
“Cũng không có đồ gì đáng giá cả, dọn đi để cũng chỉ chật chỗ, cứ để lại ở nơi này đi, cũng xem như để niệm tưởng.”
Sơn Trà biết trong lòng bà ấy cũng không bỏ xuống được, vỗ vỗ bà Lưu, cái gì cũng không nói.
Một đám người như nước mênh mông cuồn cuộn cứ thế mà đến chuyển nhà bà Lưu, tất nhiên người của Vịnh Thanh Thuỷ không có khả năng lại không biết, lúc đầu bọn họ còn tưởng rằng là người thân gì đó của bà Lưu đến đem người đón đi, sau lại mới nhìn thấy người đến đón bà Lưu đi kia lại chính là Sơn Trà.
Chuyện cô cùng với Tưởng Vệ Quốc làm loạn đoạn tuyệt quan hệ, hiện tại người của Vịnh Thanh Thuỷ này không ai lại không biết.
Việc nhà cô xây lại phòng mới, rồi còn mua cả xe đạp mới cũng được truyền tới lỗ tai của người trong thôn.
Lần này cô lại muốn đem bà Lưu đón đi, người trong thôn đều nghị luận sôi nổi, lời nào cũng đều có.
Có người nói cô không có lương tâm, cha ruột của mình lại không hiếu thuận, vậy mà lại đi hiếu thuận một người ngoài.
Cũng có người nói cô bởi vì có lương tâm nên mới có thể hiếu thuận bà Lưu đến như thế, không hiếu thuận hai vợ chồng Tưởng Vệ Quốc cũng đều là bởi vì hai vợ chồng bọn họ làm bậy quá lâu nên mới như thế.
Tóm lại mỗi người đều có cái nhìn riêng.
Có vài người xem náo nhiệt còn ngại chuyện chưa lớn, vừa nghe thấy tin tức đã nhanh chóng đi đến cáo trạng với Tưởng Vệ Quốc cùng với Triệu Xuân Hoa.
Tưởng Vệ Quốc vừa nghe đã tức giận đến mức xém chút nữa đem cái bàn lật ngã.
Triệu Xuân Hoa lại ở một bên châm ngòi thổi gió: “Thấy không, tôi đã nói từ sớm, đứa con gái này của ông đấy, nó chính là cái đồ vong ân bội nghĩa, chúng ta nuôi dưỡng nó mười mấy năm, không có công lao cũng có khổ lao đúng không?”
“Hiện tại thì hay rồi, con nhỏ đó lại không đi hiếu thuận với người cha ruột là ông mà lại đi hiếu thuận với một bà cụ goá bụa kia!”
Chuyện Tạ Tri Viễn ở bên ngoài không biết ở nơi nào mà kiếm được rất nhiều tiền, Tưởng Ngọc Trân đã sớm nói qua với bà ta.
Bà ta nghĩ đến việc hai vợ chồng này là đích thân bà ta tác hợp, quả thực hối hận đến mức xanh cả ruột, vậy mà cái đồ móng heo nhỏ này còn cố tình làm loạn đi đoạn tuyệt quan hệ với Tưởng Vệ Quốc!
Sớm biết như thế, lúc ấy bà ta nên đem đồ móng heo nhỏ Sơn Trà kia gả cho người kia làm vợ người đã góa vợ, cũng miễn cho hiện tại nhìn thấy ngày tháng của Sơn Trà cùng với Tạ Tri Viễn trải qua càng ngày càng tốt, đã vậy bọn họ còn không vớt được một chút chỗ tốt nào.
“Lần trước Ngọc Trân trở về không nói chuyện với ông hay sao? Tạ Tri Viễn hiện tại ở bên ngoài kiếm được không ít tiền, trong nhà lại xây thêm phòng mới còn đi đặt mua đồ gia dụng, thật là khó lường mà, tôi nói làm sao mà lần trước nó lại làm loạn muốn đoạn tuyệt quan hệ với nhà chúng ta làm gì, tôi thấy đấy mà là do con nhỏ đó sợ nhà chúng ta tiêu một phân tiền của nó thì có!”
“Lúc trước tôi đem con nhóc đó hứa gả cho Tạ Tri Viễn, người trong thôn còn nói chúng ta cố ý làm khó nó, hiện tại nhìn lại mà xem, nếu như không có chúng ta, nó có thể có được như ngày hôm nay hay sao? Không cảm ơn chúng ta thì thôi đi, vậy mà còn muốn đoạn tuyệt quan hệ với nhà chúng ta sao?”
“Suy cho cùng thì tôi cũng không phải mẹ ruột của nó, nhưng ông lại chính là ba ruột của con nhóc đó mà, Xuyên Tử cũng là em trai ruột của nó, con nhóc đó cầm tiền và những món đồ đó thà rằng đi hiếu kính một người ngoài chứ cũng không lấy chút đồ đó về đưa cho chúng ta."
“Tình huống trong nhà Ngọc Trân là cái loại gì vậy mà vẫn còn thường xuyên lấy chút đồ mang về đưa cho Xuyên Tử đấy, từ lúc con nhóc đó kết hôn cho đến bây giờ đã cho trong nhà một chút đồ nào hay chưa?”
Triệu Xuân Hoa miệng giống như pháo liên thanh vậy, một khi mở miệng là không ngừng lại, không ngừng ở bên tai Tưởng Vệ Quốc châm ngòi thổi gió.
Tưởng Vệ Quốc càng nghe càng vô cùng tức giận, bởi vì chuyện Sơn Trà khăng khăng muốn cùng ông ta đoạn tuyệt quan hệ đã khiến cho ông ta ở trong thôn không biết bị cười nhạo như thế nào rồi, hiện tại vậy mà còn làm trò ở trước mặt người trong thôn muốn đem bà Lưu đi đến thôn Tam Tuyền để sống cùng với bọn họ, đây không phải là đang vả thẳng vào mặt của ông ta hay sao?
Tưởng Vệ Quốc vừa nghĩ đến đây đã tức giận đứng thẳng dậy, khuôn mặt trầm xuống rồi nói: “Tôi cũng phải nhanh chân đến nhìn xem thử, rốt cuộc Tưởng Sơn Trà kia đang muốn làm cái gì!”
Triệu Xuân Hoa nghe xong vẻ mặt tức khắc trở nên vui mừng, đem đồ vứt sang một bên, cũng đứng dậy theo rồi nói.
“Đúng vậy, cũng nên đi đến đó một chuyến, thuận tiện để cho mọi người nhìn cho rõ, Tưởng Sơn Trà cô chính là cái đồ không lương tâm, là đồ vong ân bội nghĩa.”
Vì để chuyển nhà cho bà Lưu, Tạ Tri Viễn còn đi mượn máy kéo từ trong đại đội đến, mới vừa thả mấy cái ghế ở xe đấu, Sơn Trà vừa mới đem bà Lưu đỡ lên đó ngồi xong, ngay lập tức có người xem náo nhiệt hô lên: “Sơn Trà, ba cô tới.”
Sơn Trà quay đầu nhìn lại, quả nhiên đã nhìn thấy Tưởng Vệ Quốc mang theo Triệu Xuân Hoa cùng nhau tiến đến đây, Tưởng Ngọc Xuyên giống như con trùng bám đuôi đi theo ở phía sau, một nhà ba người hùng hổ đi về phía bên này.
Vương Ái Hồng nhíu mày có chút lo lắng: “Bộ dáng hùng hổ này là tới để tìm phiền toái đúng không?”
Sơn Trà lại một chút cũng không sợ hãi: “Sợ cái gì chứ, giặc tới thì đánh, nước tới thì nâng nền lên.”
Đừng nói hiện tại cô cũng đã đoạn tuyệt quan hệ cùng với Tưởng Vệ Quốc rồi, cho dù là không có thì cô một chút cũng đều không sợ ông ta.
Chẳng lẽ còn tưởng rằng cô chính là một quả hồng mềm muốn nắn thế nào thì nắn thế đó hay sao.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thập Niên 80: Nữ Phụ Xinh Đẹp
Chương 108
Chương 108