Tạ Tri Viễn siết nắm đấm đứng hơn nửa ngày Sơn Trà mới đi lên lôi kéo tay anh.
Thật ra ngay từ đầu cô chỉ thấy Kim Tuệ Tuệ nửa đêm không ngủ được chạy đến trong nhà cô gây chuyện, còn nói cô dẫn đàn ông lạ vào cửa, muốn thuận miệng tìm cái cớ đuổi người về mà thôi, không nghĩ tới trời xui đất khiến lại đúng lúc, thật đúng làm cho cô phát hiện bí mật nhỏ của Kim Tuệ Tuệ.
Tuy rằng Kim Tuệ Tuệ sống chết không thừa nhận nhưng vẻ mặt chột dạ hoảng loạn kia của chị ta đều đã được khẳng định xác thực.
Sơn Trà vừa rồi thật ra có giây phút hối hận, cảm thấy không nên ở ngay trước mặt mọi người vạch trần chuyện này.
Thật ra không phải vì Kim Tuệ Tuệ hay là Tạ Văn Bân, mà là cảm thấy chuyện này nếu là thật thì trong lòng Tạ Tri Viễn chắc chắn sẽ không dễ chịu.
Tạ Văn Bân vì Kim Tuệ Tuệ mà nhiều năm như thế đi ngang qua cửa nhà mà cũng không dám nhiều lời với anh hai câu, kết quả người phụ nữ mà anh ấy một lòng giữ gìn, không những nhân phẩm thối nát, còn đã sớm phản bội anh ấy, đội nón xanh cho anh ấy.
Mặc kệ chuyện này kế tiếp phát triển như thế nào, hai người bọn họ ly hôn hay không, khẳng định trong lòng Tạ Tri Viễn cũng không quá tốt.
Cho dù là ly hôn thì Kim Bảo Ngân Bảo sẽ thành trẻ không mẹ, nhưng nếu Tạ Văn Bân không ly hôn, vậy sau này nước miếng của người trong thôn đều có thể vùi chết anh ta.
Sơn Trà không có cảm tình gì với hai vợ chồng nhà này nhưng Tạ Tri Viễn thì không giống cô, anh đã từng nói với Sơn Trà rằng cha mẹ mình chết sớm, trước lúc Kim Tuệ Tuệ tới cửa, tuy rằng anh trai ít lời không thích nói chuyện nhưng có cái gì thứ tốt, cho dù mình không ăn cũng muốn để lại cho em trai
Nhưng mà sau khi Kim Tuệ Tuệ vào cửa, hết thảy đều thay đổi.
Nhưng Tạ Văn Bân trước sau vẫn là anh trai anh, đây là sự thật không thể tranh cãi, cho dù Tạ Tri Viễn không nói ra thì Sơn Trà cũng hiểu.
Tạ Tri Viễn bị cô lôi kéo như thế, lúc này mới lấy lại tinh thần mà giật mình, sau đó không đợi Sơn Trà nói chuyện, anh liền xoay người trước một tay ôm lấy Sơn Trà.
“Anh ấy không có việc gì, nếu không phải chị ta một bụng ý nghĩ xấu thì cũng sẽ không rơi xuống kết cục này, chị ta xứng đáng. Hai người bọn họ ly hôn hay không cũng là chuyện của bọn họ, anh quản không được, cũng không muốn quản.”
Sơn Trà nghe vậy thì lập tức đem lời muốn an ủi anh nuốt đi xuống.
Người đàn ông này vốn không cần cô an ủi hoặc là giải thích, anh rất tỉnh táo.
Có điều tuy rằng ngoài miệng Tạ Tri Viễn nói không muốn quản, nhưng thân thể lại rất thành thật, rõ ràng đã mệt mỏi một ngày, buổi tối ôm Sơn Trà lại cả đêm cũng không thể nào ngủ.
Ngày hôm sau lúc trời sắp sáng, cuối cùng anh mới ngủ được, lúc Sơn Trà dậy anh cũng còn chưa thức giấc.
Đêm qua Bà Lưu có nghe được động tĩnh, nhưng mà lúc bà ấy mặc xong quần áo đi ra, người đã đi hết rồi, bà ấy vốn là muốn hỏi thử Sơn Trà rốt cuộc là chuyện gì vậy, lại thấy Tạ Tri Viễn không biết đã trở lại lúc nào, dáng vẻ giống như kiểu tâm trạng còn không tốt lắm, cho nên đành chịu đựng không hỏi, mãi đến buổi sáng mới từ chỗ của Sơn Trà biết được đã có chuyện gì.
Lúc nghe kể Kim Tuệ Tuệ dẫn theo mọi người tới bắt “Đàn ông lạ” gì đó, Bà Lưu tức giận đến mức chỉ muốn mắng chửi người.
Nghe thấy sau đó Kim Tuệ Tuệ hại người không được, bản thân ngược lại còn lộ tẩy chuyện xấu, mới hơi thoải mái lại một chút.
Thoải mái xong rồi mới nhớ tới Kim Tuệ Tuệ dù sao cũng là chị dâu của Tạ Tri Viễn, nếu như việc này ngày hôm qua nhiều người như thế ở chỗ này đều thấy được, vậy thì hai vợ chồng này hôm nay chắc chắn sẽ ầm ĩ ồn ào một trận.
Bà Lưu cũng thấy khó nghĩ thay cho Sơn Trà với Tạ Tri Viễn, bà ấy cũng nghĩ giống như Sơn Trà, có điều còn sâu xa hơn Sơn Trà một chút.
“Trà à, cháu nói xem nếu anh trai của Tri Viễn biết chuyện này, sẽ không trách cháu chứ?”
Sơn Trà biết ý của Bà Lưu, dù sao chuyện Kim Tuệ Tuệ ngoại tình này nếu không phải cô nhìn ra được nhược điểm, thì nói không chừng cũng sẽ không bị người biết.
Bà Lưu và cô cũng chưa tiếp xúc với Tạ Văn Bân được mấy lần, cũng không biết người trung thực này trong đầu rốt cuộc sẽ nghĩ như thế nào, nếu anh ta là người không nói đạo lý, nói không chừng thật sự là sẽ cảm thấy đều là do Sơn Trà làm anh ta mất hết mặt mũi.
Bà Lưu lo lắng như vậy cũng không phải là không có lý.
Sơn Trà nghe xong lại bình tĩnh húp cháo nói: “Trách cháu thì cứ trách thôi, có thể ăn hết gạo nhà cháu sao?”
Cô cũng không có ấn tượng tốt lắm đối với Tạ Văn Bân, nếu anh ta thật sự là người hiểu lý lẽ, thì khi đó cũng sẽ không mặc kệ Kim Tuệ Tuệ ức hiếp Tạ Tri Viễn còn nhỏ tuổi.
Sơn Trà là một người rất bao che cho người của mình, nghĩ đến trước kia người đàn ông của cô đã từng ăn không ít đau khổ dưới tay hai vợ chồng này, liền vừa không thích Kim Tuệ Tuệ, cũng không có ấn tượng tốt với ông anh trai Tạ Văn Bân này.
Nếu anh ta là một người anh trai có trách nhiệm, thì Kim Tuệ Tuệ dám làm như thế chắc? Nói tới nói lui, còn không phải là do ông anh này nhu nhược quá sao.
“Bà cũng không hồ đồ, bà lo lắng cho cậu ta làm gì, bà chỉ lo lắng Tri Viễn, hai đứa đừng bởi vì chuyện này mà có hiềm khích đấy nhé.”
Bà Lưu vừa dứt lời, rèm cửa phòng Sơn Trà lập tức bị xốc lên, Tạ Tri Viễn cực kỳ có tinh thần mà từ trong phòng đi ra, nói: “Hiềm khích gì cơ? Ai với ai có hiềm khích? Bà à, hai người nói gì vậy?”
Bà Lưu thấy anh đã dậy, nhanh chóng xua xua tay: “Không có gì, cháu đã mệt mỏi cả ngày rồi, sao không ngủ nhiều thêm một lát.”
Tạ Tri Viễn cười cười: “Đói bụng ạ.”
Bà Lưu vừa nghe, cũng không nhiều lời nữa, nhanh chóng vào nhà bếp lấy cháo với màn thầu cho Tạ Tri Viễn.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thập Niên 80: Nữ Phụ Xinh Đẹp
Chương 126
Chương 126