Vương Ái Hồng chớp đôi mắt một cái, suy nghĩ cẩn thận, lập tức suýt chút nữa thì giật mình thảng thốt.
“Sao lá gan của anh ta lại lớn như thế nhỉ? Tiền ở bên ngoài đó có thể tùy tiện mượn linh tinh sao? Nếu như không trả được thì chẳng phải là sẽ rước đến phiền toái lớn sao?”
Sơn Trà xua xua tay, cô nào biết được trong lòng Chu Bình An nghĩ như thế nào chứ.
Có điều loại người giống như Chu Bình An, mưu mô thích tính kế mà lá gan cũng rất lớn, có thể làm ra chuyện như vậy thật ra cũng không quá hiếm lạ.
Vương Ái Hồng liên tục cảm thán Chu Bình An tìm đường chết, cảm thán xong, cô ấy lại nổi lên ý xấu mà hỏi Sơn Trà một câu:
“Cậu nói xem Tưởng Ngọc Trân có biết không nhỉ?”
Lần này Sơn Trà lại cực kỳ rõ ràng mà lắc lắc đầu: “Cô ta chắc chắn là không biết.”
Tuy rằng Tưởng Ngọc Trân vừa ngu xuẩn vừa xấu tính, nhưng mà cũng giống như Triệu Xuân Hoa không có lá gan gì, làm cũng chỉ có thể làm chút chuyện xấu không đáng là bao, ngầm bày cho người ta mấy trò ngáng chân mà thôi, loại chuyện đánh cược tính mạng của người thân kiểu này cô ta sẽ không dám, cho nên chuyện này Chu Bình An chắc chắn chưa dám nói với cô ta, đằng nào cô ta cũng tuyệt đối không dám làm.
Vương Ái Hồng nghe vậy thì tức lộ ra một nụ cười xấu xa, nói:
“Vậy cậu nói xem nếu như cô ta mà biết được, khéo có khi sốt ruột muốn chết ấy chứ.”
Sơn Trà lại lôi kéo Vương Ái Hồng, nói: “Lời này cậu lại nói sai rồi, nếu như chuyện này cô ta không biết, thì về sau mới thật sự là sẽ nóng ruột muốn chết.”
Vương Ái Hồng mới đầu không rõ ý của Sơn Trà, nhưng suy nghĩ một lát là nghĩ thông suốt, lập tức tán dương: “Vẫn là cậu thông minh! Cậu nói rất đúng, tới với cô ta không thân chẳng quen việc gì mà phải nói với cô ta, chờ cô ta tự mình phát hiện ra mới vui chứ.”
Hai người liếc nhau, đều nở nụ cười.
“Đi, ăn cơm đi.”
Tưởng Ngọc Trân làm những chuyện ghê tởm như thế, Sơn Trà đều nhỡ kỹ hết ở trong lòng, cô không chủ động hại cô ta đã coi như là thiện lương lắm rồi, việc cái gì mà bắt cô phải lấy ơn báo oán nhắc nhở cô ta chứ, cô cũng đâu phải là thánh mẫu.
Ở ác gặp ác, Tưởng Ngọc Trân là người như vậy, giao cho Chu Bình An chỉnh đốn mới là thích hợp nhất.
Hai ngày sau, quạt trần và tủ đông mà Sơn Trà muốn, Hồng Hưng đều đưa tới cho cô.
Để lắp quạt trần, Sơn Trà còn đặc biệt cho mọi người nghỉ nửa buổi chiều, chỉ là mọi người cũng không đi, đều vây quanh ở trong sân nhà Sơn Trà hóng hớt.
“Thứ này tôi biết, là tủ đông đó, trấn trên mới có, bán kem, thằng nhóc nhà tôi mỗi lần nhìn thấy đều đòi mua, một cây hai xu lận đó.”
“Kem không phải là đặt ở trong rương bán sao?”
“Đó đều là từ tủ đông bán sỉ, nếu không thì cũng phải đặt ở chỗ nào mát mẻ.”
“Ồ, vậy thứ này một tháng cũng ngốn không ít điện nhỉ?”
Người đáp lời khẽ gật đầu: “Còn không phải sao, thứ này có thể còn tốn tiền điện hơn cả đèn điện trong nhà nữa ấy, một tháng chỉ mỗi tiền điện có lẽ đã ngốn không ít tiền rồi.”
Nói đến tiền điện, mọi người lập tức đều thấy đau lòng, trong thôn Tam Tuyền có điện đã là chuyện từ hai năm trước, tuy rằng không cần châm nến tiện hơn không ít, nhưng mà mỗi tháng trong nhà cũng tiêu tốn không ít tiền điện, mọi người xót tiền, bởi vậy cũng đều cực kỳ tiết kiệm, chỉ cần còn có thể nhìn thấy, có thể không bật đèn thì không bật đèn, thậm chí có vài nhà hơi nghèo, thà rằng tối om cũng không muốn bật đèn, mỗi ngày đều ngủ từ sớm, chỉ vì muốn tiết kiệm được chút nào về khoản tiền điện.
Bây giờ thấy Sơn Trà mua một thứ ngốn nhiều tiền điện như thế đặt ở trong sân, ai nấy đều tò mò Sơn Trà muốn dùng cái này làm gì.
Vạn Hồng Hưng vừa ở bên trong giúp lắp quạt trần vừa trả lời: “Đây chẳng phải đều là vì muốn cho mọi người được mát mẻ sao, có quạt rồi cô ấy còn sợ không đủ, nghĩ mua cái tủ đông về, bán sỉ ít đá lạnh đặt ở bên trong cho đông đá, cho mọi người ăn.”
Mọi người nghe xong, đều trợn tròn mắt.
“Là thật sao?”
Sơn Trà gật gật đầu: “Bây giờ thời tiết nóng, mọi người làm từ sớm đến muộn cũng không dễ dàng, hiện tại tủ đông đã đến rồi, ngày mai tôi sẽ lên trấn trên mua sỉ ít đá lạnh đặt vào bên trong cho mọi người giải nhiệt.”
Chuyện này khiến cho mọi người vui vẻ cực kỳ.
Có điều trong sân không chỉ có người đã bắt đầu làm việc, cũng có cả người không làm ở đây, mọi người đều mắt thèm cái đá lạnh mùa hè này, tuy rằng không có tiền để mà ăn mỗi ngày, nhưng mà bây giờ tủ đông đã ở ngay cửa nhà, nếu như Sơn Trà đồng ý bán cho bọn họ một ít, cũng đỡ phải đi xa tận lên trấn trên.
Bởi vậy tin tức này vừa truyền ra, lập tức liền có người nhịn không được hỏi: “Trà à, kem này nếu như mua sỉ về, chúng tôi có thể tới chỗ của cô mua không? Đang là mùa hè, cũng muốn cho bọn trẻ trong nhà đỡ thèm.”
Sơn Trà không nghĩ nhiều mà đồng ý, ruồi bọ dù nhỏ cũng là thịt, huống chi cũng tiện cho mọi người.
Thấy Sơn Trà gật đầu, mọi người lập tức đều nhịn không được hoan hô nhảy cẫng lên, đều khen Sơn Trà là người đẹp thiện tâm.
Ngoài cửa, Tưởng Ngọc Trân vốn chải chuốt cho mình thật là xinh đẹp đang muốn đi ra ngoài khoe khoang, lại phát hiện chỗ đó hoàn toàn không có mấy người, mọi người đều đang tụ lại hết ở cửa nhà Sơn Trà.
Cô ta ở dưới mí mắt mọi người hao tổn vài tháng mới lấy về lại được chút nổi bật này, lại cứ thế bị Sơn Trà dễ như trở bàn tay mà cướp đi rồi.
Cô ta tùy tiện tìm người hỏi hai câu, mới biết chuyện Sơn Trà mua về nhà quạt điện với cả tủ đông, lạp tức tức giận cực kỳ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thập Niên 80: Nữ Phụ Xinh Đẹp
Chương 166
Chương 166