Trong lòng Tưởng Ngọc Trân thầm mắng hai người kia nhiều chuyện, lúc này cô ta không thể không đứng thẳng người, cô ta không biết Lý Quốc Đống là người thế nào, nhưng thấy sắc mặt anh ta không tốt, cô ta cũng vội vàng giải thích: “Thật xin lỗi, chân tôi bị trẹo nên tôi không còn sức nữa, làm phiền anh rồi.”
Tương lai còn dài, chỉ cần cô ta có thể vào xưởng trà thì cơ hội vẫn còn rất nhiều, cũng không cần vội.
Lý Quốc Đống thấy cô ta xin lỗi với thái độ thành khẩn, cũng không phân biệt được cô ta đang nói thật hay giả vờ, cũng sợ tự mình đa tình nên cũng không so đo với cô ta, nhưng lần này lúc đi, anh ta cố ý cách xa Tưởng Ngọc Trân một chút.
Tưởng Ngọc Trân thầm nghĩ tên Phó xưởng trưởng này cũng rất biết giả bộ đứng đắn, nhưng dù sao thì cô ta cũng lần đầu tới đây, cũng không thể làm càn, không nên tạo phiền phức cho mình, cô ta tiếp tục giả vờ như chân mình không tốt lắm, cà nhắc chân đi theo đám người phía trước.
Sơn Trà và Tạ Tri Viễn đi một vòng quanh xưởng, bên trong đều là những người có chức làm việc, Sơn Trà cũng không lên tiếng quấy rầy họ, nhìn một lúc, thì cô cũng đi theo Tạ Tri Viễn ra ngoài.
“Thời gian cũng không còn sớm nữa, em có đói bụng không, nếu không thì chúng ta đi mua chút đồ ăn đi?”
Bây giờ Sơn Trà vẫn chưa đói, Tạ Tri Viễn lại sợ cô đói, Sơn Trà xua xua tay: “Em không đói, chúng ta chờ anh Lý đi, không phải anh ấy ở bên kia cũng sắp xong rồi sao? Anh có muốn qua đó xem thử không.”
Hiện tại Tạ Tri Viễn hận không thể vây quanh cô thật nhiều, làm gì có ý định rời xa cô chứ: “Không cần đâu, em ấy làm việc anh rất yên tâm.”
Lý Quốc Đống không giống với những người khác, anh ta là người anh em mà anh quen biết từ khi bắt đầu làm việc, cho dù là nhân phẩm hay năng lực đều không thể nghi ngờ, nếu không Tạ Tri Viễn cũng sẽ không yên tâm để toàn bộ việc trong xưởng giao cho anh ta.
“Vậy chúng ta ra ngoài chờ đi, anh nghĩ là sắp xong rồi đó.”
Tạ Tri Viễn nói, sau đó dẫn Sơn Trà tới phòng nhỏ của mình cách đó không xa.
Tuy phòng nhỏ đó không có ai ở, nhưng bên trong vẫn rất sạch sẽ, lúc Tạ Tri Viễn muốn đem tách trà tới phòng lấy nước để thêm trà vào, thì bị Sơn Trà ngăn lại.
“Đừng rót, trên đường em đã uống rất nhiều nước rồi, không muốn uống nữa, em muốn đi vệ sinh.”
Tạ Tri Viễn nghe vậy cũng đặt ly trà xuống, sau đó lại muốn dẫn Sơn Trà đi.
Sơn Trà dở khóc dở cười, ngăn anh lại.
“Anh làm gì vậy?”
Tạ Tri Viễn hợp tình hợp lý, nói: “Dẫn em đi vệ sinh đó.”
Sơn Trà: “……”
“Anh thành thật ngồi ở đây đi, em đang mang thai, cũng không phải bị tàn phế, đi vệ sinh mà cũng cần phải có người hầu hạ à?”
“Em muốn ra ngoài giải sầu là vì nhìn thấy bà và dì nhỏ luôn lo lắng vì em, anh cũng không nên giống hai người họ chứ.”
Tạ Tri Viễn bị chính vợ mình cảnh cáo mới phát hiện là bản thân anh đã lo lắng quá mức, anh đành ngoan ngoãn ngồi trên giường: “Vậy được rồi, vậy em đi đi, có chuyện gì thì kêu anh.”
Sơn Trà đi ra ngoài.
Đi vệ sinh thôi mà, có chuyện gì nữa chứ.
Sơn Trà đi nhà vệ sinh ở sau xưởng, đúng lúc gặp mọi người bên trong đi ra, cô tùy ý nhìn vài cái cũng không nhìn nhiều, vậy mà lại trùng hợp như vậy, cô vừa quay đầu nhìn thì đúng lúc Tưởng Ngọc Trân cũng quay đầu nhìn, liếc mắt một cái đã muốn chạy tới nhà xưởng bên trong viện Sơn Trà.
Cô ta hơi không tin vào mắt mình, cô ta đánh giá người đó vài lần, cuối cùng cô ta cũng chắc chắn người trước mặt là Sơn Trà mà cô ta “Ngày đêm mong nhớ”.
Trong lòng Tưởng Ngọc Trân như bốc hỏa, bởi vì cô ta có thể nhìn ra được, Sơn Trà ngày càng đẹp, không chỉ vì trang điểm, mà là từ xinh đẹp này là toát từ trong ra ngoài.
Nhìn cô hiện tại là một người có thiền thật sự, khí chất của cô tỏa ra là kẻ có tiền, điều này làm cho trong lòng Tưởng Ngọc Trân như ngàn cây kim đâm vào, vô cùng khó chịu.
Dựa vào cái gì mà bản thân cô ta lại cực cực khổ khổ tìm nơi ở chỗ làm, mà còn con tiện nhân Sơn Trà lại có thể sống ngày lành tháng tốt bên Tạ Tri Viễn, thứ mà cô ta chưa được chứ?
Vậy mà cô còn dám xuất hiện ở địa bàn của cô ta để diễu võ dương oai, giống như cô đang cố tình khoe với cô ta vậy!
Tưởng Ngọc Trân nghĩ thầm, trong lòng cô ta vô cùng tức giận, cô ta không thể nghĩ được gì nữa, cô ta cất bước chạy tới trước mặt Sơn Trà.
Cô ta còn chưa tới nơi, Sơn Trà cũng có thể nghe được tiếng bước chân dồn dập của cô ta, cô còn tưởng là có công nhân đang vội vàng đi ra ngoài, nên cũng nhường đường cho người nọ. Kết quả tiếng bước chân lại dừng trước mặt cô, Sơn Trà lập tức cảm thấy không đúng, nhưng căn bản là cô chưa kịp phản ứng, liền cảm nhận được bàn tay của người kia đẩy cô, lập tức cả người cô ngã về phía trước.
Trong lòng Sơn Trà thầm nói không xong rồi, cô lập tức dùng hai tay ôm bụng mình lại.
Cũng may là đúng lúc này Tạ Tri Viễn nhìn thấy cô cách đó không xa, thấy cô té ngã, đồng tử anh co lại, anh không chút do dự mà chạy tới ôm cô vào lòng.
Sơn Trà đè lên người anh, hai người cùng nhau ngã xuống đất.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thập Niên 80: Nữ Phụ Xinh Đẹp
Chương 186
Chương 186