DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiên Vị Có Một Không Hai
Chương 52: Bên tai vang lên lời âu yếm nhất

Edit: Khang Vy

Beta: Peachh

Nghĩ tới chuyện cầu hôn Lâm Chiêu, cả một buổi tối Dịch Nhiễm đều nằm mơ. Cảnh tượng trong mơ vô cùng kỳ lạ, lúc thì là cô cầu hôn anh trên khinh khí cầu, sau đó khinh khí cầu bị bay đi mất. Cũng có cảnh cô tự đóng gói mình thành món quà, chuyển phát nhanh tới cửa nhà Lâm Chiêu, muốn cho anh sự kinh ngạc, kết quả anh chưa mở mà đã cho người ném đi mất.

Lúc Dịch Nhiễm tỉnh lại, cả người đầy mồ hôi, thầm nghĩ nếu không vẫn nên ổn thoả một chút, tính tình của Lâm Chiêu không hợp với lãng mạn cho lắm.

Sáng sớm, cô làm theo lời dạy của Trương Vân Xuân, vào phòng bếp hầm canh. Dịch Giang có vài trong ngó thử vài lần, thấy dáng vẻ chân tay vụng về của cô thì lắc đầu, "Mấy năm nay con sống ở ngoài nuôi sống bản thân kiểu gì thế?"


Dịch Nhiễm nghe xong không vui cho lắm, "Trù nghệ của con có tiến bộ rất lớn đó, biết nấu cơm rồi."

Dịch Giang nhìn hình thù quái dị của nguyên liệu nấu ăn trên thớt, thở dài một hơi.

Thôi, có tâm là được rồi.

Tài xế đưa Dịch Nhiễm tới nhà Lâm Chiêu, đứng ở cửa nhà anh, cô có chút hốt hoảng.

Cô vừa tới cửa, quản gia nhà Lâm Chiêu đã ra nghênh đón.

Người này cô quen, khi còn nhỏ lúc chơi với Lâm Chiêu, ông ấy rất hay quan tâm cô.

"Chào bác Trương ạ."

"Chào Dịch tiểu thư, bây giờ thiếu gia có chút việc, sẽ trở về ngay, phu nhân đang chờ cô trong phòng khách.

Dịch Nhiễm vừa nghe mẹ Lâm Chiêu ở đây thì bắt đầu hoảng loạn. Nhưng tới nước này cũng không thể rút lui, chỉ có thể căng thẳng đi vào.

Nhìn thấy Dịch Nhiễm, vẻ mặt Ôn Diên rất bình tĩnh. Bà lịch sự bảo Dịch Nhiễm ngồi xuống, thái độ không thể nói là thân mật nhưng cũng không quá lạnh lùng.


"Con chào dì ạ."

"Ừm." Ôn Diên gật đầu, "Lâm Chiêu có chút việc ra ngoài, chút nữa sẽ trở về."

Bà cũng không biết nên nói gì, thấy dáng vẻ không được tự nhiên của Dịch Nhiễm, bà đứng dậy nói, "Đi ra sân sau đi, hôm nay thời tiết khá đẹp."

"Vâng ạ."

Đợi Dịch Nhiễm đứng lên, Ôn Diên đưa cô đi tới sân sau. Dịch Nhiễm đi sau lưng bà, nghĩ một chút vẫn mở miệng.

"Dì ơi, chuyện trước kia, con xin lỗi ạ."

Giữa mày Ôn Diên khẽ động, bà nhớ lại những lời Dịch Nhiễm từng nói khi đó, chỉ là bây giờ, chút không cam lòng và bất mãn cũng đã tan đi không ít, bà nghiêng đầu nhìn thoáng qua Dịch Nhiễm, tuy rằng trong lòng cũng còn chút không thoải mái, nhưng cũng không muốn so đo gì cả.

"Không cần phải xin lỗi, cũng đã là chuyện bao nhiêu năm trước rồi."

Hai người đi tới sân sau, ánh mặt trời hôm nay rất đẹp khiến tâm tình người ta cũng cảm thấy ấm áp. Ôn Diên ngẩng đầu, ánh mặt trời chiếu vào trong mắt, lúc này, rất nhiều chuyện lại ùa về.


"Dịch Nhiễm, sau khi con đi, Lâm Chiêu có đi tìm con."

Dịch Nhiễm kinh ngạc, lại nghe Ôn Diên nói tiếp, "Thằng bé có đi tìm con, mấy năm nay tranh con đăng trên tạp chí nó cũng thu thập hết."

Ôn Diên nhìn về phía cô, Dịch Nhiễm không biết phải làm sao.

"Không cần phải cảm thấy áy náy, Lâm Chiêu nó không thấy con thiếu nợ nó cái gì, huống chi hôn sự năm đó của hai đứa cũng do người lớn không hỏi ý kiến của con, chúng ta cũng có phần không đúng."

Nguyên nhân Dịch Nhiễm áy náy còn vì người nhà Lâm Chiêu thật sự rất tốt. Dì Ôn Diên vẫn luôn là người thoải mái, trước kia lúc gặp cô đều nói muốn có một đứa con gái, kết quả lại sinh ra thằng nhóc không hiểu phong tình như Lâm Chiêu.

Bọn họ đều rất tốt với cô, Lâm Chiêu cũng vậy.

Không khí rơi vào yên lặng, Ôn Diên biết vách ngăn giữa hai người không thể biến mất ngay lập tức.
"Lâm Chiêu sắp về rồi, con cứ ở đây chờ nó. Bây giờ chuyện của hai đứa cũng công khai rồi, sau này..." Ôn Diên dừng một chút, chuyển tầm mắt, "Về sau phải sống thật tốt."

Ôn Diên nói xong thì đi, Dịch Nhiễm ngồi trên ghế, trong đầu hiện lên rất nhiều chuyện trong quá khứ.

Rất nhanh Lâm Chiêu đã trở về, Ôn Diên nói với anh Dịch Nhiễm ở sân sau, anh đi rất nhanh, vào sân đã thấy cô ngồi trên ghế, đưa tay chống cằm, dường như đang suy nghĩ gì đó.

"Nghĩ cái gì thế?"

Dịch Nhiễm hoàn hồn, nhìn thấy Lâm Chiêu đang cúi đầu nhìn mình. Anh đưa lưng về phía mặt trời khiến khuôn mặt càng trở nên đẹp hơn. Cô đưa tay chạm vào mũi anh, ăn ngay nói thật, "Nghĩ về anh?"

"Anh thì có gì mà phải nghĩ?" Anh ngồi lên tay ghế, tầm mắt dừng tại bình giữ nhiệt cô mang theo.

"Mang tới thăm anh à?"
"Ừm, em học dì Trương đó."

Vừa mở ra, Lâm Chiêu đã nhìn thấy mấy miếng củ cải hình thù quái dị, ánh mắt sâu thẳm, sau đó Dịch Nhiễm nghe được một tiếng cười khẽ.

"Bán chạy thật đó."

Ánh mắt cô chuyển qua hoa lan trong sân, không nặng không nhẹ đáp lại, "Anh không thể thực tế hơn được à?"

"Thực tế chính là phát hiện, em rất yêu anh."

Anh tựa lưng vào ghế, tư thế ngồi tuỳ ý, vẻ mặt đoan chính giờ phút này mang theo ý cười nhạt.

Không hề còn dáng vẻ lạnh lẽo không dính khói lửa nhân gian như trước nữa, giờ phút này lại mang theo hương vị văn nhã bại hoại.

Nếu anh không phải là người bệnh, Dịch Nhiễm đã đánh anh rồi. Cô cúi đầu suy nghĩ rồi hỏi, "Trước kia anh có đi tìm em, đúng không?"

Vẻ mặt Lâm Chiêu xẹt qua một tia ngoài ý muốn, rất nhanh đã suy nghĩ cẩn thận xem là ai nói với cô.
Anh khẽ 'ừ' một tiếng, không hề lảng tránh.

"Sao em lại không phát hiện?"

"Em chậm chạp như thế, đương nhiên là không phát hiện rồi." Giọng nói anh bình tĩnh, dường như đã tiếp nhận quá khứ kia, nghiêng đầu suy nghĩ rồi nói, "Khi đó anh nhìn thấy anh ta cõng em, đó là lần cuối cùng anh đi tìm em."

Dịch Nhiễm nhớ lại, lần đó xem như là lần ấm áp duy nhất giữa cô và Cố Tắc Yến.

"Hôm đó em bị đau dạ dày, anh ta cõng em tới bệnh viện, sau đó cũng không có gì nữa."

Cô nghe thấy một tiếng thở dài.

"Đáng ra lúc ấy anh không nên đi."

Dịch Nhiễm nhìn anh chăm chú, lại nghe anh nói, "Anh nên mặc kệ tất cả, đoạt em trở về."

Dịch Nhiễm nghe xong không nhịn được cười, đưa tay vỗ mặt anh, "Anh còn định cầm tù em nữa hả?!"

"Sợ à?"

"Em thì sợ cái gì?" Vẻ mặt Dịch Nhiễm hờn dỗi, "Anh nào dám không tốt với em."
"Vâng, không dám không tốt với em." Anh nhìn chằm chằm bình canh Dịch Nhiễm mang tới, chần chừ vài giây rồi uống thử. Thấy thần thái bình tĩnh của anh, chờ anh uống gần hết mới lộ vẻ mặt mong chờ, "Có phải rất ngon không?"

Tay nắm muỗng của Lâm Chiêu khựng lại, ánh mắt nhìn về phía Dịch Nhiễm.

Hầu kết anh chuyển động, nuốt xuống rồi nói, "Có hơi mặn."

Dịch Nhiễm: "..."

Cô trừng anh một cái, "Vậy anh còn uống làm cái gì!"

Lâm Chiêu yên lặng cụp mắt, cười như không cười, "Lần đầu vợ anh hầm canh cho anh, đương nhiên phải ủng hộ rồi."

Dịch Nhiễm đỏ mặt, sau đó cười một tiếng.

Cô đưa tay ôm mặt, ánh mắt tràn đầy mong chờ, Lâm Chiêu thản nhiên nhận ánh mắt của cô, thăm dò một hồi không hiểu được mới hỏi, "Nghĩ về anh à?"

"Nghĩ xem anh thích gì." Dịch Nhiễm mỉm cười, ánh mắt trời xuyên qua sợi tóc của cô, dừng trong mắt của Lâm Chiêu khiến cả người cô sáng bừng.
"Lâm Chiêu, anh thích lãng mạn không?"

"Đột nhiên hỏi thế làm gì?" Ngón tay anh đặt giữa môi, "Muốn tạo bất ngờ cho anh à?"

"Chỉ là muốn hỏi anh thôi." Cô ngước mắt nhìn anh, đôi mắt dao động, "Anh nói cho em biết anh thích gì đi."

Anh không trả lời ngay mà chỉ yên lặng nhìn cô. Nhìn bản thân mình trong mắt anh, cô đã có đáp án.

Lâm Chiêu tiến tới bên tai cô, giọng nói của anh quanh quẩn trong tim cô, "Biết rõ còn cố hỏi."

Chờ tay Lâm Chiêu lành lại, Dịch Nhiễm đi cùng anh tham gia một hoạt động công khai.

Bộ phim điện ảnh Đại Mộng Tam Sinh gặt hái được thành công rất lớn, trở thành hắc mã phòng vé, Hạ Sương và Cố Tích cũng dựa vào bộ phim này nhận được vai nam nữ chính xuất sắc nhất.

Lần này Bách Hoa tiết được cử hành vô cùng long trọng, khách quý biểu diện là nghệ sĩ nổi tiếng Cố Ngạo, cộng sự của anh ta chính là Lương Ngôn.
Lúc thấy cô ta xuất hiện trên sân khấu, Dịch Nhiễm hơi kinh ngạc. Cô biết hôm nay Cố Tắc Yến cũng được mời, theo bản năng cảm thấy đây là cơ hội anh ta cho.

Chỉ là, lúc biểu diễn xong, Lương Ngôn xuống sân khấu, lúc đi qua người Cố Tắc Yến cũng không cho anh ta một ánh mắt. Hai người ngồi thật sự rất gần, ở giữa cách nhau có một lối đi nhưng lại như người xa lạ chưa từng quen biết.

Lúc diễn ra lễ trao giải, Dịch Nhiễm và Lâm Chiêu ngồi cạnh nhau. Lúc Cố Tích đoạt giải, trên màn hình chiếu vai diễn của anh ta và nhân vật hoạt hình Tuỳ Ngọc. Lần này Đại Mộng Tam Sinh đạt được thành công lớn, Dịch Nhiễm là nhà thiết kế hình tượng hoạt hình của Tuỳ Ngọc cho nên cũng rất hot.

Dịch Nhiễm trộm lướt điện thoại ở hàng ghế dành cho khách quý. Lễ trao giải được phát sóng trực tiếp, trên video là rất nhiều bình luận lướt qua. Cô rất đắc ý ghé sát tai Lâm Chiêu, nói cho anh biết rất nhiều người đều đang khen cô vẽ đẹp.
Cũng không biết camera làm sao mà vừa hay quay tới bọ họ. Giây tiếp theo, trên màn hình là cảnh tượng hai người ghé sát tai nhau nói chuyện, vô cùng rõ ràng.

Dịch Nhiễm nhìn màn hình sửng sốt, sau đó lại cúi đầu nhìn điện thoại.

Quả nhiên video đã làm fans hai người họ bùng nổ.

[Aaaaaaa, ân ái quá, ánh mắt Lâm tổng kìa, cưng chiều quá!]

[Ha ha, Dịch Nhiễm ngốc quá. Một giây trước còn đang đắc ý nói chuyện với Lâm Chiêu, một giây sau thấy mình trên màn hình đã ngẩn người rồi.]

[Haha, còn đang cúi đầu xem điện thoại, có phải bị đống bình luận dọa sợ rồi không? Mọi người chú ý chút nha, Dịch Nhiễm dễ ngượng ngùng lắm.]

[Hahaha, không cần ngượng ngùng, hôn phu hôn thê ân ái là chuyện bình thường, toàn thể cư dân mạng like cho hai người!]

[Haha like gì mà like, chúng tôi đã chuẩn bị tiền mừng cưới xong hết rồi!]
...

Dịch Nhiễm muốn trốn, nhưng camera còn ở đó, cô chỉ có thể cười đối diện cùng với Lâm Chiêu, làm bộ bình tĩnh thể hiện tình cảm.

Cô cũng rất bội phục Lâm Chiêu. Rõ ràng không phải là người thích công khai trước công chúng, nhưng bản lĩnh show ân ái cũng không nhỏ.

Anh nhìn chằm chằm cô, ánh mắt sau cặp kính đen nhánh lại sâu thẳm.

Bỗng nhiên khiến người ta cảm thấy như đang thèm khát.

[Mọi người thấy ánh mắt Lâm tổng không, aaaa, cảm thấy Dịch Nhiễm sắp bị ăn rồi!]

Bị ăn!

Bị ăn!

Ăn!

Cô cũng không phải anh đào, bị ăn thế nào được!

Cố Tắc Yến nhìn hai người trên màn hình, trong lòng cảm thấy cô đơn tịch mịch.

Anh ta cho rằng đã hình thành thói quen, chỉ là khi hiện thực bày ra trước mắt, anh ta mới biết được cái gì là đau đớn đến chết.

Vừa rồi lúc ở hậu trường, anh ta đụng phải Lương Ngôn.
Ánh mắt của cô ta không giống như trước, sợ hãi lại nghiêm nghị.

Cô ta chỉ nói một câu duy nhất.

"Nếu anh còn hoài niệm về đồ đã mất đi thì không có tương lai đâu."

Sau khi hoạt động kết thúc, dưới sự bảo vệ của vệ sĩ, Cố Tắc Yến rời khỏi hội trường. Xung quanh là phóng viên, ánh đèn flash nhấp nháy. Lúc này, trước mặt có một chiếc xe dừng lại, anh ta hoảng hốt muốn đi về phía trước, đột nhiên nghe được một tiếng 'cho qua'.

Là giọng nói quen thuộc. Cố Tắc Yến hoàn hồn, người đàn ông kia đi qua bên người anh ta, bàn tay trong tay anh chính là của người mà anh ta tâm tâm niệm niệm.

Hôm nay cô mặc váy dài lụa màu xanh đậm, trên tóc là vật trang sức tinh xảo, cả người trắng sáng.

Cô được Lâm Chiêu nắm tay, ngẩng đầu nhìn Lâm Chiêu, lúm đồng tiền tươi như hoa.
Đó là cảnh tượng giữa họ chưa từng có bao giờ.

Sau khi Dịch Nhiễm lên xe, Lâm Chiêu nghiêng đầu hỏi cô có mệt hay không, cô nói vẫn ổn, nghiêng đầu thấy được Cố Tắc Yến bên ngoài xe, tâm tình cô cũng không có gì xao động, lại làm như không có việc gì quay đầu.

Bây giờ cô có chút khẩn trương.

Bởi vì vẫn còn việc lớn đang đợi cô làm.

Dịch Nhiễm đặt tay trước ngực, hít một hơi thật sâu, cố gắng điều chỉnh trạng thái tốt nhất.

"Hôm nay ngủ sớm một chút."

"Em biết rồi." Cô nghiêm túc đảm bảo với anh, vẻ mặt quá mức nghiêm trang khiến Lâm Chiêu nổi lên nghi hoặc.

Lúc về gần tới nhà cô, Dịch Nhiễm bảo Lâm Chiêu đi xuống với cô một lát.

Hôm nay màn đêm rất đẹp, trăng tròn, xung quanh được bao phủ bởi một lớp mây trông như lụa mỏng, khiến cho ánh trăng trở nên mông lung.
Bước chân của cô nghe như rất vui vẻ, gót giày va chạm vào mặt đất phát ra tiếng kêu thanh thuý, tầm mắt Lâm Chiêu chuyển lên khuôn mặt cô, thấy mặt cô hiện rõ ý cười.

"Anh đưa em tới đây được rồi."

Lâm Chiêu dừng bước, đây là lối đi tới nhà cô.

"Làm sao vậy."

"Em đi một mình một lát, anh về đi."

Lâm Chiêu khẽ nhíu mày, như nhớ tới gì đó lại không nhiều lời.

"Được, vậy em nhớ ngủ sớm chút."

Nhìn theo bóng dáng cô, Lâm Chiêu chậm rãi xoay người.

Anh cúi thấp đầu, nhìn bóng dáng dưới chân. Suy nghĩ lại bay về mấy năm trước, ngày cô từ hôn, anh tới nhà cô muốn giải thích.

Lại nghe được tại đây cô cãi nhau với Tiết Duy một trận, cô nói không muốn kết hôn, người cô ghét nhất chính là anh.

Sau đó cô chạy một đường, lúc đi ngang qua anh cũng không hề quay đầu.

Đều là chuyện trong quá khứ cả rồi, anh cảm giác bản thân như trút được gánh nặng, sau đó trong khoảnh khắc này, màn đêm vang lên giọng nói của cô.
"Lâm Chiêu!"

Đèn xung quanh lập tức sáng lên, trên vách tường có đủ loại đèn trang trí nhỏ trông như đom đóm.

Không khí nháy mắt trở nên ấm áp.

Tay cô ôm một bó hồng, đỏ rực như lửa.

Dịch Nhiễm chậm rãi đi tới trước mặt anh, góc váy theo động tác của cô mà lay động.

Cô ôm hoa tới trước mặt anh, vẻ mặt đắc ý, có chút ngượng ngùng. Dịch Nhiễm nghiêng đầu hỏi anh, "Em tặng sự lãng mạn cho anh, được chứ?"

Lâm Chiêu nhìn quanh bốn phía, ừ một tiếng.

Dịch Nhiễm hừ lạnh, "Ngôn ngữ cằn cỗi, lúc anh đi học chắc chắn điểm văn không được cao."

Lâm Chiêu hơi cúi đầu, "Dịch Nhiễm, em không có gì muốn nói với anh sao?"

Cô đối mặt với đôi mắt của anh, thấy ánh mắt anh sâu thẳm giống như một người thợ săn đang chờ đợi thành quả của mình.

Ngày hôm nay, anh đã chờ rất lâu rồi.
Dịch Nhiễm nghĩ, nếu đã chuẩn bị tốt, vậy trước tiên cứ cho anh đắc ý đã.

Cô cúi đầu nhìn bó hồng trong tay, sau đó đưa tới trước mặt anh.

"Ngài Lâm Chiêu, người trước mặt anh là một người có rất nhiều khuyết điểm."

Dịch Nhiễm ngẩng đầu, vẻ mặt bình thản.

"Có chút yếu ớt, lúc không vui thì sẽ bực bội, mắt nhìn cũng kém, dễ dàng suy nghĩ miên man."

"Lá gan không lớn, được người khen thì mới có tự tin, anh có thể đảm bảo cuộc sống sau này sẽ không chê em phiền, yêu em chiều em, coi em là người có một không hai không?"

Lâm Chiêu nghiêm túc lắng nghe, đưa tay nhận lấy bó hoa.

"Vinh hạnh của anh." Bốn chữ đơn giản lại khí phách, đôi mắt sâu thẳm toả ra thâm tình nồng cháy.

Dịch Nhiễm nắm lấy tay anh, ánh mắt chân thành tha thiết, "Anh tin tưởng em, cả đời này của em cũng chỉ đối với mình anh như vậy."
"Cuộc sống sau này, em sẽ cố gắng đối xử tốt với anh."

Dịch Nhiễm suy nghĩ rất nhiều lời nói cảm động, vì buổi cầu hôn ngày hôm nay, cô đã xem rất nhiều bộ phim tình cảm lãng mạn, nhưng không có lấy một câu nào có thể khái quát được tâm tình của cô cả.

Rốt cuộc là đã đủ hay chưa? Làm sao mới có thể cho anh biết rằng anh là độc nhất vô nhị đối với cô?

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc lại rối rắm của Dịch Nhiễm, vẻ mặt Lâm Chiêu cũng giãn ra.

Anh khom lưng, hôn nhẹ lên môi cô một cái.

"Nói hay lắm." Anh nhìn thẳng vào đôi mắt cô, khích lệ tự tận đáy lòng.

Thấy mắt cô khẽ run, anh lại nói tiếp, "Sau đây tới lượt anh nói, bởi vì chúng ta giống nhau."

Một tay anh cầm hoa, một cánh tay khác ôm cô vào lòng, dưới ánh mắt hoảng hốt của Dịch Nhiễm, anh cúi đầu hôn cô. Động tác của anh vô cùng mạnh mẽ, vài cánh hoa hồng bị rơi xuống đất, dừng bên chân bọn họ.
Dưới ánh trăng, hai người không kiêng nể gì mà hôn nhau.

Trong lúc thở dốc, bên tai cô vang lên lời âu yếm nhất.

"Dịch Nhiễm, anh yêu em."

"Kết hôn với anh đi."

HOÀN CHÍNH VĂN.

Đọc truyện chữ Full