DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Có Nhục Đến Mấy Cũng Phải Yêu Đương
Chương 3

Những người còn lại đã hơi không kiềm chế được vẻ mặt hóng hớt của mình.

“Tớ có thể làm gì với người chết? Anh ta đã mồ yên mả đẹp rồi, việc tớ có thể làm là thêm nắm đất mới lên mộ anh ta.”

Giống như bây giờ vậy, chú đại bi lại vang lên.

Điện thoại lại rung lên, tôi thấy hơi phiền, Trần Dật còn định nhắn gì nữa.Tôi như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than, cười ha ha hai tiếng: “Ngại quá, tôi đi WC một lát.”

Từ sau khi quy y cửa Phật vào năm ba tôi đã đâm đầu vào việc học, giống như kẻ đói thèm khát lao vào miếng bánh mì vậy, mỹ nam trai đẹp đều là mây bay. Bởi vì hào quang học bá của tôi quá rõ ràng nên đã giúp tôi đẩy lui một đám nam sinh muốn tán tỉnh tôi, thế cho nên tôi vẫn cô đơn đến tận bây giờ.

Beta: Maria, Sherlyn

“Tớ có thể làm gì với người chết? Anh ta đã mồ yên mả đẹp rồi, việc tớ có thể làm là thêm nắm đất mới lên mộ anh ta.”Đế giày giẫm lộp cộp trên hành lang, mặt tôi càng lúc càng nóng bừng, tôi chạy tới bồn rửa tay, mở vòi nước, suýt chút nữa đã tạt nước vào mặt.

Điện thoại lại rung lên, tôi thấy hơi phiền, Trần Dật còn định nhắn gì nữa.

Tôi rùng mình sờ lông tơ dựng đứng lên, điện thoại trong túi rung lên liên tục đã làm cô ấy chú ý, tôi nhìn ánh mắt thăm dò của cô ấy, làm tốt công tác xây dựng tâm lý, cắn chặt răng, thừa thế xông lên, nhỏ giọng hỏi cô ấy: “Ngày mai muốn đi dạo phố không? Có một bộ phim mới, tớ muốn đi xem.”

Nhưng trước khi bỏ chạy tôi đã thêm Wechat của anh ấy.Trần Dật gửi cho tôi mấy nhãn dán trượt chân và quỳ xuống, sau đó nhắc nhở tôi: “Chị gái yêu quý, chị có quên cái gì không?”Cũng may tôi kịp thời nhớ ra hôm nay đã trang điểm kỹ lưỡng, nước trong tay cũng dần chảy ra qua từng kẽ ngón tay, lưu lại khuôn mặt đỏ bừng đến phấn nền cũng không che được của tôi.

Tay cô ấy cầm điều khiển từ xa ngừng một lúc, độ ấm trong nhà nhanh chóng giảm xuống.

Anh ấy bước đến trước mặt tôi, lấy điện thoại ra: “Em để Trần Dật giả làm bạn trai em, cho nên bây giờ em vẫn còn độc thân đúng không?”Từ sau khi quy y cửa Phật vào năm ba tôi đã đâm đầu vào việc học, giống như kẻ đói thèm khát lao vào miếng bánh mì vậy, mỹ nam trai đẹp đều là mây bay. Bởi vì hào quang học bá của tôi quá rõ ràng nên đã giúp tôi đẩy lui một đám nam sinh muốn tán tỉnh tôi, thế cho nên tôi vẫn cô đơn đến tận bây giờ.

Những người còn lại đã hơi không kiềm chế được vẻ mặt hóng hớt của mình.

Tôi chạy trối chết.Anh ấy đưa điện thoại đến trước mặt tôi, trên màn hình là mã QR: “Có thể thêm phương thức liên hệ không?”…

Anh ấy nói: “Ngủ ngon.”

Thực tế lý do đến giờ tôi vẫn độc thân là do năm ba nghe chú đại bi quá nhiều, mỗi khi có người khác phái đến gần là trong đầu tôi lại tự động lặp đi lặp lại chúng, nghe đến độ mà tôi thanh tâm quả dục, chỉ muốn ăn chay niệm Phật, rời xa hồng trần. 

Trong mắt Chu Vấn Độ tràn đầy ý cười: “Tôi cũng độc thân.”

“Anh cũng đi WC à.”Giống như bây giờ vậy, chú đại bi lại vang lên.Thực tế lý do đến giờ tôi vẫn độc thân là do năm ba nghe chú đại bi quá nhiều, mỗi khi có người khác phái đến gần là trong đầu tôi lại tự động lặp đi lặp lại chúng, nghe đến độ mà tôi thanh tâm quả dục, chỉ muốn ăn chay niệm Phật, rời xa hồng trần. 

Chương 03

Tay cô ấy cầm điều khiển từ xa ngừng một lúc, độ ấm trong nhà nhanh chóng giảm xuống.Giống như bây giờ vậy, chú đại bi lại vang lên.

“Không, tôi tới tìm em.”

Tôi khẽ liếc mắt nhìn La Hiểu Tĩnh đang có vẻ mặt dữ tợn, cất điện thoại đi, cẩn thận hỏi cô ấy: “Cậu và bạn trai cũ thế nào rồi?”

Anh ấy bước đến trước mặt tôi, lấy điện thoại ra: “Em để Trần Dật giả làm bạn trai em, cho nên bây giờ em vẫn còn độc thân đúng không?”La Hiểu Tĩnh cười nhạo: “Chẳng qua là bệnh mê trai lại tái phát, mày còn nói lung tung.”Tôi hít sâu vài lần, ngẩng đầu soi gương chỉnh lại tóc tai, nhìn qua hình ảnh phản chiếu trong gương, tôi bỗng thấy một bóng người đang dựa vào tường, sau khi biết tôi đã nhìn thấy, anh ấy còn vẫy tay với tôi.

Những người còn lại đã hơi không kiềm chế được vẻ mặt hóng hớt của mình.Thực tế lý do đến giờ tôi vẫn độc thân là do năm ba nghe chú đại bi quá nhiều, mỗi khi có người khác phái đến gần là trong đầu tôi lại tự động lặp đi lặp lại chúng, nghe đến độ mà tôi thanh tâm quả dục, chỉ muốn ăn chay niệm Phật, rời xa hồng trần. Tôi vẩy nước trên tay, xoay người một cách cứng đờ, bày ra vẻ mặt tươi cười với anh ấy.

Tôi như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than, cười ha ha hai tiếng: “Ngại quá, tôi đi WC một lát.”

Anh ấy nói: “Ngủ ngon.”

“Anh cũng đi WC à.”

Nhưng trước khi bỏ chạy tôi đã thêm Wechat của anh ấy.

Tôi khẽ liếc mắt nhìn La Hiểu Tĩnh đang có vẻ mặt dữ tợn, cất điện thoại đi, cẩn thận hỏi cô ấy: “Cậu và bạn trai cũ thế nào rồi?”“Không, tôi tới tìm em.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm nhưng cảm giác tội lỗi lại ngày càng chồng chất, gửi địa chỉ cho Trần Dật, lặng lẽ tìm chăn để đắp lên phần da thịt lộ ra bên ngoài, trong lòng thầm cầu nguyện với các vị thần, hy vọng La Hiểu Tĩnh không phát hiện ra dấu vết gì về cuộc gặp tình cờ vào ngày mai.

Tôi ừ một tiếng, tai hơi nóng lên, chú đại bi lại văng vẳng bên tai, càng lúc càng lớn.

Tôi thở phào nhẹ nhõm nhưng cảm giác tội lỗi lại ngày càng chồng chất, gửi địa chỉ cho Trần Dật, lặng lẽ tìm chăn để đắp lên phần da thịt lộ ra bên ngoài, trong lòng thầm cầu nguyện với các vị thần, hy vọng La Hiểu Tĩnh không phát hiện ra dấu vết gì về cuộc gặp tình cờ vào ngày mai.…“Hả?” Tôi thoáng giật mình.

Tôi chạy trối chết.

Giống như bây giờ vậy, chú đại bi lại vang lên.Anh ấy bước đến trước mặt tôi, lấy điện thoại ra: “Em để Trần Dật giả làm bạn trai em, cho nên bây giờ em vẫn còn độc thân đúng không?”

Cũng may tôi kịp thời nhớ ra hôm nay đã trang điểm kỹ lưỡng, nước trong tay cũng dần chảy ra qua từng kẽ ngón tay, lưu lại khuôn mặt đỏ bừng đến phấn nền cũng không che được của tôi.

“Hả?” Tôi thoáng giật mình.

Tôi ừ một tiếng, tai hơi nóng lên, chú đại bi lại văng vẳng bên tai, càng lúc càng lớn.

La Hiểu Tĩnh cười nhạo: “Chẳng qua là bệnh mê trai lại tái phát, mày còn nói lung tung.”

Anh ấy nói: “Ngủ ngon.”Trong mắt Chu Vấn Độ tràn đầy ý cười: “Tôi cũng độc thân.”

–Anh ấy đưa điện thoại đến trước mặt tôi, trên màn hình là mã QR: “Có thể thêm phương thức liên hệ không?”

Tôi như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than, cười ha ha hai tiếng: “Ngại quá, tôi đi WC một lát.”

Tôi chạy trối chết.



Nhưng không phải tin nhắn của nó, mà là của Chu Vấn Độ.

Tôi hít sâu vài lần, ngẩng đầu soi gương chỉnh lại tóc tai, nhìn qua hình ảnh phản chiếu trong gương, tôi bỗng thấy một bóng người đang dựa vào tường, sau khi biết tôi đã nhìn thấy, anh ấy còn vẫy tay với tôi.

Đế giày giẫm lộp cộp trên hành lang, mặt tôi càng lúc càng nóng bừng, tôi chạy tới bồn rửa tay, mở vòi nước, suýt chút nữa đã tạt nước vào mặt.Nhưng trước khi bỏ chạy tôi đã thêm Wechat của anh ấy.

“Hả?” Tôi thoáng giật mình.Tóm lại là cần phải có ngày khắc phục việc nghe Chú Đại Bi, con người sinh ra phải chịu khổ, đau khổ vì tình cũng là một loại khổ, tôi đã chịu đựng và trải nghiệm xong loại khổ này rồi.Tóm lại là cần phải có ngày khắc phục việc nghe Chú Đại Bi, con người sinh ra phải chịu khổ, đau khổ vì tình cũng là một loại khổ, tôi đã chịu đựng và trải nghiệm xong loại khổ này rồi.

Đế giày giẫm lộp cộp trên hành lang, mặt tôi càng lúc càng nóng bừng, tôi chạy tới bồn rửa tay, mở vòi nước, suýt chút nữa đã tạt nước vào mặt.

Tôi vẩy nước trên tay, xoay người một cách cứng đờ, bày ra vẻ mặt tươi cười với anh ấy.

Nhưng trước khi bỏ chạy tôi đã thêm Wechat của anh ấy.La Hiểu Tĩnh cười nhạo: “Chẳng qua là bệnh mê trai lại tái phát, mày còn nói lung tung.”

Tôi còn muốn tự bào chữa thêm vài câu thì điện thoại đột nhiên rung lên.

Từ sau khi quy y cửa Phật vào năm ba tôi đã đâm đầu vào việc học, giống như kẻ đói thèm khát lao vào miếng bánh mì vậy, mỹ nam trai đẹp đều là mây bay. Bởi vì hào quang học bá của tôi quá rõ ràng nên đã giúp tôi đẩy lui một đám nam sinh muốn tán tỉnh tôi, thế cho nên tôi vẫn cô đơn đến tận bây giờ.“Không, tôi tới tìm em.”Trần Dật gửi cho tôi mấy nhãn dán trượt chân và quỳ xuống, sau đó nhắc nhở tôi: “Chị gái yêu quý, chị có quên cái gì không?”

Tôi chạy trối chết.

Edit: Thanh Y DaoTôi khẽ liếc mắt nhìn La Hiểu Tĩnh đang có vẻ mặt dữ tợn, cất điện thoại đi, cẩn thận hỏi cô ấy: “Mày với bạn trai cũ thế nào rồi?”

Tay cô ấy cầm điều khiển từ xa ngừng một lúc, độ ấm trong nhà nhanh chóng giảm xuống.

Nhưng không phải tin nhắn của nó, mà là của Chu Vấn Độ.

“Tớ có thể làm gì với người chết? Anh ta đã mồ yên mả đẹp rồi, việc tớ có thể làm là thêm nắm đất mới lên mộ anh ta.”

Nhưng không phải tin nhắn của nó, mà là của Chu Vấn Độ.“Tao có thể làm gì với người chết? Anh ta đã mồ yên mả đẹp rồi, việc tao có thể làm là thêm nắm đất mới lên mộ anh ta.”

Cũng may tôi kịp thời nhớ ra hôm nay đã trang điểm kỹ lưỡng, nước trong tay cũng dần chảy ra qua từng kẽ ngón tay, lưu lại khuôn mặt đỏ bừng đến phấn nền cũng không che được của tôi.

Tôi rùng mình sờ lông tơ dựng đứng lên, điện thoại trong túi rung lên liên tục đã làm cô ấy chú ý, tôi nhìn ánh mắt thăm dò của cô ấy, làm tốt công tác xây dựng tâm lý, cắn chặt răng, thừa thế xông lên, nhỏ giọng hỏi cô ấy: “Ngày mai muốn đi dạo phố không? Có một bộ phim mới, tớ muốn đi xem.”

Anh ấy nói: “Ngủ ngon.”Tôi hít sâu vài lần, ngẩng đầu soi gương chỉnh lại tóc tai, nhìn qua hình ảnh phản chiếu trong gương, tôi bỗng thấy một bóng người đang dựa vào tường, sau khi biết tôi đã nhìn thấy, anh ấy còn vẫy tay với tôi.Tôi rùng mình sờ lông tơ dựng đứng lên, điện thoại trong túi rung lên liên tục đã làm cô ấy chú ý, tôi nhìn ánh mắt thăm dò của cô ấy, làm tốt công tác xây dựng tâm lý, cắn chặt răng, thừa thế xông lên, nhỏ giọng hỏi cô ấy: “Ngày mai muốn đi dạo phố không? Có một bộ phim mới, tao muốn đi xem.”

Tôi vẩy nước trên tay, xoay người một cách cứng đờ, bày ra vẻ mặt tươi cười với anh ấy.

Cô ấy đồng ý ngay lập tức.

Trong mắt Chu Vấn Độ tràn đầy ý cười: “Tôi cũng độc thân.”

Tôi như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than, cười ha ha hai tiếng: “Ngại quá, tôi đi WC một lát.”“Anh cũng đi WC à.”Tôi thở phào nhẹ nhõm nhưng cảm giác tội lỗi lại ngày càng chồng chất, gửi địa chỉ cho Trần Dật, lặng lẽ tìm chăn để đắp lên phần da thịt lộ ra bên ngoài, trong lòng thầm cầu nguyện với các vị thần, hy vọng La Hiểu Tĩnh không phát hiện ra dấu vết gì về cuộc gặp tình cờ vào ngày mai.

Edit: Thanh Y Dao

Tôi còn muốn tự bào chữa thêm vài câu thì điện thoại đột nhiên rung lên.Điện thoại lại rung lên, tôi thấy hơi phiền, Trần Dật còn định nhắn gì nữa.

Nhưng không phải tin nhắn của nó, mà là của Chu Vấn Độ.

Từ sau khi quy y cửa Phật vào năm ba tôi đã đâm đầu vào việc học, giống như kẻ đói thèm khát lao vào miếng bánh mì vậy, mỹ nam trai đẹp đều là mây bay. Bởi vì hào quang học bá của tôi quá rõ ràng nên đã giúp tôi đẩy lui một đám nam sinh muốn tán tỉnh tôi, thế cho nên tôi vẫn cô đơn đến tận bây giờ.Anh ấy nói: “Ngủ ngon.”

Hết chương 03!

Đọc truyện chữ Full