DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Có Nhục Đến Mấy Cũng Phải Yêu Đương
Chương 6

Đúng là không có thật.

Mà tôi cũng không hay từ chối người khác…

Bởi vì bộ phim tôi thuận miệng nói ra là phim kinh dị.Tôi tiếp tục dùng giấy che miệng lại, rầu rĩ nói với anh ấy: “Xin lỗi anh, lúc đó tôi thật sự không cố ý khiến anh xấu hổ.”Khó khăn lắm mới đáp ứng được mong muốn của Trần Dật, tạo cơ hội cho nó cùng với La Hiểu Tĩnh hẹn hò riêng tư, sao tôi có thể chen chân vào chứ. 

Vốn muốn xem vẻ mặt xấu hổ của nó, không ngờ nó lại đè nén tình cảm nhìn La Hiểu Tĩnh, vẻ mặt nghiêm túc: “Chị ấy uống say, em không thể nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của được.”

Tôi không do dự mà đồng ý ngay lập tức.“Tĩnh Tĩnh uống say, tôi đi đón cô ấy.”Mà tôi cũng không hay từ chối người khác…

“Xin hỏi có muốn thêm nước không?” Phục vụ cầm bình nước đi đến.

Tôi không do dự mà đồng ý ngay lập tức.

“Cái? Cái gì cơ?”Vậy nên lúc này đây tôi đang ăn trưa cùng với Chu Vấn Độ.



Tôi không nhìn rõ, tuỳ tiện đọc một cái tên, ánh mắt anh ấy nhìn tôi lập tức trở nên khác thường, tràn đầy ẩn ý: “Vậy xem bộ này đi.”

Bữa ăn này làm tôi kiệt quệ từ thể xác đến tinh thần, dường như anh ấy đã nhận ra tôi không được tự nhiên, vẫn luôn tìm đề tài nói chuyện, sau đó dùng ánh mắt đào hoa chuyên chú nhìn tôi, giống như trong mắt chỉ có mỗi tôi mà thôi.Tôi vội nói lời cảm ơn, lấy giấy che miệng lại.Nồi lẩu sôi ùng ục đặt giữa hai người bọn tôi, tôi cho vài lát cá ba sa vào, gắp một miếng thịt nguội vào bát nước chấm rồi lật lại vài lần, chấm đẫm nước sốt rồi cho vào miệng, ngon tuyệt cú mèo.

Chương 06

“Hả? Mày định trao thân cho Tĩnh Tĩnh à?”Nhục cũng đã nhục rồi, giờ có nhục đến mấy tôi cũng phải yêu đương.Tôi đang đắm chìm hưởng thụ trong thế giới đồ ăn, bỗng nghe Chu Vấn Độ nói: “Cảm ơn bữa sáng trong hai năm của em.”

Tôi cũng quay đầu nhìn màn hình lớn, đột nhiên hình ảnh một cái miệng lớn chảy đầy máu tươi xuất hiện làm tôi sợ tới mức giật mình một cái, không kiểm soát được biểu cảm.

Tôi hơi bất ngờ, sau đó mỉm cười.

Ngay lập tức tôi cảm thấy xấu hổ, sống lưng cứng đờ, ngón tay và ngón chân cũng không nhịn được cuộn tròn lại, lúng túng nói: “Muốn thêm.”Trong khoảnh khắc đó nước sốt đột ngột tràn vào khí quản, tôi ho đến khó thở, ghế sô pha bên cạnh bỗng nhiên lún xuống, một tờ giấy lau xuất hiện trước mắt tôi.

“Cái? Cái gì cơ?”

Cả buổi chiều, La Hiểu Tĩnh với Trần Dật đến một quán bar ở khu khác, uống say đến mức không còn biết trời trăng gì. Trần Dật cũng không ngăn lại, sau đó gọi taxi đưa cô ấy về nhà, kết quả cô ấy nôn trên xe, không những phải đền tiền mà còn bị tài xế đuổi xuống xe nên đành phải tìm một khách sạn gần đó.Chu Vấn Độ không cười thành tiếng, tôi cũng không biết vẻ mặt bây giờ của anh ấy như thế nào bởi vì tôi hoàn toàn không dám ngẩng đầu nhìn. Nhìn bề ngoài trông tôi có vẻ bình tĩnh nhưng thật ra trong lòng tôi đang nghĩ có phải cuộc sống độc thân của tôi sắp kết thúc rồi hay không, trải nghiệm khổ ải tình yêu, còn nghĩ đến lúc nào nắm tay là hợp nhất, nên hôn môi dưới bầu không khí như thế nào thì tốt hơn, bao lâu mới có thể gặp phụ huynh, có ý định sinh con hay không, sinh con thật sự rất đau đó.Tôi vội nói lời cảm ơn, lấy giấy che miệng lại.

Tôi nhìn anh ta, buột miệng nói ra: “Muốn sinh.”

Tôi không nhìn rõ, tuỳ tiện đọc một cái tên, ánh mắt anh ấy nhìn tôi lập tức trở nên khác thường, tràn đầy ẩn ý: “Vậy xem bộ này đi.”

Tôi đang đắm chìm hưởng thụ trong thế giới đồ ăn, bỗng nghe Chu Vấn Độ nói: “Cảm ơn bữa sáng trong hai năm của em.”Anh ấy nói: “Tôi lái xe tới, để tôi đưa em đi.”Trong lòng điên cuồng tự hỏi: “Sao anh ấy lại biết bữa sáng là mình đưa?”

Ngay lập tức tôi cảm thấy xấu hổ, sống lưng cứng đờ, ngón tay và ngón chân cũng không nhịn được cuộn tròn lại, lúng túng nói: “Muốn thêm.”

Hết chương 06!Từ sau chuyện mất mặt kia, tôi luôn cảm thấy áy náy với anh ấy, vẫn muốn làm chút chuyện gì đó để bồi thường, vì thế tôi đã lén tặng bữa sáng cho anh ấy trong suốt hai năm, năn nỉ chú quản lý ký túc xá đừng nói ra tôi trông như thế nào. Không chỉ đưa bữa sáng, tôi còn bí mật để nước cạnh quần áo của anh ấy khi anh ấy chơi bóng rổ, lúc anh ấy chơi bóng bị thương thì đưa bột thuốc trắng Vân Nam cho anh ấy. Khi anh ấy đến lớp tôi tìm người, tôi sẽ nhanh chóng biến mất, tuyệt đối không để anh ấy chướng mắt.

Rất nhanh tôi đã biết vì sao anh ấy lại nhìn tôi như vậy.Thật ra cũng không cần nói với tôi.Nếu không nhờ Chú Đại Bi không ngừng củng cố trái tim tôi hướng về Phật thì tôi đã bị chính hành động lấy lòng của mình cảm động đến rơi nước mắt.

Vậy nên lúc này đây tôi đang ăn trưa cùng với Chu Vấn Độ.

“Xin hỏi có muốn thêm nước không?” Phục vụ cầm bình nước đi đến.

Sau khi phục vụ rời đi, tôi nghe thấy tiếng thở phào nhẹ nhõm của Chu Vấn Độ, tôi lặng lẽ ngẩng đầu liếc nhìn anh ấy, tai anh ấy đỏ bừng, khuôn mặt cũng rất đỏ, vừa lúc anh ấy quay lại nhìn tôi, tôi vội vàng cúi đầu xuống nhưng vẫn nhìn thấy ý cười trong ánh mắt anh ấy, khóe miệng nhếch lên.Edit: Thanh Y Dao“Lúc ấy tôi thấy hơi kỳ quái nên nhờ chú quản lý ký túc xá kiểm tra camera giúp tôi.”

“Khi đó vẫn luôn muốn cảm ơn em, nhưng mà… dường như em không muốn nhìn thấy tôi.”

“Chị ấy uống say, em sắp không kiên trì được rồi, chị mau đến đây.”Rạp chiếu phim rất tối, chỉ có ánh sáng từ màn hình chiếu lên đường nét khuôn mặt của anh ấy, mơ hồ có thể thấy sống mũi cao thẳng của anh ấy, rũ bỏ nét trẻ con thời cấp ba trông anh ấy càng đẹp trai hơn.Tôi ngừng ho, tâm như chết lặng.

Trần Dật cõng cô ấy lên xe Chu Vấn Độ, trên đường mưa bắt đầu tí tách rơi, càng lúc càng lớn, lúc về đến nhà giọt nước mưa rơi xuống đã to như hạt đậu. Bên trong xe im ắng, tôi quay đầu lại nhìn thoáng qua, La Hiểu Tĩnh đã ngủ, còn Trần Dật đang cẩn thận vén mấy sợi tóc đang xõa trên má cô ấy, nắm chặt tay áo nhẹ nhàng lau mồ hôi trên mặt cô ấy.

Từ sau chuyện mất mặt kia, tôi luôn cảm thấy áy náy với anh ấy, vẫn muốn làm chút chuyện gì đó để bồi thường, vì thế tôi đã lén tặng bữa sáng cho anh ấy trong suốt hai năm, năn nỉ chú quản lý ký túc xá đừng nói ra tôi trông như thế nào. Không chỉ đưa bữa sáng, tôi còn bí mật để nước cạnh quần áo của anh ấy khi anh ấy chơi bóng rổ, lúc anh ấy chơi bóng bị thương thì đưa bột thuốc trắng Vân Nam cho anh ấy. Khi anh ấy đến lớp tôi tìm người, tôi sẽ nhanh chóng biến mất, tuyệt đối không để anh ấy chướng mắt.Tôi cũng quay đầu nhìn màn hình lớn, đột nhiên hình ảnh một cái miệng lớn chảy đầy máu tươi xuất hiện làm tôi sợ tới mức giật mình một cái, không kiểm soát được biểu cảm.Tôi tránh được mắt người nhưng không tránh được khoa học kỹ thuật.

“Đừng lo, tôi không nói với người khác.”“Đừng lo, tôi không nói với người khác.”

Trong khoảnh khắc đó nước sốt đột ngột tràn vào khí quản, tôi ho đến khó thở, ghế sô pha bên cạnh bỗng nhiên lún xuống, một tờ giấy lau xuất hiện trước mắt tôi.

Tôi mở miệng, vỗ vai nó: “Về sau chị đây sẽ giúp mày theo đuổi cô ấy.”

Còn chưa ra đến cửa thì bị anh ấy ngăn lại: “Xảy ra chuyện gì?”Đôi tay đang vẫy qua vẫy lại trước mắt khiến tôi hoàn hồn, Chu Vấn Độ chỉ vào màn hình điện tử hỏi tôi: “Em muốn xem gì?”Thật ra cũng không cần nói với tôi.

“Anh nghĩ tôi làm vì nguyên nhân gì?”

Làm gì có người bình thường nào muốn gặp lại người đã tụt quần mình trước đám đông cơ chứ?

Tôi lắc đầu, cũng nói nhỏ với anh ấy: “Khắp người tôi có hào quang phật pháp, yêu ma quỷ quái không dám đến gần tôi đâu.”“Khi đó vẫn luôn muốn cảm ơn em, nhưng mà… dường như em không muốn nhìn thấy tôi.”

Tôi nhìn Chu Vấn Độ trong vô thức, phát hiện anh ấy cũng đang nhìn tôi. 

Nếu không nhờ Chú Đại Bi không ngừng củng cố trái tim tôi hướng về Phật thì tôi đã bị chính hành động lấy lòng của mình cảm động đến rơi nước mắt.

Tôi lắc đầu, cũng nói nhỏ với anh ấy: “Khắp người tôi có hào quang phật pháp, yêu ma quỷ quái không dám đến gần tôi đâu.”

Tôi nhìn Chu Vấn Độ trong vô thức, phát hiện anh ấy cũng đang nhìn tôi. Làm gì có người bình thường nào muốn gặp lại người đã tụt quần mình trước đám đông cơ chứ?

Thật ra cũng không cần nói với tôi.

Bữa ăn này làm tôi kiệt quệ từ thể xác đến tinh thần, dường như anh ấy đã nhận ra tôi không được tự nhiên, vẫn luôn tìm đề tài nói chuyện, sau đó dùng ánh mắt đào hoa chuyên chú nhìn tôi, giống như trong mắt chỉ có mỗi tôi mà thôi.

Tôi hơi bất ngờ, sau đó mỉm cười.

Không phải tiếng Chú Đại Bi vang lên mà là tiếng tim tôi đang đập rộn.Trong giây phút ngắn ngủi đó tôi cũng ngẩn ra, luôn cảm thấy anh ấy hơi đau lòng.Tôi tiếp tục dùng giấy che miệng lại, rầu rĩ nói với anh ấy: “Xin lỗi anh, lúc đó tôi thật sự không cố ý khiến anh xấu hổ.”

Rất nhanh tôi đã biết vì sao anh ấy lại nhìn tôi như vậy.

Không biết vì sao, anh ấy im lặng một lúc lâu, tôi không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt anh ấy, đúng lúc đó nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm tựa như mực của anh ấy.

Còn chưa ra đến cửa thì bị anh ấy ngăn lại: “Xảy ra chuyện gì?”

Trong giây phút ngắn ngủi đó tôi cũng ngẩn ra, luôn cảm thấy anh ấy hơi đau lòng.

“Em đối xử với tôi như vậy chỉ vì thấy có lỗi với tôi?”“Em đối xử với tôi như vậy chỉ vì thấy có lỗi với tôi?”



Hết chương 06!

“Em đối xử với tôi như vậy chỉ vì thấy có lỗi với tôi?”Trái tim tôi đập mạnh, là một người đã đọc qua vô số truyện người lớn, đương nhiên tôi sẽ không chỉ xem xét nghĩa đen của câu hỏi mà còn phải phân tích hàm ý phía sau nó cũng như ý của chính người nói.

Tôi tiếp tục dùng giấy che miệng lại, rầu rĩ nói với anh ấy: “Xin lỗi anh, lúc đó tôi thật sự không cố ý khiến anh xấu hổ.”

Tôi vội vàng đồng ý, địa chỉ của hai người họ rất nhanh đã được gửi vào điện thoại tôi, tôi chạy vào nhà hàng, xin lỗi Chu Vấn Độ rồi cầm túi chạy ra ngoài.Nhưng nếu tùy tiện nói ra suy đoán của mình lại không lịch sự cho lắm, vậy nên tôi đá bóng cao su trở về. 

Rạp chiếu phim rất tối, chỉ có ánh sáng từ màn hình chiếu lên đường nét khuôn mặt của anh ấy, mơ hồ có thể thấy sống mũi cao thẳng của anh ấy, rũ bỏ nét trẻ con thời cấp ba trông anh ấy càng đẹp trai hơn.

Edit: Thanh Y Dao

Trong khoảnh khắc đó nước sốt đột ngột tràn vào khí quản, tôi ho đến khó thở, ghế sô pha bên cạnh bỗng nhiên lún xuống, một tờ giấy lau xuất hiện trước mắt tôi.“Anh nghĩ tôi làm vì nguyên nhân gì?”

Nhìn bề ngoài trông tôi có vẻ bình tĩnh nhưng thật ra trong lòng tôi đang nghĩ có phải cuộc sống độc thân của tôi sắp kết thúc rồi hay không, trải nghiệm khổ ải tình yêu, còn nghĩ đến lúc nào nắm tay là hợp nhất, nên hôn môi dưới bầu không khí như thế nào thì tốt hơn, bao lâu mới có thể gặp phụ huynh, có ý định sinh con hay không, sinh con thật sự rất đau đó.

Động tác thêm nước của anh ta dừng lại giữa không trung, nhìn tôi đầy hoang mang.Tôi nhìn anh ấy không chớp mắt, rõ ràng anh ấy hơi sửng sốt, ánh mắt trở nên khác lạ, ý cười nhàn nhạt tuôn ra.

Làm gì có người bình thường nào muốn gặp lại người đã tụt quần mình trước đám đông cơ chứ?

Beta: Maria, Sherlyn

Bang, bang, bang.

Không phải tiếng Chú Đại Bi vang lên mà là tiếng tim tôi đang đập rộn.

Edit: Thanh Y Dao

Không biết từ lúc nào ánh mắt tôi và anh ấy chạm nhau, anh ấy nghiêng người về phía tôi, dừng lại cách hai nắm tay, nhỏ giọng hỏi: “Sợ hả?”

Ra khỏi rạp chiếu phim, tôi vừa mới dồn đủ dũng khí mời anh ấy cùng đi ăn tối một cách tự nhiên và không bị đột ngột thì anh ấy đã xem giờ, giống như thuận miệng nói ra: “Cùng nhau ăn tối đi.”Nhìn bề ngoài trông tôi có vẻ bình tĩnh nhưng thật ra trong lòng tôi đang nghĩ có phải cuộc sống độc thân của tôi sắp kết thúc rồi hay không, trải nghiệm khổ ải tình yêu, còn nghĩ đến lúc nào nắm tay là hợp nhất, nên hôn môi dưới bầu không khí như thế nào thì tốt hơn, bao lâu mới có thể gặp phụ huynh, có ý định sinh con hay không, sinh con thật sự rất đau đó.

Trong giây phút ngắn ngủi đó tôi cũng ngẩn ra, luôn cảm thấy anh ấy hơi đau lòng.

“Khi đó vẫn luôn muốn cảm ơn em, nhưng mà… dường như em không muốn nhìn thấy tôi.”

Đúng là không có thật.Tôi không do dự mà đồng ý ngay lập tức.Trần Dật cõng cô ấy lên xe Chu Vấn Độ, trên đường mưa bắt đầu tí tách rơi, càng lúc càng lớn, lúc về đến nhà giọt nước mưa rơi xuống đã to như hạt đậu. Bên trong xe im ắng, tôi quay đầu lại nhìn thoáng qua, La Hiểu Tĩnh đã ngủ, còn Trần Dật đang cẩn thận vén mấy sợi tóc đang xõa trên má cô ấy, nắm chặt tay áo nhẹ nhàng lau mồ hôi trên mặt cô ấy.“Xin hỏi có muốn thêm nước không?” Phục vụ cầm bình nước đi đến.

Trong lòng điên cuồng tự hỏi: “Sao anh ấy lại biết bữa sáng là mình đưa?”Tôi nhìn anh ta, buột miệng nói ra: “Muốn sinh.”

Ra khỏi rạp chiếu phim, tôi vừa mới dồn đủ dũng khí mời anh ấy cùng đi ăn tối một cách tự nhiên và không bị đột ngột thì anh ấy đã xem giờ, giống như thuận miệng nói ra: “Cùng nhau ăn tối đi.”

Động tác thêm nước của anh ta dừng lại giữa không trung, nhìn tôi đầy hoang mang.

Tôi nhìn anh ấy không chớp mắt, rõ ràng anh ấy hơi sửng sốt, ánh mắt trở nên khác lạ, ý cười nhàn nhạt tuôn ra.Vốn muốn xem vẻ mặt xấu hổ của nó, không ngờ nó lại đè nén tình cảm nhìn La Hiểu Tĩnh, vẻ mặt nghiêm túc: “Chị ấy uống say, em không thể nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của được.”Ngay lập tức tôi cảm thấy xấu hổ, sống lưng cứng đờ, ngón tay và ngón chân cũng không nhịn được cuộn tròn lại, lúng túng nói: “Muốn thêm.”

Trong giây phút ngắn ngủi đó tôi cũng ngẩn ra, luôn cảm thấy anh ấy hơi đau lòng.

Đúng là không có thật.

Tôi nhìn anh ta, buột miệng nói ra: “Muốn sinh.”Chu Vấn Độ không cười thành tiếng, tôi cũng không biết vẻ mặt bây giờ của anh ấy như thế nào bởi vì tôi hoàn toàn không dám ngẩng đầu nhìn. 

Ăn lẩu là anh ấy mời, vừa khéo cuối tầng này có rạp chiếu phim nên tôi mời anh ấy đi xem phim, anh ấy cũng không từ chối, đồng ý rất nhanh.Sau khi phục vụ rời đi, tôi nghe thấy tiếng thở phào nhẹ nhõm của Chu Vấn Độ, tôi lặng lẽ ngẩng đầu liếc nhìn anh ấy, tai anh ấy đỏ bừng, khuôn mặt cũng rất đỏ, vừa lúc anh ấy quay lại nhìn tôi, tôi vội vàng cúi đầu xuống nhưng vẫn nhìn thấy ý cười trong ánh mắt anh ấy, khóe miệng nhếch lên.

Nhục cũng đã nhục rồi, giờ có nhục đến mấy tôi cũng phải yêu đương.

Anh ấy cười khẽ một tiếng rồi ngồi lại.

Vừa tìm được nhà hàng rồi vào ngồi, còn chưa kịp gọi món thì điện thoại của tôi lại đổ chuông.

“Anh nghĩ tôi làm vì nguyên nhân gì?”Tôi mở miệng, vỗ vai nó: “Về sau chị đây sẽ giúp mày theo đuổi cô ấy.”Chu Vấn Độ quay về chỗ ngồi đối diện tôi, gắp thức ăn để vào trong nồi, rồi lại hỏi tôi sao không ăn nữa. Lúc này tôi mới chậm chạp cầm đũa lên. 

“Tĩnh Tĩnh uống say, tôi đi đón cô ấy.”

Tôi nhìn Chu Vấn Độ trong vô thức, phát hiện anh ấy cũng đang nhìn tôi. 

“Đừng lo, tôi không nói với người khác.”

“Cái? Cái gì cơ?”Tôi hơi bất ngờ, sau đó mỉm cười.Bữa ăn này làm tôi kiệt quệ từ thể xác đến tinh thần, dường như anh ấy đã nhận ra tôi không được tự nhiên, vẫn luôn tìm đề tài nói chuyện, sau đó dùng ánh mắt đào hoa chuyên chú nhìn tôi, giống như trong mắt chỉ có mỗi tôi mà thôi.

Nhưng nếu tùy tiện nói ra suy đoán của mình lại không lịch sự cho lắm, vậy nên tôi đá bóng cao su trở về. 

Không phải tiếng Chú Đại Bi vang lên mà là tiếng tim tôi đang đập rộn.

Rất nhanh tôi đã biết vì sao anh ấy lại nhìn tôi như vậy.

Anh ấy cười khẽ một tiếng rồi ngồi lại.Cả buổi chiều, La Hiểu Tĩnh với Trần Dật đến một quán bar ở khu khác, uống say đến mức không còn biết trời trăng gì. Trần Dật cũng không ngăn lại, sau đó gọi taxi đưa cô ấy về nhà, kết quả cô ấy nôn trên xe, không những phải đền tiền mà còn bị tài xế đuổi xuống xe nên đành phải tìm một khách sạn gần đó.“Xuyên Xuyên, Xuyên Xuyên?”

“Hả? Mày định trao thân cho Tĩnh Tĩnh à?”

Rạp chiếu phim rất tối, chỉ có ánh sáng từ màn hình chiếu lên đường nét khuôn mặt của anh ấy, mơ hồ có thể thấy sống mũi cao thẳng của anh ấy, rũ bỏ nét trẻ con thời cấp ba trông anh ấy càng đẹp trai hơn.

Không biết vì sao, anh ấy im lặng một lúc lâu, tôi không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt anh ấy, đúng lúc đó nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm tựa như mực của anh ấy.

Thấy tình huống không quá nghiêm trọng tôi cũng thở phào, trêu chọc Trần Dật: “Như vậy mà mày cũng có thể nhịn được?”Đôi tay đang vẫy qua vẫy lại trước mắt khiến tôi hoàn hồn, Chu Vấn Độ chỉ vào màn hình điện tử hỏi tôi: “Em muốn xem gì?”

“Xuyên Xuyên, Xuyên Xuyên?”

Tôi cũng quay đầu nhìn màn hình lớn, đột nhiên hình ảnh một cái miệng lớn chảy đầy máu tươi xuất hiện làm tôi sợ tới mức giật mình một cái, không kiểm soát được biểu cảm.Chắc anh ấy sẽ không nghĩ là tôi muốn quấy rối anh ấy trong rạp chiếu phim đúng không?Ăn lẩu là anh ấy mời, vừa khéo cuối tầng này có rạp chiếu phim nên tôi mời anh ấy đi xem phim, anh ấy cũng không từ chối, đồng ý rất nhanh.

Tôi tránh được mắt người nhưng không tránh được khoa học kỹ thuật.

Ăn lẩu là anh ấy mời, vừa khéo cuối tầng này có rạp chiếu phim nên tôi mời anh ấy đi xem phim, anh ấy cũng không từ chối, đồng ý rất nhanh.

Edit: Thanh Y DaoTôi không nhìn rõ, tuỳ tiện đọc một cái tên, ánh mắt anh ấy nhìn tôi lập tức trở nên khác thường, tràn đầy ẩn ý: “Vậy xem bộ này đi.”

Tôi dời tầm mắt từ màn hình u ám đến trên người Chu Vấn Độ.Nhưng nếu tùy tiện nói ra suy đoán của mình lại không lịch sự cho lắm, vậy nên tôi đá bóng cao su trở về. Rất nhanh tôi đã biết vì sao anh ấy lại nhìn tôi như vậy.

Tôi mở miệng, vỗ vai nó: “Về sau chị đây sẽ giúp mày theo đuổi cô ấy.”

Từ sau chuyện mất mặt kia, tôi luôn cảm thấy áy náy với anh ấy, vẫn muốn làm chút chuyện gì đó để bồi thường, vì thế tôi đã lén tặng bữa sáng cho anh ấy trong suốt hai năm, năn nỉ chú quản lý ký túc xá đừng nói ra tôi trông như thế nào. Không chỉ đưa bữa sáng, tôi còn bí mật để nước cạnh quần áo của anh ấy khi anh ấy chơi bóng rổ, lúc anh ấy chơi bóng bị thương thì đưa bột thuốc trắng Vân Nam cho anh ấy. Khi anh ấy đến lớp tôi tìm người, tôi sẽ nhanh chóng biến mất, tuyệt đối không để anh ấy chướng mắt.

Beta: Maria, Sherlyn

Bang, bang, bang.Tôi nhìn Chu Vấn Độ trong vô thức, phát hiện anh ấy cũng đang nhìn tôi. Bởi vì bộ phim tôi thuận miệng nói ra là phim kinh dị.

Ăn lẩu là anh ấy mời, vừa khéo cuối tầng này có rạp chiếu phim nên tôi mời anh ấy đi xem phim, anh ấy cũng không từ chối, đồng ý rất nhanh.Chắc anh ấy sẽ không nghĩ là tôi muốn quấy rối anh ấy trong rạp chiếu phim đúng không?

Chú Đại Bi vừa vang lên trong đầu đã lập tức bị tôi cắt đứt.Tôi dời tầm mắt từ màn hình u ám đến trên người Chu Vấn Độ.

Tôi vội vàng đồng ý, địa chỉ của hai người họ rất nhanh đã được gửi vào điện thoại tôi, tôi chạy vào nhà hàng, xin lỗi Chu Vấn Độ rồi cầm túi chạy ra ngoài.

Tôi đang đắm chìm hưởng thụ trong thế giới đồ ăn, bỗng nghe Chu Vấn Độ nói: “Cảm ơn bữa sáng trong hai năm của em.”

Trong khoảnh khắc đó nước sốt đột ngột tràn vào khí quản, tôi ho đến khó thở, ghế sô pha bên cạnh bỗng nhiên lún xuống, một tờ giấy lau xuất hiện trước mắt tôi.Rạp chiếu phim rất tối, chỉ có ánh sáng từ màn hình chiếu lên đường nét khuôn mặt của anh ấy, mơ hồ có thể thấy sống mũi cao thẳng của anh ấy, rũ bỏ nét trẻ con thời cấp ba trông anh ấy càng đẹp trai hơn.

Nhưng nếu tùy tiện nói ra suy đoán của mình lại không lịch sự cho lắm, vậy nên tôi đá bóng cao su trở về. Không biết từ lúc nào ánh mắt tôi và anh ấy chạm nhau, anh ấy nghiêng người về phía tôi, dừng lại cách hai nắm tay, nhỏ giọng hỏi: “Sợ hả?”

Tôi đi đến một nơi yên tĩnh để nghe máy, giọng nói tuyệt vọng của Trần Dật truyền tới: “Chị, cứu mạng.”

Động tác thêm nước của anh ta dừng lại giữa không trung, nhìn tôi đầy hoang mang.

Vừa tìm được nhà hàng rồi vào ngồi, còn chưa kịp gọi món thì điện thoại của tôi lại đổ chuông.Trong giây phút ngắn ngủi đó tôi cũng ngẩn ra, luôn cảm thấy anh ấy hơi đau lòng.Tôi lắc đầu, cũng nói nhỏ với anh ấy: “Khắp người tôi có hào quang phật pháp, yêu ma quỷ quái không dám đến gần tôi đâu.”

Vừa tìm được nhà hàng rồi vào ngồi, còn chưa kịp gọi món thì điện thoại của tôi lại đổ chuông.Anh ấy cười khẽ một tiếng rồi ngồi lại.

Tôi cũng quay đầu nhìn màn hình lớn, đột nhiên hình ảnh một cái miệng lớn chảy đầy máu tươi xuất hiện làm tôi sợ tới mức giật mình một cái, không kiểm soát được biểu cảm.

Không biết từ lúc nào ánh mắt tôi và anh ấy chạm nhau, anh ấy nghiêng người về phía tôi, dừng lại cách hai nắm tay, nhỏ giọng hỏi: “Sợ hả?”Tôi nhìn Chu Vấn Độ trong vô thức, phát hiện anh ấy cũng đang nhìn tôi. 

“Em đối xử với tôi như vậy chỉ vì thấy có lỗi với tôi?”

Tôi không nhìn rõ, tuỳ tiện đọc một cái tên, ánh mắt anh ấy nhìn tôi lập tức trở nên khác thường, tràn đầy ẩn ý: “Vậy xem bộ này đi.”Chú Đại Bi vừa vang lên trong đầu đã lập tức bị tôi cắt đứt.

Tôi nhìn anh ta, buột miệng nói ra: “Muốn sinh.”

Beta: Maria, SherlynNhìn bề ngoài trông tôi có vẻ bình tĩnh nhưng thật ra trong lòng tôi đang nghĩ có phải cuộc sống độc thân của tôi sắp kết thúc rồi hay không, trải nghiệm khổ ải tình yêu, còn nghĩ đến lúc nào nắm tay là hợp nhất, nên hôn môi dưới bầu không khí như thế nào thì tốt hơn, bao lâu mới có thể gặp phụ huynh, có ý định sinh con hay không, sinh con thật sự rất đau đó.Nhục cũng đã nhục rồi, giờ có nhục đến mấy tôi cũng phải yêu đương.

“Chị ấy uống say, em sắp không kiên trì được rồi, chị mau đến đây.”

Ra khỏi rạp chiếu phim, tôi vừa mới dồn đủ dũng khí mời anh ấy cùng đi ăn tối một cách tự nhiên và không bị đột ngột thì anh ấy đã xem giờ, giống như thuận miệng nói ra: “Cùng nhau ăn tối đi.”

“Đừng lo, tôi không nói với người khác.”

Tôi hơi bất ngờ, sau đó mỉm cười.

Thấy tình huống không quá nghiêm trọng tôi cũng thở phào, trêu chọc Trần Dật: “Như vậy mà mày cũng có thể nhịn được?”

Không phải tiếng Chú Đại Bi vang lên mà là tiếng tim tôi đang đập rộn.

Vừa tìm được nhà hàng rồi vào ngồi, còn chưa kịp gọi món thì điện thoại của tôi lại đổ chuông.

Nếu không nhờ Chú Đại Bi không ngừng củng cố trái tim tôi hướng về Phật thì tôi đã bị chính hành động lấy lòng của mình cảm động đến rơi nước mắt.

“Khi đó vẫn luôn muốn cảm ơn em, nhưng mà… dường như em không muốn nhìn thấy tôi.”Tôi đi đến một nơi yên tĩnh để nghe máy, giọng nói tuyệt vọng của Trần Dật truyền tới: “Chị, cứu mạng.”

Bang, bang, bang.

Khó khăn lắm mới đáp ứng được mong muốn của Trần Dật, tạo cơ hội cho nó cùng với La Hiểu Tĩnh hẹn hò riêng tư, sao tôi có thể chen chân vào chứ. “Hả? Mày định trao thân cho Tĩnh Tĩnh à?”

Mà tôi cũng không hay từ chối người khác…Tôi đi đến một nơi yên tĩnh để nghe máy, giọng nói tuyệt vọng của Trần Dật truyền tới: “Chị, cứu mạng.”Tôi chỉ nói đùa một chút, lại không nghĩ tới nó thật sự run rẩy “dạ” một tiếng.

Bữa ăn này làm tôi kiệt quệ từ thể xác đến tinh thần, dường như anh ấy đã nhận ra tôi không được tự nhiên, vẫn luôn tìm đề tài nói chuyện, sau đó dùng ánh mắt đào hoa chuyên chú nhìn tôi, giống như trong mắt chỉ có mỗi tôi mà thôi.“Cái? Cái gì cơ?”

Tôi nhìn anh ấy không chớp mắt, rõ ràng anh ấy hơi sửng sốt, ánh mắt trở nên khác lạ, ý cười nhàn nhạt tuôn ra.

“Chị ấy uống say, em sắp không kiên trì được rồi, chị mau đến đây.”

Tôi không do dự mà đồng ý ngay lập tức.

Chú Đại Bi vừa vang lên trong đầu đã lập tức bị tôi cắt đứt.Tôi vội vàng đồng ý, địa chỉ của hai người họ rất nhanh đã được gửi vào điện thoại tôi, tôi chạy vào nhà hàng, xin lỗi Chu Vấn Độ rồi cầm túi chạy ra ngoài.

Tôi nhìn anh ấy không chớp mắt, rõ ràng anh ấy hơi sửng sốt, ánh mắt trở nên khác lạ, ý cười nhàn nhạt tuôn ra.Còn chưa ra đến cửa thì bị anh ấy ngăn lại: “Xảy ra chuyện gì?”

“Cái? Cái gì cơ?”

Thật ra cũng không cần nói với tôi.“Tĩnh Tĩnh uống say, tôi đi đón cô ấy.”

Nhìn bề ngoài trông tôi có vẻ bình tĩnh nhưng thật ra trong lòng tôi đang nghĩ có phải cuộc sống độc thân của tôi sắp kết thúc rồi hay không, trải nghiệm khổ ải tình yêu, còn nghĩ đến lúc nào nắm tay là hợp nhất, nên hôn môi dưới bầu không khí như thế nào thì tốt hơn, bao lâu mới có thể gặp phụ huynh, có ý định sinh con hay không, sinh con thật sự rất đau đó.

Chu Vấn Độ quay về chỗ ngồi đối diện tôi, gắp thức ăn để vào trong nồi, rồi lại hỏi tôi sao không ăn nữa. Lúc này tôi mới chậm chạp cầm đũa lên. Anh ấy nói: “Tôi lái xe tới, để tôi đưa em đi.”

Tôi không do dự mà đồng ý ngay lập tức.

Tôi tránh được mắt người nhưng không tránh được khoa học kỹ thuật.Cả buổi chiều, La Hiểu Tĩnh với Trần Dật đến một quán bar ở khu khác, uống say đến mức không còn biết trời trăng gì. Trần Dật cũng không ngăn lại, sau đó gọi taxi đưa cô ấy về nhà, kết quả cô ấy nôn trên xe, không những phải đền tiền mà còn bị tài xế đuổi xuống xe nên đành phải tìm một khách sạn gần đó.

Trái tim tôi đập mạnh, là một người đã đọc qua vô số truyện người lớn, đương nhiên tôi sẽ không chỉ xem xét nghĩa đen của câu hỏi mà còn phải phân tích hàm ý phía sau nó cũng như ý của chính người nói.Lúc tôi đến nơi, La Hiểu Tĩnh đã bị quấn lại như một cái kén mà vẫn không chịu nằm yên, cúc áo sơ mi của Trần Dật bị bung ra, trên cổ và xương quai xanh toàn là vết cào và dấu môi, nó ngồi ở mép giường, nhìn thấy tôi giống như là nhìn thấy cứu tinh.

“Lúc ấy tôi thấy hơi kỳ quái nên nhờ chú quản lý ký túc xá kiểm tra camera giúp tôi.”

Trong lòng điên cuồng tự hỏi: “Sao anh ấy lại biết bữa sáng là mình đưa?”Thấy tình huống không quá nghiêm trọng tôi cũng thở phào, trêu chọc Trần Dật: “Như vậy mà mày cũng có thể nhịn được?”

Động tác thêm nước của anh ta dừng lại giữa không trung, nhìn tôi đầy hoang mang.

Rạp chiếu phim rất tối, chỉ có ánh sáng từ màn hình chiếu lên đường nét khuôn mặt của anh ấy, mơ hồ có thể thấy sống mũi cao thẳng của anh ấy, rũ bỏ nét trẻ con thời cấp ba trông anh ấy càng đẹp trai hơn.Vốn muốn xem vẻ mặt xấu hổ của nó, không ngờ nó lại đè nén tình cảm nhìn La Hiểu Tĩnh, vẻ mặt nghiêm túc: “Chị ấy uống say, em không thể nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của được.”

Thấy tình huống không quá nghiêm trọng tôi cũng thở phào, trêu chọc Trần Dật: “Như vậy mà mày cũng có thể nhịn được?”Tôi mở miệng, vỗ vai nó: “Về sau chị đây sẽ giúp mày theo đuổi cô ấy.”

Tôi vội nói lời cảm ơn, lấy giấy che miệng lại.

Vậy nên lúc này đây tôi đang ăn trưa cùng với Chu Vấn Độ.

Tôi chỉ nói đùa một chút, lại không nghĩ tới nó thật sự run rẩy “dạ” một tiếng.Trần Dật cõng cô ấy lên xe Chu Vấn Độ, trên đường mưa bắt đầu tí tách rơi, càng lúc càng lớn, lúc về đến nhà giọt nước mưa rơi xuống đã to như hạt đậu. Bên trong xe im ắng, tôi quay đầu lại nhìn thoáng qua, La Hiểu Tĩnh đã ngủ, còn Trần Dật đang cẩn thận vén mấy sợi tóc đang xõa trên má cô ấy, nắm chặt tay áo nhẹ nhàng lau mồ hôi trên mặt cô ấy.

Hết chương 06!

Đọc truyện chữ Full