Khi còn nhỏ, Giang Sương Hàn không có tên, sau khi được người nọ thu nhận rồi mang đi, nàng vẫn không có tên gọi, dựa theo lời nói của hắn, chính là không cần thiết. Cái tên Sương Hàn là do sư phụ đặt, nhân ngày nàng đến gánh hát trùng vào tiết sương giáng. Kể từ đó, nàng vẫn luôn dùng tên này.
Còn tên hiện tại của nàng là do Triệu Huyên Ngọc giúp nàng nghĩ ra. Khi hắn nghe đến việc nàng không có họ, chân mày liền nhíu lại, đó không phải là ghét bỏ, cũng không phải bất mãn, mà là sự đau lòng, thương tiếc của hắn đối với nàng. Hắn cầm bút liền viết trên giấy: "Giang Sương Hàn, nàng đã thích cái tên Sương Hàn như thế, thì để lại, tên nàng là Sương Hàn thì họ nàng lấy theo tiết sương giáng luôn đi, nàng cảm thấy cái tên mới của mình được không?"
"Ta còn cho rằng, cho rằng . . . . ." Sư phụ còn chưa nói hết, nhưng Giang Sương Hàn đã đoán được những lời phía sau.
Lúc trước ở Nghi Thủy xảy ra binh biến, ban đêm quân Nhung bất ngờ tập kích, lửa cháy suốt ba ngày ba đêm, đỏ rực cả bầu trời Nghi Thủy, rất nhiều binh lính đều táng thân trong biển lửa, Triệu Huyên Ngọc cũng không ngoại lệ. Đây chính là tin tức được truyền về Yến Đô.
Giang Sương Hàn cụp mắt xuống, nàng còn nhớ rất rõ, trước khi người đó ngã xuống, trên mặt còn dính máu, hắn nâng tay lau sạch nước mắt trên mặt nàng, cố hết sức mỉm cười dịu dàng với nàng vì sợ nàng khóc: "Ta vẫn không có cơ hội được một lần xem A Hàn lên sân khấu hát 《 Tái Hồng Nhạn 》."
"Bây giờ, ta sẽ hát cho huynh nghe, ta hát bài này cho huynh nghe." Môi Giang Sương Hàn run rẩy, hoảng sợ ôm chặt lấy hắn, vì nàng sợ giây tiếp theo hắn sẽ rời xa mình mãi mãi.
Đó là lần đầu tiên nàng hát 《 Tái Hồng Nhạn 》khó nghe đến vậy, những liên từ nối giữa các câu trong bài, nàng đều không có hát, khó khăn lắm Giang Sương Hàn mới hát được một nửa, thì nghe được người trong lòng cười nói: "A Hàn, về sau đừng hát 《 Tái Hồng Nhạn 》nữa, đổi thành hát 《 Thước kiều tiên 》đi."
"Ta không muốn sau này hát, ngay bây giờ ta liền hát cho huynh nghe." Giang Sương Hàn nhìn thấy hai mắt hắn nhắm lại, đến tận phút cuối cùng, hắn cũng không có nghe được nàng nghẹn ngào hát 《 Thước kiều tiên 》.
Giang Sương Hàn canh giữ bên cạnh hắn, hát một lần rồi lại một lần 《 Thước kiều tiên 》cho hắn nghe, 《 Thước kiều tiên 》nói về một cặp phu thê dắt tay nhau trải qua những cay đắng ngọt bùi trong cuộc đời, rồi cùng nhau sống hạnh phúc đến bạc đầu giai lão, hắn đã không còn như trước kia, cười khen nàng: "Dễ nghe."
Lúc ngọn lửa lan đến doanh trướng của bọn họ, giọng của Giang Sương Hàn đã khàn đi, nàng vẫn không có ý định rời đi.
Triệu Huyên Ngọc rất hiểu rõ nàng, hắn ngay cả rời đi cũng vì Giang Sương Hàn an bài ổn thỏa hết mọi chuyện, nàng bị người ta đánh hôn mê, rồi mang ra ngoài. Chờ thời điểm nàng tỉnh lại, đã ở trong một nơi vô cùng yên tĩnh, không có âm thanh của trống trận cũng không có âm thanh của lửa cháy.
Dựa theo ý tứ của Triệu Huyên Ngọc, chỉ cần nàng nguyện ý thì nàng hoàn toàn có thể tự do tự tại sống hết quãng đời còn lại.
"Sau lần đó, tuy rằng con không trở về nhưng vẫn luôn ở ngay vùng phụ cận của Nghi Thủy. Sư phụ, bây giờ con rất muốn được hát lại hí khúc." Giang Sương Hàn mạnh mẽ ép bản thân bước ra khỏi hồi ức về người kia,mỉm cười nói với sư phụ.
Sư phụ không lập tức đáp ứng nàng, lão nhìn về phía nàng, biểu tình do dự nói: "Ngươi của hiện tại, đâu cần phải lên sân khấu hát hí khúc nữa."
Lúc trước, thời điểm Quảng Ngọc Lâu còn chưa đổi tên thành Quảng Ngọc Lâu, gánh hát của Tào Văn Viễn có tên là gánh hát Quảng Ngọc, Tào sư phụ chỉ phụ trách dạy đệ tử học hát, cho nên khi vị kia đem Giang Sương Hàn đến gánh hát, lão thật sự xem nàng trở thành đồ đệ của mình mà dạy dỗ, lão tin tưởng chỉ cần tiếp tục cố gắng như bây giờ thì chắc chắn nàng sẽ trở thành một đào hát nổi tiếng khắp nơi.
Về sau lão mới biết được, chủ tử giao nàng nhiệm vụ không bao giờ là đơn giản cả.
Hiện tại đã khác, Giang Sương Hàn khó khăn lắm mới thoát khỏi chỗ này, lão nhìn thấy y phục trên người nàng trông vô cùng quý giá, là loại mà gia đình bình thường không nào mua nổi, cho nên lúc này, Tào sư phụ nghĩ không ra nàng còn có nhiệm vụ gì cần hoàn thành nữa.
"Sư phụ, ta rất thích hát hí khúc." Nàng muốn một lần nữa lên sân khấu vì hắn hát một khúc 《 Thước kiều tiên 》.
Nàng còn thích vẽ tranh, chẳng qua xem nàng muốn hay không, mỗi khi nàng cầm bút vẽ tranh lại gợi lên những ký ức xa xôi về hắn, về những tháng ngày yên bình trong quá khứ.
Đột nhiên, vành mắt Tào sư phụ đỏ hoe, Giang Sương Hàn là đồ đệ hắn coi trọng nhất trong mấy năm gần đây, chỉ là đáng tiếc, nàng lại được người nọ đưa tới, nếu như không như vậy thì nàng đã sớm trở thành một đào hát nổi tiếng, phong quang vô hạn, được mọi người tán thưởng, không uổng công những năm tháng gian khó thức khuya dậy sớm, chịu đánh chịu mắng. Chỉ tiếc những điều ấy không bao giờ thành sự thật được.
Giang Sương Hàn thấy Tào sư phụ không nói chuyện, cả người đang thất thần, còn mấy tên đệ tử mới bên kia, thi thoảng lại đưa mắt về phía nàng và Tào sư phụ, ở bên này bọn họ cẩn thận liếc trộm sư phụ, trong mắt chứa đầy sự tò mò, sợ sư phụ phát hiện sẽ bị mắng, có thể thấy được mấy năm nay uy danh của sư phụ không hề suy giảm.
Ở Quảng Ngọc Lâu, nàng cùng sư phụ trò chuyện thêm một lát nữa, sau đó lại quan sát các đệ tử mới đến đang luyện tập, nàng mới từ giả sư phụ về phủ tướng quân. Giang Sương Hàn về đến phủ tướng quân đã là lúc chạng vạng, nàng theo đường cũ mà trở về. Thời điểm nàng từ cổng bước vào, thị vệ canh cổng cứ liếc mắt nhìn nàng mấy lần.
Giang Sương Hàn cho rằng thị vệ nhìn nàng lạ mắt, đang định tiến lên giải thích thì hai người lại khách khách khí khí để nàng tiến vào, khiến trong lòng Giang Sương Hàn càng thêm nghi hoặc.
Từ cổng phủ tướng quân đến tiểu viện nàng đang ở, phải đi thêm một đoạn đường nữa, khoảng cách cũng tương đối xa, chờ lúc Giang Sương Hàn đến bên ngoài tiểu viện, đầu tiên là nàng nhìn thấy hai tiểu nha hoàn mới gặp mặt lúc sáng đang quỳ trên mặt đất.
Tiết Tẫn sắc mặt lạnh lùng đứng ở cửa, theo góc độ của Giang Sương Hàn chỉ có thể thấy được sườn mặt của hắn,chắc chắn nàng không nhận sai, có thể xuất hiện trong tiểu viện của nàng giờ này thì chỉ có thể là hắn mà thôi, không thể là ai khác được.
Thời điểm nàng tiến về phía trước, vừa lúc nghe được âm thanh của Trì Sơn: "Không phải ta nhiều lời, ngươi nạp nàng làm thiếp, không phải chỉ cần nói một câu thôi sao, có chuyện gì phiền toái?"
Yến Đô không thể so với Bắc địa, Trì Sơn cũng không thể giống như lúc còn ở vùng biên cương mà tự do ra vào hậu viện được, vốn là hắn đang ngồi ở đại sảnh chờ Tiết Tẫn, thế nhưng trà còn chưa đến tay, chợt nghe quản gia tiến vào bẩm báo Tiết Tẫn đang nổi giận đùng đùng.
Trì Sơn nhanh chóng theo chân hạ nhân chạy đến đây, cảnh tượng hắn nhìn thấy đầu tiên là Tiết Tẫn với vẻ mặt âm trầm đang ngồi ở trong phòng, vậy mà hắn còn không biết sống chết, hỏi hắn một câu: "Sương Hàn đâu rồi?"
Vốn Tiết Tẫn đang âm trầm nhìn chằm chằm đồ vật Giang Sương Hàn để lại trong phòng, thì đột nhiên hắn ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn thoáng qua Trì Sơn, hắn nhớ lại câu nói vừa rồi của mình, lại nghĩ đến bọn nha hoàn vừa rồi gọi "Khanh Khanh cô nương", giật mình hỏi lại: "Đại tướng quân, đừng nói với ta, đến tận bây giờ, ngươi vẫn không biết cô nương người ta tên gì ?"
Lúc ban đầu, Trì Sơn đối với Giang Sương Hàn còn tồn tại nghi ngờ, sau khi ở chung một thời gian, hắn cảm thấy bản thân đã có một chút hiểu biết nhất định về con người của nàng.
Càng không nghĩ đến, đến nay Tiết Tẫn vẫn chưa biết tên của nàng.
"Nàng không có nói." Tiết Tẫn bình tĩnh tiếp lời.
Trì Sơn còn kém trực tiếp liếc mắt xem thường, nhưng hắn không dám trợn mắt với Tiết Tẫn, chỉ có thể nói: "Ngươi vừa gặp mặt đã kêu nàng ta là Khanh Khanh, lại chưa từng hỏi qua tên, ngươi nói xem, nàng phải nói với ngươi như thế nào."
Tiết Tẫn không có tiếp lời, ngầm thừa nhận lời nói của Trì Sơn, nhưng hắn không cảm thấy mình có gì không đúng.
"Giang Sương Hàn." Tiết Tẫn nghiến răng lặp lại tên của nàng.
Trì Sơn không dám đi, không phải vì Tiết Tẫn có ý định giữ hắn lại, mà bởi vì hắn biết Tiết Tẫn nổi giận không đơn giản chỉ vì Giang Sương Hàn rời đi, mà hành động ngày hôm nay của nàng lại làm hắn nhớ đến Khanh Khanh.
Trước kia, hắn nghe nói lúc Tiết Tẫn bắt đầu nổi điên, đã đập vỡ cả một phòng châu báu được Hoàng thượng ban thưởng, người ta kể lại rằng không phải Tiết Tẫn dùng tay không để đập vỡ mà trong tay cầm một thanh đao. Lúc ấy Trì Sơn không tận mắt chứng kiến nên hắn cũng không tin tưởng lắm, chỉ nghe nói bởi vì Tiết Tẫn đã biết việc hôn nhân của Triệu Phù Khanh nên mới làm thế, hắn cảm thấy mặc dù Tiết Tẫn ngày thường có chút điên cuồng nhưng hắn nghĩ cũng không đến nông nỗi như trong lời đồn.
Cho đến bây giờ, Tiết Tẫn đã thật sự trở thành kẻ điên mà mọi người ở Yến Đô đều biết, Trì Sơn vẫn không tin tưởng vào những lời đồn trước đây.
Nhưng lúc này, hắn nhìn thấy cặp mắt Tiết Tẫn đỏ bừng, hốc mắt mang theo tơ máu, cả người phát ra sát khí nồng đậm, Trì Sơn cảm thấy mấy lời đồn trước đây có thể tin tưởng được vài phần.
Kẻ có tiếng là không sợ chết như Trì Sơn đã lựa chọn ở lại, bất quá hắn cũng không bỏ lỡ cơ hội để đổ thêm dầu vào lửa, một vấn đề cắn chặt không buông, hỏi Tiết Tẫn từ lúc nãy đến tận bây giờ, nhưng Tiết Tẫn lựa chọn im lặng, mặc kệ hắn lải nhải một mình, nhất quyết không trả lời hắn.
Ngay bây giờ, Tiết Tẫn bị hắn nói đến phiền, cũng sinh ra mấy phần bực bội, đưa tay day day huyệt thái dương, thuận miệng nói: "Nàng có thân phận gì? Còn không xứng làm thiếp của bổn tướng quân nữa là."
Sau khi Tiết Tẫn nói xong, Trì Sơn lại gắt gao nhìn nhằm nhằm phía sau lưng của hắn.
Tiết Tẫn dường như cảm giác được điều gì đó, hắn quay đầu nhìn về phía sau, nhìn thấy chính là Giang Sương Hàn vừa mới trở về.
Giang Sương Hàn giống như chưa phát hiện ra ánh mắt của hai người, cúi đầu hành lễ: "Tướng quân, Trì đại nhân." Có hai đạo ánh mắt nhìn về phía nàng, một ánh mắt mang theo phẫn nộ, còn ánh mắt kia lại chứa đầy sự tìm tòi nghiên cứu, Giang Sương Hàn hành lễ đã lâu nhưng không nghe thấy ai có phản ứng lại, cũng không dám tự tiện đứng dậy, liền im lặng quỳ trên mặt đất.
"Ngươi đến gánh hát?" Tiết Tẫn nhìn thấy gương mặt của nàng, nhớ đến nàng giống như đã nói qua với hắn, trước kia nàng xuất thân từ Lê Viên, dường như là nàng cũng rất thích hát hí khúc.
"Bẩm tướng quân, đúng vậy." Giang Sương Hàn giống như thường ngày, không có nhiều lời.
Nha hoàn nhìn thấy Giang Sương Hàn đã trở lại, lúc này mới sốt ruột giải thích: "Đại nhân, trước khi ra khỏi cửa, cô nương còn nhắc đến ngài, chỉ là ngài cùng với quản gia đều không có ở trong phủ, nên cô nương đã bẩm báo với Cảnh nương tử, sau đó mới xuất phủ."
"Vậy sao?" Ánh mắt Tiết Tẫn dừng trên người Giang Sương Hàn, như có hàng ngàn lưỡi dao đang ghim thẳng về phía nàng.
Hai tiểu nha hoàn sợ tới mức cả người nằm sấp trên mặt đất, bả vai không ngừng run rẩy, không dám ngẩng đầu lên.
Giang Sương Hàn thuận theo âm thanh, nhìn về phía hai nha hoàn đã giải thích giúp nàng, sắc mặt các nàng đã trắng bệch, giống như nhìn thấy diêm vương vậy. Nàng nhớ lại vẻ mặt của Tiết Tẫn vừa rồi, cảm thấy về tình có thể tha thứ, nha hoàn bên trong hậu viện so với bên ngoài đều yếu ớt hơn một chút.
"Đúng vậy." Giang Sương Hàn cúi đầu, nàng có thể cảm nhận được, Tiết Tẫn đang quan sát nàng, nhiều năm sau, khí phách vương giả ấy lại lần nữa áp chế nàng, giống như chỉ cần nàng nói sai một câu thì giây tiếp theo chờ đón nàng chính là đòn roi.
Nàng theo bản năng ngẩng đầu, nhìn về phía Tiết Tẫn, thấy được gương mặt có thể tiêu tan đi tất cả bất an trong lòng nàng. Giống như giây tiếp theo, nàng sẽ nhìn thấy Triệu Huyên Ngọc nhìn nàng mỉm cười dịu dàng, nàng tránh đi ánh mắt tràn ngập âm ngoan kia, bởi vì ánh mắt ấy hoàn toàn không giống hắn một chút nào.
Vốn Tiết Tẫn định không dễ dàng tha cho Giang Sương Hàn, chỉ là vì cái gì, nàng lại dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn, nàng đã mê luyến tới trình độ này rồi sao?
Nàng cảm thấy hắn quá hung tàn, cho nên không dám đối diện với ánh mắt của hắn?
"Đứng lên đi." Cuối cùng Tiết Tẫn cũng nói.
Suýt nữa thì Thu Cơ cùng Xuân Nga tưởng bản thân nghe lầm.
Giang Sương Hàn vẻ mặt bình tĩnh đứng lên.
Mà đúng lúc này, quản gia tiến vào bẩm báo, nói là Cảnh nương tử đến đây, nàng ta đến để thỉnh tội.
Trì Sơn canh giữ ở một bên nhìn thấy, đột nhiên cảm thấy vui vẻ, còn không sợ chết, theo sát Tiết Tẫn nói: "Mới vừa rồi ngươi nói muốn đem kẻ dối trá xử lý sao?"
Hắn đương nhiên nói đến Cảnh Xu, mới vừa rồi là nàng ta không có bẩm báo hết chi tiết.
Tiết Tẫn cau mày: "Vừa nãy chưa kịp hỏi nàng ta."
Tiết Tẫn nhìn Giang Sương Hàn đang đứng quy củ trước mặt mình, như là sợ dọa đến nàng, giọng hắn chậm lại: "Nàng thích hát hí khúc như vậy, thì xuất phủ cũng không có gì quan trọng, nhưng nhớ rõ một điều, không thể khiến cho ta không biết nàng đến nơi nào." Sau khi Tiết Tẫn nói xong, âm thanh lại trầm xuống.
"Về sau muốn đi ra ngoài phải có người đến báo cho ta biết, trong phủ này trừ ta ra không ai có thể làm chủ nhân của nàng, đã hiểu chưa?"
"Cẩn tuân mệnh lệnh của tướng quân." Giang Sương Hàn xoay người trả lời.
Tiết Tẫn nói xong mấy lời này, mới đi theo quản gia ra ngoài gặp Cảnh Xu.
Nhìn thấy Tiết Tẫn rời đi, Trì Sơn vừa rồi vẫn luôn quan sát Giang Sương Hàn, mắt thấy sắc mặt nàng vô cùng bình tĩnh, liền mở miệng: "Ta xem như đã nhìn ra." Hắn giống như phát hiện ra chuyện gì quan trọng vậy, lông mày so với Tiết Tẫn lúc nãy còn nhíu chặt hơn.
Giang Sương Hàn vô thức siết chặt lòng bàn tay, giương mắt nhìn về Trì Sơn.
" Chính là Giang cô nương rất thích hắn." Trì Sơn chỉ hận rèn sắt không thành thép nói.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trong Trướng Lê Nga
Chương 12
Chương 12