Nguồn: Facebook @maycuat5
Editor- Beta: Team May
***
Lần này Triệu Dịch Tuần không trực tiếp nói chuyện với Tiết Tẫn, hắn ta nhìn tình huống bên trong gian phòng một lần, sau đó gọi người áp giải Tiết Tẫn: "Đại Tướng Quân tự tiện xông vào Triều Thanh điện, lần này thật sự quá đáng."
Tâm trạng của hắn ta không tốt hơn Tiết Tẫn bao nhiêu, nhưng trên mặt lúc này là vẻ bình tĩnh.
"Thần biết tội." Hắn nhìn biểu tình mang theo tìm tòi nghiên cứu của Triệu Dịch Tuần, ngay cả tức giận cũng giảm bớt.
Đợi sau khi Tiết Tẫn đi ra ngoài, Triệu Dịch Tuần mới đưa mắt dời đến trên người Giang Sương Hàn, lỗ tai cùng hai má đều phiếm hồng, nhất là đôi môi đỏ đến mức mê người, giống như mới từ trong ngực Tiết Tẫn thoát ra, cả người còn thở hổn hển, rõ ràng chính là một vưu vật trời ban.
Triệu Dịch Tuần dùng ánh mắt khinh thường quan sát nàng một lần, sau đó mới lạnh giọng ra lệnh: "Đem y phục kéo chỉnh tề vào, ngươi dám dùng dáng vẻ không đứng đắn như vậy để gặp người sao?"
Xem thường trong giọng nói hết sức rõ ràng, tay Giang Sương Hàn đặt ở vạt áo ngừng lại, ánh mắt nhìn về phía Triệu Dịch Tuần, không chống lại ánh mắt của hắn mà giống như đang hỏi, tại sao lại xuất hiện ở đây.
Triệu Dịch Tuần liếc mắt liền nhìn ra suy nghĩ trong mắt Giang Sương Hàn, hắn không nhiều lời cùng nàng mà xoay người đi ra ngoài.
Hắn từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Tân quý phi đang đứng ở cách đó không xa, vốn dĩ thần sắc âm trần lập tức thu liễm một chút: “Không phải đã nói không cho ngươi đến, sao vẫn theo đến tận đây?”
“Nô tỳ lo cho bệ hạ.” Vẻ mặt Tân Tự không yên tâm nhìn Triệu Dịch Tuần, lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua bên trong gian phòng.
Theo phương hướng của nàng ta cái gì cũng không nhìn thấy, chẳng qua nếu Tân Tự muốn biết chuyện ở đây thật ra không khó chút nào, lời đồn về mấy chuyện riêng tư ở trong cung cũng không ít.
“Nô tỳ muốn vào bên trong xem một chút?” Tân Tự không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhìn tình trạng trước mắt, nàng ta cảm thấy tốt nhất mình nên đi vào bên trong nói chuyện với Giang Sương Hàn một chút.
Triệu Dịch Tuần đối diện với ánh mắt của nàng ta: “Người ở bên trong đến từ phủ Đại tướng quân, ngươi có thể nói cùng nàng mấy câu, nhưng đừng khiến nàng rời khỏi đây.” Lúc hắn nói chuyện vẫn nhìn vào mắt của Tân Tự giống như nhắc nhở hoặc là cảnh cáo.
Dường như Tân Tự không thấy được, ôn nhu đáp lời.
Y phục Giang Sương Hàn đã sớm sửa sang chỉnh tề, nghe thấy âm thanh còn tưởng rằng một trong hai người bọn họ lại vào đây, lúc ngẩng đầu trong mắt mang theo cảnh giác, không nghĩ đến nhìn thấy là vị Tân quý phi kia.
Nhắc đến cũng kỳ quái, trước đây Giang Sương Hàn rõ ràng chưa từng gặp qua Tân Tự, thế nhưng khi nhìn thấy nàng ta lần đầu tiên, Giang Sương Hàn cảm thấy đây chính là Tân Tự.
Có thể bởi vì ngoại trừ Hiền phi, Tân quý phi là vị phi tử duy nhất trong cung mà Giang Sương Hàn biết, hay là do khí chất quanh người nàng ta, giống như đúc những gì cung nhân thường miêu tả cho nàng.
Nhóm cung nhân trong Triều Thanh điện dựa vào tâm lý thích trèo cao, cảm thấy Giang Sương Hàn được Hoàng Thượng coi trọng mới một mực ở lại trong Triều Thanh điện. Bọn họ thường ở trước mặt Giang Sương Hàn nhắc đến Tân quý phi, bởi bì nàng ta là phi tử được sủng ái nhất lúc này, mặt khác vì tính tình của nàng giống với Tân quý phi, trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Trong mắt những người ở đây, hiện giờ Giang Sương Hàn vào cung, đối thủ lớn nhất sau này của nàng chính là Tân quý phi.
Giang Sương Hàn vô tình nghe rất nhiều lời đồn về vị Tân quý phi này. Tân quý phi trước đây là công chúa một tiểu quốc láng giềng nào đó, hình như từng gả cho người khác, nhưng Triệu Dịch Tuần không hề ngại một chút nào, ngược lại khi tiến cung liền vô cùng sủng ái nàng ta.
Vị quý phi này tính tình trong trẻo nhưng lạnh lùng, ngày thường không thích tiếp xúc với người khác, ngay từ đầu ngay cả Hoàng Thượng cũng bị lạnh phạt, sau đó dường như đã bị tấm chân tình của Hoàng Thượng làm cho cảm động, lại cùng Hoàng Thượng lưỡng tình tương duyệt.
Nhìn biểu tình của Tân quý phi trước mắt, biết ngay là nàng ta. Đóng cửa lại, nàng ta đứng cách Giang Sương Hàn mấy bước chân, không đi về phía trước, nàng ta là người không thích cười, lúc nói chuyện cùng Giang Sương Hàn cũng không cố ý ôn hòa: “Nghe danh cô nương đã lâu nhưng chưa có cơ hội đến xem cô nương.”
“Thỉnh an quý phi nương nương.” Giang Sương Hàn khom lưng nói.
Tân tự kinh ngạc nhướng mày: “Ngươi biết ta?”
“Trong cung thuật lại Tân quý phi là băng sương mỹ nhân, Sương Hàn vừa nhìn thấy đã biết chính là nương nương.” Giang Sương Hàn bình tĩnh nói.
‘Ánh mắt cô nương thật tốt.” Tân Tự cười khẽ, ngồi ở bên cạnh Giang Sương Hàn.
Giang Sương Hàn chú ý đến ánh mắt dò xét từ đầu đến cuối của Tân quý phi, kỳ quái chính là, rõ ràng ánh mắt không mang theo tình cảm dư thừa nhưng nàng không hề cảm thấy chán ghét.
“Trong cung đồn đãi, bệ hạ kim ốc tàng kiều giấu mỹ nhân ở Triều Thanh điện, vốn dĩ bản cung không tin nhưng sau khi nhìn thấy cô nương, bản cung không thể không tin.” Tân quý phi giống như đang thuật lại, ngữ khí vô cùng bình tĩnh.
Giang Sương Hàn nghĩ đến mục đích riêng của sủng phi khi đến Triều Thanh điện nhìn nàng, mặc dù không phải tình nhân tranh giành tình cảm, chí ít cũng mang theo địch ý, nhưng Tân Tự trước mắt lại khiến nàng có phần nhìn không rõ mục đích: “Sương Hàn sợ hãi.”
“Ngươi không cần lo lắng, hôm nay ta đến đây, một là muốn nhìn bộ dạng cô nương trong lời đồn rốt cuộc trông như thế nào, hai là đến nói với ngươi, nếu ở nơi này có cái gì không hài lòng, ngươi có thể nói cùng bản cung, Hoàng Thượng không để ý đến chuyện hậu cung, ngươi ở tại Triều Thanh điện, có chuyện tìm ta càng thuận tiện hơn một chút.”
“Đa tạ nương nương.” Giang Sương Hàn đứng dậy thi lễ với Tân quý phi.
“Không cần khách khí, sau này chúng ta còn nhiều thời gian để gặp mặt.” Tân quý phi nhìn thấy khuôn mặt của Giang Sương Hàn, lại giống như nghĩ đến điều gì đó, “Ta có một câu mạo muội muốn nói, cô nương chớ trách. Ngày thường dung mạo cô nương cùng Hiền phi trong cung có mấy phần giống nhau.”
Giang Sương Hàn giương mắt chống lại ánh mắt phức tạp của Tân Tự, nàng ta từ bên ngoài tiến vào, tất nhiên đã gặp qua Tiết Tẫn cùng Triệu Dịch Tuần, chẳng qua không biết nàng ta cố tình nhắc đến chuyện này vì điều gì.
“Thật ra cũng không giống lắm, nàng ta không xinh đẹp bằng ngươi.” Tân Tự lấy tay chống cằm, im lặng đánh giá Giang Sương Hàn, từ đầu đến cuối nàng ta đều không che giấu hiếu kỳ của mình đối với Giang Sương Hàn, “Khuôn mặt này của ngươi, nếu nguyện ý, có lẽ sau này sẽ được sủng ái hơn nàng ta rất nhiều.”
“Nương nương nói đùa.” Giang Sương Hàn lạnh đạm cự tuyệt thăm dò của nàng ta.
“Xem ra cô nương không muốn được Hoàng Thượng sủng ái, chỉ nhìn ý tứ của Hoàng Thượng, chỉ sợ về sau cô nương sẽ không được sống dễ chịu rồi.” Tân Tự đúng sự thật nói.
Giang Sương Hàn không biết vì cái gì mà Triệu Dịch Tuần phải giữ mình ở lại, nhưng bằng hiểu biết trước đây của nàng đối với Triệu Dịch Tuần thì lo lắng của Tân Tự thật sự không cần thiết. Khi còn bé Triệu Dịch Tuần nhặt nàng về, chưa bao giờ dám nhìn thẳng hắn, nói chuyện với hắn, ở trong mắt hắn nàng chẳng qua chỉ là một con hát đê tiện mà thôi.
“Tóm lại, sau này nếu cô nương gặp phiền phức, cứ việc tìm đến ta.” Tân Tự hào phóng nói, nàng ta nhìn thoáng qua bên ngoài, “Mới vừa rồi có người đến bẩm báo với Hoàng Thượng, không hiểu sao bệ hạ đột ngột phát hỏa thật lớn, người bên ngoài chỉ nói là Đại tướng quân gây họa nhưng bản cung hiểu được, còn một phần nguyên nhân ở chỗ cô nương.”
Phát hỏa thật lớn?
Giang Sương Hàn nhớ đến biểu tình vừa rồi của Triệu Dịch Tuần, quả thật không thể nào tốt được. Bất quá nàng không quan tâm lắm đến tâm tình của Triệu Dịch Tuần, đối với ý tốt của Tân Tự lễ phép nói cảm tạ.
Tân Tự nhìn ra cảnh giác của Giang Sương Hàn, cũng không khó xử nàng, nói với nàng mấy câu rồi rời đi.
Hồng Ngọc nhìn Tân Tự rời đi, mới đến trước mặt Giang Sương Hàn hỗ trợ thu dọn đồ vật này nọ, chẳng qua sau khi thu thập một lúc lâu nàng ta ngẩng đầu liếc nhìn động tác nhỏ trên tay Giang Sương Hàn, khiến Giang Sương Hàn không thể không đem ánh mắt một lần nữa đặt trên người nàng ta: “Làm sao vậy?”
“Mới vừa rồi Tân quý phi có nói cùng cô nương cái gì vượt quá quy củ không?” Vốn dĩ trong lòng Hồng Ngọc đang rối rắm, lúc này đột nhiên Giang Sương Hàn hỏi, nàng ta theo bản năng mở miệng hỏi.
Sau khi chú ý đến nghi hoặc của Giang Sương Hàn mới giải thích: “Cô nương, trước kia ở trong cung chúng ta thường có người nhắc đến Tân quý phi được sủng ái, vị quý nhân này cô nương vừa mới gặp cũng biết rồi đó, nhưng bọn họ còn nhắc đến một việc, Tân quý phi không phải người lương thiện gì.”
“Có chuyện gì sao?” Nếu là trước đây, Giang Sương Hàn cũng không để ý, nhưng mới trò chuyện cùng Tân quý phi xong, nàng cảm thấy Tân quý phi không đơn giản như vậy.
“Trong cung đồn đãi, lúc Tân quý phi tiến cung đối với Hoàng Thượng không tồn tại tâm tư, người cũng nhạt nhẽo hờ hững, chưa từng lui tới với người khác, về sau từ từ bị bệ hạ làm cảm động, mới dần trở nên dịu dàng ngoan ngoãn, song dịu ngoan này chỉ đối với duy nhất một mình Hoàng Thượng, đối với người khác quý phi vẫn là băng sơn mỹ nhân. Từ khi Tân quý phi bắt đầu dụng tâm với Hoàng Thượng, những phi tần khác trong cung có thể nói là khổ không thể tả.”
Giang Sương Hàn nhướng mày: “Hoàng Thượng thiên vị sủng ái một mình nàng ta, mặc dù trong lòng người khác tồn tại bất mãn thì có thể làm được gì?”
“Nếu chỉ như vậy thì tự nhiên không nói, nhưng mà sau ngày ấy, Tần phi được sủng ái trước đây lần lượt gặp chuyện không may, mấy phi tần khác hoặc là bệnh chết hoặc là đâm đầu xuống hồ, còn một người thì phát điên, mọi người trong cung đều nói, đều do Tân quý phi chèn ép.” Hồng Ngọc thấp giọng nói, còn cẩn thận từng li từng tí nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, như sợ người bên ngoài nghe được.
“Tin đồn thất thiệt trong cung rất nhiều.” Giang Sương Hàn thuận miệng nói.
“Không chỉ là phi tử, còn có hoàng tử, Hoàng Thượng đăng cơ nhiều năm như vậy, lúc đầu hoàng tử vẫn có, sau này cũng có phi tử mang thai, vậy mà không giữ được một người.” Mấy lời đồn kiểu này trong cung rất nhiều, tất cả đều hướng về Tân quý phi.
“Hoàng Thượng biết việc này không?”
“Thời điểm trong cung tin đồn nhiều nhất, tự nhiên rơi vào trong tai Hoàng Thượng, chẳng qua chưa từng chân chính điều tra, nói là không có chứng cứ xác thực, nói là Hoàng Thượng không cho điều tra tiếp. Bất kể như thế nào, việc này không hề đơn giản.” Hồng Ngọc nhìn biểu cảm của Giang Sương Hàn, hi vọng có thể từ trên mặt nàng nhìn thấy một chút coi trọng.
Biểu tình Giang Sương Hàn từ đầu đến cuối đều là vẻ thản nhiên: “Nếu không có chứng cứ đều có thể hiểu, ở trong cung truyền loại tin đồn không căn cứ này, nếu bị người khác phát hiện e rằng trách phạt không nhẹ.”
“Nô tỳ đã biết.” Hồng Ngọc lập tức nói, “Nô tỳ muốn nhắc nhỡ cô nương, đừng dễ dàng tin tưởng nàng ta.”
“Ta đã biết, đa tạ ngươi.” Giang Sương Hàn nói lời cảm tạ còn rất nghiêm túc.
“Cô nương khách khí.” Hồng Ngọc cười, thu dọn xong đồ vật lại rời đi.
Giang Sương Hàn nhìn thấy bóng dáng rời đi của nàng ta, mỗi cái nhăn mày mỗi nụ lúc vừa rồi của Tân quý phi đều khắc sâu trong đầu nàng, “Công chúa mất nước, nghe có mấy phần ý tứ.” Ánh mắt nàng nhìn bên ngoài trở nên kỳ lạ.
Khi Giang Sương Hàn ra cửa, gặp phải Tân Tự đang nói chuyện cùng Triệu Dịch Tuần: “Bệ ha, trước mắt người biết đến nơi này đã rất nhiều, Giang cô nương ở lại đây không còn an toàn, không bằng để nàng đi theo nô tỳ đến Phương Hoa cung đi, nô tỳ nhất định chiếu cố nàng thật tốt, không để nàng chịu ủy khuất.”
Nàng ta không cố tình đè thấp âm thanh, nếu lúc này Giang Sương Hàn ở trong phòng thì không nghe thấy, nhưng khi nàng đi ra, lại vừa vặn nghe được rõ ràng.
Tân Tự cũng chú ý đến Giang Sương Hàn bước ra, nhìn về phía nàng ôn nhu cười nhẹ giống như hai người vừa rồi nói chuyện với nhau vô cùng vui vẻ vậy.
Giang Sương Hàn hướng hai người họ hành lễ.
Triệu Dịch Tuần thấy thế quay đầu nhìn về phía Giang Sương Hàn, trên tay hắn còn đang đỡ Tân Tự, xem ra không muốn nàng ta khom lưng nói chuyện, chuyện khác không nói, chỉ sợ riêng phần sủng ái này những người khác ở trong cung không có cơ hội.
Giang Sương Hàn không nghĩ đến người như Triệu Dịch Tuần sẽ sủng ái một người, ánh mắt không khỏi dừng lại lâu hơn.
Tân Tự chú ý đến ánh mắt của nàng, trước tiên rút tay lại.
Trệu Dịch Tuần nhìn hai người một lần, trầm mặc suy nghĩ trong chốc lát mới mở miệng: “Thôi, ngươi ở trong Phương Hoa cung rất tốt, trẫm không muốn để người khác đến quấy nhiễu thanh tịnh của ngươi.”
Hắn giải quyết dứt khoát, Tân Tự không nói gì thêm.
Giang Sương Hàn nghe đối thoại của hai người trong chốc lát đã quyết định để nàng tiếp tục ở lại Triều Thanh điện, biết bản thân không cần phải nói gì, thì nàng cũng không mở miệng, nhìn hai người bọn họ rời đi, nàng mới lần nữa trở về bên trong điện.
Hồng Ngọc tức giận nói: “Cô nương nhìn xem, nô tỳ đã nói Tân quý phi kia rấp tâm bất hảo, nữ tử trong cung hơi được Hoàng Thượng sủng ái một chút mà bị nàng ta thấy được, sau này sẽ không được sống dễ chịu, cô nương ở trong Triều Thanh điện thời gian dài như vậy rốt cuộc vẫn bị nàng ta phát hiện, sau này cần phải cẩn thận nhiều hơn.”
Giang Sương Hàn biết nàng ta lo lắng cho mình, cảm thấy có chút buồn cười: “Nếu nàng ta thật sự đã đến mức vô pháp vô thiên chỉ sợ chúng ta ngàn phòng vạn phòng cũng không ngăn được nàng.”
Hồng Ngọc nghe vậy thở dài một tiếng: “Cô nương nói cũng đúng, là nô tỳ quá mức sốt ruột.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trong Trướng Lê Nga
Chương 42
Chương 42