DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trong Trướng Lê Nga
Chương 46

Nguồn: Facebook @maycuat5

Editor - Beta: Team May

Tiết Tẫn buông nàng ra, dùng ngón cái quệt qua khóe miệng mình, mang theo một vết máu, hắn hừ lạnh một tiếng: "Thật là độc ác."

Giang Sương Hàn né tránh ánh mắt của hắn, chỉnh sửa lại quần áo đã lộn xộn của mình một lần nữa thật kỹ.

Tiết Tẫn thuận thế dò xét ở trên người nàng một lượt, dường như rất không hài lòng với đồ nàng mặc, cau mày: "Tại sao lại mặc bộ đồ thế này ra ngoài?" Không hề được đáp lại, Tiết Tẫn cũng không giận, phân phó với bên ngoài: "Đưa y phục của nàng vào đây."

Giang Sương Hàn nghe phía ngoài có âm thanh lên tiếng đáp lại, mới biết được, hóa ra hạ nhân Tây viện vẫn còn ở đây. Trên đường đi tới đây nàng không gặp một người nào, còn tưởng rằng Tiết Tẫn đã đem người nơi này phân phát đưa đến các chỗ khác.

Tiết Tẫn đi đến trước bàn trang điểm, lấy chiếc bình ra, tiện tay ném về phía Giang Sương Hàn: "Nhìn quen mắt không?"

Cái bình kia vừa vặn rơi trên giường đến bên cạnh Giang Sương Hàn, nàng cũng không cần cầm lên nhìn, liền nhận ra đó là cái bình lúc ấy Triệu Dịch Tuần cho nàng, nàng biết ngày ấy Tiết Tẫn nổi giận là bởi vì nàng dám coi hắn là thế thân, không nghĩ tới hắn còn biết thêm chuyện này.

" Đại Tướng Quân đã biết." Giang Sương Hàn tùy ý nói, ngữ khí rất nhẹ, nhẹ đến mức Tiết Tẫn nghe thành một câu truần thuật nhẹ nhàng không có chút cảm xúc nào.

"Đây là ai đưa cho nàng? Sẽ không phải là Lâm Trạch Vương, nàng còn đang làm việc cho ai?" Đáy lòng Tiết Tẫn đã có đáp án, nhưng vẫn muốn chính miệng nàng nói ra.

"Đại Tướng Quân đều đã hiểu rõ, còn muốn Sương Hàn nói cái gì?" Giang Sương Hàn hoàn toàn không hòa hợp với tính tình của Tiết Tẫn, "Hay là Đại Tướng Quân muốn Sương Hàn đền mạng?"

Giang Sương Hàn nâng mắt nhìn cái bình độc dược sáng bóng kia, thật ra nàng cũng không phải là không nghĩ tới chuyện sẽ đi theo Triệu Huyên Ngọc, chỉ là chàng ấy ra đi oan uổng, chân tướng ngày ấy chưa sáng tỏ, nàng không muốn không rõ ràng mà đi gặp chàng ấy.

Trước mắt Du Hoằng Khoát đã rơi vào trong tay Tiết Tẫn, cho dù hắn trước mắt còn chưa để lộ ra tin tức, nhưng Giang Sương Hàn đã biết được hắn có liên quan gần gũi với Triệu Huyên Ngọc, tất nhiên sẽ không bỏ qua cho hung thủ hại chết chàng ấy.

Tiết Tẫn không quản Giang Sương Hàn cũng không lên tiếng xem nàng đang suy nghĩ gì, trực tiếp tiến lên tức giận bóp lấy cổ của nàng: "Mạng của nàng bây giờ ở trên tay ta, bây giờ ta còn chưa tra tấn nàng đủ, nếu nàng dám can đảm tự chủ trương, thì chuyện của Lâm Trạch Vương, nàng đừng mơ tưởng có kết quả!"

Giang Sương Hàn bị siết đến mức mất đi hô hấp, sau khi liên tục ho khan vài tiếng, mới giương mắt nhìn về phía Tiết Tẫn: "Sương Hàn không biết tự lượng sức mình bắt Đại Tướng Quân làm thế thân thời gian dài như vậy, tâm khí Đại Tướng Quân luôn luôn cực cao, đối với chuyện này không thể chịu đựng được cũng là chuyện thường. Nếu đã như vậy, vì sao Đại Tướng Quân lại đặc biệt gọi ta đến nơi này? Trực tiếp giết chết, còn chưa đủ để Đại Tướng Quân dẹp yên mối hận trong lòng sao?"

"Đương nhiên không thể, ngươi đùa giỡn ta lâu như vậy, ta tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua cho ngươi." Tiết Tẫn cắn răng nói.

Giang Sương Hàn không nhìn hắn, chỉ cúi đầu nhìn xuống mặt đất, vừa rồi bị Tiết Tẫn bóp cổ, tay mất đi sức, cái bình thuốc kia đã sớm lăn trên mặt đất.

Ngay lúc này, bên ngoài có người thông báo, nói là mang quần áo tới cho Giang Sương Hàn.

Tiết Tẫn cho người tiến vào, sau khi nha hoàn đem khay quần áo để lên bàn rồi đi ra ngoài, trước khi đi Xuân Nga còn quay đầu nhìn Giang Sương Hàn một cái, không dám ở lại thêm, chỉ có thể cúi đầu đi.

Giang Sương Hàn cũng ngẩng đầu cùng lúc này, trên đường nàng đi vào viện không thấy người nào, còn tưởng rằng các nàng đã không còn, kết quả tốt nhất là bị đưa đi, không nghĩ đến hóa ra là vẫn ở đây, vậy mà không hiểu sao nàng lại thở phào một hơi.

Tiết Tẫn thì trực tiếp đứng dậy, cầm quần áo lên, ném lên trên giường: " Đổi y phục trên người nàng lại."

Giang Sương Hàn không nhúc nhích.

Tiết Tẫn trực tiếp xích lại gần nắm cằm của nàng nói: "Tốt nhất là nàng tự mình thay, bằng không ta tự tay giúp nàng thay!"

"Ngài đi ra ngoài." Giang Sương Hàn nâng cằm lên, giọng lạnh lùng nói với Tiết Tẫn.

Tiết Tẫn cười: "Toàn thân nàng trên dưới có chỗ nào mà ta chưa từng thấy, lúc này lại biết xấu hổ rồi?"

Giang Sương Hàn không lên tiếng.

Tiết Tẫn thật sự đi ra ngoài, Giang Sương Hàn có chút không thể tưởng tượng nổi, nàng nhìn Tiết Tẫn lúc rời đi còn đóng cửa lại. Hôm nay nhìn thấy trong mắt Tiết Tẫn rõ ràng mang theo sự thù hận đối với mình, vừa rồi Giang Sương Hàn thật sự không có chút nào nghi ngờ hắn sẽ bóp chết mình.

Nhưng bây giờ hắn thật sự đi ra ngoài.

Đồ trên người Giang Sương Hàn là cung trang mặc từ lúc ở trong cung tới rồi đổi trong Tường Hòa Cung, nàng không sững sờ lâu liền nhìn về phía quần áo đặt ở bên cạnh. Đây chính là phong cách quần áo lúc trước khi còn ở phủ Đại tướng quân Tiết Tẫn thường chuẩn bị cho nàng, khác biệt duy nhất chính là bộ y phục trước mắt này so với lúc trước tốt hơn rất nhiều.

Áo nhỏ có vết thêu hoa màu đỏ, dưới chân váy là sắc trời xanh mưa tạnh, mặt gấm tinh tế trơn nhẵn, so với cung trang trên người nàng không biết tốt hơn bao nhiêu, sau khi thay xong cũng ấm áp hơn không ít.

Sau khi thay đồ xong, Giang Sương Hàn đột nhiên nhớ lại, ngày ấy khi nàng trốn ở sau Tường Hòa Cung, Tiết Tẫn hình như là có yêu cầu từ chỗ Thái Phi một ít lụa Yên La, không nghĩ tới thật sự đem về làm y phục.

Còn vừa khéo, thật sự mặc vào trên người nàng.

Nếu không phải chắc chắn ngày ấy Tiết Tẫn không nhìn thấy mình, Giang Sương Hàn cho là hắn đặc biệt cho mình thay quần áo là muốn thăm dò mình.

Giang Sương Hàn cau mày, không kịp mang giày vào, thì bị tiếng cửa mở làm cả kinh ngẩng đầu lên.

Là Tiết Tẫn vừa rồi đi ra, lúc này lại mặt lạnh đẩy cửa vào, nhàn nhạt liếc nàng một cái: "Thay xong rồi?"

" ừm." Giang Sương Hàn lên tiếng.

Đôi mắt Tiết Tẫn bình tĩnh nhìn nàng một hồi, lúc này mới đóng cửa lại đi vào, vừa rồi Dạ Nguyệt đi theo Tiết Tẫn lúc này đã không thấy đâu, chắc là vừa rồi bị giam trở về.

"Đại Tướng Quân dự định lúc nào cho ta đi gặp Du Đại Nhân?" Giang Sương Hàn xoay người mang giày đang đặt trên mặt đất, lên tiếng hỏi.

Nàng tới đây vì chuyện của Du Hoằng Khoát, nếu là không gặp được Du Hoằng Khoát, chuyến này xem như là không đến.

"Cái này phải xem nàng." Tiết Tẫn nhìn thoáng qua dưới chân nàng.

Giang Sương Hàn đột nhiên phản ứng lại, vừa rồi sở dĩ Tiết Tẫn lười nhác so đo với nàng, là bởi vì hắn đang chờ lúc này, hắn biết nàng có việc muốn nhờ.

"Đại Tướng Quân có ý gì?"

"Nàng đã muốn ta làm việc, dù sao trước hết cũng phải để cho ta cao hứng chứ?" Tiết Tẫn không đi về phía Giang Sương Hàn, tùy tiện ngồi xuống một cái ghế bên cạnh bàn, tay vừa tự rót trà cho mình, hững hờ mà nhìn nàng.

Giang Sương Hàn nhìn đôi mắt kia của Tiết Tẫn, lúc trước nàng cũng thường nhìn, nhưng lúc trước kia nhìn rất ít khi chú ý tới dao động ở trong là loại tâm tình gì, luôn luôn cách một tầng sương mù, xuyên thấu qua tầng sương mù đó thấy một người khác.

Có lẽ là bởi vì giờ phút này hai người đều quá rõ ràng, cũng có lẽ là bởi vì hiện tại Tiết Tẫn và Triệu Huyên Ngọc không giống nhau. Trong mắt Giang Sương Hàn, hắn hiện tại là một người sát phạt quyết đoán, Đại Tướng Quân làm người khác e sợ, mà không phải cái người dựa vào bàn dạy Giang Sương Hàn viết chữ tướng quân.

Giang Sương Hàn có chút xuất thần.

Không đợi nàng kịp phản ứng, Tiết Tẫn đã quẳng chén trà, hắn mắng một câu thô tục, trực tiếp đi đến trước mặt Giang Sương Hàn, lần này không chạm vào Giang Sương Hàn, mà là nhìn vào mắt nàng nói: "Nhìn cho rõ ta là ai!"

"Đại Tướng Quân." Giang Sương Hàn tỉnh táo lại, cong môi cười một tiếng.

Tướng mạo nàng thường ngày trong trẻo lạnh lùng, người bên ngoài nhìn kiểu gì cũng sẽ cảm thấy không dám tới gần, chỉ có lúc cười lên sự lãnh đạm trên người mới có thể lập tức giảm xuống, mặt mũi đến khóe môi, một tấc một điểm đều trở nên phong tình.

Mà loại phong tình này, ở trong mắt Tiết Tẫn càng cảm thấy nàng được phát huy tới cực điểm.

Lần này Tiết Tẫn không đụng vào nàng, chỉ là mắt nhìn vào môi mỏng của nàng, khẽ hôn một cái nhưng không có ý muốn tách ra, lần này là Giang Sương Hàn không buông hắn ra.

Để ý thấy Tiết Tẫn muốn rời khỏi, Giang Sương Hàn chủ động xích lại gần. Cho dù nàng không chú ý hắn nhiều, nhưng ở chuyện này, nàng có thể nói là thuận buồm xuôi gió, nàng biết hắn thích nhất nàng dùng phương thức gì trêu chọc hắn, cũng biết hắn yêu thích nơi nào của nàng.

Giang Sương Hàn hai mắt nhắm nghiền, giống như đang động tình mà hôn hắn.

Hơi thở Giang Sương Hàn trong trẻo lạnh lùng cùng với Tiết Tẫn hòa tan cùng một chỗ, ngón tay hai người bọn họ giống như khối băng lạnh. Nàng có thể cảm nhận được cảm xúc Tiết Tẫn mềm dịu xuống, không đợi nàng tiến thêm một bước trấn an, Tiết Tẫn đột nhiên dừng lại.

Không đợi Giang Sương Hàn lại tiến thêm một bước về phía trước, thì nghe âm thanh lạnh lùng của hắn nói: "Mở mắt ra."

Giang Sương Hàn sửng sốt, một lát sau nàng mới mở mắt ra, giương mắt nhìn về phía nam nhân gần trong gang tấc, lại lần nữa nàng tiến đến hôn hắn. Lần này Tiết Tẫn không tiếp tục cự tuyệt nàng, chỉ là từ đầu đến cuối không cho nàng bất kỳ sự hồi đáp nào.

Loại đơn phương lấy lòng này đối với Giang Sương Hàn mà nói cũng không phải là chuyện dễ, lúc trước nàng ở cùng một chỗ với Tiết Tẫn, phần lớn là Tiết Tẫn chủ động, nàng thường chỉ cần phụ họa theo là được. Hiện nay Tiết Tẫn rõ ràng không đáp lại nàng, hắn còn dửng dưng dựa trên cột gỗ ở mép giường, lười nhác nhìn nàng.

m thanh bên ngoài yên tĩnh trở lại, trước mắt Giang Sương Hàn chỉ còn lại một người là Tiết Tẫn. Nàng biết Tiết Tẫn đang chờ cái gì, nàng đưa tay, cởi bỏ y phục vừa mới thay từng chút từng chút một.

Tay của Giang Sương Hàn từ từ vòng qua gáy Tiết Tẫn, đi xuống một chút xíu, chính là ở trong quá trình này, Tiết Tẫn trực tiếp nâng cằm nàng lên. Trong nháy mắt, quyền chủ động từ chỗ Giang Sương Hàn biến thành từ phía Tiết Tẫn, hắn hừ cười một tiếng: "Cũng chỉ có một chút như vậy?"

Giang Sương Hàn bị động tiếp nhận sự cuồng nhiệt tích tụ đã lâu của Tiết Tẫn, không được ôn hòa, ngược lại rất cường thế.

Ở thời điểm Giang Sương Hàn muốn nhắm mắt lại, Tiết Tẫn tiến tới bên tai của nàng nhắc nhở nàng: "Không cho phép nhắm mắt, nhìn cho rõ ràng nàng đang nghênh hợp dưới thân ai."

Bọn hắn đối với thân thể của nhau quá mức quen thuộc, chuyện sau đó là nước chảy thành sông.

Hai người thật lâu không thân mật giống như hôm nay, nhưng từng hành động cử chỉ cũng không có gì khác lúc trước. Khác biệt duy nhất chính là lúc trước trêu đùa lẫn nhau giờ lại biến thành một bên đơn thuần phát tiết, một bên khác bị ép tiếp nhận.

Đến cuối cùng, Giang Sương Hàn gần như không còn sức quần nhau với hắn, lại bị Tiết Tẫn ôm làm một lần nữa.

Giang Sương Hàn chỉ cảm thấy thân thể của mình bị chìm xuống, suy nghĩ cũng rơi xuống dốc. Tiết Tẫn giống như là chưa có thoả mãn, hắn không biết mệt mỏi đòi hỏi ở trên người Giang Sương Hàn, muốn đem những ngày hai người không có ở cùng một chỗ đòi lại hết.

Giữa đêm Giang Sương Hàn rơi vào từng tầng từng tầng mộng cảnh, bên tai luôn nặng nề, mấy lần nàng giãy dụa vẫn không tỉnh lại.

Đợi đến khi tỉnh lại lần nữa, đệm chăn trên giường đã lạnh, người giày vò nàng nửa ngày đã không thấy, Giang Sương Hàn lập tức tỉnh táo lại.

Thu Cơ ở một bên để ý thấy Giang Sương Hàn tỉnh lại, vội vàng tiến đến trước mặt: "Phu nhân tỉnh rồi!"

Xuân Nga cũng ở một bên rơi nước mắt: "Phu nhân chịu khổ."

Giang Sương Hàn mờ mịt nhìn hai người, lúc nghe được xưng hô của các nàng sắc mặt lạnh xuống: "Tiết Tẫn đâu?"

"Đại Tướng Quân còn có việc, đã đi ra ngoài, nói là đợi đến buổi tối lại tới thăm phu nhân."

"Đừng gọi ta là phu nhân, cứ dựa theo lúc đầu mà gọi là được, hoặc là các ngươi gọi tên ta cũng được."

Hai nha hoàn liếc nhau, chú ý tới ánh mắt Giang Sương Hàn có vẻ không vui, trong lúc nhất thời cũng không dám lên tiếng. Cuối cùng vẫn là Xuân Nga mở miệng trước: "Nô tỳ đã biết, cô nương uống chén thuốc trước đi."

Lúc này trong đầu Giang Sương Hàn trống rỗng, ở thời điểm nhìn thấy hai nha hoàn bưng chén thuốc tới cho mình giống như thường ngày, mới cười một tiếng.

Xuân Nga nhìn Thu Cơ một chút, hai người không dám lên tiếng, luôn cảm thấy Giang Sương Hàn đang cười Tiết Tẫn, cũng giống như đang cười hai người bọn họ.

Thu Cơ ngậm miệng: "Cô nương uống đi."

Giang Sương Hàn giống như lúc trước, sảng khoái uống hết thuốc.

Thu Cơ từ bên cạnh lấy ra một hòm thuốc, lấy thuốc đã sớm tìm được ra: "Vết thương trên cổ cô nương cũng nên bôi chút thuốc."

Chú ý tới ánh mắt của hai nha hoàn, Giang Sương Hàn liền biết không phải là vết thương gì khác, hẳn là một chút vết thương do Tiết Tẫn bóp cổ, chỉ sợ lúc này đã ứ đọng máu. Giang Sương Hàn nhìn về phía Thu Cơ lấy thuốc: "Để xuống đi, chờ một lúc nữa ta sẽ tự mình bôi."

Tiết Tẫn dường như cực kỳ hận nàng, lúc hôn nàng cũng là gặm cắn, Giang Sương Hàn không chút nghi ngờ trên vai của mình không chỉ có một dấu răng, hiện tại nàng hơi động một cái, thì động đến vết thương trên người còn mang theo cảm giác đau.

Hai nha hoàn tuân lệnh ra ngoài, Giang Sương Hàn ngồi ở trước gương quan sát vết thương của mình, vết thương màu xanh tím nhìn thấy rất đáng sợ, khó trách vừa rồi ánh mắt hai nha hoàn nhìn nàng có chút tránh né. Nàng thoa một chút dược cao thoa lên, rồi chỉnh cổ áo.

Bôi thuốc ở các nơi khác trên người cũng không phải là một chuyện dễ dàng, Giang Sương Hàn chỉ chọn mấy chỗ có vết thương hiện rõ mà bôi thuốc, mấy chỗ khác mặc kệ.

Đợi đến khi hoàn toàn dọn dẹp xong, Giang Sương Hàn mới mở cửa ra: "Đại Tướng Quân có nói lúc nào trở về không?"

Xuân Nga nhìn thoáng qua Thu Cơ ở một bên: "Đại Tướng Quân không có nói qua, nếu cô nương có việc gấp, vậy nô tỳ đi mời Đại Tướng Quân." Cho dù những ngày này các nàng vẫn luôn không dám chạm vào chỗ Đại Tướng Quân, nhưng trước mắt Giang Sương Hàn đã trở về, nên cũng không giống như trước.

Đọc truyện chữ Full