DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trong Trướng Lê Nga
Chương 59

Nguồn: Facebook @maycuat5

Edit - Beta: Team May

Tân Quý Phi sau khi tiên đế chết bi thương quá độ, uống thuốc tự sát trong cung, theo tiên đế mà đi.

Tiên đế băng hà, Đại Tướng Quân bây giờ cầm giữ triều chính, khắp nơi cùng lòng người bàng hoàng, đều cảm thấy đây là cảnh cáo đối với người của tiền triều ở trong cung. Chuyện này cũng truyền đi rất nhiều phiên bản, cung nhân bí mật nghị luận nhiều nhất, là Đại Tướng Quân bức tử Tân Quý Phi.

Trong sự nghi ngờ này có chứng cứ rõ ràng chính là Đại Tướng Quân không cho phép Tân Quý Phi cùng tiên đế hợp táng, kể cả lăng tẩm của phi tần cũng không cho nhập, ngược lại là ngàn dặm xa xôi đem người đưa về Lương Quốc cựu thổ.

Người đã xuất giá đến nước khác, sau khi chết lại bị đưa về cố thổ, đây chính là vũ nhục cực lớn.

Người trong cung suy đoán, nguyên nhân Tân Quý Phi lần này gặp phải tất cả đều là vì lúc trước tiên đế quá cưng chiều nàng ấy, Đại Tướng Quân đối với tiên đế bất mãn, liền đối với phi tử lúc trước tiên đế thích nhất cũng không thích.

Trong cung có rất nhiều người phải chịu nhiều khổ sở từ Tân Quý Phi, nên khi xảy ra chuyện này có rất ít người đồng cảm với nàng bởi lẽ thời điểm ban đầu Tân Quý Phi ở trong cung nhận được thánh sủng nhất, lại một mực để mắt cao hơn đầu, chưa hề đem những người khác ở trong cung để ở trong mắt.

Lúc này người đi, trong cung nghị luận nhiều nhất chính thủ đoạn ngoan lệ của Đại Tướng Quân, không khỏi đều lo lắng đến tình cảnh của mình.

Thiên hạ đổi chủ, trong cung đương nhiên phải nghênh đón một phen thanh lọc lớn, đối với rất nhiều người mà nói đây là một trận chiến khó khăn trắc trở.

Người trong cung không khỏi đều nghĩ đến nhưng có một người giống như tồn tại đặc thù -- Giang Mỹ Nhân.

Giang Mỹ Nhân trước đó tiến cung, từng là khách quý của phủ Đại tướng quân, Đại Tướng Quân lúc trước vì một đào hát là Giang Sương Hàn mà làm bao nhiêu sự tình, bên ngoài còn có người soạn sổ gấp xướng tội, mặc dù ở phủ Đại tướng quân không có danh phận, nhưng đến cùng cũng được Đại Tướng Quân nghiêng về.

Ai có thể nghĩ tới, nữ tử này vậy mà cuối cùng trực tiếp tiến vào hậu cung, trở thành mỹ nhân mới tấn phong. Không nói tới Hoàng Thượng đối với nàng đến cùng như thế nào, lại có thể chu toàn giữa Hoàng Thượng và Đại Tướng Quân, nữ tử này tuyệt đối không đơn giản!

Bây giờ Đại Tướng Quân đắc thế, làm cho tiên đế thoái vị, Tân Quý Phi tự sát, vậy nữ tử tính tình lẳng lơ hoa liễu này, còn không biết sẽ rơi vào kết cục như thế nào, không ít người đều hiếu kì, Giang Sương Hàn sẽ nhận sự hình phạt gì.

Giang Sương Hàn nghe Hồng Ngọc tự thuật, hỏi: "Người trong cung thật sự nói như vậy?"

Hồng Ngọc gật đầu.

Giang Sương Hàn cúi đầu suy tư trong chốc lát, mới nói: " vậy có nghe nói, Đại Tướng Quân phân phó lúc nào thì đưa nàng ấy về Lương Quốc, tốt xấu gì cũng có quen biết một phen, ta cũng nên đi đưa tiễn nàng ấy."

"Hồi mỹ nhân, binh sĩ trong cung sẽ đưa tiễn trong đêm... Lương Quốc công chúa trở về nước, chuyện này không nên để lộ ra, cho nên người trong cung ngoài cung cũng biết không nhiều."

"Biết rồi." Giang Sương Hàn lên tiếng.

Thu Cơ ở một bên trầm mặc, lời đồn ở trong cung có liên quan tới Giang Sương Hàn tự nhiên cũng không ít, chỉ là các nàng lúc nói chuyện tất nhiên sẽ đem những chuyện phiếm kia lược bỏ."

"Người trong cung chỉ sợ đều cảm thấy, ta là người kế tiếp đi." Giang Sương Hàn tự giễu nói.

Tiết Tẫn nói là cho nàng tự do, nhưng trên thực tế, lại không để cho nàng ra khỏi toà hoàng cung này. Thực chất, nàng chẳng qua là đổi một chiếc lồng càng lớn hơn thôi.

"Những người kia quen nói tin đồn thất thiệt, Đại Tướng Quân nhất định sẽ không đối với cô nương như vậy." Xuân Nga nhất thời không vững vàng nói.

Nàng ấy nói dứt lời, liền cảm giác chung quanh đều yên tĩnh trở lại, hai người bên cạnh đều cúi đầu, Giang Sương Hàn như có điều suy nghĩ nhìn nàng ấy một hồi. Xuân Nga lập tức ý thức được mình lỡ lời, nàng ấy bây giờ thân ở trong cung của Giang Sương Hàn, còn giúp Đại Tướng Quân nói chuyện như thế chính là tối kỵ, huống chi Giang Sương Hàn lúc này trong lòng không muốn tiếp nhận Đại Tướng Quân: "Nô tỳ lỡ lời, xin cô nương trách phạt."

"Ngươi là người từ trong phủ Đại tướng quân, hướng về hắn mà nói chuyện cũng là bình thường." Giang Sương Hàn không chút suy nghĩ so đo chuyện này.

"Nô tỳ biết trong lòng cô nương có oán hận, thế nhưng kỳ thật Đại Tướng Quân những ngày này cũng không dễ chịu, người..." Nếu là lúc trước, Xuân Nga chỉ sợ cũng giống như những người khác ở trong cung, cảm thấy Tiết Tẫn cố ý đem Giang Sương Hàn lưu lại, là vì tra tấn nàng.

Nhưng từ sau khi Giang Sương Hàn rời đi, Đại Tướng Quân có đủ loại phản ứng, các nàng đều thấy rõ ràng, thậm chí trong tình huống nguy cấp, Đại Tướng Quân nhớ vẫn là Giang Sương Hàn, cho dù biết Giang Sương Hàn chính là Hoàng Thượng phái tới.

Những chuyện này nếu không phải Xuân Nga tận mắt nhìn thấy, nàng ấy cũng không thể tin được. Đại Tướng Quân vậy mà thật sự động tình, nàng ấy hiện tại mới cảm thấy mình lúc trước một mực lo lắng vì Giang Sương Hàn thật sự là nghĩ quá nhiều.

Đại Tướng Quân bây giờ đem Giang Sương Hàn lưu lại trong hoàng cung cũng là một loại hành vi mong muốn mà không được, hắn làm sao có thể chịu được mà tổn thương Giang Sương Hàn.

"Có chuyện gì được chứ?" Giang Sương Hàn hỏi ngược một câu.

Nàng cũng không biết mình đến cùng là đối với Tiết Tẫn còn có tình cảm gì.

Ngay từ đầu đúng là bởi vì tướng mạo của hắn mới đến gần, về sau trầm luân ở dưới một gương mặt kia, làm một kẻ tù tội say mê trong mộng tử, tỉnh táo lại mới phát hiện, người trước mắt cùng người trong lòng chênh lệch rất xa.

Ở Phương Hoa Cung đoạn thời gian đó, hoặc là từ thời điểm sớm hơn, từ khi rời khỏi phủ Đại tướng quân, nàng liền thanh tỉnh nhận thức được, Triệu Huyên Ngọc thật sự đã ra đi, tướng quân ôn nhuận như ngọc đứng ở doanh trướng Nghi Thủy trước đó, vĩnh viễn rời đi. Trên đời này không còn có một người nào như vậy nữa.

Giang Sương Hàn cho là mình sau khi thanh tỉnh nhận thức rõ điểm này, phản ứng đầu tiên sẽ là khổ sở. Nhưng trên thực tế lại không phải vậy, nàng tuỳ tiện tiếp nhận kết quả này, giống như chuyện này chính là kết cục mà nàng đã chuẩn bị từ trước.

Càng làm cho nàng không thể hiểu được đó là lại có một đoạn tình duyên sương sớm cùng Tiết Tẫn.

Nếu không phải những chuyện sau này, Giang Sương Hàn lúc này cũng đã rời khỏi Yến Đô, so với nơi này, nàng đối với Nghi Thủy vẫn là quen thuộc hơn một chút, nơi đó mới giống như là nhà của mình.

Thế nhưng là Tiết Tẫn, nàng không thể hiểu được.

Nói oán cũng chưa tới mức đó, bắt đầu từ khi hai người bọn họ cùng chung sống về sau tách ra cũng thế. Làm cho nàng không nghĩ ra nhất, là thái độ của Tiết Tẫn. Hắn đối với nàng thực sự cố chấp, đến bây giờ, Giang Sương Hàn cũng không biết hắn còn muốn giữ lại mình làm cái gì.

Giữa hai người có thể nói lời nào Giang Sương Hàn cũng đã nói rõ ràng, huống chi Giang Sương Hàn hiện tại là phi tần của Triệu Dịch Tuần, mấy ngày nay liền phải xử lý chuyện của tiên đế, hắn nếu là cưỡng ép đem nàng lưu lại trong hoàng cung, chỉ sợ lại phải nhận thêm nhiều lời lên án.

Trước mắt Tiết Tẫn không cho phép Giang Sương Hàn ra khỏi hoàng cung, nhưng trong hoàng cung Giang Sương Hàn muốn ra ngoài là sẽ không có người cản.

Lúc trước không có tự do, hiện tại có một chút tự do, Giang Sương Hàn lại không có chỗ nào có thể đi, nàng ở bên trong Vị Ương Cung buồn bực hai ngày, đêm ngày thứ ba liền dẫn Hồng Ngọc cùng đi đưa tiễn Tân Tự rời đi.

Trong đêm, thời điểm đội ngũ qua cửa cung, Giang Sương Hàn chỉ ở xa xa trên tường thành nhìn xuống.

Người trong cung đều nói tiên đế cùng Tân Quý Phi tình sâu như biển, sinh sinh tử tử vì tình. Tiết Tẫn giấu đi toàn bộ chuyện này,chân chính biết nguyên do trong đó, chỉ sợ không có mấy người.

Giang Sương Hàn từ đầu tới cuối không có rơi một giọt nước mắt, cũng không có đi đến gần quan tài để xem, chỉ ở xa xa nhìn đội ngũ càng chạy càng xa. Thẳng đến cuối cùng, cái bóng của đội ngũ cũng nhìn không thấy, Giang Sương Hàn mới thu hồi ánh mắt.

Trên đường trở về, nàng mới chú ý tới, số người trong cung so với hồi trước nhiều hơn một chút. Chỉ là trên đường mỗi người đều là thần thái vội vàng, trong cung còn chưa chân chính bắt đầu chỉnh đốn, trong lòng mỗi người cũng còn đè ép một khối thạch nặng nề, chưa rơi xuống thì vẫn chưa thể an bình.

Thời điểm Giang Sương Hàn đi đến cửa cung điện, mới chú ý tới vị trí hiện tại của mình -- Vị Ương Cung.

Nàng dừng dừng bước chân, lại giống như cái gì cũng không nhìn thấy tiếp tục đi vào bên trong.

Hồng Ngọc thấy nàng khác thường, liền thuận theo ánh mắt của Giang Sương Hàn nhìn thoáng qua trên đỉnh đầu, hiểu rõ Giang Sương Hàn vì sao lại phản ứng như vậy. Kỳ thật ngày ấy thời điểm nàng ấy theo Xuân Nga cùng Thu Cơ bồi Giang Sương Hàn đến, liền chú ý đến nơi này, chỉ là lúc ấy có nhiều việc, cũng không rảnh suy nghĩ nhiều.

Hiện tại nhớ tới, lại vô hình cảm thấy nghĩ mà sợ.

Vị Ương Cung, trước là của cung điện hoàng hậu, lúc này Tiết Tẫn cố ý đem nơi này để lại cho Giang Sương Hàn, không thể không nói dụng ý trong đó làm cho người ta khó mà nắm bắt.

Hồng Ngọc cho rằng trễ nhất chính là tối hôm nay, tóm lại Đại Tướng Quân chắc chắn sẽ đến Vị Ương Cung, nhưng trên thực tế Tiết Tẫn giống như là đã quên đi Giang Sương Hàn, căn bản lại không đến gặp nàng.

Chuyện như vậy, thời điểm ở Giang Sương Hàn sơ phong mỹ nhân cũng từng phát sinh một lần, Triệu Dịch Tuần chỉ đi qua một lần kia, còn bị Giang Sương Hàn làm cho tức giận mà rời đi, từ đó về sau không đến nữa.

Đại Tướng Quân còn kỳ quái hơn, giống như thật sự quên Giang Sương Hàn còn đang chiếm lấy Vị Ương Cung.

Vài ngày sau, trong hậu cung tiền triều dần dần bị quét sạch, phi tử trong hậu cung hoặc là đi lãnh cung, hoặc là chính là cạo tóc đi chùa chiền làm ni cô vì nước cầu phúc, còn có một số người tính tình cương liệt, liền đi theo tiên đế giống như Tân Quý Phi.

Ngay cả Du Thái Phi đều phải nhận lệnh, sau ba tháng sau vào trong chùa thanh tu, về sau không có chuyện gì thì không được phép vào trong hoàng cung.

Giang Sương Hàn bên này thế nhưng vẫn không chờ được thu xếp.

Hồng Ngọc không khỏi liền nhớ tới đến lời đồn cung trong, nghe nói Giang Sương Hàn lúc trước thời điểm ở phủ Đại tướng quân, cho dù lời đồn nói Tiết Tẫn cực kỳ thích nàng, nhưng lại chưa bao giờ đề cập qua muốn cho nàng một danh phận. Lúc này cũng chậm chạp không có hạ lệnh xuống, Hồng Ngọc chỉ lo lắng hắn là thật sự dự định làm nhục Giang Sương Hàn.

Giang Sương Hàn còn không biết người phía dưới đã vì nàng mà lo lắng, nàng giống như sớm đã thành thói quen loại cảm xúc như thế này, không có nửa điểm nào giống như không được tự nhiên.

Đêm hôm đó, Tiết Tẫn mặc dù chưa tới, Phùng công công lại mang theo thái y đến.

Hồng Ngọc vốn là không hiểu ra sao nhưng vẫn để họ tiến vào, thời điểm nghe thấy Phùng công công nói muốn thái y giúp Giang Sương Hàn bắt mạch mới cảm giác được điểm không thích hợp. Nàng rất rõ thân thể Giang Sương Hàn có khoẻ mạnh hay không, rõ ràng là có hoài nghi đối với Giang Sương Hàn.

Hồng Ngọc lúc này sắc mặt liền không tốt: "Cho dù bây giờ trong cung tất cả đều là Đại Tướng Quân định đoạt, nhưng mỹ nhân chúng tôi một nữ nhi gia, lại cũng là phi tần của tiên đế, có thể nào lại bị làm nhục như thế? Đại Tướng Quân nếu là không muốn thấy mỹ nhân, liền đuổi đi là được, cớ gì lại như thế?"

Nàng ấy đang muốn từ chối thẳng thắn, nhưng Giang Sương Hàn lại giống như không ý thức được tầm quan trọng của chuyện này, thuận miệng liền đồng ý, thoải mái để cho người bắt mạch. Hồng Ngọc biết, Giang Sương Hàn chắc chắn sẽ không thể không nghĩ ra, nhưng trong suốt quá trình mặt nàng luôn không có biểu tình gì hết sức phối hợp với thái y.

Mắt thấy thái y cau mày sau khi dò xét mạch hồi lâu, lại lắc đầu, cúi đầu cùng Phùng Quản Gia nhỏ giọng nói cái gì đó.

Giang Sương Hàn lẳng lặng mà nhìn hai người, chờ Phùng công công mở miệng.

Phùng công công nghe xong liền quay sang Giang Sương Hàn ân cần nói: "Thái y xem mạch tượng của cô nương, nhìn ra cô nương là lâu ngày tích tụ, tâm tình không vui vẻ, đối với thân thể cũng có chút ảnh hưởng, nên sẽ kê cho cô nương một đơn thuốc điều dưỡng thân thể, thỉnh cô nương uống mỗi ngày."

"Đa tạ thái y." Giang Sương Hàn lên tiếng, tiên Phùng Quản Gia rời đi.

Hồng Ngọc chờ Giang Sương Hàn trở về mới vội la lên: "Mỹ nhân sao lại đáp ứng chứ?"

"Người ta cũng đã mang theo thái y tới cửa, rõ ràng là không cho ta cơ hội cự tuyệt." Giang Sương Hàn lãnh đạm nói, biết Hồng Ngọc là vì nàng mà suy nghĩ, nàng lại nhìn Hồng Ngọc nửa tán dương nửa trò đùa nói, " Ngươi càng ngày càng trưởng thành rồi sao?"

"Mỹ nhân không nóng nảy, nô tỳ đương nhiên phải thay mỹ nhân sốt ruột." Hồng Ngọc ngượng ngùng nói, thời điểm nàng ấy lại ngẩng đầu lên, phát hiện ánh mắt Giang Sương Hàn chính chính hướng về phía Phùng công công cùng thái y rời đi mà nhìn xem, như có điều suy nghĩ.

Phùng Quản Gia sau khi mang theo thái y rời khỏi Vị Ương Cung, liền trực tiếp đi về hướng Chương Minh Cung, Tiết Tẫn vừa tiễn một nhóm người, nhìn thấy ông đến, ngẩng đầu rã rời hỏi: "Như thế nào?"

"Chính như đại nhân đoán, Giang cô nương thân thể cốt cách so với lúc trước yếu hơn rất nhiều, thái y nói là ưu tư quá nhiều tạo thành." Phùng Quản Gia ưu sầu nói.

"Ưu tư quá mức... Còn có gì nữa" Tiết Tẫn thanh âm hơi khàn nói, nửa câu nói sau là trực tiếp nói với thái y.

Thái y nghe vậy ngẩng đầu: "Khởi bẩm Đại Tướng Quân, Giang cô nương thân thể cũng không như Trương thái y nói, Giang cô nương lúc trước uống canh tránh tử quá nhiều, lại không kịp thời nuôi dưỡng lại, chỉ sợ sau này là..."

"Là cái gì?" Tiết Tẫn híp mắt nói.

"Châu, châu thai khó kết." Thái y khó nhọc nói.

"Làm sao lại như vậy?" Tiết Tẫn nhớ kỹ mình rõ ràng từ rất sớm đã để người ngừng canh tránh tử của Giang Sương Hàn, lần đó nàng trở về, hắn đã để Ông Hiền tiên sinh kê cho nàng đơn thuốc điều chỉnh thân thể, thuộc hạ nói nàng không hỏi qua một tiếng liền uống xong.

Tiết Tẫn ánh mắt tối sầm lại, mơ hồ hiểu rõ là vì cái gì.

Ông Hiền tiên sinh về sau chưa từng khám mạch lại cho Giang Sương Hàn, cho toa thuốc dùng chính là loại lúc trước, mà nếu có gì nguy hiểm thì thân thể thì nàng là người hiểu rõ. Chỉ sợ nàng lúc ấy căn bản cũng không muốn dừng uống những chén thuốc kia, giống như ý nghĩ của hắn, hắn lúc ấy không muốn nàng có con của mình, Giang Sương Hàn cũng nghĩ như thế.

Tiết Tẫn bỗng nhiên cảm thấy trong lòng một trận nhói nhói.

Phùng công công lúc này còn do dự mở miệng: "Đúng, nha hoàn bên người Giang cô nương tựa như là hiểu lầm dụng ý gọi thái y đến, coi là, coi là hôm nay là vì nghiệm thân đi, cho nên phản kháng có chút kịch liệt, đại nhân xem có muốn cùng Giang cô nương giải thích một phen hay không?"

"Nàng thì sao?"

"Giang cô nương cũng không có phản ứng gì lớn, lặng yên cho An thái y dò xét mạch, thái y dặn dò cũng đều nghe từng cái."

Tiết Tẫn nghe vậy lại không làm sao cao hứng, ngược lại là cảm thấy lỗ thủng kia trong tim càng khó chịu hơn, hắn cười một tiếng: "Nàng bây giờ cái gì cũng đều không để ý, ở chỗ ta rốt cuộc là như thế nào, nàng cũng không quan tâm."

An thái y cúi đầu, hận không thể đem lỗ tai của mình che lại, sợ bởi vì nghe những chuyện này liền đánh mất cái mạng nhỏ của mình.

Tiết Tẫn giống như chú ý tới ý nghĩ của hắn ta, đột nhiên nhìn xem hắn ta nói: "Được rồi, nàng nguyện ý điều dưỡng thân thể là được, ngươi kê toa thuốc cho thật tốt."

Rõ ràng là mấy chữ vô cùng đơn giản, An thái y không hiểu sao lại rơi mấy giọt mồ hôi lạnh, hắn ta thấp giọng đáp: "Thần tuân mệnh."

"Chuyện hôm nay..."

"Thần tuyệt đối sẽ không nói ra bên ngoài dù chỉ nửa câu!"

"Được rồi, lui xuống đi." 

Đọc truyện chữ Full