DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trong Trướng Lê Nga
Chương 72

Nguồn: Facebook @maycuat5

Edit - Beta: team May

Tiết Tẫn gọi Trì Sơn tới, chính là muốn hắn ta không lộ ra tiếng gió nào đi thăm dò chỗ Giang Sương Hàn đang ở.

Chuyện thứ nhất phải điều tra chính là tất cả mọi người ngày đó xuất cung, trọng điểm chính là xe ngựa của tể tướng phủ, thứ hai phải tra chính là người ra khỏi thành, thứ ba là Quảng Ngọc Lâu, nhưng những chuyện này đều không có manh mối, bên kia chỉ có thể tìm kiếm. Trì Sơn sau khi nghe xong liền đổi sắc mặt: "Ngươi đây là muốn lật Đại Yến lên tận trời để tra sao, ngươi có nghĩ qua chuyện này ảnh hưởng như thế nào không?"

"Nghĩ tới, nhưng chỉ là Đại Tướng Quân lại một lần nữa phát điên thôi, dù sao ta trong mắt bọn họ thanh danh cũng chưa từng được tốt, có gì có thể lo lắng." Tiết Tẫn không thèm để ý chút nào nói.

Trì Sơn nghẹn lời, đành phải đi.

Mấy nha hoàn mắt thấy Trì Sơn rời đi, lại thấy một gương mặt bình tĩnh của Tiết Tẫn, ngay cả lá gan lên trước thuyết phục cũng không có, ở ngoài cửa quỳ thành một đoàn, người lui tới toàn bộ đều thấy được.

Trì Sơn bên kia được Tiết Tẫn ra lệnh, lúc ấy liền đi điều tra, kết quả tra được về lại không phải chuyện như vậy.

Ngày ấy trong đám người xuất cung xác thực không có một người nào gọi là Giang Sương Hàn, thị vệ canh cửa cung cũng đều nói rõ rằng mình cũng chưa từng gặp qua Đại Tướng Quân phu nhân xuất cung. Trong những người ra khỏi thành lại càng không có Giang Sương Hàn. Ngay cả ở chỗ Tể tướng, sau khi trở về không còn có động tĩnh gì, giống như ngày thường.

Giang Sương Hàn người này thật sự giống như biến mất không còn tăm hơi, mặc cho Trì Sơn mang theo người tra như thế nào, đều tra không ra nửa chút bóng dáng của nàng.

Cuối cùng lại chỉ có thể xuống tay từ trên cung nhân ở Vị Ương Cung, nhưng thời điểm Giang Sương Hàn rời đi là đã đem người bên cạnh đuổi ra, bọn nha hoàn chỉ đoán được là nàng muốn đi, nhưng lại không biết nàng đến cùng là rời đi lúc nào, lại là đi ra từ cửa nào.

Trì Sơn mấy ngày trước đây mới vừa khen Giang Sương Hàn thông minh xong, hiện tại phần thông minh này liền ứng ở trên người mình, hắn ta thật sự là có nỗi khổ không thể nói được, chỉ có thể đem tất cả mọi chuyện đều báo với Tiết Tẫn.

"Nàng hiện tại tất nhiên không có ra khỏi thành, có thể ra khỏi trong hoàng cung, lại ở trong Yến Đô che giấu thật tốt, tất nhiên là có người đang giúp nàng, người kia có lẽ còn quyền cao chức trọng." Tiết Tẫn lạnh mặt nói.

"Ngươi nói là, Tể tướng đại nhân?" Trì Sơn quay đầu rời đi, "Ta đây sẽ đi đến tể tướng phủ tìm người!"

"Trở về." Tiết Tẫn gọi hắn ta lại.

"Tể tướng phủ nếu có thể đi vào đơn giản như vậy, khụ khụ… ngày đầu tiên ta đã cho ngươi đi tra rồi, cũng sẽ không cần để ngươi phái người bí mật quan sát." Tiết Tẫn nói nhẹ rồi lại ho lên.

Trì Sơn đứng ở một bên khẩn trương đến không chịu được, bước lên phía trước muốn dìu hắn, lại sợ động tác lớn đụng vào vết thương của Tiết Tẫn. Mặc dù hắn hiện tại người đã tỉnh, nhưng thái y vẫn là dặn dò nhất định phải tĩnh dưỡng, vết thương còn chưa dưỡng tốt, di chuyển càng là không được.

"Vậy làm sao bây giờ?"

"Ta tự mình đi." Tiết Tẫn tiếp nhận trà nóng Trì Sơn đưa tới cho hắn, nói.

"Vậy sao được?!" Trì Sơn kinh nói, " Thái y hôm nay vừa dặn dò qua, vết thương này của ngươi không thể gặp gió, ngay cả cửa sổ của gian phòng cũng không cho mở, càng đừng đề cập tới chuyện đi ra ngoài, ngươi bây giờ không phải là muốn đi ra ngoài, ngươi là không muốn cái mạng này của ngươi nữa!"

"Ngươi đi, Tể tướng sẽ để cho ngươi đi vào sao?" Trì Sơn có chút xao động, Tiết Tẫn chỉ là nhàn nhạt hỏi.

Trì Sơn không đáp được, Tể tướng vốn là đối với bọn họ luôn rất xem thường, từ sau khi Trì gia hạ quyết tâm đầu quân vào phe Đại Tướng Quân, Tể tướng càng nhìn bọn họ không vừa mắt, đừng nói là mở cửa gặp hắn, trên đường có thể không phỉ nhổ hắn ta một cái đã là Tể tướng lười nhác cùng loại "Loạn thần" như hắn ta so đo.

"Được rồi, trở về đi. Phái người để ý thật kĩ tể tướng phủ cho tốt, có bất kỳ dị động nào cũng đều không được bỏ qua. Đương nhiên, địa phương khác cũng không thể buông lỏng cảnh giác." Tiết Tẫn hướng hắn ta phất phất tay, ra hiệu cho hắn ta có thể đi.

Trì Sơn bất đắc dĩ lui về sau, biết không khuyên nổi Tiết Tẫn, lại không cam lòng nói: "Ngươi nếu muốn đi, dù sao cũng phải mang theo Ông Hiền tiên sinh cùng đi, để tránh trên đường gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn."

" Được rồi, ta biết." Tiết Tẫn không để ý đáp một tiếng.

"Ngươi chỉ biết bằng mọi giá phải đi, rồi sẽ có một ngày ngươi phải đem cái mạng này của ngươi cho nàng ngươi mới cam tâm." Trì Sơn hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài.

Chuyện phát triển tới nước này như ngày hôm nay là chuyện Trì Sơn không nghĩ tới. Hoặc là nói, từ khi Tiết Tẫn phí hết tâm tư nhất định phải đem Giang Sương Hàn giữ lại ở bên người, hắn cũng đã biết tất cả sẽ thay đổi, lúc này Tiết Tẫn vì nàng suýt nữa mất một mạng càng làm cho hắn ta chấn kinh.

Vừa nghĩ tới hắn ta lúc trước còn cảm thấy Tiết Tẫn tốt số, gặp được mỹ nhân trong mắt trong lòng tất cả đều là mình như thế, thật sự là tích lớn phúc. Bây giờ hắn ta đến nghĩ cũng không dám nghĩ như vậy. Chỉ mong lúc này có thể tìm người trở về, hai người này có thể hảo hảo ở chung một chỗ, đừng có lại giày vò hắn nữa.

Tiết Tẫn chắc chắn sẽ không tìm Ông Hiền tiên sinh, cái tính tình chó kia của Ông Hiền tiên sinh, nếu biết hắn lúc này tự tiện đi ra ngoài, còn không biết sẽ quở trách hắn như thế nào, làm sao có thể nguyện ý cùng hắn ra ngoài.

Hắn sai người chuẩn bị xe, mang theo thị vệ lặng lẽ ra cung, đến cổng tể tướng phủ quả nhiên nhận được lời từ chối. Tiết Tẫn gỡ xuống tín vật của mình đưa ra: "Thông báo cho Tể tướng, nói là Đại Tướng Quân Tiết Tẫn cầu kiến."

Gia nhân cẩn thận cầm tín vật đi vào, một lát sau mới lại ra tới, cung kính nói: "Tể tướng mời Đại Tướng Quân đi vào nói chuyện."

Tể tướng ở trong chính sảnh của phủ chờ Tiết Tẫn, đối với hắn đến cũng chẳng suy nghĩ gì, gương mặt lạnh lùng nhìn bờ môi trắng bệch của Tiết Tẫn: "Mấy ngày trước đây ta từng vào trong cung, Đại Tướng Quân thương thế khá nghiêm trọng, không biết là biên quan xảy ra vấn đề gì, hay là bên trên xảy ra đại sự gì, để Đại Tướng Quân cố ý chạy tới một chuyến như thế này?"

"Thực sự không dám giấu giếm, là phu nhân ta ở trong cung mất tích, có người nói trông thấy nàng bị tể tướng phủ mang đi, cho nên ta mới sốt ruột đến đây một chuyến như vậy, nếu là có hiểu lầm gì đó, mong rằng Tể tướng thứ lỗi." Tiết Tẫn nghe ra trong lời nói của ông ta có gai mềm, giả bộ giống như không nghe hiểu trả lời.

"Lẽ nào lại như vậy! Mấy ngày trước đây bên ngoài nổi lên lời đồn có liên quan tới Đại Tướng Quân, Đại Tướng Quân bây giờ thân thể liên quan tới tương lai của Đại Yến ta, là bản tướng tiến cung một chuyến, biết được Đại Tướng Quân xác thực bị bệnh, trong lòng liền có dự định, cũng dễ xử lý sự tình bên ngoài. Những tin đồn thất thiệt này, nên bị loạn côn đánh chết, lấy túc quốc pháp!"

"Xem ra là ta oan uổng Tể tướng, nếu là như thế, hôm nay ta cũng dẫn người tới, vừa vặn… khụ khụ cẩn thận tra trên dưới một phen, việc này sẽ chứng minh sự trong sạch của Tể tướng đại nhân, trở về cũng có chỗ dễ phạt những người nói tầm bậy kia." Tiết Tẫn không hề nhượng bộ chút nào.

Tể tướng ánh mắt nhìn về phía sau lưng Tiết Tẫn, biết hắn chuyến này đến có chuẩn bị, những lí do thoái thác này chẳng qua là không muốn cùng hắn huyên náo quá bế tắc thôi.

Nhưng Tể tướng Đại Yến cho tới bây giờ cũng không sợ giằng co cùng người khác, ông ta lạnh mặt nói: "Dù bây giờ đại quân chưa lên ngôi, nhưng Đại Tướng Quân cũng đã vào ở Chương Minh Cung, đã từ lâu bắt đầu xử lý chuyện triều chính, cũng nên đem thân phận của mình chính nghiêm. Binh lính của Đại Tướng Quân những ngày này đem tể tướng phủ vây kín không kẽ hở, vì một nữ tử ngay cả thân thể của mình cũng không để ý, cái này còn ra thể thống gì?"

"Thế nhưng là Tể tướng đại nhân, nữ tử kia không phải người ngoài, nàng là ta cưới hỏi đàng hoàng làm thê tử." Tiết Tẫn kiên định nói.

"Đại Tướng Quân đã nói như thế, vậy ta không còn lời nào để nói." Tể tướng trong mắt lộ ra vẻ thất vọng đối với Tiết Tẫn, vẫn ngăn ở trước mặt Tiết Tẫn, một bước cũng không nhường.

"Tể tướng quả thật muốn đem người giấu đến cùng sao?"

"Bản tướng không thẹn với lương tâm." Tể tướng thản nhiên nói.

"Lão sư, nàng là người mà ta lấy mạng đổi lại!" Tiết Tẫn cắn răng nói, hắn giờ phút này kỳ thật thể lực đã chống đỡ hết nổi, ngực đau đớn dẫn động tới mỗi một phần khí lực của hắn, nhưng lời hắn nói ra lại khí thế không giảm điểm nào.

Chương Trọng Phác lần đầu nghe thấy xưng hô đã lâu này còn có mấy phần lộ ra vẻ xúc động, chẳng qua cũng chỉ là một lát, nét mặt của ông ta rất nhanh liền lạnh lẽo cứng rắn lên: "Chính là bởi vì như thế, người như vậy càng không thể giữ lại!"

Nói như thế, Tiết Tẫn dứt khoát không quan tâm ông ta, hắn ra hiệu cho người mình mang tới ở sau lưng ra hiệu, âm thanh lạnh lùng nói: "lục soát cho ta!"

Tể tướng thấy thế, mặt lạnh nhìn Tiết Tẫn, không nói một lời.

Tiết Tẫn sau khi vào cửa vốn là được người nhấc cỗ kiệu tiến đến, lúc nói xong lời nói, chỉ chậm rãi đợi kết quả, lúc này mới rảnh rỗi quan tâm đến vết thương của mình. Mới vừa nói liền có cảm giác đau kéo đến, sau khi ngồi xuống mới phát hiện, miệng vết thương đã thấm máu ra bên ngoài, hơi động đậy đều liên lụy đến vết thương.

Chính là trong chốc lát này, trên trán của hắn liền bốc lên mồ hôi lạnh.

Vừa rồi nếu động tác lớn chút nữa, chỉ sợ máu liền thuận theo quần áo chảy ra. Hắn một gương mặt trắng bạch ngồi xuống, thời gian một khắc một khắc đi qua, nhìn cách đó không xa Tể tướng mặt lạnh nhạt như thường, Tiết Tẫn đột nhiên hiểu rõ gì đó, bất quá vẫn là mím môi để người tra xong.

Kết quả cuối cùng quả nhiên khiến người ta thất vọng, ngay cả cái bóng của Giang Sương Hàn đều không thấy.

"Đắc tội, lão sư." Tiết Tẫn đứng dậy hướng về phía Tể tướng hành đại lễ.

Tể tướng hừ lạnh một tiếng, không rảnh để ý.

Tiết Tẫn lại tới gần nói: "Ta biết nàng là lão sư mang đi, ta sẽ không từ bỏ việc tìm kiếm nàng, một ngày không tìm thấy nàng, binh lính bên ngoài tể tướng phủ liền một ngày không rút."

Tiết Tẫn nói xong, mặc kệ Tể tướng sắc mặt tái xanh, quay người liền ngồi lên cỗ kiệu, rời khỏi tể tướng phủ.

Vừa ra khỏi đại môn của tể tướng phủ, liền thấy Trì Sơn đứng thẳng cách đó không xa, đang gấp gáp nhìn về bên này, biết Tiết Tẫn tất nhiên sẽ mau chóng tới, hắn ta không yên lòng, cho nên tới xem một chút.

Lúc này thấy người, đang muốn quở trách, liền nhìn thấy Tiết Tẫn thẳng tắp té xỉu: "Tiết Tẫn! Tiết Tẫn!"

Trì Sơn kêu lớn tiếng, Tiết Tẫn không có nửa điểm đáp lại.

Tiết Tẫn lúc lại tỉnh lại, sắc trời đã hạ, đã là ban đêm.

Ông Hiền tiên sinh ở ngay một bên cùng Trì Sơn nói chuyện, thấy hắn tỉnh lại, hừ một tiếng mới nói: "Đại Tướng Quân thật sự là thật là lớn tâm, nếu không phải Trì đại nhân vội vã mời ta tới, ta còn tưởng rằng Đại Tướng Quân là thật sự không muốn thân thể này."

Tiết Tẫn tự biết chuyện hôm nay sai là ở mình, cho nên lập tức nhận sai nói: "Tiên sinh chớ trách, ta cũng là nhất thời sốt ruột."

"Ngươi còn nói sao, ngay cả khi nói với ngươi hiện tại thân thể không thể đi ra ngoài gặp gió, ngươi ra ngoài thì thôi, còn ở tể tướng phủ nói chuyện thời gian dài như vậy. Ngươi thật sự là có khả năng, không có bị độc chết, suýt nữa bởi vì vết thương vỡ ra mất máu mà bỏ mình." Trì Sơn ở một bên hướng về hắn mà quát.

Lại nói, hắn ta giống như nghĩ tới cái gì đó, hướng xung quanh mình nhìn thoáng qua: "Đúng rồi, người đâu?"

Tiết Tẫn gương mặt lạnh lùng: "Không tìm được."

"A?" Trì Sơn lúc này mắng cũng đều mắng không ra, chỉ cảm thấy Tiết Tẫn là viết kép một chữ thảm.

"Cho nên người của ngươi tiếp tục nhìn chằm chằm vào nơi ấy, Yến Đô cho dù lớn như vậy, nàng chỉ cần không có ra khỏi thành, sớm muộn cũng sẽ hiện thân."

"Được rồi, ta biết, ngươi vẫn là chăm sóc chính ngươi cho tốt đi. Ngươi bây giờ giày vò sức lực như thế này, chỉ sợ người còn không có tìm trở về được, chính ngươi lại không trụ được trước." Trì Sơn không khách khí chút nào tổn hại hắn.

Tiết Tẫn ánh mắt ảm đạm,trầm giọng đáp: "Ta biết."

Trì Sơn trông thấy hắn như thế này, cũng không đành lòng, không khỏi nói: "Ngươi nói giống như đều là chuyện nhỏ thật vậy! Lúc ta mười mấy tuổi đi theo ngươi làm loạn, thật sự không nghĩ tới ngươi sẽ có một ngày vì một nữ tử mà như thế này."

Thật vất vả mắt thấy đã là khổ tận cam lai, nữ tử mình yêu lại còn chạy. Cái này đều là chuyện gì vậy chứ. 

Đọc truyện chữ Full