Chủ Thần tạo ra một một thân xác, được phỏng theo cơ thể nam chính của thế giới này. Đừng nói là dáng người và khuôn mặt, cho dù chỗ nào nốt ruồi và vết bớt cũng không có sai lệch. Đã vậy trải qua các thế giới trước, anh ta lấy được vận khí rồi tích tụ được vận khí của một số nam chính vào người mình, từ trong ra ngoài đều tỏa ra được khí chất. Phải nói mức độ hoàn thiện cực kỳ giống với nam chính thật sự. Hơn nữa anh ta đã đọc qua n lần, lật qua lật lại 10 loạt truyện nguyên tác, gần như có thể bắt chước tất cả các chi tiết động tác của nam chính. Bởi vậy đừng nói là nữ chính và nam chính thật sự khi chưa biến thành tiến sĩ Ôn Ngọc không quen biết nhau, cho dù cô thực sự chuyển kiếp sống lại thì cũng không thể nào phát hiện anh ta là giả.
Người công lược tự tin thầm nghĩ như vậy.
“Dạ thưa anh, rượu của anh đây ạ.” Tiếp viên hàng không tươi cười ngọt ngào đưa ly rượu vàng óng ánh tới, đôi mắt nhìn về phía anh ta tràn đầy vẻ quyến rũ.
Người công lược nhận lấy rượu, gương mặt lạnh lùng không chút cảm xúc, khôi ngô như một thiên thần hạ phàm, ngón tay dường như vô tình lướt qua mu bàn tay của cô ta.
Không thể không thừa nhận vẻ ngoài này của nam chính thực sự đẹp đến mức hoàn mỹ, với khuôn mặt và gia thế như vậy, có người phụ nữ nào mà không thể tán đổ được chứ? Người công lược là đàn ông, anh ta cảm thấy một người đàn ông xuất sắc có thê thϊếp thành đàn cũng là điều rất bình thường thôi. Có vốn liếng này, tại sao phải phải tuân theo một người phụ nữ cả đời chứ? Mặc dù nữ chính thật sự rất xinh đẹp, người đàn ông nào cũng muốn chinh phục cô, nhưng mà cũng không cần phải tuân theo cả đời, phụ nữ có xinh đẹp hơn nữa, qua một đoạn thời gian không phải sẽ chán ngấy sao?
Trăm ngờ vạn ngờ cũng không nghĩ tới mình sẽ được đáp lại, tiếp viên hàng không được yêu thương mà lo sợ, tiếp viên hàng không thụ sủng nhược kinh*.
(*: ý chỉ được sủng ái mà lo sợ, vừa mừng vừa lo khi được yêu mến)
Trong khoang hạng nhất chỉ có một mình anh, sau đó không lâu, người công lược đặt lý rượu xuống, đứng dậy đi vào trong toilet. Tiếp viên hàng không kích động đặt công việc trên tay xuống, đi qua nhẹ nhàng gõ gõ cửa, nhanh chóng tiến vào, bắt đầu thực hành vận động kịch liệt ở bên trong mà không muốn để cho người khác biết.
Sắp tới sẽ đến bên cạnh nữ chính rồi, đến lúc đó vì 10% cuối cùng, không thể để xảy ra một chút sai lầm nào được. Cuối cùng ở trên máy bay tiếp tục thực hiện một lần nữa, anh ta sẽ bị thôi miên sâu, đến lúc đó trong mắt của anh ta chỉ có một mình nữ chính thôi.
...
Trên chuyến bay BC77 bay đến thủ đô Aram, phía dưới có một bóng đen chậm rãi chui vào bên trong thông qua khe hở của máy bay.
Trong khoang hạng nhất, một kẻ vai u thịt bắp tóc ngắn màu vàng ngồi trên một cái ghế, trái ôm phải ấp, đám mỹ nhân say sưa dựa vào lồng ngực anh ta, đút cho anh ta uống rượu ăn hoa quả.
“Ngải Tát Khắc, lần này công việc của anh sẽ kéo dài bao lâu?”
“Ai biết được đâu? Tóm lại sau khi các em chơi một vòng quanh Aram thì tự mình trở về, ở nhà ngoan ngoãn chờ anh.”
“Thật đáng ghét, như vậy người ta cô đơn thì phải làm sao đây, bọn em không thể ở lại Aram chờ anh sao?”
“Đúng đúng, không thể thỉnh thoảng ra ngoài với bọn em sao?”
“Công việc chính là công việc, không được chính là không được.”
“Ây da… được rồi.”
Người đàn ông đứng dậy vào toilet, đóng cửa lại, ngửa đầu huýt sáo bắt đầu đi tiểu, không hề phát hiện nước trong bồn cầu đang từ từ bị màu mực xâm chiếm, dần dần biến thành màu đen. Đợi đến khi anh ta nhận ra tiếng xả nước có gì đó sai sai, khoảnh khắc cúi đầu xuống, thứ màu đen kia nổ tung xông về phía anh ta, anh ta không kịp làm phản ứng gì, bị thứ màu đen nuốt sống.
Thứ màu đen kia hình người cao lớn quỷ quái đứng ở nơi đó, bắt đầu chuyển động, giống như đang nhai nuốt đồ ăn, chờ khi tiêu hóa xong, nó hiện ra độ cong chuyển động như gợn sóng, dần dần, hóa thành bộ dạng của người đàn ông tóc ngắn màu vàng vừa rồi.
Anh ta khởi động bả vai và thân thể, điều chỉnh vẻ mặt, sau đó để lộ một hàm răng trắng, cười sảng khoái đi ra ngoài.
Anh ta trở lại trên ghế ngồi, đám phụ nữ lập tức quay lại dựa vào, có người ngửi ngửi: “Đáng ghét nha, Ngải Tát Khắc, có phải anh tiểu ra quần không thế?”
“Đâu có đâu.”
“Bọn em phải kiểm tra thử xem.”
“Vậy các em phải l!ếm sạch sẽ giúp anh đấy.”
“Người ta không thèm đâu ha ha ha...”
Trên chuyến bay P903.
Bóng đen hóa thành một người phụ nữ xinh đẹp gợi cảm, dáng dấp thướt tha đi ra ngoài. Ánh mắt của những người đàn ông động lòng nhìn theo suốt cả một đường, tờ giấy bắt chuyện liên tục truyền đến trên tay cô ta.
Cô ta đều mặc kệ tất cả. Chỉ lấy điện thoại di động ở giữa hai bầu n9ực kiêu ngạo ra, gửi tin tức cho người khác.
“Thân phận đã đến tay.”
Hồi âm: “Tốt lắm, tìm cơ hội, bắt thằng nhãi con kia về.”
“Đã hiểu.”
...
Bắt đầu từ buổi chiều đã có những cao thủ siêu năng lực đến từ các quốc gia khác lần lượt đến viện nghiên cứu đưa tin. Mỗi quốc gia một người, cộng thêm cả Tang La nữa, như vậy vệ sĩ bảo vệ Ôn Ngọc trong viện nghiên cứu này đã có 5 người rồi, hơn nữa tất cả đều là những cao thủ đứng đầu.
Tang La biết Ngải Nặc Đức sẽ là một trong số đó, cô vẫn luôn kiễng chân ngóng trông, trong lòng rất hồi hộp lo lắng không yên, lo lắng trong thời điểm quan trọng lại xảy ra biến cố gì đó, ví dụ như đám người công lược vô hình kia bắt đầu gây sự. Gần đây cô đang nghi ngờ, có phải thời gian cô tỉnh lại tương đối sớm, cho nên đám người công lược còn chưa kịp bắt đầu gây sự hay không.
Trong lúc căng thẳng lo lắng không yên như vậy, Tang La nhận được tin nhắn Ngải Nặc Đức đã bình an đến sân bay Aram, lập tức xuất phát đến nghiên cứu. Cô không hề thở phào nhẹ nhõm, ngược lại càng hồi hộp hơn, thậm chí còn đứng ngồi không yên, bất an đi tới đi lui bên ngoài viện nghiên cứu. Không đến một giây cuối cùng thì thật sự không có cách nào yên tâm được, thậm chí loại cảm giác gần như sắp tới bờ hạnh phúc bên kia, càng khiến cho người ta sợ rằng giây tiếp theo sẽ thình lình xảy ra biến cố.
Ôn Ngọc đứng ở trên lầu, nhìn cô gái đi tới đi lui trên sân rộng dưới lầu.
Ôn Nhu còn ở bên cạnh lên tiếng: “Em xem, chị đã nói Hoa hồng và Ngải Nặc Đức chắc chắn đang yêu nhau mà.”
Đôi mắt dưới mắt kính của Ôn Ngọc tối tăm, không nói một lời.
Ôn Nhu lại lo lắng ngập ngừng nói: “Em... cho dù có phải giống như trước kia em nói không, chỉ là nữ sinh nhỏ tuổi say mê cái mã đẹp thì ít nhất bây giờ bọn họ đã là một đôi rồi. Hay em đang chờ sự say mê của Tang La đối với cái mã đẹp kia biến mất? Giờ cô ấy thật sự còn hơi nhỏ, chắc sẽ không thích kiểu người như em đâu.”
Chỉ cần nam chính không quấy rầy, im lặng chờ đợi, cô ta muốn Ngải Nặc Đức bên kia tán được Tang La cũng không có vấn đề gì. Tên kia là người công lược nam tính, xác suất công lược thành công là rất cao, vừa biết nắm giữ tâm lý của con gái, đã thế còn có năng lực bắt chước và năng lực thôi miên rất mạnh. Thêm cả thân thể của nam chính, khiến cho Tang La đối với anh ta vừa gặp đã yêu, tiến độ công lược mới bắt đầu đã có 90% giá trị rồi. Chỉ cần anh ta cố gắng hết sức, để cho tiến độ công lược tăng tiếp lên 10%, đạt được 100% tình yêu của nữ chính thì chẳng khác nào nữ chính đồng ý anh ta trở thành nam chính, anh sẽ ta sẽ đạt được hào quang nam chính, sau đấy sẽ thực sự trở thành nam chính, đạt được toàn bộ vận khí của nam chính.
Cô ta thầm nghĩ, chắc hẳn 10% sẽ không khó khăn quá đâu, có lẽ chỉ cần sau khi anh ta lên giường với Tang La là sẽ đạt được.
Ôn Ngọc không nói gì.
Ôn Nhu lại hỏi đến cùng: “Hay là, em muốn làm như thế nào? Nói ra đi, chị giúp em?”
Ôn Ngọc ý tứ không rõ nói: “Hình như Tang La hơi để ý tới tôi.”
“Chắc cô ấy cảm giác được điểm kỳ lạ trên người em đấy.” Ôn Nhu nói.
“Tóm lại chính là để ý.” Anh nói, cho dù là nghi ngờ anh hay như thế nào, dù sao cô đúng là để ý đến anh là được rồi. Anh thầm nghĩ, khóe miệng có hơi nhếch lên.
Ôn Nhu không rõ ý tứ của anh, muốn hỏi đến cùng, nhưng mà sau đó, xe đưa Ngải Nặc Đức đã đến đây.
Tang La nhìn Ngải Nặc Đức xuống xe, vui vẻ chạy tới ôm lấy anh ta. Ngửi được mùi thanh khiết quen thuộc, trong nháy mắt đó chính cô cũng không dám tin rằng, chồng cô thật sự sẽ đến bên cạnh cô. Cứ như vậy, còn sợ khỉ gì người công lược nữa?
Tang La vui vẻ, nhưng lại có một chút lo lắng âm thầm, cảm thấy mọi chuyện quá mức thuận lợi. Nhưng nhìn thấy đôi mắt xanh thẳm kia của Ngải Nặc Đức, chăm chú quen thuộc như vậy mà nhìn cô, cô lại vứt hết chút lo lắng âm thầm kia ra sau xó. Sợ cái gì nữa? Cô nghĩ, binh đến tướng chặn thôi, nếu thật sự không được, thì cùng lắm là kéo nhau chết trùm, khiến cho thế giới này cứ vậy mà sụp đổ. Dù sao đến kiếp sau, kiếp sau nữa, kiếp sau sau nữa, bọn họ cũng có thể ở cùng nhau.
Vì vậy cô mỉm cười, dẫn anh đến ký túc xá để cất hành lý. Lúc xoay người lại thấy Ôn Ngọc đang đứng trên lầu, hình như đang nhìn bọn họ, Ôn Nhu đứng bên cạnh, dáng vẻ còn rất thân mật.
Lông mày cô nhíu nhẹ đến mức không thể nhận ra, đến lúc Tang La nghe thấy giọng của Ngải Nặc Đức hỏi cô đang nhìn cái gì thì mới dời tầm mắt đi.
“Đợi đến ký túc xá, em sẽ nói với anh.” Tang La nói.
“Ừ.”
Đợi đến ký túc xá, Tang La nói với anh: “Em cảm thấy hình như tiến sĩ này có chút vấn đề, nhưng mà em lại không tìm thấy vấn đề ở đâu cả. Sau này anh cũng để ý một chút đi, xem xem có thể phát hiện manh mối gì hay không.”
Tang La vốn dĩ hơi để ý đến Ôn Ngọc, nghi ngờ anh có điểm khác thường, nhưng tới tận bây giờ cô vẫn không nhìn ra có chỗ nào bất thường. Vậy là cô định bảo Ngải Nặc Đức sau này cùng cô quan sát thử, có lẽ có thể có đột phá.
“Được.” Ngải Nặc Đức nói, lấy ra một chiếc hộp nhung thiên nga từ trong vali, bình tĩnh mạnh mẽ đưa cho Tang La, vành tai đỏ lên: “Quà này.”
Tang La nhận lấy rồi mở ra, thấy bên trong là “Tinh Tú Ngân Hà”. Cô cười rộ lên, đôi mắt đẹp hiếm có nhìn anh: “Cảm ơn.”
Ngải Nặc Đức động lòng, không thể không nói, thật sự là rất đẹp, nhưng lại không phải loại xinh đẹp như chiếc bình hoa, người đàn ông nào mà không động lòng với cô chứ? Anh ta muốn hôn cô.
Nhưng đúng lúc này, điện thoại của Tang La lại reo lên. Tang La cúi đầu lấy điện thoại ra, thấy người gọi là tiến sĩ Ôn Ngọc. Cô ấn nhận, nghe thấy bên kia nói: “Có một ống nuôi cấy cần phải theo dõi suốt đêm, đêm nay tôi phải ở lại phòng thí nghiệm, những người bảo vệ khác đi tàu xe mệt mỏi cần nghỉ ngơi, mời cô đến đây giúp tôi.”
“Được.” Tang La một hơi đã đồng ý, trong lòng cô hoài nghi Ôn Ngọc là một chuyện, dù sao nghi ngờ của cô trước mắt vẫn là không có căn cứ. Cũng bởi vì chẳng hiểu sao cô lại để ý đến anh, còn việc anh có năng lực khiến cho tai nạn dị hình hoàn toàn biến mất lại là có lý do có căn cứ. Cho nên trước khi cô thực sự có chứng cứ chứng minh anh có điều gì đó bất thường, thì trách nhiệm cố gắng bảo vệ anh là điều cần thiết.
Mục đích bọn họ đến nơi này, chính là ở bên cạnh tiến sĩ để bảo vệ, đề phòng lại có dị hình tấn công anh, phá hư thành quả của phòng thí nghiệm.
Tang La cúp điện thoại, nhìn Ngải Nặc Đức nói: “Em đi làm việc đây, anh nghỉ ngơi cho khỏe đi, ngày mai chúng ta nói sau.”
“Anh đi cùng em.” Ngải Nặc Đức nói.
“Không được, anh ta không thích người khác đi vào địa bàn của anh ta đâu, quy định chỉ có thể cho một vệ sĩ đi vào thôi.” Tang La nói. Trước đó cô nghi ngờ trong tầng thứ sáu có gì đó, bây giờ xem ra trong tầng thứ sáu cũng không có gì cả, nguyên do đơn giản chỉ là vì ý thức lãnh thổ của Ôn Ngọc quá mạnh.
Ngải Nặc Đức đành phải để cô rời đi trong sự lưu luyến không rời.
Thời gian thôi miên mức độ sâu sẽ tự động kết thúc vào 12 giờ đêm. Thời gian vừa đến, Ngải Nặc Đức lập tức thoát khỏi chuyện quên bản thân là người công lược mà yêu Tang La.
Sau đó, anh ta nhận được tin nhắn Ôn Nhu gửi tới: “Chuyện gì xảy ra thế? Anh không giữ nữ chính ở lại phòng của mình sao? Cô ta đến đây tìm nam chính, nam chính chắc chắn đang cố ý phá hoại hai người ở cùng nhau.”
Anh ta ngồi trên giường, nhìn tin nhắn bằng vẻ mặt mỉa mai: “Yên tâm, anh ta chỉ đang làm thứ vô dụng thôi. Trong mấy ngày nay tôi sẽ hoàn toàn nắm được cô ta.”
Chỉ cần lên giường rồi thì cô sẽ không rời khỏi anh ta nữa. Bây giờ nam chính cũng chỉ đang giãy dụa sắp chết mà thôi.
...
Tang La đi vào tầng thứ sáu, chỉ thấy Ôn Ngọc đang làm việc trong phòng thí nghiệm A, quay đầu nhìn cô một cái rồi lại quay về, giọng nói dễ nghe truyền ra từ trong khẩu trang: “Trong ngăn tủ có túi ngủ đấy, cô có thể lấy ra dùng, ngủ trên hành lang.”
“Nào có ai vừa ngủ vừa gác đêm đâu?” Tang La nói, cô đi qua đó: “Có cần tôi giúp đỡ gì không?”
Ôn Ngọc nghe vậy liền quay đầu đánh giá cô, giống như đang đánh giá xem cô có thể giúp được cái gì.
Đuôi lông mày của Tang La nhướn lên, nhất thời không phục, cô cũng từng là nhà khoa học đó được không? Mặc dù lĩnh vực chuyên môn của cô không giống anh, nhưng giúp đỡ một chút cũng đủ khả năng.
“Vậy cô lại đây giúp tôi ghi chép đi.” Anh nói.
“Được.” Tang La lại đi qua, có chút việc làm cũng hay, chứ chỉ lờ đà lờ đờ đứng trên hành lang thì đến phát chán mất, còn có thể tiện quan sát theo dõi anh nữa.
Kết quả đêm nay cực kỳ yên lặng êm ái, cũng không có dị hình đến phá rối, ống nuôi cấy cần 20 phút quan sát ghi chép một lần, đồng thời phải tăng thêm một loại tế bào thực vật, cho nên Ôn Ngọc ở trong túi ngủ ngủ mười phút, sau đó sẽ bị chuông đồng hồ báo thức làm tỉnh giấc, lại đứng xem xem thay đổi.
Tang La không ngủ, cô ngồi ở trên ghế nhìn chằm chằm Ôn Ngọc. Linh vực của cô không cần theo dõi quá trình thực nghiệm như loại của Ôn Ngọc, nhưng không cản trở cô cảm thấy sự vất vả trong đó. Mọi người đều biết, ngủ đứt quãng kiểu này đau khổ thế nào. Thấy tấm lưng lớn đầu tóc vốn chỉnh tề của anh dần dần trở nên lộn xộn, vẻ mặt cũng dần dần đờ đẫn, Lúc trời sắp sáng, anh dứt khoát không ngủ nữa, ngồi thừ người ra trên một cái ghế khác, khóe miệng cô vô thức nhếch lên.
Đáng yêu thật! Mặc dù ngày thường đều là vẻ mặt thanh cao kiêu ngạo không bao giờ giữ thể diện cho người ta, nhưng lúc làm việc nghiêm túc lại chuyên nghiệp. Người như vậy, có thể thành công là điều đương nhiên.
Cô không khỏi hoài nghi bản thân có phải suy nghĩ nhiều rồi hay không, có phải bị người công lược làm cho bị thần kinh rồi hay không.
Cô vừa nghĩ tới đó thì đột nhiên nghe thấy Ôn Ngọc thở hắt ra một tiếng vì kinh ngạc, sau đấy bắt đầu dụi mắt.
“Làm sao vậy?”
“Có thứ gì đó chui vào trong mắt, đau quá.”
Mắt? Đây là bộ phận cực kỳ quan trọng! Xảy ra vấn đề thì hỏng chuyện mất! Tang La lập tức bước nhanh qua đó: “Để tôi xem xem.”
Tang La vạch mí mắt trái của Ôn Ngọc ra, nhìn thấy tròng mắt anh đã đỏ bừng, đúng là bị thứ bay từ bên ngoài kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến rồi. Cô nhíu mày, đang muốn nói gì đó thì chợt nghe thấy giọng nói có chút hoảng sợ của Ngải Nặc Đức ở cửa vòng thí nghiệm vang lên: “Hai người đang làm gì đó?!”
Sáng sớm Ngải Nặc Đức đã tỉnh lại, sau khi thôi miên bản thân trong gương, lập tức chạy đến tầng thứ sáu của viện nghiên cứu tìm Tang La.
Kết quả không ngờ rằng, vừa tới đã nhìn thấy Tang La và Ôn Ngọc đứng chung một chỗ thân mật như vậy, lập tức bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ: “Hai người đang làm gì đó?”
Tang La sửng sốt, lại nghe thấy Ôn Ngọc nói: “Phía dưới ngăn kéo của ngăn tủ thứ nhất có thuốc nhỏ mắt, lấy giúp tôi đi.” Tròng mắt của anh bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến độ nước mắt s!nh lý bắt đầu chảy ra.
“Được.” Tang La nháy mắt một cái với Ngải Nặc Đức, ý bảo bình tĩnh lại chút đi, chớ nóng nảy. Việc có nặng nhẹ, đương nhiên là cô sẽ đi lấy thuốc nước nhỏ mắt cho tiến sĩ trước rồi.
Nhưng mà điều này ở trong mắt người công lược khiến sắc mặt anh ta càng ngày càng khó coi. Trong lúc thế này, Tang La không lập tức rời xa người đàn ông xa lạ kia mà lại vứt bạn trai chính thức như anh ta sang một bên, đi tìm cho người đàn ông kia thuốc nhỏ mắt gì gì đó!
Tang La tìm được thuốc nhỏ mắt rồi đưa cho Ôn Ngọc. Ôn Ngọc tự mình xoay người ngửa đầu nhỏ lên.
Lúc này Tang La mới đi tới chỗ Ngải Nặc Đức. Thấy vẻ mặt anh khó coi, khóe môi nhếch lên, dáng vẻ ghen tị và keo kiệt quen thuộc, trong mắt cô tràn ngập ý cười, giữ chặt tay anh: “Đừng có suy nghĩ bậy bạ đấy.”
Ngải Nặc Đức lập tức nắm lấy, đan mười ngón tay vào tay Tang La.
Ôn Ngọc nhỏ xong thuốc nhỏ mắt, có vẻ đã tốt hơn nhiều rồi, lại đeo kính lên, quay đầu liền thấy một màn như vậy, còn trông thấy tầm mắt đắc ý và tràn đầy địch ý của người công lược liếc tới nữa. Đôi mắt anh tối sầm lại, vẻ mặt không chút thay đổi nói: “Tôi đã nói tầng thứ sáu không cho phép người khác tùy tiện đi vào cơ mà? Anh Ngải Nặc Đức, anh không nhận được thông báo sao?”
“Chỉ là tôi không yên lòng, lại đây xem thử thôi.”
Ôn Ngọc lạnh giọng mỉa mai: “Ý của anh là, dưới tình huống không có chút cảnh báo nào, chỉ cần anh cảm thấy không yên lòng là có thể bỏ qua quy định phía trên của tôi sao? Anh Ngải Nặc Đức, nơi này là viện nghiên cứu của tôi, anh đến để bảo vệ tôi, mong anh tuân thủ quy tắc của tôi, nếu không tôi nghĩ tôi không cần anh nữa đâu.”
Ngải Nặc Đức lập tức siết chặt nắm tay, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía anh, không nói nên lời phản bác.
Tang La kéo kéo anh ta, nói với Ôn Ngọc: “Được rồi, anh ấy vừa mới tới thôi, quả thật không hiểu rõ quy định lắm. Hơn nữa anh ấy cũng xuất phát từ ý tốt mà, cho nên bỏ qua đi nhé. Nếu anh không còn việc gì nữa, có phải chúng ta có thể đi ăn sáng rồi không?”
Bây giờ bên cạnh Ôn Ngọc không thể thiếu một vệ sĩ, cho nên trừ khi có người đến thay ca với Tang La, nếu không Tang La không thể để Ôn Ngọc ở trong trạng thái một mình được.
Ôn Ngọc không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn tay hai người nắm lấy nhau, lướt qua hai người dẫn đầu đi trước.
Tang La và Ngải Nặc Đức đi theo phía sau anh, Tang La thấp giọng nói chuyện với anh ta: “Anh đừng có suy nghĩ bậy bạ, phải tin tưởng em.”
“Anh ta cố ý.” Ngải Nặc Đức nói.
“Gì cơ?” Tang La hoang mang không hiểu.
“Mắt của anh ta hoàn toàn không sao cả.” Ngải Nặc Đức nói chắc như đinh đóng cột.
Lông mày Tang La nhíu lại, không nói gì. Mặc dù cô tận mắt nhìn thấy tròng mắt đỏ bừng của Ôn Ngọc, nhưng mà cô thiên vị, tin tưởng, hơn nữa còn theo bản năng mà ỷ lại Ngải Nặc Đức, cho nên nghe Ngải Nặc Đức nói như vậy, dù trong lòng cô cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng vẫn tin tưởng anh ta.
“Tại sao anh ta lại gạt em?” Tang La không thể tưởng tượng được điều này có mục đích gì.
Ngải Nặc Đức: “Anh ta thích em, muốn châm ngòi chia rẽ, phá hoại tình cảm của chúng ta.”
Ôn Ngọc có hảo cảm với Tang La, Tang La sống lâu như vậy, đương nhiên có thể cảm nhận được. Nhưng mà cô cũng không để ý, cô không biết có bao nhiêu người mến mộ cô, Ôn Ngọc chẳng qua là một người trong số đó thôi. Nếu ai mến mộ cô mà cô cũng phải để ý thì hoàn toàn không làm xuể. Nhưng Ôn Ngọc là một người tương đối ngạo kiều rụt rè, dù sao tính cách anh cũng chính là như vậy. Cho nên Tang La cho rằng anh là kiểu người sau khi biết cô đã có bạn trai sẽ vì tôn nghiêm mà giấu tình cảm của mình, chắc sẽ mãi mãi sẽ không bày tỏ cõi lòng với cô.
Bây giờ Ngải Nặc Đức nói như vậy, đi ngược lại với suy nghĩ của Tang La, không ngờ lại là hình tượng người đàn ông tâm cơ. Tang La nhìn chằm chằm bóng dáng gầy gò cao lớn lại kiên cường của Ôn Ngọc, dù nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không thích hợp, nhưng Ngải Nặc Đức đã nói như vậy, cô lại cảm thấy phải nên tin tưởng anh ta. Chồng của cô cũng không phải là người nói vớ nói vẩn chỉ bởi vì ghen tị.
“Vậy nếu lần sau anh ta còn muốn làm lại trò diễn kịch kia, em sẽ không để ý đến anh ta nữa.” Tang La nói.
Ngải Nặc Đức thỏa mãn.
Bởi vì hiện giờ còn sớm, những người bảo vệ khác vẫn chưa thức dậy nên mặc dù không ngồi cùng bàn, nhưng Tang La vẫn rất chuyên nghiệp ngồi ở vị trí có thể bao quát tất cả Ôn Ngọc và xung quanh anh. Trong lúc đến cửa xoay gọi đồ ăn có tiếp xúc gần gũi với anh, không nhịn được mà nhìn vào tròng mắt anh, phát hiện mắt trái vẫn còn đỏ. Nếu thật sự là tự anh làm, vậy anh lại có thể làm động tác nhỏ này ngay dưới mí mắt của cô, còn để cho cô không hề phát hiện, như vậy thì người này thật sự là có chút khác thường.
Tang La vốn dĩ đã dần dần buông xuống nghi ngờ đối với anh, nhưng giờ lại quay trở lại. Vì vậy sự chú ý đối với anh ngược lại càng nhiều hơn.
Vì thế lại nhìn thấy, anh cầm một con cua hồ điệp đặc sản của Aram. Loại cua này tên như ý nghĩa, nhìn trông rất giống hồ điệp, chất thịt cực ngon, có nhiều loại vitamin và protein dinh dưỡng, nhưng mà rất khó chế biến, còn dễ dàng bị cắt vào tay nữa, phải dựa vào công cụ mới có thể thưởng thức hương vị tươi ngon của nó. Người bên ngoài đến ăn cua hồ điệp Aram bình thường sẽ chật vật không chịu nổi.
Tiến sĩ Ôn Ngọc chính là người bên ngoài, không biết phải dùng dụng cụ. Thấy anh đeo bao tay, dùng thái độ cực kỳ nghiêm túc đối phó với vỏ cua, nhưng một miếng thịt cũng không lột ra được, thân cua bóng loáng kia lúc nào cũng trượt ra khỏi tay anh. Rầm một tiếng lại một tiếng, rớt đầy cả ra bàn, những binh lính ngồi ở những bàn gần đó đều nhìn qua. Hơn nữa anh còn rất cố chấp, qua nhiều lần thất bại, cuối cùng anh lấy ra một con dao phẫu thuật.
Tang La cười khẩy một tiếng, lắc lắc đầu, nói với Ngải Nặc Đức: “Có người trong lĩnh vực chuyên môn lên trời xuống đất không gì không làm được, nhưng mà ở phương diện đời sống lại không khác gì đồ ngốc.” Dứt lời, cô sai một người lính trẻ tuổi đang ăn cơm ở bàn bên cạnh: “Đi lấy cho tiến sĩ một bộ dụng cụ lột cua đi.”
Sắc mặt Ngải Nặc Đức khó coi, nói: “Đừng để ý đến anh ta, anh ta cố ý làm ra dáng vẻ ngu ngốc để thu hút sự chú ý của em đấy.”
Tang La khựng lại, nhìn về phía Ôn Ngọc.
Người lính trẻ tuổi miệng nhét đầy bánh bao, đứng dậy chạy tới cửa xoay cầm một bộ công cụ đưa cho Ôn Ngọc. Ôn Ngọc nhìn thấy dụng cụ, liếc mắt nhìn Tang La một cái, thu lại con dao phẫu thuật, cũng không ăn con cua kia nữa, dáng vẻ dường như có chút xấu hổ.
Lông mày Tang La nhíu lại, phải không thế? Hình như không giống đâu... Nhưng Ngải Nặc Đức nói vậy, thì chắc là cô đã không chú ý tới chi tiết nào đó rồi.
Chờ tới khi những người bảo vệ khác thức dậy, xuất hiện trong nhà ăn, Tang La liền đổi ca với bọn họ. Tang La muốn về ký túc xá ngủ, Ngải Nặc Đức cũng muốn đi theo, nhưng lại bị Ôn Ngọc giữ lại.
Ôn Ngọc: “Tôi phải xem thực lực của mấy người một chút, không phải ai trong số mấy người tôi đều muốn. Thay vì bên cạnh có một người đáng ghét ảnh hưởng đến tâm tình gây trở ngại trong làm việc thì chi bằng tôi chỉ chọn ra một hai người thuận mắt thôi. Thực lực của quý cô Hoa hồng tôi đã được thấy qua rồi, cho nên cô có thể trở về nghỉ ngơi.”
Không hề che giấu chút bất mãn nào, Tang La lập tức hiểu rõ, là bởi vì chuyện ban sáng. Đây là chuyện trước giờ chưa từng có, bởi vì người công lược không biết trốn ở nơi nào giở trò quỷ, rồi lại nhảy ra vị tiến sĩ Ôn Ngọc này, trở thành trung tâm của nhiều vị cao thủ như vậy. Mà trong ký ức của cô, Ngải Nặc Đức chưa bao giờ là kiểu người phục vụ người khác, chỉ có người khác phục vụ anh thôi.
Cô không thể tưởng tượng ra được dáng vẻ anh hầu hạ người khác, tính cách của anh hình như cũng không thích hợp làm người bảo vệ.
Nhưng mà cô lại không muốn anh rời khỏi phạm vi tầm mắt của mình, bởi vì điều này khiến cô có chút không thể yên tâm, không biết khi nào người công lược sẽ ra tay với bọn họ.
Cách thích hợp nhất để chứng minh thực lực, tất nhiên là chiến đấu.
Tang La vốn dĩ muốn đi ngủ, nhưng mà sức hấp dẫn của cao thủ so chiêu đã đè ép con sâu ngủ rồi. Cô không muốn bỏ qua tiết mục phấn khích này, vậy là cũng đến sân thao trường xem náo nhiệt.
Trong bốn người bảo vệ, ngoại trừ Ngải Nặc Đức ra, trong ba người còn lại, có một kẻ cơ bắp trẻ tuổi tóc vàng, tên là Ngải Tát Khắc; một mỹ nữ xinh đẹp trưởng thành quyến rũ, tên là Nhĩ Lan; còn có một ông chú có đôi mắt cá chết, thoạt nhìn rất không có sức sống, tên là Côn.
Ba người đó có thể thấy rằng rất hăng hái, mong chờ so chiêu với cao thủ, Tang La bị thu hút, trong lòng cũng rất phấn khích. Nhưng rồi đến khi nhìn thấy Ngải Nặc Đức thì lại thấy anh nhíu mày, dáng vẻ có chút kháng cự, không hợp với không khí nhiệt huyết lúc này, trông có vẻ như không thể nào chấp nhận được.
Người công lược cảm thấy rất không thoải mái, anh ta rõ ràng là “nam chính”, vậy mà lại phải “biểu diễn” trước mặt nhiều người như vậy, để cho Ôn Ngọc đánh giá, đánh giá xem anh ta có tư cách bảo vệ anh hay không! Đây là nam chính thấp kém làm màu đến cỡ nào vậy chứ? Hoàn toàn không giống với những gì anh ta nghĩ.
Nhưng hoàn toàn không để cho anh ta nghĩ nhiều, đối thủ trước mặt đã đánh úp lại. Đối thủ của anh là Ngải Tát Khắc. Là người siêu năng lực hệ kim, mặc dù không phải hệ tự nhiên, nhưng cơ thể lại có thể hóa thành kim loại, hơn nữa cận chiến rất mạnh, kỹ xảo đánh nhau có thể nói là nghệ thuật. Ngải Nặc Đức biết cận chiến với gã không có lợi, anh ta là siêu năng lực tự nhiên hệ gió, vậy là trực tiếp phóng đại chiêu, gần như hao hết tinh thần lực toàn thân, thổi gã bay lên trời.
Lông mày của Tang La lại nhíu lại. Mặc dù đại chiêu này thoạt nhìn rất trâu bò, hủy trời diệt đất, nhưng mà cách thắng này hình như hơi... là do tâm tình không tốt sao?
Bên kia cũng rất nhanh đã kết thúc, bởi vì Côn là hệ tinh thần, hệ tinh thần còn hiếm hơn so với hệ tự nhiên, gần như là siêu năng lực vô địch.
Có năm người bọn họ ở đây, Tang La cảm thấy sự an toàn của tiến sĩ Ôn Ngọc không có vấn đề gì cả.
Nhưng mà điều cô không ngờ được chính là, cô còn nghĩ Ôn Ngọc sẽ không chọn Ngải Nặc Đức, nhưng không ngờ rằng anh cũng không chọn cả Ngải Tát Khắc và Nhĩ Lan.
“Tại sao thế?”
“Có vài điểm bọn họ không thích hợp.” Ôn Ngọc nói: “Còn phải tiếp tục âm thầm điều tra, không thể rút dây động rừng được, cô không nên đứng một mình với bọn họ.”
Tang La nghĩ thầm, tôi cảm thấy anh mới là người khác thường đấy, cho nên anh mới cảm thấy người ta không thích hợp... Mà rốt cuộc là ai mới là người bất thường đây?
Bởi vì Ôn Ngọc không tin tưởng ba người khác cho nên Tang La và Côn chỉ có thể thay phiên nhau bảo vệ Ôn Ngọc. Điều này khiến cho thời gian ở chung của Tang La với Ngải Nặc Đức giảm bớt rất nhiều. Ngải Nặc Đức cực kỳ bất mãn, địch ý đối với Ôn Ngọc càng thêm nghiêm trọng. Điều này lại khiến cho Tang La cảm thấy rất lúng túng, vừa phải chú ý đến tâm tình của Ngải Nặc Đức lại vừa phải hoàn thành công việc. Cảm giác công việc và việc riêng không thể hoàn toàn tách ra thế này, thật sự rất đáng ghét.
Cô là Hoa hồng xứ Aram, được phần đông nhân dân kính yêu, lớn lên trong nhiều sự yêu mến như vậy, cho nên rất quan tâm đến vấn đề sống chết của nhân dân mình. Nếu nghiên cứu của Ôn Ngọc có thể thành công thì chút động tác nhỏ được Ngải Nặc Đức gọi là “thu hút sự chú ý của cô” chẳng phải chỉ là chút mưa bụi thôi sao?
Đại khái là bởi vì điều này, trong lòng cô khó chịu, cho nên cũng không muốn thân mật với Ngải Nặc Đức. Dù sao thì kể cả cô có từ chối, nửa đêm canh ba cũng sẽ chạy tới l!ếm cô thôi mà? Gần đây ngày hôm sau thức dậy, cô đều cảm giác cổ mình dính dính, cái loại cảm giác quen thuộc này, mùi hương quen thuộc này, chính xác là của anh chồng cầm tinh con chó nhà cô rồi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sau Khi Nữ Chính Tỉnh Lại
Chương 81: Chồng thật chồng giả (7)
Chương 81: Chồng thật chồng giả (7)