Mười giờ sáng, Vu Chi lái xe về nhà mẹ.
Mở cửa cho cô là bác cả, Vu Quyên.
Thấy người bên ngoài là Vu Chi, trên mặt bác cả lập tức chất đầy tươi cười: “A, Tiểu Chi cháu về rồi, những người khác đều đến đông đủ, chỉ thiếu một mình cháu.”
Vu Chi cười, lễ phép kêu: “Bác cả.”
Vu Chi vừa dứt lời, Vu Quyên liền duỗi tay lấy túi đồ trên tay cô đi, vừa đi về hướng phòng khách vừa cúi đầu nhìn đồ trong túi.
“Ai ôi, vừa nhìn túi liền biết là đồ tốt, Tiểu Chi mua cho ba cháu cái gì vậy?”
Vu Chi thay giày, đi theo vào phòng khách: “Chính là một ít đồ bổ, Sâm ca đi công tác ở Pháp mang về.”
Cô vừa dứt lời, ông bà nội đang ngồi trên sô pha phòng khách mở miệng hỏi: “Sao Tiểu Lục không tới vậy?”
Ông bà nội nghễnh ngãng, cô phải dựa sát vào lớn tiếng trả lời: “Anh ấy ở công ty có hội nghị quan trọng, họp xong sẽ tới sau.”
Ngoài ông bà nội, ngồi trên sô pha còn có bác hai Vu Bình và con trai út.
Hai chị em sinh đôi nhà bác cả đang ở trong bếp giúp mẹ Vu.
Có điều ở đây Vu Chi là nhỏ nhất, cô cười mở miệng chào từng người.
Thật ra ba Vu ăn sinh nhật, cơ bản chính là người một nhà bọn họ ngồi lại cùng nhau ăn một bữa cơm chúc mừng.
Không ngờ năm nay bác cả, bác hai cùng dìu già dắt trẻ lại đây.
Có điều khi cô suy nghĩ cẩn thận, liền biết bọn họ tới là có mục đích.
Ba Vu có ba chị em, phía trên là hai chị gái.
Ông bà nội ở cùng một chỗ với ba mẹ Vu nên Vu Chi đặc biệt mua nhà có bốn phòng ngủ hai phòng khách.
Mẹ Vu bận nấu cơm trong bếp, ba Vu ra ngoài mua vài thứ.
Vu Chi còn chưa kịp ngồi xuống sô pha đã bị bác cả lôi đi đánh mạt chược.
Bác cả, bác hai, Vu Chi cùng con trai bác hai, Triệu Khải, bốn người tạo thành một bàn mạt chược.
Bàn mạt chược ba bà sáu cô ngồi cùng nhau thích nhất là bát quái.
Đặc biệt là bác cả, tính tình thẳng thắn đanh đá, nói không được hai câu liền đem đề tài xả xuống người hai cô con gái.
Lúc trước Vu Chi học song song hai khoá tiếng Đức cùng tiếng Pháp, vì thành tích ưu tú nên được Paris đặc biệt chiêu sinh.
Cũng tại Paris, cô gặp được sinh viên tốt nghiệp chuyên ngành quản lý tài chính Lục Bách Sâm.
Cũng không biết ai cho Vu Quyên một ý nghĩ sai lầm, bà cho rằng chỉ cần thi đỗ đại học kia của Vu Chi thì có thể gặp được người đàn ông ưu tú như Lục Bách Sâm.
Hiện tại mỗi ngày đều bắt hai chị em sinh đôi phải vào trường kia học.
Vu Chi thật bất đắc dĩ, có điều cô vẫn dùng lời lẽ uyển chuyển nói, với thành tích đó của hai chị em sinh đôi, căn bản là không thể vào được ngôi trường ấy.
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Vì những lời này mà bác cả đánh bài với sắc mặt không quá đẹp.
Bác hai Vu Bình ở một bên nói hai câu giảng hoà, sắc mặt Vu Quyên mới tốt hơn một chút.
Có điều vận may của Vu Chi thật quá tốt, không bao lâu liền bắt được mấy ván, bàn mạt chược cũng không tiếp tục nữa.
Vu Chi thật ra không quan tâm, trực tiếp đem tiền thắng được cất vào túi tiền của bà nội, ngồi cạnh bà xem TV.
Nhưng hôm nay, hai người bác này tới cũng không phải là để Vu Chi an tĩnh yên ổn xem TV.
Tay phải cô dựa sát vào bà nội, bác hai Vu Bình trực tiếp ngồi xuống bên trái Vu Chi, trên mặt mang theo ý cười: “Tiểu Chi nha, bác hai muốn cháu giúp một chút.”
Vu Chi tay tách hạt dưa, mắt vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm màn hình, thầm nghĩ: Vẫn là tới.
Có điều, trên mặt vẫn tươi cười, lộ ra hai lúm đồng tiền, hỏi: “Bác hai, chuyện gì thế?”
“Là như thế này, năm nay Tiểu Khải năm ba rồi, trường học muốn cho nó ra ngoài tìm công việc thực tập, cháu nhìn xem công ty Bách Sâm có chức vị nào phù hợp với nó không?”
Vu Chi nhíu mày: “Anh Khải là bằng đại học chuyên ngành đi.”
Vu Bình xua tay pha trò: “Ai nha, bằng đại học chuyên ngành, điểm xác thực có chút thấp, nhưng đó chẳng phải là công ty nhà mình sao, cháu xem…”
Khóe miệng Vu Chi run rẩy.
Thật sự là vượt qua sự hiểu biết của cô, công ty nhà mình? Ha ha, đó là công ty nhà họ Lục đấy.
Có điều đều là thân thích, trước mặt ông bà nội, cô cũng không muốn nói quá khó nghe.
Cô cho bà ta một câu trả lời mơ hồ ba phải: “Được, cháu về hỏi Sâm ca một chút, xem có việc nào phù hợp với anh không?”
Vu Bình cười đồng ý, nói xong còn mời cô cùng Lục Bách Sâm ăn cơm.
Vu Chi cười cười không đáp.
Này là thân thích nha, thật đúng là làm người ta dở khóc dở cười.
Lúc trước Vu Quyên Vu Bình vẫn luôn khuyên ba mẹ cô làm chuyện gì cũng phải chú ý môn đăng hộ đối. Vu Chi cùng Lục Bách Sâm là phú nhị đại ở bên nhau sẽ chẳng có kết quả gì tốt. Vì không muốn Vu Chi tổn thương, vẫn là nhân lúc còn sớm chia tay đi.
Vì thế hai người còn đặc biệt giới thiệu mấy đối tượng thân cận “môn đăng hộ đối” cho cô.
Vu Chi còn chẳng biết những đối tượng thân cận đấy trông như thế nào đâu.
Lục Bách Sâm liền trực tiếp gọi tới công ty của Vu Quyên và Vu Bình.
Ngày hôm sau, hai người bị công ty khai trừ.
Sau đó, Vu Quyên cùng Vu Bình còn đặc biệt mua lễ vật tới công ty Lục Bách Sâm bồi tội. Kết quả bị bảo vệ chặn lại ở sảnh, đừng nói bồi tội, người cũng chẳng thấy.
Cũng chính lúc đó, hai người mới biết được, Lục Bách Sâm là đại nhân vật các bà không thể trêu vào được.
Về sau được Vu Chi cầu tình, hai người mới có thể một lần nữa trở lại công ty làm việc.
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Có điều từ sau đó, Lục Bách Sâm đối với hai người họ liền không có hảo cảm.
Vu Chi đứng dậy rời khỏi phòng khách, xoay người về phòng mình.
Nhà này có bốn phòng ngủ, hai phòng khách. Một phòng của ba mẹ, một phòng của ông bà nội, một phòng của cô, phòng còn lại cho khách.
Tuy rằng cô kết hôn đã ba năm nhưng thời điểm không có chuyện gì vẫn luôn thích trở về vài ngày.
Phòng của cô vẫn luôn giữ lại.
Nhà này là cô kết hôn không lâu thì mua. Khi đó cô còn chưa thích ứng được sinh hoạt sau khi kết hôn, luôn thích chạy về nhà mẹ đẻ.
Nhưng nhà cô ở trong một con hẻm nhỏ, cảnh vật xung quanh không quá an toàn, Lục Bách Sâm rất lo lắng cho an toàn của cô.
Anh dứt khoát vất cho cô một tấm thẻ, để cô dẫn ba mẹ đi xem nhà mới.
Cũng chính khi ấy, Vu chi mua căn hộ này.
Cô nằm trên giường, cầm di động xem tiểu thuyết.
Có thể là cô xem quá mê mẩn, vậy mà không phát hiện ra cánh cửa phía sau đã mở ra, một thân ảnh thon dài đi đến.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tôi Nghi Ngờ Ông Xã Ngoại Tình
Chương 4
Chương 4