Vu Chi đứng bật dậy, mới vừa nhấc chân, bên tai đã truyền đến thanh âm lạnh lẽo: “Đứng lại.”
Cô sợ tới mức lập tức mất hết khí thế, cúi đầu đứng bất động, hai tay nắm chặt lấy nhau, không dám lộn xộn.
Lục Bách Sâm mặt lạnh như sương, chỉ liếc qua Lý Minh Thần một cái đã khiến cô ta sợ đến nỗi phải lui về phía sau mấy bước, cúi đầu không dám nói một chữ.
Lại nhìn Vu Chi, lúc đầu cô chỉ muốn lừa gạt cô trợ lý nhỏ này một chút, nhìn xem có phải hay không trong lòng cô ta có ý với Lục Bách Sâm, không nghĩ tới vừa mới nói được hai câu đã bị chính chủ nghe được.
Cánh tay mảnh khảnh của Vu Chi bị một bàn tay to lớn bắt lấy, trực tiếp lôi kéo vào văn phòng.
Cửa văn phòng bị khóa trái, Vu Chi chột dạ ngồi ở sô pha, không ngừng ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt.
Lục Bách Sâm bị động tác nhỏ này của cô chọc cho vừa tức vừa buồn cười, cố gắng làm mặt sa sầm, quát lớn: “Hiện tại biết sợ hãi, sao vừa rồi còn làm vậy?”
Vu Chi cúi đầu, vươn một bàn tay túm chặt góc áo sơ mi của anh, làm nũng nói: “Sâm ca ca, có chuyện gì từ từ nói, anh đừng đứng như vậy, em sợ.”
Lục Bách Sâm hừ lạnh một tiếng: “Lại mặc kệ không quản em, anh thấy em còn có thể lên trời xuống đất.”
Vu Chi cúi đầu, ở góc độ Lục Bách Sâm không nhìn thấy, chu cái miệng nhỏ: “Em lại không làm chuyện gì quá phận, lại nói anh không phải càng quá phận hơn sao, ngày hôm qua là chị họ em, hôm nay là cô trợ lý nhỏ, không biết ngày mai lại bắt được tim của cô gái nhỏ nào đâu, anh nơi nơi hái hoa ngắt cỏ, em còn chưa nói cái gì đâu.”
“Em nói lại lần nữa.”
Vu Chi cười, lẩm bẩm một câu: Hừ, lời thật còn không cho người ta nói.
Giọng cô không lớn, nhưng Lục Bách Sâm cách cô rất gần, muốn không nghe thấy rất khó.
Lục Bách Sâm bị chọc tức dở khóc dở cười, ngồi ở trên sô pha, duỗi tay kéo cô nằm sấp xuống đùi mình, đánh xuống mông cô hai cái “bạch bạch”.
Anh không dùng sức, nhưng người đang nằm trên đùi lại kêu lên đau đớn, không ngừng vặn vẹo thân mình, muốn tránh thoát trói buộc của anh.
Lúc đầu Lục Bách Sâm thật sự bị cô vô cớ gây rối, chọc cho anh tức giận, nhưng nhẹ nhàng đánh xuống hai cái xong lại luyến tiếc động thủ.
Vu Chi giãy giụa rất lợi hại, nhưng chưa động được mấy lần, cô liền lập tức an phận.
Cả người cứng đờ trên đùi Lục Bách Sâm, không dám nhúc nhích.
Có cái gì đó nổi lên chọc tới eo cô, cô không cần đoán cũng biết là cái gì.
Vu Chi ngẩng đầu, trợn trắng mắt, nghiến răng nghiến lợi: “Lục Bách Sâm, anh là cầm thú sao? Sao lúc nào cũng có thể động dục a.”
Lục Bách Sâm kéo Vu Chi lại gần, trực tiếp đè cô xuống sô pha.
Lục Bách Sâm bên tai phiếm hồng, có chút chật vật: “Em còn không biết xấu hổ mà nói, vừa rồi cũng không biết là ai uốn éo hăng hái như vậy.”
Vu Chi nghẹn đến mức sắc mặt đỏ bừng: “Em….em, cái đó không phải uốn éo, em là giãy giụa, giãy giụa anh có hiểu không?”
Lục Bách Sâm nheo mắt, thanh âm trở nên ám ách: “Theo ý hiểu của anh thì chính là dụ hoặc, tự mình chọc lửa thì tự mình dập.”
Nói rồi, hai tay anh ở bên hông cô vuốt ve, Vu Chi chống tay trước ngực anh, vội vàng nói: “Sâm ca, anh đừng xúc động, có chuyện chúng ta về nhà nói, có việc….có việc cũng về nhà làm, đừng ở công ty mất mặt.”
······
Lúc này nằm ở trên giường Vu Chi vô cùng hối hận chính mình miệng tiện.
Cô không nên cùng Lý Minh Thần nói những lời đó, càng không nên cùng Lục Bách Sâm nói câu cuối cùng có việc… về nhà làm kia.
Bởi vì Lục Bách Sâm ma quỷ này thật sự lái xe mang cô về nhà!
Vu Chi bị anh trực tiếp ôm lên lầu, ném xuống giường, lúc này cô ngồi dậy nhìn Lục Bách Sâm, kéo chăn nuốt nước bọt.
“Sâm ca, chúng ta….đã lâu không vận động, em sợ thân thể mình không chịu nổi.”
Lục Bách Sâm cất bước đi đến mép giường, tức giận đem cô áp dưới thân, hôn vào cổ cô tạo ra một quả dâu tây để trừng phạt: “Còn biết em thật lâu không cho anh chạm vào, anh còn tưởng rằng em là muốn cái mạng già này của anh rồi. “
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Nói đến việc này, Vu Chi thật đúng là cảm thấy có điểm phải xin lỗi Lục Bách Sâm.
Lần gần đây nhất đã là chuyện từ năm tháng trước rồi.
Lần đó làm xong, anh liền xuất ngoại đi công tác mất một thời gian, khi trở về lại biết được chuyện cô mang thai.
Bác sĩ đã nhiều lần dặn dò, ba tháng đầu mang thai không nên vận động, Vu Chi liền nhìn người đàn ông trằn trọc khó ngủ nằm bên cạnh cố gắng nhẫn nhịn.
Thời điểm cô mang thai tháng thứ hai, bởi vì trong thân thể hàn khí quá nặng, đứa bé tự nhiên sinh non.
Sau khi xảy thai, bác sĩ lại lần nữa dặn dò trong một tháng không thể làm chuyện phòng the.
Khi đó Lục Bách Sâm thường xuyên đen mặt ôm cô ủy khuất nói, không bao giờ muốn gặp vị bác sĩ kia nữa.
Mọi người thường nói, làm việc thì nên ‘khe nhỏ sông dài’, ngàn vạn lần không nên tích lại thành một khối.
Vu Chi cảm thấy nói thật sự không sai.
Ngày hôm qua giữa trưa trở về, Lục Bách Sâm liền điên rồi.
Qua một đêm đòi hỏi vô độ khiến Vu Chi mệt đến nỗi buổi chiều ngày hôm sau mới tỉnh lại.
Cả người như cái khung rụng rời, đặc biệt là eo cùng với chỗ giữa hai chân như muốn tàn phế rồi.
Vu Chi gian nan từ trên giường bò dậy, đi vào phòng tắm tắm rửa, đi đường hai đùi còn không ngừng run lên.
Vu Chi tức giận mắng to Lục Bách Sâm là cầm thú!
Vào phòng tắm, nhìn vô số dâu tây trên người mình, Vu Chi cũng liền nhịn.
Nhưng nhìn chính mình mấy trái dâu trên cổ cùng với hai dấu răng trước ngực, Vu Chi nhịn không được mắng to: Lục Bách Sâm, đm cả nhà anh, anh là chó sao!
Hôm nay, các vị lãnh đạo cấp cao tại tập đoàn Thụy Hoa nhìn thấy cái thùng rác cũng cảm thấy đáng yêu.
Đã gần nửa năm bọn họ chưa thấy qua Lục tổng cười trong lúc mở họp.
Nhưng sáng nay đi làm, suốt cả quá trình họp, khóe miệng Lục tổng chẳng những nhếch lên lộ ra tươi cười, mà ngay cả tính tình so với ngày thường cũng tốt hơn nhiều, đối với người phạm sai lầm, cũng chỉ bắt làm lại.
Hội nghị giải tán xong, mọi người đều muốn ở lại thảo luận xem chuyện gì có thể làm tâm tình Lục tổng tốt như vậy?
Duy nhất chỉ có trợ lý của Lục Bách Sâm là Lý Minh Thần mang sắc mặt khó coi.
Nhìn tư thế lôi kéo cô gái ngày hôm qua của Lục tổng, không phải là hắn ngay cả em họ cũng không buông tha đấy chứ?
Nếu thật là như vậy, thật quá không phải người…….
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tôi Nghi Ngờ Ông Xã Ngoại Tình
Chương 8
Chương 8