DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cái Quỳ Này Tôi Nhận!
Chương 9



"Thầy à, có học sinh đang bắt nạt bạn học khác, thầy mau đi cùng em đến đó..." Minh Thù chạy tới trước mặt một thầy giáo muốn kéo thầy chạy đi.

Nhưng thầy giáo không hề nhúc nhích, vẻ mặt thầy ta khó xử gỡ tay cô ta ra: "Những chuyện này thầy cô không quản lý, em nên đến tìm Hội sinh viên."
"Gì cơ?" Minh Thù vừa định bảo đùa gì thế nhưng chợt nhớ ra đây là một cơ hội tốt.

Chủ tịch Hội sinh viên là Kim Ngọc, còn Chủ tịch Ban kỷ luật là Kim Diệu.

Cô ta còn đang rầu rĩ vì tìm không ra lý do để lôi kéo quan hệ với hai người họ đấy!
Không thể để cơ hội này vụt mất được, Minh Thù quay người đi đến Hội sinh viên.
*
Lê Chiêu gục đầu xuống vòi nước bồn rửa tay, dội mạnh nước lạnh vào người, cảm giác mát lạnh thấu xương khiến cả người cô nàng run lên, suýt nữa không cầm được nước mắt.

Lúc này, có người vặn vòi nước sang hướng khác, nước lạnh ấm dần lên, một đôi bàn tay dịu dàng xoa đầu của cô nàng, sau đó lấy khăn mềm đắp lên.

Cả người Lê Chiêu cứng đờ, cô nàng giương mắt nhìn từ trong chiếc khăn lông mềm mại, nhìn thấy chiếc cằm tinh xảo của Tống Thư Yểu và khuôn miệng luôn luôn nở nụ cười nhàn nhạt nay lại nghiêm nghị mím môi, nhưng đôi tay giúp cô nàng lau những giọt nước lại luôn rất nhẹ nhàng.

[A...!Sự ấm áp này lại len lỏi vào tim tôi rồi!]
[Có chút ngọt ngào!]
[Sao Tống Thư Yểu còn chưa lộ ra sơ hở? Mau lộ ra sơ hở đi, tui sắp không xong rồi! Đối với mấy người dịu dàng tui không có tí đề kháng nào hết luôn.]
[Nếu dễ bị lay động như vậy thì tốt nhất không nên xem chương trình này, đừng có bỏ phiếu qua loa.

Trong thực tế, cô ả đã cố hãm hiếp một thiếu niên nhưng không thành rồi hại chết người ta.

Các người bỏ phiếu có thể khiến gia đình họ tổn thương lần thứ hai!]
[Nghe xong cái tội danh này thấy low thật, cảm ơn đã nhắc nhở, thiện cảm vừa mới dâng lên đã giảm xuống ngay lập tức òi.]
(...)
Trong thế giới ảo, chiếc khăn trượt lên trên một chút, Lê Chiêu bắt gặp một đôi mắt ấm áp tràn đầy sự quan tâm.

"Cảm ơn." Hai mắt Lê Chiêu đỏ lên, cô nàng nhỏ giọng dè dặt, hai tay khẩn trương nắm chặt, cũng không dám nói rằng để tớ tự làm.

Trong trí nhớ của cô nàng, trước giờ chưa từng có ai giúp mình lau tóc.

"Cậu là học sinh đặc tuyển sao?" Tống Thư Yểu hỏi.

"Ừ."
"Bọn họ thường xuyên bắt nạt cậu như vậy sao? Cậu có từng phản ánh với giáo viên chưa?"
Giọng điệu của cô nghiêm túc và tận tình, rõ ràng cô cũng chỉ lớn hơn cô nàng một tuổi nhưng Lê Chiêu đột nhiên có cảm giác giống như tìm được người đáng tin cậy, tìm được bậc phụ huynh để có thể tố cáo vậy.

Sự uất ức càng làm cho hai mắt đỏ hơn, cô nàng ra sức gật đầu: "Giáo viên nói đây là chuyện của Hội sinh viên, không thuộc sự quản lý của họ.


Hiệu trưởng thì suốt cả ngày không gặp được, ổng giống ông chủ mặc kệ nhân viên hơn."
"Năm đó, khi tớ nhập học Học viện Kimcodora, hiệu trưởng đã từng hứa với tớ sẽ cải cách quy định của trường, đối xử tốt với sinh viên đặc tuyển.

Ổng làm tớ thất vọng quá." Tống Thư Yểu có chút tức giận, cô nhìn dấu bàn tay đỏ au trên gương mặt của Lê Chiêu, đau lòng nhíu mày: "Tớ đưa cậu đến phòng y tế của trường trước đã."
Trong phòng y tế của trường.

Thang Khải vẫn rất bình tĩnh, không vì một lần thất bại mà rối loạn.

Các khán giả theo dõi màn thể hiện của hai NPC thật này không khỏi suy nghĩ chênh lệch IQ giữa Minh Thù và Thang Khải giống như so sánh khoảng cách giữa thần tượng và ảnh đế.

Bấy giờ Thang Khải đã nghĩ đến một chuyện cực kỳ quan trọng mà tổ chương trình cũng đang vô cùng chú ý.

"Mẹ Tống Thư Yểu, Liễu Diệm đi đâu rồi?" Anh ta xoa cằm nói.

Theo kịch bản của tổ chương trình, mẹ của Tống Thư Yểu đã trở thành tình nhân của bố Kim Diệu và Kim Ngọc vào hai năm trước, nhưng xem tình hình hiện tại, mẹ cô dường như cũng không có trở thành tình nhân của bố của hai anh em họ.

Nếu như vậy thì thân phận của hai boss lớn Kim Diệu và Kim Ngọc có còn hữu ích không?
Nhưng tính cách của Liễu Diệm là do tổ chương trình đặc biệt sắp xếp để liên lụy và ràng buộc Tống Thư Yểu.

Trừ khi bà ta chết, nếu không bà ta sẽ luôn liên lụy đến Tống Thư Yểu mới đúng.

Làm sao cô có thể trở thành người chiến thắng cuộc sống một cách suôn sẻ như vậy?
Liễu Diệm đã đi đâu rồi?
Thang Khải thử tìm kiếm trên Internet, không tìm thấy tung tích của Liễu Diệm nhưng phát hiện bà ta cũng là một người nổi danh vì tai tiếng.

Hồi đó, sau khi Tống Thư Yểu tham gia "Tôi là ngôi sao lớn" và trở nên nổi tiếng, đã có các tổ chương trình khác mời cô tham gia tiết mục.

Trong đó có một chương trình thực tế ngoài trời dành cho phụ huynh và trẻ em đã mời cô làm khách mời trong một kỳ.

Tống Thư Yểu và Liễu Diệm đã đến đó.

Kết quả là Liễu Diệm bị lật xe.

Trong chương trình, bà ta không kiềm chế tính khí công chúa sống trong an nhàn sung sướng của mình, hoặc là nói trong đầu bà ta vốn không có khái niệm này.

Bà ta cho rằng việc ngồi không tận hưởng sự chăm sóc của Tống Thư Yểu là một chuyện hiển nhiên, vì vậy bà ta đã bước ra sân khấu trong bộ sườn xám, mang giày cao gót và trang điểm tinh xảo, đối lập rõ nét với tạo hình của Tống Thư Yểu, dáng vẻ khi đó còn là một đứa trẻ gầy gò đen đúa ở vùng nghèo khó.

Tống Thư Yểu mang cặp sách lớn trên lưng và đẩy hành lý như một lao động trẻ em, còn bà ta thì đung đưa eo thon, hai bàn tay trống trơn và không có gì trên vai.

Sau đó, trong nhiệm vụ mà tổ chương trình giao, lúc nấu thức ăn cho lợn thì bà ta ngồi ở đằng xa, lấy khăn tay bịt mũi và miệng.

Còn Tống Thư Yểu ở bên cạnh chuồng lợn dùng một con dao bếp lớn khéo léo thái rau.

Phân đoạn nấu, Tống Thư Yểu bước lên băng ghế làm một cách thuần thục...!
"Sao mà Yểu Yểu lại giỏi như vậy? Tuổi còn nhỏ mà cái gì cũng biết làm.

Cô bé thường xuyên làm những chuyện này khi ở nhà sao?"
"Đúng vậy, Yểu Yểu nhà tôi rất là giỏi, những việc này trong nhà chúng tôi vẫn luôn do con bé làm đó." Đối mặt với sự tra hỏi ngầm giận dữ của những bà mẹ khác, Liễu Diệm còn hãnh diện nói một cách tự hào.

Đừng nói là các bà mẹ, Thang Khải và các khán giả đang theo dõi chương trình tạp kỹ kỳ này dưới góc nhìn của Thang Khải đều thấy nghẹt thở.

Đệch, đây là dạng thiểu năng trí tuệ gì vậy?
Họ chỉ làm khách mời trong một kỳ, sau khi chương trình được phát sóng đã dấy lên xôn xao mạnh, Liễu Diệm bị chỉ trích tơi bời.

Tất cả các bà mẹ trong chương trình đều lên mạng xã hội lên án Liễu Diệm gay gắt.

"Làm mẹ không thể quá Liễu Diệm" đã trở thành câu nói phổ biến hồi đó.

[Tôi hiểu rồi, chắc chắn là Tống Thư Yểu cố ý đưa Liễu Diệm đến chương trình, sau đó nhân cơ hội vứt bỏ người mẹ vô dụng này!]
[Tôi cũng có thể tưởng tượng Liễu Diệm sẽ bị mắng thành ra thế nào, và Tống Thư Yểu sẽ nhận được bao nhiêu sự đồng cảm sau khi chương trình này phát sóng.]
[Chắc chắn là cô ta đã cố ý.

Không còn sự liên lụy của người mẹ như vậy, cô ta mới có thể trở thành người chiến thắng cuộc sống như hiện giờ.]
[Quá đáng sợ, mưu mô thật ghê gớm.

Dù cho mẹ ruột của mình có vô dụng thế nào đi nữa cũng không đến mức dùng cách này để vứt bỏ chứ?]
[Giẫm đạp mẹ mình để leo lên vị trí cao, để bà ấy bị chỉ trích trên mạng? Không hổ là phần tử tội phạm có chỉ số IQ cao, đủ tàn nhẫn.]
[...]
Mọi người không ngại suy đoán Tống Thư Yểu với ác ý lớn nhất.

Bởi nếu như bọn có một người mẹ như Liễu Diệm, nghĩ đến cũng cảm thấy ngạt thở nên mới nghĩ rằng hẳn là Tống Thư Yểu càng không thể chịu đựng nổi.

Thế nên cô mới nghĩ cách thoát khỏi gánh nặng này.

Nhưng cho dù ai nấy đều muốn làm như vậy, Tống Thư Yểu lại không thể làm được, bởi vì cô là người bị phán xét, cô nhất định phải lương thiện và hoàn hảo.

Cửa phòng y tế trường học không đóng, Tống Thư Yểu cùng bạn sinh viên đặc tuyển đi thẳng vào.

Bất ngờ gặp mặt nhân vật mục tiêu, Thang Khải giật mình, anh ta nhanh chóng đứng dậy, nhưng chưa kịp tắt máy tính.

Chương trình tạp kỹ vẫn đang phát, giọng Liễu Diệm gọi Tống Thư Yểu nhẹ nhàng như dây leo quấn quanh cổ.


Tống Thư Yểu khựng lại: "Thầy đang xem Người mẹ có một không hai à?"
Thang Khải lập tức bình tĩnh trở lại, nói: "Thầy vừa về nước, không biết nhiều về chuyện của em, có chút tò mò nên lên mạng xem thử và thấy em được lên rất nhiều chương trình tạp kỹ."
"Vâng ạ.

Lúc đầu, em nhờ vào các chương trình tạp kỹ để kiếm tiền." Tống Thư Yểu để Lê Chiêu ngồi xuống ghế: "Thầy à, phiền thầy giúp bạn ấy xem qua nhé."
Thang Khải kiểm tra qua cho Lê Chiêu, trông rất chuyên nghiệp, nhìn cô nàng bằng ánh mắt dịu dàng, đôi mắt màu hổ phách ánh lên tia bao dung và nhân hậu: "Đều là một số vết thương ngoài da, bôi ít thuốc là khỏi.

Nhưng tổn thương trong lòng cũng cần uống thuốc và chăm sóc thật tốt mới có thể khỏi hẳn.

Hoan nghênh em đến tìm thầy bất cứ lúc nào."
[A...!Bác sĩ Thang, em bị rồi ốm!]
[Ảnh đế có sức sống quá, hu hu hu!]
[Trong tim em có vết thương, cần nụ hôn của bác sĩ Thang mới tốt lên được TAT]
Trước giờ Lê Chiêu chưa từng tiếp xúc với một người đàn ông nho nhã và khí chất như vậy, cô nàng thẹn thùng vội cúi đầu xuống.

Thang Khải nói xong ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tống Thư Yểu đang ngây người nhìn màn hình máy tính, anh ta nhân cơ hội hỏi thăm: "Có thể thấy mẹ rất ỷ lại vào em, nếu không có em sẽ không thể tự lo cho bản thân.

Hiện tại hai người vẫn sống cùng nhau chứ?"
"Không." Tống Thư Yểu lấy lại tinh thần, trên mặt nở nụ cười nhẹ theo thói quen: "Trên thế giới này, không tồn tại người không thể sống thiếu ai đó."
"Là vì..."
"Em có thể tắt chương trình đi được không? Thầy có thể xem tiếp sau khi em rời đi." Tống Thư Yểu nói.

"Tất nhiên là được."
Tống Thư Yểu tắt chương trình đi, trong phòng y tế trở nên yên tĩnh.

Thang Khải bôi thuốc cho Lê Chiêu, trong đầu lóe lên các loại suy nghĩ.

Tống Thư Yểu có vẻ rất bài xích chương trình này.

Đúng là chương trình này đã xảy ra chuyện gì đó, Tống Thư Yểu đã nhân cơ hội này để vứt bỏ Liễu Diệm sao? Nhưng khi đó cô ấy chỉ mới mười tuổi, vẫn còn là một trẻ vị thành niên, dù đi chăng nữa cũng không thể rời khỏi người giám hộ.
*
Tại thế giới thực, ở trường quay "Phiên tòa công lý".

Một nhân viên vội bước vào: "Mr.K đến rồi."
Phó đạo diễn Đường Sơn lập tức đứng dậy chào đón.

Người bước vào là một thanh niên mặc một chiếc áo len đen, tinh thần sa sút trông giống như chưa tỉnh ngủ.

"Mr.K, ngài có cách không?"
"Dưới tình huống không ghi hình, thông qua cơ sở dữ liệu có thể xem lại tình hình quá khứ...!mấy người thực sự dám nghĩ đến à, mấy người cho rằng ai đã phát minh và thiết kế hệ thống xây dựng thế giới ảo? Đây không phải là một trò chơi thông thường trong máy tính, sức tính toán lớn như vậy, không thể được..."
Trên mặt Đường Sơn lộ vẻ thất vọng.

Thật sự là không thể sao? Bây giờ họ đặc biệt cần biết những chuyện đã xảy ra và những chuyện Tống Thư Yểu đã làm trong mười tám năm qua.

Bất luận là phân tích tính cách của Tống Thư Yểu, tìm hiểu cô khiến người ta tò mò tính chất đặc biệt trong tính cách, hay là dùng để phân tích bộ mặt thật của Tống Thư Yểu.

Tuy rằng tổng đạo diễn Đàm Uy nói không cần, bộ mặt thật của Tống Thư Yểu chắc chắn sẽ lộ ra nhưng Đường Sơn dứt khoát cho rằng sự tình không đơn giản như vậy, ít nhất cho tới bây giờ, Tống Thư Yểu cũng không lộ ra chút sơ hở.

Xem xét từ số liệu của hậu trường, kể từ đêm qua cô trêu chọc mèo con, làn sóng comment sỉ vả cô đã bắt đầu giảm liên tục, làn sóng khen ngợi Tống Thư Yểu cũng tăng liên tục.

Những vụn băng vỡ ẩn trên mặt biển lớn này quá nhỏ nên không ai quan tâm, nhưng Đường Sơn lại nhạy cảm cho rằng nhất định phải để ý.

Lòng người quả thực quá dễ lay động, chỉ cần vẻ ngoài ưa nhìn, một hai hành động nhỏ, một sự việc là có thể dễ dàng bị khuấy động tiếng lòng.

Tổ chương trình của họ tuyệt đối không để tội phạm được khán giả bỏ phiếu giảm tội hay minh oan.

"Xem lại hoàn toàn là không thể được, xem lại một vài đoạn clip ngắn thì cũng có thể." K lại nói.

Tâm trạng giống như ngồi xe cáp treo, Đường Sơn vô cùng kinh ngạc và vui mừng: "Vậy là đủ rồi, vậy là đủ rồi! Không uổng là thành viên của Cục An ninh mạng của Vương cung, ngài thật lợi hại!"
Ông tin rằng vài đoạn clip ngắn cũng đủ để họ thấy được bộ mặt thật không muốn người khác biết của Tống Thư Yểu rồi.

"Vậy, có thể xem lại nửa sau năm Tống Thư Yểu mười tuổi được không?" Đường Sơn nói.

Tống Thư Yểu đã sống trong thế giới ảo mười tám năm, nếu tùy ý xem lại các đoạn clip, thì có thể sẽ tua được một số clip nhàm chán chẳng hạn như đi ngủ hay là đi thi, vậy sẽ lãng phí thời gian và tài nguyên; nửa sau năm mười tuổi chính là khoảng thời gian Tống Thư Yểu và Liễu Diệm đã tham gia vào chương trình tạp kỹ "Người mẹ có một không hai".

Từ buổi phát sóng trực tiếp vừa rồi, có thể thấy phản ứng của Tống Thư Yểu có chút kỳ lạ, họ có thể xem có phải là Tống Thư Yểu cố tình vứt bỏ mẹ mình không, chỉ cần xác nhận điều này, Tống Thư Yểu sẽ có vết nhơ không rửa sạch.

"Được, nhưng vì cơ sở dữ liệu có lệnh cấm sao chép, cho nên chỉ có thể xem lại dựa trên cơ sở hiện tại.

Tức là sẽ phát sóng ra để khán giả xem, đến khi đó ở góc trên bên phải hẳn là sẽ xuất hiện một cửa sổ nhỏ, được chứ?"
Đường Sơn cân nhắc một hồi rồi nói không thành vấn đề.

Khán giả cũng rất hứng thú với quá khứ của Tống Thư Yểu, điều này cũng giúp ích cho việc xếp hạng.

Nếu đây là vết nhơ của Tống Thư Yểu, vốn dĩ chính là muốn cho khán giả xem.

Cho dù xảy ra chuyện ngoài ý muốn hay đó không phải là vết nhơ, thì tệ nhất hẳn cũng chỉ là giữ nguyên tình trạng hiện giờ.
*
Tống Thư Yểu bị ký ức trong quá khứ ảnh hưởng, tâm trạng hiển nhiên có chút không tốt.

Thang Khải bôi thuốc cho Lê Chiêu xong, cô đứng dậy định đi trước.


"Thầy!" Một nam sinh cõng một bạn học nam khác hốt hoảng xông vào.

Mũi của nam sinh được cõng trên lưng đang chảy máu, trên mặt có rất nhiều vết trầy xước do bị té, mình mẩy cũng lấm lem, trông rất nhếch nhác, quan trọng nhất là mắt cá chân của cậu ta sưng tấy lên một cục trông rất đáng sợ.

Thang Khải vội vàng xử lý.

Vì vai diễn này anh ta đã đặc biệt học qua một số cách xử lý vết thương ngoài da đơn giản và cũng từng đến phòng khám thực tập.

"Sao lại bị thương thành ra thế này?"
Bị Tống Thư Yểu trông thấy bộ dạng nhếch nhác như vậy, nam sinh vô cùng bối rối, sắc mặt đỏ bừng, lắp ba lắp bắp: "Mình, bọn mình là người nhặt bóng ở sân tennis, hôm nay bọn họ chơi có chút kịch liệt, bọn mình chỉ..."
Họ đang ám chỉ đến đám con cháu nhà giàu trong ngôi trường này.

"Chẳng lẽ trong lúc chơi bóng, bọn họ kêu các cậu vào trong sân nhặt bóng sao?" Tống Thư Yểu tức giận nói.

Nam sinh không nói gì, đáp án rõ ràng chính là như vậy.

Nếu không chỉ là nhặt bóng, sao có thể bị thương thành ra thế này? Đây không phải là cố ý sao? Ai chơi quần vợt lại kêu người nhặt bóng vào sân nhặt bóng? Vừa cản trở lại nguy hiểm.

"Thực ra lúc bình thường cũng không như vậy.

Học sinh chuyển trường kia đột nhiên ra dáng anh hùng, chọc giận đến bọn họ, bọn mình mới bị giận lây..." Nam sinh không khỏi oán trách.

Học sinh chuyển trường? Thang Khải ngẩng đầu nhìn nam sinh: "Là con gái đúng không? Trên cằm có một nốt ruồi."
"Đúng, chính là bạn ấy.

Bạn ấy đắc tội Kim Diệu chắc sẽ càng thảm hơn, không may sẽ phải gọi xe cấp cứu."
Hai chân mày của Tống Thư Yểu nhíu lại, cô lập tức đi ra ngoài.

Khán giả trong phòng livestream của Thang Khải cũng rối rít chuyển sang phòng livestream của Minh Thù.

[Trời ạ! Thật thê thảm!"]
[Từ phòng livestream của ảnh đế, cần biết chuyện gì đã xảy ra?]
[A...!Con của mẹ, mẹ đau lòng chết được!]
[Đám người này thật đáng ghét, đây là tội cố ý gây thương tổn, sao bọn họ dám! Luật bạo lực học đường là để trang trí sao?]
[Đối với đám người giàu có này mà nói, phần lớn pháp luật đều là vật trang trí, nói đến lại cảm thấy đáng thất vọng.

Ý nghĩa một người bình thường như tôi sống trên thế giới này là gì? Làm cục gạch có thể tùy tiện bị thay thế bởi ốc vít sao? (Khóc lớn) (Khóc lớn)]
[Có ai nói cho tôi biết ở đây đã xảy ra chuyện gì không? Không biết được nguyên nhân trước đó thật là khó chịu!]
[...]
Thời gian quay ngược lại nửa giờ.

Minh Thù chạy đến Hội sinh viên muốn tìm người giúp đỡ Lê Chiêu, đồng thời muốn nhân cơ hội để bắt chuyện với Kim Diệu và thu hút sự chú ý của đối phương.

Kết quả là đám sinh viên trong Tòa nhà Hội Sinh viên nhìn thấy cô ấy, tất cả đều tỏ ra cao ngạo.

"Thủ lĩnh không có ở đây, cậu có chuyện gì cứ nói thẳng." Một thành viên trong Ban Kỷ luật lạnh lùng nói.

"Trên tầng ba của dãy A4, có một nữ sinh bị đánh trong nhà vệ sinh." Minh Thù rất thất vọng vì không gặp được Kim Diệu, nhưng cũng không thể biểu hiện quá rõ ràng ý đồ của mình, nhiều khán giả đang theo dõi như vậy.

"Ai?"
"Lê Chiêu."
Thành viên Ban kỷ luật đó gõ cái tên này trên máy tính, nhìn thấy dòng chữ "Tuyển sinh đặc biệt" ở phía sau biểu mẫu, trong ánh mắt tràn đầy sự bực mình: "Biết rồi, tôi sẽ gọi người đến tìm hiểu tình hình."
"Gọi đến? Bây giờ cậu ấy đang bị đánh gần chết trong nhà vệ sinh, không phải nên lập tức đến cứu cậu ấy sao?"
"Bạn học, bây giờ là giờ nghỉ trưa.

Tôi không cần ăn cơm sao?"
"Cậu! Sao cậu lại có thể như vậy? Không phải trách nhiệm của Ban kỷ luật là giữ gìn trật tự khuôn viên trường và ngăn chặn hành vi xấu sao?" Minh Thù lúc này thực sự tức giận.

Người đó cười cô ấy: "Cậu có thể làm gì được tôi? Thật sự muốn cứu người như vậy thì cậu tự mình đi mà cứu là xong.

Nói cho cùng, không phải là vì sợ rước họa vào thân, không có dũng khí đứng ra sao? Người như cậu tôi thấy nhiều rồi.

Giống như mấy học sinh đặc tuyển này, đều là đồ vô dụng không có cốt cách."
Khuôn mặt Minh Thù đỏ bừng lên: "Cậu là cái gì chứ! Tôi...!tôi muốn gặp Kim Diệu!"
Trong ánh mắt thành viên Ban kỷ luật đó hàm chứa nụ cười xấu xa, nói: "Ồ, cậu ấy hiện đang ở trên sân tennis.".


Đọc truyện chữ Full