DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cái Quỳ Này Tôi Nhận!
Chương 58

/Ahhhhhhh!!!/

/Thuyền tui đẩy là thật là thật hu hu hu!!!/

/Tui gáy tới mức gà trống trong phạm vi mười dặm cũng gáy theo!!!/

/Ahhhhh đẩy thuyền đẩy thuyền!!!/

/Họ quá - đáng - yêu - đi!!!/

/Kết hôn lên giường sinh con ngay lập tức cho tui luôn điiiiiiiiii/

Các fans CP trong thế giới hiện thực không thể kiềm chế hét ầm lên, khắp màn hình toàn là chữ “A”. Fans CP vui vẻ, còn người khác thì không thể tưởng tượng nổi!

“Alice, để mai rồi nghiên cứu tiếp đi.” Evans đi tới nói, muốn Tống Sư Yểu nghỉ ngơi lấy lại sức.

Họ đều cho rằng Tống Sư Yểu ngồi ở đây là sự cố chấp của học giả, đang nghiên cứu virus này là thế nào. Evans cũng thế.

Ngón tay Tống Sư Yểu co lại, nhét vào trong lòng, nhìn về phía Evans với đôi mắt trong veo sáng sủa. Trước kia đôi mắt cô cũng sáng ngời, nhưng lần này lại khác rất nhiều, dịu dàng, tràn đầy ý cười, còn có một chút ngượng ngùng và hân hoan.

Evans sửng sốt: “Em gái?”

“Anh ơi, anh ấy đáng yêu thật đấy.” Tống Sư Yểu cười nói.

Evans: “???”

Tống Sư Yểu lại đứng dậy rời đi, cho dù mắt cá chân còn bị thương, nhưng bước chân của cô cũng vẫn như đang nhảy nhót suиɠ sướиɠ, chỉ nhìn bóng lưng thôi cũng thấy rất vui vẻ. Evans kinh ngạc, không kịp hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Mà Giang Bạch Kỳ đã hồi phục tinh thần, nhìn bóng lưng Tống Sư Yểu, ý thức được mình vừa làm gì thì xấu hổ tới mức suýt nữa nổ tung. Mình đang làm gì vậy? Sao cứ liếʍ ɭáρ ngón tay cô ấy như con chó vậy?

Đáng… đáng yêu ư? Cô ấy nói mình đáng yêu? Vừa rồi còn bảo mình giống gâu đần, cho nên cô ấy coi mình là con chó hả?

Chết tiệt!



Văn Châu Liên và Vệ Ngôn ở cách đó không xa, nhìn thấy động tác nhỏ của Tống Sư Yểu.

“Hình như thứ đó đúng là Giang Bạch Kỳ.” Văn Châu Liên nói với Vệ Ngôn: “Bây giờ tôi không tài nào nhớ nổi trông Giang Bạch Kỳ như thế nào nữa rồi.” Chẳng phải đây là đặc điểm của Giang Bạch Kỳ hay sao? Sự tồn tại vô cùng yếu ớt, khiến người ta không nhớ rõ gương mặt.

Đương nhiên họ có ấn tượng rất sâu sắc đối với Giang Bạch Kỳ. Trong tập đầu tiên là vì có mũ giáp do anh chế tạo nên đã cho họ một sự đả kích rất lớn, số tiếp theo bị tập đầu tiên ảnh hưởng nên rất nhiều người không dám thi nhau đăng ký làm NPC người thật tạm thời nữa, chỉ sợ sẽ đội quần như đám NPC người thật tạm thời của tập đầu tiên.

“Tôi chưa từng nghe nói sẽ có một NPC xuất hiện hai lần bao giờ.”

“Mặc dù xác suất rất nhỏ, nhưng vẫn có.” Vệ Ngôn nói.

“Thẩm mỹ của Tống Sư Yểu kỳ quặc thật đấy, hình như lại tình yêu sét đánh với anh ta.” Văn Châu Liên khẽ híp mắt, khóe môi nhếch lên: “Cơ hội trời cho, cậu nói xem nếu tôi tiếp cận Giang Bạch Kỳ thì Tống Sư Yểu có ghen tỵ không?”

“Chắc là có đấy.”

“Tốt lắm.” Cứ thế vui vẻ quyết định đi. Văn Châu Liên ngẫm lại tập đầu tiên Tống Sư Yểu đã theo đuổi Giang Bạch Kỳ như thế nào nhỉ? Chẳng phải là vì không có ai chú ý tới Giang Bạch Kỳ, chỉ có mình Tống Sư Yểu nhìn một cái là nhận ra ngay hay sao?

Nhưng bây giờ Giang Bạch Kỳ biến thành một bệnh nhân không có tư duy, chắc hẳn sẽ không bận tâm mình có được người khác chú ý hay không, chỉ cần dùng máu thì sẽ hấp dẫn được ngay thôi nhỉ? Phụ nữ chính là loài sinh vật có tính chiếm hữu rất cao, người mình thích cho dù là muốn uống máu thì cũng chỉ có thể uống máu của mình thôi.

/Văn Châu Liên với Vệ Ngôn lại nói chuyện khiến người ta nghe không hiểu nữa kìa…/

/Xem ra có vẻ Văn Châu Liên và Vệ Ngôn đã biết Giang Bạch Kỳ từ trước. Trong thế giới hiện thực Giang Bạch Kỳ là ai? Hình như rất lợi hại thì phải?/

/NPC??? Hả??? Tôi không hiểu gì cả, tôi bị ngu à???/

/Cái gì mà Tống Sư Yểu lại thích Giang Bạch Kỳ? Hai người có duyên từ trước rồi à? Đang chơi trò chơi hả? Từng làm người yêu trong game, sau đó chia tay, Tống Sư Yểu bị mất trí nhớ, kết quả lại gặp mặt trong khu vui chơi đảo sinh tồn, sau đó lại tình yêu sét đánh một lần nữa? Được rồi, máu cún tới mức tôi cũng bịa hết nổi rồi/

/Không hiểu mấy cái khác, nhưng biết là Văn Châu Liên hạ tiện, biết thừa Tống Sư Yểu thích Giang Bạch Kỳ mà còn cố ý tiếp cận, đúng là thứ đê tiện/

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đều đần mặt ra.

Các nhân viên của dự án khu vui chơi đảo sinh tồn càng đần thối mặt ra. Thôi kệ, dù sao cũng ghi hình rồi, chờ chủ tịch ra ngoài rồi cho anh ấy xem lại là được. Việc riêng của ông chủ, đám nhân viên tò mò quá là không ổn đâu.

Nghĩ vậy, thoắt cái họ lại tám chuyện ầm ĩ trong group chat với các nhân viên khác. Tin nóng tin nóng, ông chủ không có cảm giác tồn tại của chúng ta với Tống Sư Yểu tỏa sáng lấp lánh kia hình như có tình cảm nào đó không thể cho người khác biết!!! Chẳng lẽ ông chủ ghét các cặp tình nhân yêu đương trong công ty là vì từng bị tổn thương gì đó vì Tống Sư Yểu hay sao?!

Nghĩ ra cách khiến Tống Sư Yểu khó chịu, Văn Châu Liên lại thấy suиɠ sướиɠ, cũng có tâm trạng quan tâm người khác. Thấy Lý Đạt Đạt, cô ta bèn tiến về phía Lý Đạt Đạt.

Lý Đạt Đạt nằm ở chỗ cách Lý Tư Thanh, cha cô hơn năm mét, ở giữa là gia đình ba người Lễ Văn Linh ngăn cách.

“Đạt Đạt, cậu còn chưa trò chuyện đàng hoàng với ba cậu hả?” Văn Châu Liên quan tâm hỏi.

Cơ bắp trên mặt Lý Đạt Đạt cứng đờ, khóe miệng nhếch lên: “Cậu đừng quan tâm, Châu Châu.”

“Sao tớ có thể không quan tâm được chứ?” Văn Châu Liên sốt ruột nói: “Nếu không phải vì tớ tự ý quyết định giúp đỡ cậu và ba cậu gỡ bỏ khúc mắc thì cậu cũng sẽ không ký hợp đồng với Tập đoàn Phồn Tinh, tới đây gặp phải những chuyện quái quỷ này. Nhưng sai lầm đã tạo thành rồi, ngoài lời xin lỗi ra tớ chẳng làm được gì cả, cho nên ít nhất cậu hãy làm hòa với chú đi.”

Lý Đạt Đạt nhìn về phía Lý Tư Thanh theo phản xạ, vừa lúc Lý Tư Thanh cũng nhìn sang. Người đàn ông trung niên nho nhã đó thoáng sửng sốt, ngay sau đó nở nụ cười hiền lành với cô.

Toàn thân Lý Đạt Đạt cứng đơ, quay ngoắt sang chỗ khác: “Cảm ơn cậu, nhưng không cần quan tâm tới tôi. Điều quan trọng nhất lúc này là rời khỏi hòn đảo này, không có thời gian bàn chuyện khác đâu.”

Lý Đạt Đạt xoay người quay lưng về phía Văn Châu Liên, từ chối tiếp tục trò chuyện với Văn Châu Liên.

“Đạt Đạt, chúng ta là con cái, chẳng lẽ lại yêu cầu cha chủ động cúi đầu trước sao? Chẳng lẽ cậu chưa từng ngắm những bức tranh của chú ấy sao?” Văn Châu Liên cau mày, vẻ mặt nghiêm túc nói.

Bờ vai Lý Đạt Đạt run rẩy, nhưng vẫn không lên tiếng.

Văn Châu Liên hơi thất vọng đứng dậy rời đi, đi trò chuyện cùng Lý Tư Thanh.

/Đạt Đạt à, làm hòa với ba mình đi/

/Mặc dù nhân phẩm của Văn Châu Liên không được tốt lắm, nhưng thân là fans của Đạt, tôi vẫn rất cảm ơn cô ta, tốn không ít tâm tư vì Đạt Đạt của chúng tôi/

/Tình yêu Lý Tư Thanh dành cho Lý Đạt Đạt đều biểu hiện trong tranh vẽ, người sáng suốt đều có thể thấy rõ, Lý Đạt Đạt cứ giận dỗi mãi thì chán thật/

/Không phải là vì không ủng hộ cô ta làm người mẫu thôi sao? Mặc dù không ủng hộ, nhưng Lý Tư Thanh vẫn dùng mạng lưới quan hệ của mình trải đường cho cô ta, không thì sao cô ta có thể vừa debut đã được tham dự show thời trang của nhãn hiệu hạng A chứ/

/Tôi cứ cảm thấy lời nói của Văn Châu Liên như đang ám chỉ Tống Sư Yểu/

/Đúng là ăn cháo đá bát, dốc lòng nuôi dưỡng bao lâu này, chỉ vì nói một câu hung ác mà bỏ nhà đi bao nhiêu năm, không nói một câu với cha mình. Ngẫm lại tâm trạng của người làm cha thôi đã thấy khó chịu rồi/

Lý Tư Thanh là họa sĩ nổi tiếng, khí chất tao nhã, diện mạo ưa nhìn, thường xuyên làm từ thiện, còn xuất bản một cuốn sách, nội dung là những trang nhật ký ngắn viết từ khi con gái còn chưa chào đời, nội dung ấm áp giản dị đáng yêu, để lộ khí chất cuồng con gái, nhận được sự ủng hộ nhiệt liệt trên mạng.

Sau khi Lý Đạt Đạt bỏ trốn làm người mẫu, quan hệ giữa hai người bị vạch trần, trên mạng đồn đãi quan hệ giữa hai cha con bất hòa là vì Lý Tư Thanh không cho Lý Đạt Đạt gia nhập vào giới người mẫu, Lý Đạt Đạt cho rằng cha không hiểu mình nên mới bỏ nhà ra đi.

Đối với chuyện này, rất nhiều người cho rằng Lý Đạt Đạt không hiểu chuyện, là công chúa nhỏ nuông chiều quá sinh hư, cho nên mới tùy hứng như thế, chỉ vì cha không ủng hộ bằng lời nói mà làm chuyện khiến người cha già đau lòng. Lần này nghe tin hai người sẽ cùng nhau tham dự chương trình, họ còn rất mong chờ hai người sẽ làm hòa, kết quả là tới tận bây giờ hai người vẫn chưa làm hòa.

Mỗi lần Lý Tư Thanh hơi muốn nói mấy câu với Lý Đạt Đạt thì Lý Đạt Đạt sẽ lập tức lạnh mặt xoay người bỏ đi, gợi ra sự bất mãn rất lớn của khán giả.

Trong bóng đêm, Lý Đạt Đạt quay lưng về phía đống lửa đã rơi nước mắt lã chã, một tay đặt trước ngực nắm chặt lại, trong mắt tràn đầy căm hận.



Bên kia, trong thế giới hiện thực, ba NPC người thật tạm thời được đưa vào trong thế giới thực tế ảo.

Ekip chương trình chọn người mắc bệnh khát máu trên đảo. Dù sao bất kể NPC bị bệnh gì thì sau khi người thật xuyên vào cũng sẽ khôi phục bình thường, cho nên hoàn toàn không đáng lo ngại.

“Lần này chắc chắn sẽ làm cho Tống Sư Yểu bị khảo vấn linh hồn sâu sắc nhất.”

Nhìn CV của những NPC người thật tạm thời, Đàm Uy hài lòng nói.

Cùng lúc đó, trong thế giới thực tế ảo.

Tổ dự án khu vui chơi đảo sinh tồn.

Bỗng nhiên một hồi tiếng cảnh báo vang lên, mọi người đều căng thẳng, nhưng ngay sau đó tiếng cảnh báo chợt biến mất.

“Sao vậy?” Nhóm trưởng vội chạy tới.

Nhân viên giám sát rất hoang mang: “… Vừa rồi hình như biểu hiện có kẻ xâm nhập vào khu vui chơi đảo sinh tồn, nhưng ngay sau đó hệ thống lại nhận định là không có.”

Một nhân viên giám sát khác nhìn màn hình lớn, nhắm ngay mấy diễn viên quần chúng trên màn hình: “Hình như điểm khác thường xảy ra trên người mấy người này.”

Nhóm trưởng liên lạc với đại sảnh đăng nhập của diễn viên quần chúng. Trong đại sảnh đó toàn là các diễn viên quần chúng của khu vui chơi đảo sinh tồn, họ đều nằm trên giường đơn của mình, đeo vòng trên tay cũng như các khách mời trong khu vui chơi đảo sinh tồn, lâm vào trạng thái ngủ sâu.

Người phụ trách đại sảnh đăng nhập của diễn viên quần chúng cũng kiểm tra thấy một chút khác thường. Anh ta đi kiểm tra mấy người bị nhắm vào thì thấy dấu hiệu sinh mệnh bình thường, tình trạng tinh thần bình thường, cho nên dao động khác thường vừa rồi là sao???

Còn chưa có đáp án thì nhân viên giám sát bên kia lại phát hiện điều khác thường.

Mấy diễn viên quần chúng đó không thèm làm theo kịch bản mà tự nhiên thêm đất diễn cho mình trong khu vui chơi đảo sinh tồn???

?????

Làm quần què gì vậy? Bọn này điên rồi à? Có phải đã quên số tiền bồi thường làm trái hợp đồng kếch xù không???

Nhóm trưởng nhíu mày thật chặt, khẽ híp mặt. Người có thể đảm nhiệm chức vụ người phụ trách dự án quan trọng trong con tàu siêu cấp như Tập đoàn Phồn Tinh thì đương nhiên tầm mắt, sự gan dạ và sáng suốt đều hơn người. Sau khi suy nghĩ một lát, anh ta nói: “Mọi thứ vẫn như cũ, không cần phải liên lạc với mấy người này. Chúng ta cứ giám sát dấu hiệu sự sống của họ một cách chặt chẽ, bảo đảm thân thể của họ sẽ không xảy ra bất cứ sự cố nào.”

Quá kỳ quặc, cần phải quan sát thật kỹ để xem rốt cuộc là hệ thống hay là thứ gì xảy ra vấn đề.



Mặt trời vừa ló dạng nơi chân trời, chung quanh sáng lên, khu vui chơi đảo sinh tồn lại nghênh đón một ngày mới.

Tống Sư Yểu mở mắt ra. Những người khác vẫn còn đang ngủ do đêm qua ngủ trễ.

Tống Sư Yểu đứng dậy, lập tức tìm thấy Giang Bạch Kỳ, tay chân rón rén đi qua rồi ngồi bên cạnh hố.

Trong hố, hơn nửa cơ thể của Giang Bạch Kỳ còn đang bị chôn dưới đấy, mũ bảo hiểm trên đầu che khuất gương mặt của anh. Tống Sư Yểu vươn tay đẩy tấm kính chắn gió lên, lộ ra gương mặt anh.

Cô vừa lại gần thì Giang Bạch Kỳ biết ngay đó là cô, kìm lòng không đậu căng cứng cả người mà không biết tại sao, cố ý nhắm mắt lại giả vờ như không biết gì hết. Anh muốn thử xem cô sẽ làm gì.

Ai ngờ lại cảm nhận được bàn tay lộ ra bên ngoài của mình bị nắm lấy. Đầu tiên cô vuốt v3 nó, như đang cảm nhận mỗi tấc da thịt của mình, khiến toàn thân anh run rẩy, phải cố gắng lắm mới không làm cho ngón tay mình co lại.

“Bàn tay đẹp quá.” Tay Giang Bạch Kỳ rất xinh đẹp, khung xương có thể nói là hàng mẫu, khớp ngón tay vừa rõ ràng vừa mảnh khảnh. Tống Sư Yểu dùng bàn tay mình kề sát tay anh. Tay anh lớn hơn tay cô gấp đôi, hoàn toàn có thể nắm chặt tay cô.

Giang Bạch Kỳ bắt đầu cảm thấy toàn thân nóng rực. Nếu không phải nơi này khu vui chơi đảo sinh tồn, không phải là thế giới hiện thực thì e rằng lòng bàn tay của anh đã đổ mồ hôi rồi.

Vất vả lắm mới chờ tới khi Tống Sư Yểu rút tay ra, anh còn chưa kịp thả lỏng thì lại cảm thấy mu bàn tay của mình bị đôi môi lành lạnh mềm mại khẽ hôn một cái.

Lần này, anh không thể khống chế được nữa nên ngón tay run rẩy.

Trong khoang chiếu VR, cả người anh đỏ rực như một con tôm bị luộc chín, tim đập như trống trận, thần kinh căng thẳng tới mức toàn thân ướt sũng mồ hôi.

Tống Sư Yểu đang làm gì vậy? Tại sao cô ấy lại như vậy? Cô ấy là biếи ŧɦái à???

Ôi chao dễ xương quá à. Tống Sư Yểu chống cằm, đôi mắt cong lên nhìn ngón tay anh run rẩy, còn giả vờ ngủ nữa là cô sẽ làm chuyện quá quắt hơn đấy nhé.

Nét mặt Giang Bạch Đào cứng đờ, giọng nói nhẹ nhàng truyền tới từ đằng sau: “Ừm… Chị Yểu, chị làm gì anh trai em vậy?”

Thực ra đây không phải là những gì mà Giang Bạch Đào muốn hỏi. Sau khi bị đánh thức, cô đã thấy trên mặt đất có một dòng chữ, từ những con chữ đó cô nhận thấy tâm trạng hóng chuyện mãnh liệt - nhân viên không tiện phát ra âm thanh trong thế giới thực tế ảo, sẽ bị khán giả nghe thấy, cho nên quyết định viết code truyền đạt tin tức.

Gò má Tống Sư Yểu hơi đỏ, trông như đang ngượng ngùng, nhưng vẫn nắm chặt tay anh không buông ra. Cô nhìn Giang Bạch Đào, nói: “Không biết tại sao tôi cứ cảm thấy mình từng quen biết với anh trai cô, thấy anh ấy là vô cùng vui vẻ, cứ muốn nhìn anh ấy mãi thôi. Tôi nghĩ chắc đây là tình yêu sét đánh nhỉ? Bạch Đào, tôi có thể kết hôn với anh trai cô được không?”

Đọc truyện chữ Full