DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cái Quỳ Này Tôi Nhận!
Chương 63

Tống Sư Yểu ngoảnh đầu lại nhìn thấy: “Nằm sấp xuống!”

Lại một trận mưa đinh bay vụt qua.

“Thẻ phòng… thẻ phòng…” Lễ Văn Linh còn đang kinh hoàng tìm thẻ phòng.

Tống Sư Yểu sợ cô ấy phân tâm sẽ xảy ra chuyện, bèn nói: “Chị Linh, đừng tìm nữa, một lát nữa sẽ không sao đâu.”

Cạm bẫy liên tục, tránh thoát đằng trước thì đằng sau lại bắt đầu. Mặc dù Tống Sư Yểu luôn có thể giúp mọi người tránh thoát trước một bước, nhưng thể lực của mọi người vẫn không ngừng xói mòn.

Cuối cùng cũng xuất hiện cốt truyện khiến kẻ khởi xướng mong đợi.

Người đầu tiên làm như vậy là hai đồng bạn khác của nam diễn viên họ Quan. Một người trong số đó đã kéo một người khác làm tấm chắn trong lúc cấp bách. Anh ta thành công sống sót, tấm chắn tử vong.

Anh ta túm cổ áo sau gáy của thi thể, giọng run rẩy nói với những người đang nhìn mình bằng ánh mắt khó tin: “Tôi… tôi không cố ý đâu. Khi tỉnh táo lại thì đã… đã như vậy rồi… tôi không cố ý…”

Ba người Tiêu Nghiêu đều nở nụ cười. Đối mặt với nguy cơ sống còn, vào thời khắc mấu chốt, vì mạng sống của mình, kéo người khác ra làm tấm chắn cũng là bản năng mà nhỉ?

“Các cậu không thấy lạ à? Sao trông Tống Sư Yểu có vẻ như rất quen thuộc quy luật tấn công của hệ thống bảo vệ vậy?” Từ Siêu nhíu mày.

“Đúng thế, nhưng tại sao cô ta quen thuộc thì không phải là chuyện quan trọng.”

“Dù sao đối mặt với tình huống này, cô ta có thể làm được gì?”

“So với việc quan tâm người khác, chi bằng hãy quan tâm chính mình đi thì hơn.” Giọng nói khàn khàn bỗng vang lên bên tai.

Ba người hoảng sợ, ngoảnh đầu lại thì thấy Giang Bạch Kỳ đang đứng sau lưng họ, đôi mắt tro tàn đến gần như khủng bố đang nhìn họ.

Tống Sư Yểu biết họ dụ dỗ đám người nam diễn viên họ Quan phản bội, nhưng cô vẫn còn ấp ủ một chút hy vọng vào nhân tính của họ. Nhưng sự thật đã chứng minh đến thời điểm này, con người sẽ chẳng còn nhân tính nào đáng nói.

Tiêu Nghiêu hít sâu một hơi, lập tức nở nụ cười: “Được rồi, thực ra chuyện này cũng nằm trong kế hoạch của bọn tôi. Tống Sư Yểu thông minh như thế, anh cũng không thua kém gì, chúng tôi đã sớm đoán được chắc chắn kế hoạch của mình đã bị phát hiện rồi. Nhưng phát hiện là một chuyện, có đối phó được hay không lại là một chuyện khác.”

Giang Bạch Kỳ chợt khựng lại.

“Chúng tôi đã cải tạo hệ thống tấn công phòng ngự một chút, bỏ thêm một cái nút nhỏ trong đó, anh có thể dừng lại, nhưng sẽ gây ra hậu quả gì thì khó nói lắm.”

Vẻ mặt ba người nhàn nhã vô cùng. Họ tiến vào nơi này chỉ đơn giản là tâm trạng không vui nên muốn cảm nhận thế giới thực tế ảo do Quốc vương bệ hạ chế tạo ra mà thôi, bây giờ đã cảm nhận rồi thì rời đi thôi. Còn rất thú vị, dọa cho đám NPC kêu la liên tục. Có điều, điều khiến họ hơi thất vọng là Tống Sư Yểu không lợi hại như họ nghĩ, mặc dù nhận ra ý đồ của họ nhưng lại không đưa ra kế hoạch phản kích nào khiến người ta kinh ngạc, chỉ cho Giang Bạch Kỳ tới đây xử lý họ thôi.

Quả nhiên là tại đám người ở tập đầu tiên quá phế vật mà thôi.

Họ nhàn nhã chờ đợi Giang Bạch Kỳ gϊếŧ chết mình, làm cho mình rời khỏi thế giới thực tế ảo.

Nhưng Giang Bạch Kỳ chỉ trói họ lại.

Giang Bạch Kỳ vươn tay muốn tắt hệ thống phòng ngự, nhưng khi nhìn về phía màn hình thì lại sửng sốt.

Tống Sư Yểu đang lần mò bức tường, chạm vào một cánh cửa nhỏ hình vuông tàng hình, trong cửa đó có một cái nút, sau khi ấn nút đó thì mọi công kích đều ngưng bặt.

Hai bức tường trước và sau hành lang chậm rãi kéo lên.

Tổ dự án khu vui chơi đảo sinh tồn đã hãi hồn từ rất lâu rồi. Từ khi Tống Sư Yểu chỉ huy mọi người bắt đầu né tránh công kích cho tới khi cô đột nhiên sờ lên bức tường.

Tại sao Tống Sư Yểu lại biết??? Việc xây dựng khu vui chơi đảo sinh tồn đều do tự tay Giang Bạch Kỳ làm nên, kể cả việc nghiên cứu hệ thống bảo vệ của viện nghiên cứu. Ngay cả nhân viên làm việc như họ cũng không rõ chi tiết này, nếu đặt mình ở đó thì chắc chỉ còn nước bị bắn thủng lỗ chỗ mà thôi.

Tống Sư Yểu không chỉ biết mà còn biết rất rõ từng chi tiết.

Tống Sư Yểu thở phào nhẹ nhõm một hơi, tựa lưng vào tường khẽ thở d0"c.

Một mình Văn Anh Đình kéo theo hai người, mệt tới mức thở hồng hộc, nhưng đôi mắt bỗng nhiên sáng phắt. Anh ta nhìn Tống Sư Yểu, giọng nói rất suиɠ sướиɠ: “Cô cũng là độc giả của Công chúa Đồ Long à?”

Tống Sư Yểu kiểm tra vết thương cho Lý Đạt Đạt, vai cô ấy bị hai chiếc đinh bắn trúng.

“Anh?” Văn Châu Liên không hiểu sao tự nhiên Văn Anh Đình lại nhắc tới tác giả mà anh ta thích nhất làm gì.

“Thực tế viện nghiên cứu này được xây dựng dựa theo ba tòa lâu đài trong ba cuốn tiểu thuyết của Công chúa Đồ Long.” Văn Anh Đình nói: “Trong ba bộ “Dạ Oanh và rồng”, u hồn trong lâu đài đầu tiên chính là người mắc bệnh khát máu; hành lang ảo ảnh trong lâu đài thứ hai chính là cấu tạo như mê cung khiến người ta không tìm được lối ra bên trong như viện nghiên cứu này; trong cực hình đẫm máu của công tước sống tại lâu đài thứ ba có mưa đinh. Từ thứ tự công kích cho tới vị trí của nút điều khiển hoàn toàn khớp với tình tiết trong truyện.”

Vốn dĩ Văn Anh Đình cũng không nghĩ đến chuyện này, nhưng mưa đinh có ấn tượng rất sâu sắc trong đầu anh ta, cho nên một ý nghĩ lóe lên trong đầu anh ta, bỗng nhiên mọi chi tiết đều được xâu chuỗi lại.

Độc giả của Công chúa Đồ Long rất đông đảo. Văn Anh Đình vừa nói xong thì khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp mới chợt hiểu ra, các độc giả đều rất kích động.

/A a a a a a tự nhiên nhắc tới công chúa nhà tôi?!/

/Vãi?!! Đúng thế thật này!!!/

/Sếp lớn của Tập đoàn Phồn Tinh cũng là fans của Công Chúa Đồ Long à? Ôi trời ơi!/

/Tui tui tui tui chợt hiểu rồi! Khu vui chơi đảo sinh tồn này với người bên trong khu vui chơi đảo sinh tồn này chẳng phải chính là “Người trong bể cá” của công chúa nhà tui hay sao???/

/Không hổ là công chúa, sức tưởng tượng quá kinh người, thuyết phục được cả nhân vật lớn của tập đoàn Phồn Tinh luôn/

/Chưa chắc đâu, có khi chỉ là trùng hợp thôi/

“Nếu tôi đoán không nhầm thì tôi đại khái đã biết thuốc giải ở đâu, đi như thế nào rồi.” Văn Anh Đình nói.

Mấy ngày nay họ vẫn bị nhốt trong hành lang như mê cung của viện nghiên cứu này, rất khó tìm được lối đi, mấy lần đi quanh co lòng vòng xong vẫn trở về vị trí cũ.

Mà bây giờ Văn Anh Đình đã biết đường đi rồi. Dù sao thân cũng là fans hâm mộ lâu năm của Công chúa Đồ Long, mỗi một quyển sách của cô ấy anh ta đều phải đọc ít nhất là hai lần trở lên, cho nên cách thoát khỏi hành lang ảo ảnh này, nhân vật chính trong sách đã cho đáp án sẵn rồi.

“Ba người kia đâu?”

Tống Sư Yểu: “Chắc A Kỳ đã giải quyết xong rồi.”

Đã vậy thì chuyện này không nên chậm trễ nữa, phải mau chóng tìm thuốc giải. Họ đã bị nhốt trong viện nghiên cứu ba ngày, không biết khi nào đội ngũ nhặt xác của Tập đoàn Phồn Tinh sẽ tới đây.

Văn Anh Đình biết lối đi nên mọi người bèn đi theo anh ta.

Phỏng đoán của anh ta là chính xác. Viện nghiên cứu này được xây dựng tham khảo theo lâu đài trong tiểu thuyết của Công chúa Đồ Long, cho nên anh ta đã nhanh chóng tìm thấy lối đi chính xác, đi xuống từng tầng một, tiến vào kho hàng dưới lòng đất.

“Trong tiểu thuyết của công chúa, thuốc giải được giấu trong căn phòng thứ ba từ dưới đếm lên, cho nên chắc hẳn thuốc giải được đặt ở đây…” Văn Anh Đình mở cửa, nở nụ cười trên môi.

Trong căn phòng, một thùng thuốc giải độc màu xanh lá được đặt chỉnh tề ở đó.

“Tốt… tốt quá…”

“Hu hu hu…”

/Cuối cùng cũng tìm thấy rồi!!!/

/Sếp lớn của Tập đoàn Phồn Tinh thật sự là fans của công chúa!/

/Ngẫm lại thì các yếu tố trên khu vui chơi đảo sinh tồn đều có thể tìm thấy trong tiểu thuyết của Công chúa Đồ Long đấy chứ/

/Lúc trước tôi từng nghe nói Tập đoàn Phồn Tinh đã mua rất nhiều bản quyền của Công chúa Đồ Long, ban đầu còn nghĩ họ sẽ làm gì, có thấy họ quay điện ảnh làm game gì đâu. Bây giờ thì tôi biết rồi, người ta trực tiếp dùng để xây dựng một thế giới luôn!/

Mấy người bọn họ vẫn còn đeo ba lô, ba lô của Tống Sư Yểu cũng vẫn còn, cho nên mọi người nhét đầy thuốc giải vào ba lô của mình. Họ đang định tiêm thuốc cho mình thì bỗng một tiếng hô vang lên trong viện nghiên cứu yên tĩnh, tất cả mọi người đều rùng mình.

“Gì… gì vậy?”

Giang Bạch Đào chợt nhớ tới trong kịch bản của mình có một đám người mắc bệnh khát máu tràn đầy tinh lực đang ở trong viện nghiên cứu, nhịp tim không khỏi tăng tốc. Không phải chứ? Chẳng phải kịch bản đã bị sửa lại rồi hay sao?

Sắc mặt Tống Sư Yểu thoáng thay đổi, kéo tay Evans: “Mau rời khỏi nơi này! Chạy mau!”

Vừa dứt lời, tinh thần của mọi người cũng đều căng thẳng, bắt đầu chạy theo Tống Sư Yểu. Càng chạy, họ càng có thể nghe thấy tiếng bước chân ập tới như thủy triều.

Đám người mắc bệnh khát máu này bị ba NPC người thật tạm thời nhốt lại. Khi Tống Sư Yểu thành công tắt cái bẫy trên hành lang thì họ cũng được thả ra, bám theo mùi vị của đám người trên đường tìm tới nơi này.

Nhóm Tống Sư Yểu ra sức chạy lên trên, muốn tranh thủ lúc người bệnh còn chưa chạy vào lối thoát hiểm để rời khỏi viện nghiên cứu. Tốc độ của họ không thể nói là chậm, lên cầu thang tầng trên nhanh hơn người bệnh một bước. Nhưng ngay sau đó cửa đã bị mở ra, một đám người mắc bệnh khát máu ùa ra.

Những người bị tụt lại đằng sau đều bị đẩy ngã xuống đất, vô số cái miệng há to cắn lên da thịt của mình, ra sức mút lấy máu tươi ngọt ngào. Đau đớn và tuyệt vọng ập tới, họ phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Lễ Văn Linh ngoảnh đầu lại thấy cảnh đó, nhất thời hít vào một hơi.

So với người mắc bệnh khát máu thì con người chạy quá chậm, đã bắt đầu có người bị tụt lại đằng sau, không thể không trốn vào căn phòng gần nhất, khóa chặt cửa lại.

Bất tri bất giác, trong lúc hốt hoảng cuống cuồng chạy bạt mạng, đội ngũ đã bị giải tán.

“Á á á! Cứu tôi cứu tôi!” Lúc lên cầu thang, chân của Văn Châu Liên bị một người bệnh bắt lấy. Khi vừa sảy chân, cô ta hoảng sợ nắm chân của Tống Sư Yểu chạy đằng trước, kéo Tống Sư Yểu cũng bị ngã xuống, đầu gối đập mạnh vào góc cạnh của cầu thang, ba lô đeo trên vai cũng bị va đập với sàn nhà.

Evans vội vào kéo Tống Sư Yểu. Văn Anh Đình và Văn Quốc Hoa cũng vội vã kéo Văn Châu Liên, dùng sức đạp người bệnh xuống dưới. Người bệnh bị đạp rơi xuống, ngã vào đám bệnh nhân đang ùa lên, cho họ thêm cơ hội để chạy trốn.

Thấy đằng trước cũng có mấy người mắc bệnh khát máu toát ra, không còn đường trốn chạy, Tống Sư Yểu chạy vào căn phòng gần nhất, người chạy đằng sau cũng nhao nhao đuổi theo, người cuối cùng lập tức khóa trái cửa. Chốt cửa vừa đóng vào thì cửa bị đập rầm một phát, là tiếng động người mắc bệnh khát máu đâm vào cánh cửa.

Mọi người lùi về sau một bước.

/A a a a a a kíƈɦ ŧɦíƈɦ!!!/

/Mạo hiểm quá, tôi xem căng thẳng não ghê luôn!!!/

/Đế nét mặt cũng không kìm chế được mà căng ra/

/Văn Châu Liên đúng là loại điên khùng, mình sẩy chân ngã sao lại kéo cả Tống Sư Yểu!/

/Đúng là quả tạ làm hại người khác!/

/Phản xạ có điều kiện thôi được không? Có cần thiết nói khó nghe đến thế không vậy/

Đầu gối của Tống Sư Yểu vô cùng đau đớn, ngồi xuống xắn ống quần lên thì thấy một vết bầm tím, có thể thấy được lúc nãy bị va chạm mạnh cỡ nào. Evans đã sớm không chịu nổi người nhà họ Văn, bây giờ thấy vậy thì dây thần kinh lập tức căng đứt, sắc mặt hết sức khó coi, khi Văn Châu Liên thò tới giả vờ giả vịt nói xin lỗi, anh lập tức đẩy cô ta ra.

“Cút đi! Cách xa bọn này một chút!” Sắc mặt Evans khó coi.

Văn Châu Liên lập tức ngã xuống đất.

“Cậu làm gì thế hả!?” Văn Quốc Hoa tức khắc nổi giận, vội vàng đỡ con gái dậy.

“Xin lỗi, đều là lỗi của tôi.” Văn Châu Liên bật khóc: “Tôi không cố ý đâu, thật mà.”

“Cô không cố ý, nhưng đã hại chết bao nhiêu người rồi. Loại vô dụng như cô sống cũng lãng phí không khí, nếu thật sự thấy có lỗi thì cô nên chết đi.” Evans giận điên người. Vào lúc này mà còn làm hại đầu gối của Tống Sư Yểu bị thương nặng như vậy, còn chạy trốn kiểu gì được đây? Tỷ lệ sinh tồn bị hạ thấp xuống quá nhiều, con tiện nhân này rõ ràng đang mưu sát!

Văn Châu Liên lập tức trợn tròn mắt, cứ như thể bị tổn thương rất nặng.

Mặc dù Văn Anh Đình cũng hơi oán giận, nhưng nghe thấy Evans nói vậy thì lúc này cũng nổi nóng: “Sao anh lại ăn nói kiểu đó hả? Anh có biết Châu Châu là fans hâm mộ của anh không?! Con bé đã bảo là không cố ý, cũng đã xin lỗi rồi, anh còn đòi gì nữa? Thật sự ép nó phải chết hả?”

Evans lạnh lùng đến cực hạn: “Đi chết đi.”

Bất cứ một người cha nào nghe con gái mình bị chỉ trích đến mức khóc lóc thảm thương như vậy thì trái tim cũng sẽ đau đớn gần chết. Văn Quốc Hoa chính là như vậy, ông ta giận sôi máu: “Chính vì bị loại người chỉ biết lợi ích của bản thân mình như các cậu nhận nuôi nên Tống Sư Yểu mới trở nên vô cảm như thế!”

“Ông bảo gì cơ?” Evans kinh ngạc vô cùng.

“Dù gì đi nữa tôi cũng ba của nó! Bao nhiêu ngày trôi qua, nó đã liếc nhìn tôi cái nào chưa? Trên hành lang đó cứ kéo cậu mãi, vừa rồi chạy trốn cũng chẳng thèm ngoảnh đầu lại, xem ra không thèm bận tâm tới sự sống chết của người ba và người anh của nó!”

Có thể thấy được sự oán hận của Văn Quốc Hoa đã tích lũy không chỉ mới một ngày hai ngày. Không biết từ khi nào, ông ta vẫn luôn mong chờ Tống Sư Yểu sẽ chủ động lấy lòng mình, gọi mình một tiếng ba, nhưng từ đầu tới cuối Tống Sư Yểu chưa từng làm vậy, thậm chí chẳng buồn liếc nhìn ông ta lấy một lần, huống chỉ là chủ động bắt chuyện.

Trên hàng lang cạm bẫy đó, đối mặt với cơn mưa đinh nguy hiểm cỡ đó mà Tống Sư Yểu cũng chỉ nắm chặt tay Evans, căn bản không ngoảnh đầu nhìn Văn Quốc Hoa lấy một lần. Làm con gái mà đối xử với ba mình như thế được sao? Cô ấy quan tâm tới Lễ Văn Linh Lý Đạt Đạt còn hơn cả ông ta và Văn Anh Đình!

Vào thời điểm cảm xúc của mỗi người đều gần như sụp đổ, cuối cùng ông ta cũng bùng nổ.

“Đừng ồn.” Tống Sư Yểu lên tiếng, ngăn cản Văn Anh Đình và Evans sắp đánh nhau.

Cô mở ba lô, ngẩng đầu lên, mặt không chút cảm xúc.

Chỉ thấy trong ba lô của cô, thuốc giải đều đã bị đập vỡ. Chúng vốn được đựng trong ống nghiệm thủy tinh, trên đường chạy băng băng đã bị vỡ mấy ống, Văn Châu Liên còn kéo cô một phát, ba lô bị va chạm với mặt đất nên mấy ống còn sót lại cũng đã vỡ tan, thuốc đều chảy ra ngoài, thấm vào vải bạt.

Chỗ thuốc này vốn có thể dùng để cứu rất nhiều người, kể cả chính họ. Họ còn chưa kịp tiêm cho mình, nói cách khác nếu bị cắn trúng thì họ sẽ bị nhiễm bệnh.

Evans vội xem ba lô của mình, lại phát hiện bị rách một lỗ, không còn ống thuốc giải nào.

Văn Châu Liên thì càng không cần phải nói, đã sớm bị người bệnh kéo ngã. Văn Quốc Hoa vốn không đeo ba lô, Văn Anh Đình sờ vào túi áo, lấy ra một ống.

Evans lập tức vươn tay: “Đưa tôi.”

Văn Anh Đình đang định đưa cho anh thì đã bị Văn Quốc Hoa cướp lấy: “Dựa vào đâu mà cho cậu? Cái này để Châu Châu dùng, con bé cần nhất.”

Evans: “Loại phế vật như cô ta thì có sống cũng chỉ làm hại người khác thôi, không thể tạo ra giá trị gì hết. Cho Alice dùng, em ấy có thể làm ra những cống hiến hữu ích cho xã hội.”

Văn Quốc Hoa: “Nó đã giỏi giang đến thế thì còn cần thứ này làm gì?”

/Văn Quốc Hoa thật sự quá ghê tởm/

/Bản thân ông ta đối xử với Tống Sư Yểu như thế nào chẳng lẽ ông ta không tự biết à? Chưa từng cho người ta miếng cơm nào mà còn bắt người ta phải cười với mình/

/Vô liêm sỉ, người nhà họ Văn đều là một lũ vô liêm sỉ! Tôi ghê tởm quá sức/

/Lời nói của Văn Quốc Hoa cũng không phải không có lý, dù gì đi nữa cũng là ba ruột, cô ta lại chẳng thèm bận tâm lấy một lần, quá máu lạnh/

/Evans quá quắt thật, đúng là nhân phẩm của Văn Châu Liên chẳng ra gì, nhưng âm nhạc do cô ấy sáng tác đã tiếp thêm sức mạnh cho rất nhiều người/

/Không thể phủ nhận điều đó, Văn Châu Liên thực sự là thiên tài mà, cô ấy tạo ra lương thực tinh thần nên vẫn có thể so sánh với Tống Sư Yểu/

Văn Châu Liên vừa khóc vừa âm thầm đắc ý vô cùng. Sao hả Tống Sư Yểu? Cô thua rồi, cô xuất sắc đến mấy thì đã sao? Họ chỉ yêu tôi mà thôi!

“Cô…”

“Rầm!” Cửa đột nhiên bị đâm đến mức rung lên.

Đám bệnh nhân đói khát chịu không nổi đã lâm vào trạng thái điên cuồng, không sợ đau cũng rất khỏe, điên cuồng tông cánh cửa.

Cùng lúc đó, bỗng một hồi chuông cảnh báo vang lên trong viện nghiên cứu. Tiếng chuông vang lên một lúc rồi ngừng lại, sau đó vang lên thêm lần nữa, lúc dài lúc ngắn cứ như thể có người điều khiển.

Tống Sư Yểu: “Là Mạnh Thông!”

Bộ đàm của họ cái thì bị đánh mất, cái thì bị làm hỏng, Mạnh Thông không thể liên lạc với họ nên mới chọn cách điều khiển nút cảnh báo trong phòng bảo vệ để thông báo cho họ.

Nói cách khác, người của Tập đoàn Phồn Tinh đã tới rồi.

Tập đoàn Phồn Tinh đã đến, họ cần phải rời khỏi viện nghiên cứu ngay lập tức để cướp đoạt phương tiện giao thông, đây là cơ hội thoát khỏi hòn đảo duy nhất của họ.

Lễ Văn Linh và chồng nấp trong một căn phòng, lòng có thần giao cách cảm: “Là con trai!”

Listan, Addison và Vệ Ngôn nấp chung một chỗ, cũng ý thức được tiếng chuông này rất có khả năng muốn báo cho họ biết người của Tập đoàn Phồn Tinh đã tới.

Cần phải rời khỏi nơi này, họ phải trốn thoát khỏi đảo sinh tồn!

Lúc này Văn Quốc Hoa đã tiêm thuốc giải cho Văn Châu Liên. Tống Sư Yểu chẳng buồn liếc mắt lấy một lần, được Evans đỡ đứng dậy, ngửa đầu nhìn cửa thông gió trên đỉnh đầu.

Mọi người đẩy bàn ghế tới, trèo lên rồi đẩy lưới che cửa thông gió, bò vào đó.

Tống Sư Yểu âm thầm hít hà, đầu gối bị thương mà còn phải bò trên mặt đất, mỗi bước đi đều đau thấu tim gan.

Văn Anh Đình vừa bò, trong đầu vừa nổi lên bão táp: Có gì đó là lạ… Hình như có chỗ nào đó là lạ… Nhưng mà lạ ở chỗ nào vậy chứ?

Không có quá nhiều thời gian cho Văn Anh Đình suy nghĩ, họ đang chạy đua với thời gian. Khán giả trong và ngoài thế giới thực tế ảo đều vừa xem vừa căng thẳng hồi hộp vô cùng, mong chờ họ có thể chạy trốn thành công.

Bên ngoài viện nghiên cứu.

Mạnh Thông nấp trong hốc cây của một cây đại thụ đã chết héo, nhìn ra bên ngoài thông qua kẽ hở. Hai chiếc máy bay trực thăng có logo của Tập đoàn Phồn Tinh bay tới, dừng lại trước viện nghiên cứu. Mấy người mặc đồ phòng hộ cầm súng bước xuống. Họ không tiến vào viện nghiên cứu ngay lập tức mà tản ra chung quanh. Họ biết ngoài viện nghiên cứu có rất nhiều bệnh nhân đã chết hoặc sắp chết.

Tinh thể trong đầu đám bệnh nhân này đã chín muồi, tập đoàn yêu cầu thu hồi trước.

“Mau lên đi!” Trong lòng Mạnh Thông vô cùng nóng ruột, nếu họ có thể thoát ra ngoài trước khi những người này quay lại thì có thể tránh khỏi việc chiến đấu với nhau, cứ trèo lên máy bay trực thăng rồi rời đi thôi. Chứ không thì những người này có súng trong tay, không biết có thành công cướp được hay không nữa.

Trong nhóm người này có mấy người biết lái máy bay trực thăng, từng đi học vì cần đóng phim hoặc là vì sở thích hứng thú. Đương nhiên không phải là dân chuyên nghiệp, nhưng lúc này cũng chỉ có thể tạm bợ vậy thôi.



Thông qua ống thông gió, mọi người thoát khỏi người bệnh chặn ngoài cửa. Có điều bất cứ nơi nào trong tòa nhà này cũng tồn tại người mắc bệnh khát máu, chẳng mấy chốc họ lại bị đuổi theo.

Evans, Tống Sư Yểu và ba người nhà họ Văn đã tản ra trong lúc bị đuổi theo.

Đa số khán giả đều hoan hô khi thấy cảnh này.

/Cuối cùng cũng tách ra rồi, nhẹ nhõm hẳn/

/Ba người nhà họ Văn kia đúng bị khùng, bất mãn Tống Sư Yểu mà cứ bám theo người ta/

/Mong tụi nó bị người bệnh cắn chết luôn/

/Ha ha, đừng ác động như thế chứ, có chết thật đâu mà, chẳng qua là thoát khỏi thế giới thực tế ảo thôi, Châu Châu còn trẻ, thân thể khỏe mạnh, còn thành tựu vô tận, lũ ghen tỵ sắp tức chết rồi phải hong/

/Lũ phân lợn đúng là bại não hết sức, tam quan như chúng mày thế này ba mẹ chúng mày biết không?/

/Xin lỗi nhé, ba mẹ bọn tao chẳng những biết mà còn cho bọn tao tiền để đu idol nữa cơ/

Từ sau khi Văn Châu Liên biểu hiện tài hoa kinh người, đám fans cuồng bắt đầu nổi điên, cứ như thể có cái gì đó chống lưng. Phát ngôn của “phân lợn” khiến bất cứ một người nào tam quan chính đáng đều tức gần chết, nhưng lại không cãi được. Bạn nói lý lẽ với người ta, người ta lại hi hi hi với bạn, nói mấy câu quanh co lòng vòng. Nhưng sự thật lại cứ đúng như họ nói, dù nhân phẩm của Văn Châu Liên thế nào đi nữa thì vẫn sẽ lưu danh trong lịch sử giới âm nhạc.

Không lâu sau, Văn Anh Đình cũng bị lạc với ba và em gái.

Văn Quốc Hoa không thể không một mình kéo theo đứa con gái yếu đuối của mình chạy trốn.

Văn Châu Liên lại bị ngã xuống tiếp. Thể lực của cô ta vốn đã kém cỏi rồi, 18 năm được nuông chiều tận răng, sao có thể chịu nổi chạy trốn suốt chặng đường thế này. Vì cứu cô ta, Văn Quốc Hoa đã bị cắn mất mấy miếng thịt.

“Ba, con nhất định sẽ đòi thuốc giải của Tập đoàn Phồn Tinh để cứu ba!” Vẻ mặt Văn Châu Liên tràn đầy cảm động.

“Ba biết.” Văn Quốc Hoa tin chắc đứa con gái này khác Tống Sư Yểu. Cô ta nhu nhược, thiện lương, là thiên thần xinh đẹp nhất đáng yêu nhất trên thế gian này.

Lúc này Văn Châu Liên cũng thực sự cảm động, nhưng virus lây lan quá nhanh, cô ta cảm nhận được bàn tay của Văn Quốc Hoa đã trở nên lạnh lẽo. Khi ông ta quay đầu sang, bộ dáng sắc mặt tái nhợt, túi mắt thâm đen của ông ta dần dần trùng khớp với những người bệnh bên ngoài.

Nỗi sợ hãi khiến sự cảm động của cô ta suy giảm. Trong đầu cô ta hiện lên cảnh tượng Văn Quốc Hoa phát bệnh, sau đấy quay lại cắn mình.

Bây giờ đã phát sóng trực tiếp tới giai đoạn nào rồi nhỉ? Chắc hẳn là còn khoảng chừng một phần ba nữa, một phần ba… Còn có thể mang lại rất nhiều thời gian lên sóng cho mình, cô ta còn chưa muốn kết thúc, chưa muốn rời khỏi thế giới này. Cô ta còn có rất nhiều ca khúc chưa hát cho người trong thế giới này nghe, còn chưa biết phản ứng của họ ra sao, chưa nhận được nhiều sự tung hô hơn…

Cả trò hay mà Tập đoàn Phồn Tinh đã làm nữa, còn chưa bị vạch trần, cô ta còn chưa muốn kết thúc…

Lúc trước cô ta bỏ mặc Lê Hân là vì không nỡ rời khỏi thế giới thực tế ảo, không nỡ buông bỏ cảm giác hư vinh, cho dù cô ta biết rõ đó là giả, nhưng dù là giả thì vẫn khiến người ta say mê! Nếu có thể ở lại thế giới này mãi mãi thì tốt biết mấy, cô ta muốn làm thiếu nữ thiên tài Văn Châu Liên ở thế giới này, chứ không phải là sao nữ hạng B tầm thường đã ba mươi tuổi trong thế giới hiện thực.

“Ba, ba mau ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi.” Văn Quốc Hoa đã bắt đầu bị sốt. Họ trốn vào một căn phòng, Văn Châu Liên kêu Văn Quốc Hoa ngồi xuống.

Văn Quốc Hoa ngã xuống mặt đất, thở hổn hển nhắm mắt lại.

Nhìn ông ta, Văn Châu Liên chậm rãi đứng dậy, rón rén rời khỏi phòng, xoay người chạy trốn.

Dù sao… dù sao cũng không chết mà. Chờ họ vạch trần trò hay là Tập đoàn Phồn Tinh đã làm thì chắc chắn chính phủ sẽ phái người tới đây, lúc đó Văn Quốc Hoa cũng sẽ được cứu, không cần thiết dẫn theo ông ta. Không phải ai cũng sẽ biến thành người bệnh có ý thức của mình như Giang Bạch Kỳ.

/Quả nhiên, không hề nằm ngoài dự kiến/

/Văn Châu Liên có thể ruồng rẫy Văn Anh Đình và Lê Hân thì đương nhiên cũng có thể bỏ mặc Văn Quốc Hoa/

/Bảo Tống Sư Yểu ích kỷ, thế thì Văn Châu Liên là cái gì?/

/Tài hoa quả Văn Châu Liên quả nhiên trưởng thành bằng cách hút máu thịt của người khác. Thật đáng sợ. Loại người như vậy sao có thể sáng tác ra những ca khúc kinh điển ấy/

/Ông trời thật không công bằng/

Nghe thấy động tĩnh, Văn Quốc Hoa mở mắt ra, thấy cánh cửa bị khép lại. Ông ta không nghĩ nhiều, cho rằng chắc Văn Châu Liên đi làm gì đó, thậm chí có lẽ là đi tìm thuốc giải cho mình. Đúng là con bé ngốc, ông ta vốn định nói với nó là đừng quan tâm tới mình, mau ra ngoài đi, không ngờ lại chậm một bước.

Ông ta chờ, chờ mãi, không chờ được con gái trở về.

Lê Hân ở bên ngoài chứng kiến cảnh này, hận đến mức đôi mắt đỏ ngầu, móng tay được bảo dưỡng đẹp đẽ đâm sâu vào lòng bàn tay.



Listan giơ nắm đấm đấm vào người bệnh nhào lên ngã xuống sàn nhà, kéo Addison chạy như điên.

Addison nhìn vết thương trên tay Listan, dấu răng vô cùng rõ ràng, đang chảy máu tươi.

Sắc mặt cậu nhóc trắng bệch, nhìn gương mặt kiên cường của ba mình, cảm giác sợ hãi lan tràn trong tim.

“Ba bị cắn rồi.”

“Không sao đâu con trai, sau khi bị nhiễm bệnh thì ba nhất định vẫn sẽ nhớ con, không cắn con đâu.” Listan cười nhe hàm răng trắng tinh, lúc này mà vẫn không quên nói đùa một cách lạc quan.

Nhưng Addison lại cười không nổi. Cậu rất sợ hãi, không phải sợ ba sẽ cắn mình. Cậu hơi bực bội: “Con rất ghét vẻ mặt cười đùa tí tởn này của ba.”

Lúc mẹ qua đời, Listan thường xuyên cười như vậy, trông như thể rất vui sướng. Mỗi lần nhìn thấy, Addison sẽ rất tức giận, cảm thấy chán ghét. Sao ba vẫn còn có thể cười được? Mẹ đã chết rồi cơ mà! Mẹ thắt cổ tự sát ngay trước mặt ba cơ mà! Trong đầu cậu tràn đầy hình ảnh mẹ mình treo cổ trên xà nhà, sao ba vẫn có thể cười được!

“Ba xin lỗi.” Listan thu hồi nụ cười, cơ bắp trên người cứng đơ.



Lý Tư Thanh đẩy Lý Đạt Đạt về phía trước, Lý Đạt Đạt lập tức bị đám người mắc bệnh khát máu bao phủ. Dưới ánh mắt oán hận của Lý Đạt Đạt, Lý Tư Thanh xoay người bỏ chạy.

Tao đẻ ra mày, bây giờ là thời điểm mày trả ơn cho tao.



Tống Sư Yểu và Evans chạy qua ngã rẽ, bất chợt đối mặt với một đám người bệnh.

Một bàn tay từ bên cạnh vươn ra kéo Tống Sư Yểu.

Tống Sư Yểu quay đầu lại thì thấy Giang Bạch Kỳ: “A Kỳ.”

Giang Bạch Kỳ kéo cô và Evans chạy theo hướng khác.

Con đường anh chọn không có bóng dáng của người mắc bệnh khát máu nào, họ an toàn chạy lên tầng một.

Thấy ba người họ đi ra, Mạnh Thông lập tức vui sướng chạy ra từ trong hốc cây.

“Chị!... Ba mẹ em đâu rồi?”

“Bị tản ra rồi. Nhưng hãy tin chị, chắc chắn họ sẽ không sao đâu.” Thấy nụ cười trên mặt cậu bé biến mất, Tống Sư Yểu an ủi.

Tống Sư Yểu và Evans đều biết lái máy bay trực thăng, hai người vừa lúc mỗi người một chiếc, ngồi vào buồng lái khởi động động cơ trước, cánh quạt trực thăng tạo ra cơn gió, họ ngồi trên máy bay trực thăng chờ người khác.

Giang Bạch Kỳ và Tống Sư Yểu ngồi trong buồng lái, Tống Sư Yểu kéo tay anh: “A Kỳ.”

Giang Bạch Kỳ nhìn chằm chằm vào cô.

Tống Sư Yểu lấy một ống thuốc giải màu xanh lá từ trong ngực áo.

Giang Bạch Kỳ hơi trợn tròn mắt. Chẳng phải đã bị đập bể hết rồi hay sao?

“Em đã giấu phần của A Kỳ ngay từ đầu rồi.” Tống Sư Yểu chớp mắt nghịch ngợm. Cho dù lúc này trông cô vô cùng chật vật, trên mặt cũng dính vết bẩn, nhưng đôi mắt vẫn sáng sủa xinh đẹp, dịu dàng sóng sánh.

Nhịp tim của Giang Bạch Kỳ lại tăng tốc một cách mất khống chế… Cho dù anh biết tất cả đều là kế hoạch của Tống Sư Yểu, anh chỉ là một quân cờ của cô thôi.



Lễ Văn Linh và chồng liên tục chạy trốn. Thấy hai người sắp bị đuổi kịp, người chồng đẩy cô ấy ra ngoài, giang rộng hai tay chặn đám bệnh nhân ngoài hành lang.

“Ông xã!”

“Tiểu Linh, chạy mau! Em với con trai nhất định phải sống tốt!” Người chồng diện mạo tầm thường, từ khi công khai với cô tới nay vẫn có không ít người cảm thấy anh ấy không xứng với cô. Nhưng vào thời khắc này, tất cả mọi người đã hiểu tại sao Lễ Văn Linh lại gả cho anh ấy.

“Chạy mau!”

Lễ Văn Linh rơi nước mắt lã chã nhìn người chồng dù bị cắn khắp người mà vẫn kiên trì đứng ở đó, sau đó quay đầu chạy lên lầu.

Lối ra đang ở ngay đằng trước.

“Mẹ!” Cuối cùng cũng chờ được mẹ, Mạnh Thông vui sướng kêu to, nhưng ngay sau đó không thấy ba mình đâu, lại nhìn vẻ mặt của Lễ Văn Linh, giọng nói của cậu bé bị nghẹn trong cổ, không hỏi được nữa.

Hai mẹ con vào máy bay trực thăng.



Văn Châu Liên rẽ vào một góc thì đối mặt với một bóng người. Cô ta sợ hết hồn, sau đó mừng như điên.

“Vệ Ngôn!”

Vệ Ngôn cũng giật thót tim, thấy là cô ta thì thở phào nhẹ nhõm.

Hai người cùng nhau chạy trốn. Lúc gặp nguy hiểm, Văn Châu Liên ra lệnh với vẻ đương nhiên: “Cậu đi chặn lại đi.”

“Cái gì?”

“Tôi bảo cậu đi chặn đám bệnh nhân kia lại đi.”

Vệ Ngôn lập tức cảm thấy có một cơn giận tràn ngập trong lòng mình: “Dựa vào đâu?” Ý cô ta là bắt mình hy sinh chứ gì? Dựa vào đâu? Còn chưa kết thúc livestream cơ mà! Anh ta dựa vào đâu mà phải hy sinh thời gian phát sóng của mình?

Thấy anh ta còn dám hỏi dựa vào đâu, Văn Châu Liên nổi giận nói: “Dựa vào việc cậu là đồ phế vật, cậu ở đây còn có tác dụng gì? Công ty bảo cậu phối hợp với tôi, bây giờ cậu không nghe lời tôi phải không?”

Vệ Ngôn không thể nhịn được nữa: “Tôi vô dụng, vậy thì chị có dụng lắm hả? Chị sao chép bao nhiêu ca khúc kinh điển, ngoài danh tiếng chị nhận được thì có thể ảnh hưởng gì tới Tống Sư Yểu?”

“Ít nhất tôi có thể làm cho Tống Sư Yểu khó chịu! Người nhà họ Văn đều yêu tôi, fans hâm mộ của tôi cũng tấn công Tống Sư Yểu, còn cậu thì sao? Ngay cả việc sao chép điện ảnh mà cũng không sao chép ra hồn, quay thậm tệ hết sức, phế vật đúng là phế vật!”

“Tôi quay phim tệ á?!” Vệ Ngôn tức điên người, cũng không bận tâm cô ta có phải là tiền bối cùng công ty hay không mà cứ thế mỉa mai: “Được, tôi thừa nhận tôi quay phim tệ, dù gì tôi cũng không phải là dân chuyên nghiệp! Nhưng tiền bối à, chị là ca sĩ trong thế giới hiện thực đúng không, debut sắp được chín năm rồi đấy nhỉ? Sao hát hò vẫn tệ quá vậy? Bài hát ‘Tiêu Dao’ của tiền bối Vưu Vãn Anh hay biết bao, thế mà chị hát thành cái quái gì vậy? Vốn là ca khúc có thể vang danh quốc tế, nhưng chị lại hát thành không có tiếng tăm gì trên quốc tế, chị hát dở cỡ nào chẳng lẽ trong lòng chị không tự biết hả? Cả bài ‘Người Cha’ lúc trước chị đã hát nữa, tiền bối Tô Hồng hát tràn đầy cảm tình hơn chị gấp triệu lần! Chẳng qua là người trong thế giới này chưa từng nghe ca khúc gốc nên mới cảm thấy chị hát hay thôi, mẹ nó chứ, tôi cũng thấy xấu hổ thay cho chị luôn!”

“Vệ Ngôn!” Sắc mặt Văn Châu Liên đỏ bừng, nếu không phải bây giờ đang chạy bạt mạng thì cô ta chỉ hận không thể đánh nhau với anh ta: “Cậu dám…”

Vệ Ngôn: “Tiền bối, đều tại chị ép tôi!”

/???/

/????/

/?????/

/Hở???/

/Sao chép????/

/Gì?????/

Phòng phát sóng trực tiếp của khu vui chơi đảo sinh tồn tràn đầy dấu chấm hỏi, khán giả khϊếp sợ tới mức choáng váng trước thông tin khổng lồ trong cuộc đối thoại của hai người này.

Lúc này, Văn Anh Đình đang tìm kiếm họ nghe thấy động tĩnh thì chạy tới.

“Anh!” Văn Châu Liên vui sướng reo lên.

Văn Anh Đình: “Ba đâu rồi?”

Sắc mặt Văn Châu Liên thoáng cứng đờ, sau đó đôi mắt lập tức đỏ hoe: “Ba bị cắn trúng, ba kêu em chạy trước, đừng quan tâm tới ba.”

“Cái gì? Không được, không thể bỏ mặc ba ở đây được!” Sao có thể bỏ Văn Quốc Hoa ở lại đây! Tập đoàn Phồn Tinh điên rồ cỡ này, ai biết họ sẽ làm gì với ba.

Văn Châu Liên vội nói: “Anh, không còn kịp nữa rồi! Anh đừng lãng phí nỗi khổ tâm của ba, chúng ta mau ra ngoài tố cáo Tập đoàn Phồn Tinh, vậy thì ba vẫn còn cơ hội sống sót. Chúng ta còn tiếp tục trì hoãn thời gian, bị bỏ mặc trên hòn đảo này thì sẽ xong đời đấy!”

Sắc mặt Văn Anh Đình rất khó coi, bỗng nhớ lại chuyện lần trước Văn Châu Liên từng ruồng bỏ mình để mình phải đối mặt với con gấu: “Văn Châu Liên, em nói thật đi, có phải em đã bỏ rơi ba không?”

“Không có! Sao anh lại nghĩ em là người như vậy?! Đó là ba em cơ mà! Anh coi em là loại người nào vậy?” Văn Châu Liên bật khóc cứ như thể chịu oan ức lớn lắm.

Văn Anh Đình bị cô ta khóc tới mức nhức đầu, cũng sợ mình thực sự vu oan cho cô ta. Lúc này lại có người bệnh đuổi tới, anh ta chỉ còn cách kéo họ chạy trốn.



Lý Tư Thanh xông ra ngoài, thấy hai chiếc máy bay trực thăng, vẻ mặt mừng như điên, lập tức chạy tới trèo lên một chiếc.

Tống Sư Yểu nhìn ông ta, hỏi: “Đạt Đạt đâu rồi?”

Đôi mắt Lý Tư Thanh đỏ ngầu, lắc đầu.

Lúc này, Văn Anh Đình dẫn theo Văn Châu Liên và Vệ Ngôn chạy ra.

“Pằng!” Tiếng súng vang lên.

Người của Tập đoàn Phồn Tinh đã phát hiện động tĩnh bên này nên chạy ra, đồng thời nổ súng về phía họ.

“Không kịp nữa rồi, mau cất cánh đi!” Lý Tư Thanh giục.

“Mau cất cánh đi Sư Yểu!” Văn Châu Liên cũng vội thúc giục: “Đã tới nước này rồi, chúng ta phải mau chạy thôi!”

“Chờ thêm một chút.” Tống Sư Yểu nói. Listan và Addison còn chưa chạy ra.

“Pằng! Pằng!”

Tiếng súng càng ngày càng dồn dập, tiếng đạn bắn trúng thân máy bay khiến mọi người kinh hồn bạt vía.

Tống Sư Yểu không thể không cắn răng điều khiển máy bay trực thăng chậm rãi bay lên.

Lúc này, hai bóng người một lớn một nhỏ đã chạy ra từ viện nghiên cứu.

Nhưng người của Tập đoàn Phồn Tinh cũng đang xông tới.

Listan buông tay con trai, nhào tới đấm trúng người của Tập đoàn Phồn Tinh, sau đó quay đầu nhìn Addison hét lên: “Mau đi đi!”

“Addison, mau lên đây!” Văn Anh Đình hét lên, nhoài người vươn một tay ra.

Addison nhìn Listan, vẻ mặt bối rối: “Ba…”

“Mau đi đi!”

“Addison!”

Addison vươn tay, được Văn Anh Đình nắm chặt rồi kéo lên máy bay trực thăng.

Máy bay trực thăng lập tức nhanh chóng bay lên cao.

“Con trai, ba yêu con!”

“Pằng!”

Addison vội thò đầu ra, thấy Listan đè lên người của Tập đoàn Phồn Tinh, không hề nhúc nhích.

“Ba!!!” Addison hét lên một tiếng cào xé tim gan, nước mắt tuôn trào.

Máy bay trực thăng càng bay càng cao, chẳng mấy chốc tiếng súng cũng biến mất. Họ càng bay càng xa, thấy mặt trời dâng lên từ trên mặt biển, thấy hòn đảo cô độc đáng sợ này dần dần bị bỏ xa.

Tại phòng phát sóng trực tiếp show phán xét.

/Thở phào nhẹ nhõm!/

/Chạy trốn thành công rồi!/

/Cốt truyện tiếp theo là chiến đấu với Tập đoàn Phồn Tinh tà ác này hả?/

/Chắc chắn rồi, nhưng mà khó lắm, tôi cảm thấy Tập đoàn Phồn Tinh chắc sẽ truy sát họ/

/Hướng phát triển của tập hai kỳ diệu thật đất. Tôi cứ nghĩ sẽ là xã hội bình thường cơ, không ngờ đầu tiên là sinh tồn ngoài dã ngoại, rồi lại tới nỗi kinh hoàng trong viện nghiên cứu, bây giờ lại phải chống lại một tập đoàn lớn/

/Nhưng không ngờ hòn đảo này được thiết kế dựa trên tiểu thuyết của Công chúa Đồ Long. Công chúa Đồ Long chẳng phải là Tống Sư Yểu à? Cô ấy mạnh thật đấy/

/Công ty như Tập đoàn Phồn Tinh thật sự quá đáng sợ, trong thế giới của họ không có Quốc vương đúng không? Nghĩ vậy thì lại thấy chúng ta có Quốc vương bệ hạ thật tuyệt vời, tất cả những kẻ cầm quyền đều bị đe dọa, đừng hòng có kẻ nào dám coi trời bằng vung kiểu đó/

Đừng nói là khán giả, ngay cả ekip chương trình cũng bị choáng váng vì hướng phát triển của tập hai. Sao lại có cảnh tượng lớn cỡ này? Tiếp theo hình như sẽ còn diễn ra tình tiết chống lại tập đoàn lớn độc ác nham hiểm nữa, rõ ràng chỉ là một thế giới bình thường quy mô nhỏ thôi mà.

“NPC người thật tạm thời thoát ra chưa?” Đường Sơn hỏi. Phòng livestream của ba NPC người thật tạm thời bỗng nhiên tối om, chắc là đã chết rồi. Giang Bạch Kỳ chỉ trói họ lại thôi, mà bây giờ họ đã chết nên chắc là bị người bệnh cắn chết rồi.

“… Đạo diễn Đường, NPC người thật tạm thời còn chưa thoát ra, tín hiệu chỗ tôi báo họ vẫn còn đang trong thế giới thực tế ảo.”

Đường Sơn: “???”



Thế giới thực tế ảo, khu vui chơi đảo sinh tồn.

Trên máy bay trực thăng.

Văn Anh Đình gục mặt xuống, ôm đầu bật khóc. Trên hòn đảo này, anh ta đã mất cả ba lẫn mẹ.

Lễ Văn Linh và Mạnh Thông cũng ôm nhau, lẳng lặng chảy nước mắt.

Mất đi người quan trọng nhất, cho dù đã tìm được đường sống, nhưng họ vẫn không tài nào cười nổi. Nỗi đau và sự hối hận mãnh liệt tràn ngập mỗi ngõ ngách trong thân thể họ.

Họ đều đang khóc, chỉ có Văn Châu Liên và Lý Tư Thanh không kiềm chế được mà lộ ra nụ cười nhẹ.

Tốt quá, họ lại sống rồi! Chiếc máy bay trực thăng này càng bay càng cao, càng bay càng xa, bỏ mặc hòn đảo kia ở đằng sau, cứ như thể mọi chuyện họ đã từng làm trên đảo cũng đều bị vứt bỏ ở đằng sau.

Không ai biết họ đã làm những gì, không một ai cả. Trở lại với xã hội văn minh, họ vẫn sẽ là thiên tài của giới âm nhạc và là họa sĩ nổi tiếng!

Bỗng nhiên ánh sáng bừng lên, tất cả mọi người bị chói tới mức không nhịn được nhắm mắt lại.

Một hồi lâu sau, họ mới từ từ mở mắt ra, trần nhà mờ mịt dần dần trở nên rõ nét trong mắt mọi người.

“Chúc mừng các bạn đã thành công chạy thoát khỏi khu vui chơi đảo sinh tồn.” Gương mặt của người dẫn chương trình Liêu Ba xuất hiện trước mắt họ, cười tủm tỉm nói.

Đọc truyện chữ Full