DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cái Quỳ Này Tôi Nhận!
Chương 66

Chắc là anh ấy sẽ rất vui phải không? Tống Sư Yểu ngồi suy nghĩ trong chiếc xe mà Giang Bạch Kỳ đưa cho cô. Cô nhìn tòa nhà trụ sở Tập đoàn Phồn Tinh ở phía xa qua gương chiếu hậu, thiết bị nhận tín hiệu phía trên phát ra ánh đèn sáng rực, nhấp nháy liên tục.

Mặc dù cô không biết, nhưng Văn Châu Liên và những người khác chắc chắn sẽ tiết lộ rất nhiều thông tin về cô và Giang Bạch Kỳ, chắc hẳn là anh sẽ rất vui.

Vui vẻ là được rồi.

Evans trầm mặt ngồi trên ghế sô pha, Chu Dã Phóng bị anh đánh một trận chui qua một góc ăn kem. Bên ngoài có tiếng động, Evans lập tức đứng dậy mở cửa.

Nhìn thấy Tống Sư Yểu xuống từ chiếc xe có logo Tập đoàn Phồn Tinh.

Anh nhìn vẻ ngọt ngào trong mắt Tống Sư Yểu, ở cô lúc này có sức sống hiếm khi thấy có của một thiếu nữ, vừa nhìn là biết nhất định cô đã gặp Giang Bạch Kỳ.

Anh có một bụng chữ muốn nói, nhưng vừa mở miệng định lên tiếng thì đã nghe thấy Tống Sư Yểu nói: “Anh, em quyết định tháng sau sẽ kết hôn.”

“Cái gì?”

“Tháng sau, kết hôn với A Kỳ.”

Trời đất mờ mịt, trời trăng cùng sụp đổ.

Evans ôm ngực tưởng như sắp ngất đi, vì muốn tìm người chia sẻ nỗi đau của mình, anh lập tức gọi ngay cho các thành viên khác trong gia đình.

Đêm nay đã xảy ra một trận động đất mười độ richter trong nhà Tống Sư Yểu.

...

Còn trận “động đất” lớn trên mạng thì vẫn diễn ra không ngừng nghỉ.

Bởi vì đoạn phim quay màn hình phải chờ tới khi Tập đoàn Phồn Tinh biên tập xong thì mới được phát hành, vậy là Văn Châu Liên lại bày ra vẻ tâm tình sụp đổ. Văn Quốc Hoa khăng khăng muốn đưa cô ta về nhà, Lê Hân nói với ông ta là Văn Châu Liên đã vứt bỏ ông ta nhưng vì Văn Châu Liên khóc lóc giải thích nên Văn Quốc Hoa vẫn không muốn tin, bởi vậy cô ta đã có được một chỗ che chở tạm thời.

Nhưng chuyện này cũng chẳng khá hơn là bao, Văn Châu Liên muốn Văn Quốc Hoa giúp mình nhưng sự việc đã quá ồn ào nên ông ta cũng không thể giúp được gì cho cô ta hơn nữa. Chỉ một việc dùng tiền để ép lại các bình luận trên hot search cũng đủ khiến nhà họ Văn lâm vào nguy cơ phá sản. Thậm chí cổ phiếu của công ty nhà họ Văn cũng đã giảm giá mạnh vì Văn Châu Liên, khủng hoảng cũng đã xuất hiện từ lâu rồi.

Nhà họ Văn ốc còn không mang nổi mình ốc nên Văn Châu Liên chỉ có thể gọi điện thoại cho công ty quản lý, lại bị ông chủ ngày xưa còn nịnh nọt mình mắng cho một trận: “Quan hệ công chúng cái gì? Cô cũng không nhìn thử xem giờ còn làm quan hệ công chúng được à? Cô muốn hại chết chúng tôi, hại tất cả nghệ sĩ trong công ty phải không? Cô có tin là tôi vừa nói giúp cô một câu thôi là tất cả nghệ sĩ trong công ty đều sẽ bị cư dân mạng thóa mạ không? Cô gọi đến cũng đúng lúc đấy, rốt cuộc chuyện đạo nhạc là như thế nào?”

Văn Châu Liên nghe đến từ “đạo nhạc” là đã thấy tai mình đau nhói, nhưng vẫn còn vùng vẫy cố cãi: “Đạo nhạc cái gì? Con mắt nào của ông nhìn thấy là tôi đạo nhạc? Các ông có thể tìm được cái gọi là bài hát và âm thanh gốc không? Đã không có thì làm sao chứng minh được là tôi đạo nhạc?”

“Cô không biết rốt cuộc cô đã nói gì với Vệ Ngôn à?”

“Chết tiệt, tôi bị ma nhập rồi có được không?” Văn Châu Liên suy sụp.

“Ha ha, tôi lại thấy đáng tin đấy. Dù sao thì hình tượng của cô chênh lệch quá mức, như một người khác. Nhưng nói cho cùng thì giờ cô có đạo nhạc không cũng không quan trọng, quan trọng là hình tượng của cô đã hoàn toàn sụp đổ rồi. Loại người đến cả ba mẹ mình còn có thể lạnh nhạt không quan tâm như cô thì còn ai dám dùng? Thị trường đĩa nhạc bây giờ nát đến mức nào cô không biết à? Không có đại ngôn, chỉ dựa vào việc ca hát, mà lại còn có cái thanh danh như bây giờ thì còn mấy người mua cái của nợ của cô chứ? Cô tưởng là chỉ cần có tài thì muốn làm gì cũng được à?” Cách nói chuyện của ông chủ rất tồi tệ. Ông ta là một người con có hiếu, vì vậy hành vi của Văn Châu Liên khiến ông ta cực kỳ chán ghét.

“Ngày mai cô đến công ty đi, bên phát ngôn của cô muốn cô bồi thường đấy.”

“Tại sao?!”

“Tại sao à? Cô làm ra những chuyện này làm liên lụy đến thương hiệu của người ta, ảnh hưởng đến uy tín, hình ảnh của người ta, người ta không bắt cô bồi thường thì bắt ai?”

Văn Châu Liên tức giận cúp điện thoại, trước đây họ khúm núm trước mặt cô ta để nịnh nọt, thế mà bây giờ… cô ta cảm thấy trong ngực ngột ngạt vô cùng. Góc trên bên phải của ứng dụng mạng xã hội trên điện thoại báo lượng bình luận và @ liên quan của cô ta đã vượt quá vài triệu. Đây là một con số đáng sợ, cô ta có thể tưởng tượng những nhận xét kia là gì, cô ta cũng không dám đọc.

Nhưng không phải cô ta không xem thì có thể coi như không biết có chuyện gì xảy ra.

Những người bạn ngày trước liên tục gửi tin nhắn đến, gửi cho cô ta một đống ảnh chụp màn hình người ta chửi bới cô ta trên mạng, rồi lại hỏi câu cô ta bây giờ thế nào, có vài người còn nói mấy câu khiêu khích, châm chọc cô ta.

Văn Châu Liên nhìn mà phát run lên vì tức giận. Dù sao trong số những người này cũng rất nhiều người đã dựa vào sự nâng đỡ của cô ta để ké fame tăng danh tiếng. Trước khi đến khu vui chơi đảo sinh tồn, trước khi anh trai của Tống Sư Yểu là Evans xuất hiện, những người này cũng còn hiên ngang mắng chửi Tống Sư Yểu giúp cô ta.

Cô ta không nhịn được chửi bới những người này một trận, nhưng sau khi chửi xong cũng không cảm thấy thoải mái hơn là bao nhiêu.

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Bây giờ tự tử có tác dụng không? Nếu cô ta chết ở đây thì theo lý thuyết sẽ rời khỏi thế giới giả tưởng, nhưng cô ta không dám. Ekip chương trình bảo cô ta không được hành động thiếu suy nghĩ, nên cô ta cũng thực sự không dám tự tử một cách tùy tiện. Cô ta lại nghĩ đến những NPC người thật tạm thời ở tập đầu tiên, lỡ như cô ta tự sát mà không thể rời khỏi thế giới giả tưởng, mà cứ thế chết đi thì phải làm sao?

Phần mềm chat trên điện thoại di động lại có tiếng báo tin nhắn, cô ta nhìn thì thấy có một người bạn khác đã gửi ảnh chụp màn hình cho mình. Ảnh chụp màn hình lần này do người cô ta vừa mắng đăng lên. Thậm chí còn đăng ảnh chụp lịch sử trò chuyện lên mạng, cắt mấy câu hỏi xấu xa của họ đi, lại giả vờ tỏ ra rất thất vọng...

Tất cả bọn họ đều đang muốn ké fame của cô ta, hưởng thụ trên nỗi đau của cô ta.

Máu dồn lên não.

Đám đê tiện, tất cả đều là một lũ đê tiện. A a a a a a a!

Văn Châu Liên sụp đổ phát điên, cô ta ngồi xổm trên đất ôm tóc la hét.

/Quá rác rưởi!/

/Đáng đời, gieo nhân nào thì gặt quả đó. Tôi thật sự không hiểu tại sao Văn Châu Liên lại có thể nhẫn tâm như vậy. Cô ta sống trong thế giới giả tưởng suốt mười tám năm rồi mà không có chút tình cảm nào với nhà họ Văn sao?/

/Nhà họ Văn làm sao có thể so sánh với tỷ suất truy cập của cô ta chứ? Mà tôi cũng nhìn ra rồi, cô ta không nỡ rời khỏi thế giới giả tưởng, muốn tiếp tục làm thiếu nữ thiên tài đấy. Giờ thì hay rồi, ở trong đó không ra được, cũng coi như trồng cái gì gặt cái đó nha/

/Không hiểu mấy người vui vẻ chuyện gì, không cảm thấy bị chơi xỏ à? Khu vui chơi đảo sinh tồn chỉ là giả, còn chúng ta lại có cảm xúc thật như những kẻ ngốc./

/Ekip chương trình rác rưởi, rác rưởi đến mức này còn làm ekip chương trình gì nữa, sao không thay người đi?/

Văn Quốc Hoa nghe tiếng Văn Châu Liên thét lên liền vội vàng chạy tới.

“Châu Châu?”

Văn Châu Liên lại ôm ông ta như vớt được phao cứu sinh: “Ba, ba, ba phải tin con, không phải như thế đâu, con không làm, hu hu hu, ba cứu con…”

Văn Quốc Hoa thấy cô ta khóc cũng đau lòng muốn nát cả tim, không phải tận mắt chứng kiến thì từ đầu đến cuối ông ta vẫn luôn không tin những lời người ta nói trên mạng. Quá hoang đường, sao ông ta có thể nuôi được một đứa con gái như thế này?

“Được rồi, đừng khóc, ba tin con mà.”

“Ba, là Tống Sư Yểu, nhất định là cô ta. Cô ta đã hại con thành cái dạng này. Cô ta và Giang Bạch Kỳ, hu hu hu… Anh ta nhất định là ông chủ của Tập đoàn Phồn Tinh. Anh ta đã làm ra khu vui chơi đảo sinh tồn. Họ hãm hại con hu hu hu...”

Giữa tập này và tập trước có những chỗ tương đồng, Văn Châu Liên đột nhiên nhận ra điều đó. Lại là Giang Bạch Kỳ, chắc chắn Tập đoàn Phồn Tinh là của Giang Bạch Kỳ. Họ đã rơi vào bẫy của hai người này từ rất sớm rồi.

Văn Quốc Hoa tin lời Văn Châu Liên, bởi vì ông ta đã tra ra được ông chủ của Tập đoàn Phồn Tinh chính là Giang Bạch Kỳ. Sau khi tìm hiểu tin tức ông ta cũng biết được đúng là Tống Sư Yểu và Giang Bạch Kỳ sẽ kết hôn vào tháng sau!

Kết hôn vào tháng sau? Nếu không phải đã quen biết nhau từ lâu thì làm sao lại kết hôn nhanh như vậy?

Có phải Tống Sư Yểu đã biết khu vui chơi đảo sinh tồn là giả không? Có phải thậm chí còn cố tình bày mưu để gài bẫy Văn Châu Liên không?

Ông ta nghĩ tới đây là lại muốn gọi điện thoại cho Tống Sư Yểu, Lê Hân nghe vậy tức giận đến mức xông tới giật điện thoại di động của ông ta.

“Chờ đến khi ông xem video đi rồi hẵng nói!”

“Con gái chúng ta như thế nào mà bà còn không biết sao?” Văn Quốc Hoa không thể nào hiểu được Lê Hân, sao bà ta có thể kiên quyết nói không cần là không cần? Còn tình cảm suốt mười tám năm nay thì sao?

“Ha ha, ông tự mình nhìn đi, tôi cũng lười nói cho ông biết. Nhưng nếu ông dám gọi điện thoại cho Tống Sư Yểu, nói với con bé những câu thiểu năng thì mau cút xéo cùng con bé này luôn đi.” Lê Hân tức giận nói.

“Tôi thấy bà bị ma ám rồi đấy!”

Văn Quốc Hoa vẫn luôn không tin.

...

Tập đoàn Phồn Tinh đã chỉnh sửa đoạn quay màn hình phát sóng trực tiếp, biên tập thành mười tập video, đưa vào ứng dụng video của mình. Nhiều người chưa xem chương trình phát sóng trực tiếp lập tức tò mò chạy vào xem cho đủ kịch bản, còn những người đã xem thì vào để xem lại. Tập đầu tiên vừa được phát hành thì lượng người xem đã vượt quá một trăm triệu lượt trong vòng chưa đầy một giờ.

Bộ mặt xấu xí của Văn Châu Liên một lần nữa bị soi ra.

Lê Hân lập tức gọi Văn Anh Đình và Văn Quốc Hoa vào xem. Cuối cùng cũng chờ được rồi, bà ta muốn nhìn xem một lát nữa Văn Quốc Hoa còn có thể cười nữa được không?

Văn Quốc Hoa thấy dáng vẻ như muốn vả mặt ông ta của đối phương, trong lòng liền thấy không thoải mái: “Tôi cũng muốn xem có chuyện gì có thể khiến bà nhẫn tâm như vậy!”

“Mời ông xem đi.”

Văn Quốc Hoa lập tức xem thử. Ông ta đã quyết tâm có giả bộ cũng phải giả bộ như không để ý, không thể để Lê Hân chế giễu được mình.

Trên lầu, Văn Châu Liên lại bắt đầu gọi ekip chương trình, dùng sức kéo cái vòng tay, trong lòng rất hoảng sợ. Văn Anh Đình và Văn Quốc Hoa sắp nhìn thấy bộ mặt thật của cô ta rồi, họ sẽ đuổi cô ta đi sao? Sao cô ta dám đi? Bây giờ đang có một đống tay săn ảnh đang ngồi chờ, làm sao cô ta dám ra ngoài?

“Ekip chương trình... Ekip chương trình... mau cho tôi ra ngoài! Mau cho tôi ra ngoài mau lên!”

Ekip chương trình không trả lời.

/Bây giờ biết sợ rồi à?/

/Lúc trước không phải hưởng thụ sướng lắm sao? Làm người có dám làm thì cũng phải dám chịu./

Ở dưới lầu, Văn Quốc Hoa ngồi xem, càng xem biểu cảm càng cứng đờ ra, dần trở nên khó coi hơn hẳn, cuối cùng nhìn thấy Văn Châu Liên định bí mật bỏ mình mà chạy trốn, rồi còn nói với Văn Anh Đình là mình vô tội, oan uổng thế nào thì đã hoàn toàn không thể chịu được.

Sắc mặt Văn Anh Đình cũng cực kỳ khó coi. Quả nhiên, cô ta không chỉ vứt bỏ một mình anh ta. Đây là loại người vô lương tâm đến mức nào chứ? Quá mức làm cho người ta rợn cả tóc gáy. Bây giờ cô ta còn đang ở trên lầu, ở ngay cạnh phòng anh ta! Biết được bộ mặt thật của cô ta như vậy thì làm sao có thể ngủ được? Anh ta còn sợ nửa đêm cô ta lại xông ra khỏi phòng đi hại người đấy!

Nghĩ đến việc cổ phiếu công ty mấy ngày nay giảm mạnh vì Văn Châu Liên, lại còn không cẩn thận là bị paparazzi bao vây, chất vấn anh ta có phải việc Văn Châu Liên đạo nhạc được họ giúp đỡ không, khiến anh ta loay hoay sứt đầu mẻ trán.

Văn Anh Đình lập tức nổi cơn giận xông đến tận óc. Anh ta đứng dậy, xông lên lầu, mở cửa phòng Văn Châu Liên, kéo cô ta từ trên giường xuống: “Cút ra ngoài cho tôi!”

“Không! Đừng đuổi em đi mà anh trai!” Văn Châu Liên kêu lên vô cùng thê thảm. Sao cô ta còn dám đi ra ngoài, thế giới bên ngoài quá đáng sợ, cô ta hoàn toàn không dám đối mặt.

“Câm miệng, tôi không có một đứa em gái yêu quái như cô. Em gái tôi tên là Tống Sư Yểu, không phải cô!” Văn Anh Đình nổi gân xanh, nghĩ đến Lê Hân liều mạng muốn cứu cô ta, nhưng cô ta lại quay đầu bỏ chạy, rồi lại tới chuyện họ đối xử thế nào với Tống Sư Yểu vì thứ hàng giả này thì anh ta lại không thể chịu nổi, vừa hối hận vừa phẫn nộ.

“Mẹ! Ba! Đừng đuổi con đi mà, con sai rồi, con sai rồi!” Văn Châu Liên khóc lóc ôm góc giường, thảm thiết gào lên.

Nhưng sức lực của cô ta làm sao có thể so sánh được với Văn Anh Đình, cô ta nhanh chóng bị đối phương kéo xuống lầu.

Lê Hân quay mặt sang một bên không nhìn cô ta, Văn Quốc Hoa thì trên mặt là vẻ đau lòng tột cùng.

Văn Châu Liên bị đuổi ra khỏi nhà, cô ta không dám kêu nữa vì sợ thu hút sự chú ý của người khác. Cô ta đợi mấy tiếng đồng hồ mà không thấy người nhà họ Văn mềm lòng đi ra đưa cô ta vào, chỉ có thể ôm hận đứng dậy rời đi.

Lúc này đã là đêm khuya, cô ta chỉ dám đi lại lén lút vì sợ đám săn ảnh xuất hiện.

Đột nhiên có một chiếc chạy tới dừng ngay bên cạnh cô ta. Cửa sổ xe trượt xuống, lộ ra một khuôn mặt xa lạ như được đao khắc.

Văn Châu Liên lập tức trở nên cảnh giác: “Anh...”

Đọc truyện chữ Full