Lúc Diệp Thanh bước vào thư phòng của Thẩm Định Trạch, anh thấy Thẩm Trường Thủy đứng bên cạnh Thẩm Định Trạch đang nói gì đó, quần áo của Thẩm Trường Thủy cực kì nhăn nhúm, vẻ mặt tuy điềm tĩnh nhưng cũng mang vài phần chật vật, Diệp Thanh có chút ngạc nhiên, lâu lắm rồi không gặp cậu ấy, sao lại thành ra bộ dạng này rồi? Anh không kìm được nhìn Thẩm Định Trạch, có lẽ anh ấy sắp xếp Trường Thủy đi giải quyết chuyện gì đó, có khả năng khiến Trường Thủy chật vật như vậy, có thể tưởng tượng được sự việc nan giải thế nào.
Thẩm Định Trạch nhìn thấy Diệp Thanh, khoát khoát tay ra hiệu Thẩm Trường Thủy trở về nghỉ ngơi. Thẩm Trường Thủy gật đầu, lúc đi ngang qua Diệp Thanh cũng chào hỏi anh xong mới rời đi.
“Trường Thủy, cậu ấy…” Diệp Thanh đi về phía Thẩm Định Trạch, nhưng mắt thì nhìn theo phương hướng Thẩm Trường Thủy rời đi.
Cả người Thẩm Định Trạch toàn màu đen, ngồi sau bàn làm việc màu đen, chiếc ghế sau lưng anh cũng màu đen, giống như hòa làm một với cả một vùng màu đen, giờ phút này, đôi chân anh đang vắt chéo, một tay chống cằm, hiển nhiên là đang suy nghĩ chuyện gì đó, “Chu Nhân chết rồi.”
Diệp Thanh sửng sốt một chút, lúc này mới phản ứng lại, chắc đây là bút tích của Thẩm Trường Thủy, khó trách lại khiến cậu ấy hơi có vẻ chật vật, khó giải quyết như vậy. Nhưng mà thái độ của anh Trạch không đúng lắm, Diệp Thanh vẫn nhìn ra được, theo lý mà nói, bảy năm trước, Chu Nhân dẫn người đến ám sát anh ấy, hôm nay Chu Nhân chết rồi, tại sao anh ấy không có chút xíu cảm xúc vui mừng nào vậy? Ngược lại vẻ mặt còn u ám hơn, giống như chuyện này không hề đơn giản như thế.
“Có vấn đề gì sao?” Diệp Thanh cũng bất giác cau mày.
Thẩm Định Trạch bỏ tay mình xuống, khóe miệng khẽ nhếch lên, “Trường Thủy dẫn người đi tìm Chu Nhân mấy năm nay, cũng không tra ra được cụ thể hắn ta làm cái gì, ở đâu, nhưng hôm nay không chỉ dễ dàng bị cậu ấy tìm ra, còn bị cậu ấy thẳng tay xử lý. Một chuyện vô cùng khó giải quyết, đột nhiên lại trở nên dễ dàng vô cùng, nó cho thấy điều gì?”
Diệp Thanh híp mắt, “Cho thấy Chu Tấn Ân đã vứt bỏ hắn, không quan tâm đến sống chết của hắn nữa.” Anh trầm mặc mấy giây, Chu Tấn Ân không thể nào tiêu tốn nhiều tiền bạc và vật lực như vậy rồi đột nhiên cảm thấy người này không có giá trị, “Ông ta muốn dùng chuyện này để làm một số việc gì đó?”
Thẩm Định Trạch lắc đầu, “Không biết, nhưng các cậu cẩn thận một chút, có lẽ ông ta yên ắng quá lâu, muốn ra tay rồi.”
Vĩnh Hằng Đường và Trường Sinh Đường, cả đời này cũng không thể hóa địch thành bạn, Chu Tấn Ân phái người ám sát Thẩm Định Trạch, Thẩm Diệu Minh tức đến cực điểm thẳng tay xử lý Chu Thành Kiệt, đứa con trai Chu Tấn Ân yêu thích nhất, ăn miếng trả miếng, cái kiểu huyết hải thâm thù này khiến bọn họ vĩnh viễn đứng đối lập nhau, cho dù đã trôi qua nhiều năm, cũng không thể hóa giải được một chút, ngược lại càng tăng thêm theo thời gian, càng gấp gáp muốn đối phương chết không đất chôn thân.
Thẩm Định Trạch gõ lên bàn, bỗng nhiên mỉm cười, “Ông ta dùng Chu Nhân quấn chân Trường Thủy mấy năm, đột nhiên từ bỏ việc quấn chân cậu ấy, chắc là có chiêu mới.”
Diệp Thanh chợt mở to mắt, ngay sau đó liền bình tĩnh lại, nếu Thẩm Định Trạch đã biết mục đích của Chu Tấn Ân, tại sao lại để mặc Trường Thủy đi lãng phí thời gian? Hoặc giả biết Trường Thủy nhất định sẽ theo chuyện này không chết không thôi? Hoặc là lòng muốn báo thù rất sâu? Diệp Thanh đoán không ra lý do cụ thể, chỉ đành im lặng.
Thẩm Định Trạch nhìn anh, không nhắc đến chuyện của Thẩm Trường Thủy nữa, “Sự việc thế nào?”
Lúc này Diệp Thanh mới thở ra một hơi, nói với giọng điệu bình tĩnh, “Em đi tìm mấy kẻ buôn người năm đó theo lời nói trước đây của Khưu tiểu thư, nhưng bọn chúng đã sớm người đi nhà trống rồi, có điều người dân vùng lân cận đều nhớ rõ bọn chúng, ấn tượng đối với bọn chúng rất sâu đậm. Ngày xưa có người nghi ngờ bọn chúng lừa gạt, buôn bán trẻ em, đã lén báo cảnh sát, nhưng bất luận cảnh sát tới bao nhiêu lần, cũng chưa từng tìm thấy trẻ em ở chỗ bọn chúng, cùng lúc đó, người báo cảnh sát còn âm thầm bị trả thù, cho nên cũng không có ai dám quản chuyện của chúng nữa. Nhưng bọn chúng hoạt động ở đó thời gian dài, người khác vẫn biết được một số thông tin, hình như bọn chúng bán hết trẻ em mới rời đi. Còn bọn chúng đi đâu, tạm thời em chưa tra ra được, sự việc đã trôi qua quá lâu rồi.”
Thẩm Định Trạch gật đầu, nếu tìm được mấy tên buôn người đó thì có thể biết được rốt cuộc Mạnh Tiêu Tiêu có phải là sinh đôi không.
Diệp Thanh nói tiếp, “Lúc em rời khỏi đó đã lấy được một thông tin rất thú vị.”
Thẩm Định Trạch nhìn anh, “Vậy sao?”
“Mấy tên buôn người đó bị người ta bắt rồi, còn lên cả báo, sự việc gây ồn ào rất lớn, người dân ở đó đều vỗ tay ăn mừng. Em đi điều tra, năm ngoái bọn chúng đã bị xử bắn, bởi vì bọn chúng không chỉ buôn bán trẻ em, mà còn liên quan đến hi3p d@m và giết người, rất nhiều mạng người chết trong tay bọn chúng. Điều thú vị là người bắt bọn chúng không phải ai khác mà chính là cục trưởng Thiệu Gia Minh sắp đến thành phố Thịnh Châu nhậm chức, hơn nữa năm đó anh ta còn sống gần chỗ của bọn buôn người kia.”
Thẩm Định Trạch trầm mặc chốc lát, Thiệu Gia Minh trẻ như vậy đã có thể lên được chức cao, hơn nữa còn không có gia thế hùng mạnh làm xuất thân, cho thấy anh ta có năng lực rất mạnh, nhận được sự tán thưởng của rất nhiều người, nhưng lần này bị cử đến thành phố Thịnh Châu, cũng không biết là bị người ta xem như chiếc bè*, hay là anh ta thật sự muốn lấy được sự coi trọng của người khác, định để anh ta đến thay đổi lề lối của thành phố Thịnh Châu, có điều bất luận là trường hợp nào, Thiệu Gia Minh này cũng là một tên cứng xương cứng cốt**.
(*Chiếc bè: chỉ công cụ bị lợi dụng.** Cứng xương cứng cốt: chỉ người trung kiên bất khuất. Nguồn: Baike.baidu.)
Thẩm Định Trạch gật đầu: “Lui xuống đi.”
Diệp Thanh không ở lại, nhanh chóng đi ra ngoài, hơn nữa còn phải giải quyết rất nhiều việc, không ai biết Thiệu Gia Minh này đến sẽ làm những gì, nên chỉ có thể cẩn thận hơn thôi.
Thẩm Định Trạch lại ngồi thêm một lúc mới ra ngoài, thư phòng nằm ở tầng trệt của toà nhà Trường Sinh, đi ra không xa chính là đại sảnh, anh vừa bước đến đại sảnh liền nhìn thấy Tần Yên và Mạnh Nhược Dư đang ngồi trầm mặc. Bước chân anh khựng lại chốc lát, sau đó nhanh chóng đi về phía Mạnh Nhược Dư, giọng nói bình tĩnh, không nhìn ra anh có bất kì cảm xúc dao động nào, cũng không biết anh vui mừng hay là bất mãn đối với cô gái xuất hiện ở đây vào lúc này, anh chỉ thản nhiên nhìn cô, “Về rồi à?”
Mạnh Nhược Dư đứng dậy, im lặng nhìn Tần Yên một cái, cô cười, “Anh ở đây đương nhiên em phải mau mau trở về rồi.” Cô đưa tay phủi phủi lớp bụi không hề tồn tại trên người Thẩm Định Trạch. Thẩm Định Trạch nhíu mày nhưng không đẩy cô ra hay là tỏ ý bất mãn.
Tần Yên lại lấy tay phải siết chặt tay trái của mình, phụ nữ hiểu phụ nữ nhất, cô biết chắc chắn Mạnh Nhược Dư đang cố ý, thật buồn cười là trước đó bản thân cô còn tội nghiệp cô gái này, bây giờ cô ta lại dùng hành động để chứng minh sự đặc biệt Thẩm Định Trạch dành cho cô ta, hơn nữa cô ta còn có lòng thù địch rất sâu sắc với cô.
Tần Yên đi đến mỉm cười với bọn họ, sau đó nhìn Thẩm Định Trạch, “May mà anh đi ra, vừa rồi Mạnh tiểu thư không nhìn thấy anh còn muốn xông vào, em ngăn cô ấy lại, bảo cô ấy đợi một lát, đợi thêm chút nữa là không ổn rồi.”
Thẩm Định Trạch cười như không cười nhìn Mạnh Nhược Dư.
Mạnh Nhược Dư cũng cười với anh, “Người ta muốn gặp anh sớm một chút thôi mà, nhưng em vẫn biết điều, bị ngăn lại là không cố gắng xông vào nữa.”
Thẩm Định Trạch nhìn cô mấy giây, “Không được có lần sau.”
Thẩm Định Trạch cứ vậy mà bỏ qua nhẹ tênh, ánh mắt Tần Yên ảm đạm đi vài phần.
Thẩm Định Trạch rời đi, đương nhiên Mạnh Nhược Dư cũng đi theo, bỏ lại Tần Yên đứng tại chỗ lặng lẽ nhìn bóng dáng của hai người, cho đến khi không còn nhìn thấy bọn họ nữa. Phía sau Tần Yên, Thẩm Trường Hỏa luôn cau mày, Tần Yên làm nhiều chuyện cho Thẩm Định Trạch như vậy, cuối cùng đổi lại được sự tín nhiệm và đối đãi đặc biệt như có như không của Thẩm Định Trạch, nếu không có Mạnh Nhược Dư của hiện tại để so sánh, có lẽ sẽ không cảm thấy gì, nhưng có Mạnh Nhược Dư thì lập tức phát hiện Thẩm Định Trạch không có chút xíu tình cảm nam nữ gì với Tần Yên.
Thẩm Trường Hỏa tiến lên trước, Tần Yên nhếch môi, “Đừng nói gì cả, uống rượu với tôi được không?”
Thẩm Trường Hỏa không lên tiếng nhưng đi theo sau Tần Yên, cho dù lúc này rõ ràng anh có việc cần phải xử lý. Thẩm Trường Thủy vừa mới trở về, Diệp Thanh xử lý chuyện khác, Thẩm Trường Kim và Thẩm Trường Mộc sẽ theo Thẩm Định Trạch đi ra ngoài.
Qua một khoảng thời gian ngắn, Thẩm Định Trạch sẽ đích thân đi thị sát các sòng bạc, hộp đêm,… kinh doanh dưới trướng Trường Sinh Đường, mới đầu bất kể là sòng bạc hay là hộp đêm đều sẽ xuất hiện đủ loại các hiện tượng tranh chấp và xảy ra những chuyện đàn ông cưỡng ép phụ nữ, nhưng sau mấy năm Thẩm Định Trạch chỉnh đốn, rốt cuộc cũng đi vào nề nếp. Tất nhiên, mặt ngoài là phòng ngừa chuyện này xảy ra, nhưng bên trong bản thân bọn họ hiểu rõ là vì để phòng ngừa một số người nào đó mượn nơi này thực hiện những cuộc giao dịch đặc biệt.
Mỗi một lần ra ngoài của Thẩm Định Trạch luôn bày thế trận rất lớn, Mạnh Nhược Dư và Thẩm Định Trạch ngồi chung một xe, tài xế là một người rất lạ. Tất cả những chiếc xe này đều chạy thành một hàng, các xe giống nhau như đúc, không nhìn ra được bất kì điểm khác biệt nào, qua một khoảng thời gian, thứ tự các xe sẽ thay đổi lộn xộn, không ai biết rốt cuộc trong xe là người nào đang ngồi.
Mạnh Nhược Dư ngồi bên cạnh Thẩm Định Trạch, cửa sổ xe đóng chặt, cô không biết điều mà mở cửa sổ xe, một trong số những đứa con trai của Thẩm Diệu Minh chết vì bị người ta bắn khi đang ngồi trong xe, cho dù là bây giờ cũng chưa tìm được hung thủ là ai, nhưng chắc chắn số người muốn đối phó Thẩm Định Trạch nhiều hơn người khác rất nhiều.
Mạnh Nhược Dư nhìn anh, anh ngồi yên lặng, đôi mắt khép hờ, hai tay đan nhau đặt trên đùi, rõ ràng là bộ dạng lười biếng thảnh thơi, nhưng anh lại khiến cho người khác cảm thấy một khi xung quanh anh xảy ra bất kì chuyện gì bất thường, anh sẽ mở mắt đầu tiên, cái loại cảnh giác như hình với bóng này dường như là một môn học bắt buộc của anh.
Hình như ánh mắt quan sát của cô đã quấy rầy anh, Thẩm Định Trạch mở mắt nhìn cô mấy giây, nhưng rất bình tĩnh, thản nhiên.
Cô mỉm cười, ngồi xích lại gần anh, anh nhìn cái mông cô nhích tới gần mình một cái, thu hồi tầm mắt.
“Tần Yên theo anh lâu lắm rồi hả?” Cô hất hất cằm, tựa như có chút nghi hoặc.
“Chu Tấn Ân không giao cho cô toàn bộ thông tin những người bên cạnh tôi sao?” Vẻ mặt Thẩm Định Trạch có chút mỉa mai.
“Tôi chỉ gặp ông ta một lần, còn là vì mối quan hệ với con trai ông ta. Có một số tin tức người khác tra ra được luôn sẽ có vài phần khác biệt với sự thật, đương nhiên tôi hi vọng có thể lấy được thông tin chính xác nhất từ miệng của người trong cuộc.”
“Chẳng phải cô rất tự tin rằng giữa tôi và cô ấy không xảy ra chuyện gì sao?”
“Nhưng anh rất tín nhiệm cô ấy, xem cô ấy thành người của mình.”
Thẩm Định Trạch cười, lại nhắm mắt lần nữa, không có ý định giải thích nghi hoặc cho cô.
Mạnh Nhược Dư theo Thẩm Định Trạch xuống xe, cô đoán bọn họ không hề thông báo cho người phụ trách ở đây biết, nơi thị sát được lựa chọn tùy ý, bởi vì những người phụ trách đều vô cùng hoảng hốt, kể cả một số người đang đánh bạc ở sòng bạc, nhưng Thẩm Định Trạch không giống như thế trận khủng khi anh đi ra ngoài, mà chỉ đơn giản mang theo vài người tùy ý đi đi lại lại thôi.
Có người quen biết anh tiến lên chào hỏi, Mạnh Nhược Dư phát hiện những người này đều sẽ âm thầm lặng lẽ quan sát cô, cô đoán chắc hẳn trước đây Thẩm Định Trạch rất ít khi dẫn theo phụ nữ xuất hiện, hoặc là dẫn thì cũng chỉ dẫn Tần Yên theo, do đó bọn họ nhìn thấy cô lạ mặt nên mới kinh ngạc và coi trọng như vậy.
Sau khi liên tục đi nhiều nơi, cuối cùng dừng lại trước cửa một hộp đêm, Mạnh Nhược Dư vẫn đi theo bên cạnh Thẩm Định Trạch, Thẩm Trường Kim và Thẩm Trường Mộc thì cảnh giác tứ phương đề phòng nguy hiểm có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
Trong hộp đêm rất náo nhiệt, cộng thêm việc số người Thẩm Định Trạch mang vào không nhiều nên không tạo thành ảnh hưởng gì lớn, anh giống như một khách hàng bình thường, chọn một góc nào đó ngồi xuống, sau đó người phụ trách đi tới, bị Thẩm Định Trạch đích thân hỏi một số chuyện, đồng thời những người khác đi kiểm tra gì đó ở đây. Mạnh Nhược Dư luôn cảm thấy anh không chỉ thị sát đơn giản như vậy, mà là đang tìm kiếm thứ gì đấy.
Người phụ trách rời khỏi, những cô gái có mắt nhìn đã sớm phát hiện ra Thẩm Định Trạch, lúc định tiến đến thì lập tức bị người chặn lại, không cam tâm tình nguyện rời đi.
Nhìn thấy cảnh này, Mạnh Nhược Dư đang uống rượu thì bật cười, “Rốt cuộc anh làm tổn thương trái tim của bao nhiêu cô gái rồi?”
Thẩm Định Trạch cầm một ly rượu khác do cô rót đặt ở trên bàn lên, “Yên tâm, bọn họ đều sẽ không bị thương nghiêm trọng như cô.”
Giống như uy hiếp vậy, ánh mắt Mạnh Nhược Dư u ám, cô biết bị thương mà anh nói là cái gì, “Điều đó chứng minh chỉ có tình cảm của tôi sâu nặng nhất mới có thể bị tổn thương nặng nề.”
Thẩm Định Trạch lắc lắc ly rượu, dáng vẻ lạnh lùng khắc nghiệt lại trơ trọi giữa ánh đèn đan xen, tựa như anh đứng trên đỉnh của vách núi dựng đứng, nghênh đón gió lạnh, một mình đứng đấy, không người nào có thể trở thành chỗ dựa cho anh, chắn một chút gió rét cho anh, anh chỉ có một mình anh, cũng chỉ có thể dựa vào chính mình.
Có âm nhạc du dương truyền đến, Thẩm Định Trạch đặt ly rượu xuống, đứng dậy nhìn cô, vô cùng lịch sự mời cô khiêu vũ, “Có thể khiêu vũ với tôi không?”
Cô đặt tay vào trong tay anh, “Vinh hạnh của tôi.”
Bọn họ cùng nhau tiến vào sàn nhảy, người khiêu vũ không nhiều cũng không ít, có lẽ là không thích loại âm nhạc êm dịu này, hơn phân nửa người vừa mới sục sôi ngất trời trên sàn nhảy đã đi sang một bên uống rượu, nói chuyện rồi. Dường như bọn họ di chuyển cứng nhắc, không tình cảm nồng nàn ám muội như nam nữ bên cạnh, cô nhìn chằm chằm gương mặt anh, anh tuấn vừa phải, không nhiều một phân, không ít một li, đang mê hoặc cô, “Anh thích khiêu vũ không?”
“Cô đoán xem.”
Cô bật cười, “Tôi đoán anh thích khiêu vũ với tôi.”
Cô thấy khóe miệng anh nhếch lên, giống như nghe được một chuyện gì đó cực kì thú vị.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cực Hạn Triền Miên
Chương 18
Chương 18