Nguyễn Sơ Kinh nói xong câu này, bầu không khí yên lặng, chỉ có đồng hồ phát ra âm thanh tí tách, lúc này Từ Chu Diễn ngồi xuống, đuôi mắt anh nhếch lên, giọng nói lạnh lùng: “Nghĩ xong rồi à?”
“Ừ, ” Nguyễn Sơ Kinh nói, cô dừng lại một chút rồi nói, “Đi trước đây.”
Từ Chu Diễn không trả lời, anh vẫn luôn đưa lưng về phía cô, mãi cho đến khi tiếng đóng cửa rầm rầm vang lên, anh mới nhận ra Nguyễn Sơ Kinh đã đi thật rồi.
Cơn gió thổi qua, thổi vào trong căn phòng trống trải phát ra tiếng kêu sột soạt. Từ Chu Diễn buông áo khoác xuống, anh bưng bát canh lên húp một hớp.
Anh nhướng mày, canh rất ngon, mặc dù đã nguội lạnh cả rồi.
Sau khi húp canh xong, Từ Chu Diễn lại thong thả ăn món cá trước mặt.
Món cá rất tươi, ăn vào rất ngon miệng. Anh không nhịn được mà gắp thêm mấy miếng. Anh thong thả ăn, như thể không có chuyện gì xảy ra.
Nhìn Nguyễn Sơ Kinh rời đi, đối với anh mà nói, giống như một cơn gió thoảng qua, chẳng để lại gì cả.
Đột nhiên, Từ Chu Diễn đang ăn thì bị một miếng xương cá mắc vào cổ họng.
Anh uống vài ngụm nước nhưng không hề có tác dụng. Anh không thể nuốt trôi, cảm giác xương mắc ở giữa vô cùng khó chịu.
Từ Chu Diễn cầm điện thoại lên, anh mở WeChat, tìm tài khoản của Nguyễn Sơ Kinh, anh gửi một tin nhắn: 【Anh bị hóc xương cá rồi.】
Sau khi tin nhắn được gửi đi, Từ Chu Diễn ngây người nhìn màn hình điện thoại đang hiển thị tin nhắn bị từ chối, anh cũng không thèm nghĩ nữa, anh giơ tay lên rồi ném điện thoại về phía đối diện.
“Rầm” một tiếng, chiếc điện thoại văng vào vách tường rồi rơi xuống đất, vỡ tan tành thành nhiều mảnh.
Trong không khí vẫn còn thoang thoảng mùi sơn trà nhàn nhạt, như thể đang nhắc nhở Từ Chu Diễn, Nguyễn Sơ Kinh đã đợi anh bao nhiêu lâu.
Nửa tiếng sau, Cố Giai Minh, bác sĩ riêng của Từ Chu Diễn đến nhà.
Lúc anh ta bước vào, nhìn thấy căn phòng bừa bộn thì hơi bất ngờ, còn trêu chọc Từ Chu Diễn: “Đây là hiện trường gây án hả, nhà cậu nuôi mèo?”
Từ Chu Diễn nhếch mép: “Mèo có bản lĩnh làm ra chuyện này à?”
“Là một con báo.” Từ Chu Diễn trả lời.
Anh nheo mắt suy nghĩ một lúc, trong đầu xuất hiện hình ảnh của cô.
Mỗi khi cô ngoan ngoãn, cười lên nhìn rất phong tình, lộ ra chiếc răng khểnh, khiến cho người khác cảm thấy như vừa mới nhặt được bảo vật.
Lúc cô nổi giận, không phải nhìn cô giống như một chú báo đang mất bình tĩnh sao? Đôi mắt bướng bỉnh, có dỗ thế nào cũng không được.
Cố Giai Minh cười cười, anh mở hộp thuốc tìm đèn pin và dụng cụ y tế, lầm bầm nói: “Đêm hôm khuya khoắt, cũng chỉ có cậu, một cuộc điện thoại của cậu đã lôi được tôi đang ở cùng vợ chui ra khỏi chiếc chăn ấp áp, cậu xem cậu còn là người sao?”
Anh ta vừa nói, vừa giúp Từ Chu Diễn gắp xương cá ra.
Sau khi lấy xong xương cá ra thì Cố Giai Minh lải nhải một hồi, Từ Chu Diễn không nhịn được mà xua tay đuổi người.
Sau khi anh ta rời đi, căn phòng khôi phục lại trạng thái yên tĩnh. Từ Chu Diễn châm một điếu thuốc, làn khói xám trắng từ trong đôi môi mỏng của anh bay ra, anh nghiêm túc nghĩ lại chuyện xảy ra tối hôm nay.
Sáng nay, Từ Chu Diễn bất ngờ nhận được thông báo Lương Nguyệt đã trở về nước, anh bị ép đến sân bay đón cô.
Mẹ Từ vô cùng vui vẻ, bà đẩy cánh tay Từ Chu Diễn: “Con ngẩn người ra làm gì, còn không mau đến đón vị hôn thê của con về.”
Vị hôn thê, suýt chút nữa Từ Chu Diễn đã quên mất còn có một người như thế này. Hình như là từ lúc anh còn bé, hai nhà đã đính ước với nhau.
Mấy năm gần đây, Từ Chu Diễn vẫn luôn lưu liên hoa tùng*, tùy ý buông thả, cho đến bây giờ anh vẫn chưa từng liên lạc với Lương Nguyệt, đương nhiên quên mất sự tồn tại của cô.
(*) Lưu liên hoa tùng: đào hoa phóng túng, lợi dụng vẻ ngoài hấp dẫn phụ nữ, lừa tình, vô trách nhiệm.
Buổi chiều Từ Chu Diễn đến sân bay Bắc Kinh đón người, anh còn dẫn trợ lý theo, phòng ngừa hai bên lúng túng.
Anh đứng ở cửa ra vào, chờ được một lúc, anh nhìn thấy một cô gái mặc áo len màu đỏ đang vẫy tay về phía anh, đôi môi đỏ mọng, hàm răng trắng tinh, nụ cười vô cùng rạng rỡ.
Từ Chu Diễn nhếch mép, nhưng mà Lương Nguyệt trực tiếp chạy đến ôm lấy anh.
Từ Chu Diễn lùi về phía sau hai bước, Lương Nguyệt nắm lấy cánh tay anh, cô ngẩng đầu lên nhìn anh: “Đã lâu không gặp, anh Chu Diễn.”
“Đã lâu không gặp.” Từ Chu Diễn cười cười.
Trên đường về nhà, Lương Nguyệt ngồi bên cạnh anh, suốt dọc đường, cô nói huyên thuyên không ngừng, nào là Bắc Kinh thay đổi nhiều quá, nào là không biết ba mẹ cô có nhớ cô không.
Lương Nguyệt nhìn về phía Từ Chu Diễn, ánh mắt lộ ra vẻ ngưỡng mộ, thỉnh thoảng ánh mắt hai người đụng nhau, cô lại ngượng ngùng quay mặt đi.
Ý tứ hết sức rõ ràng.
Từ Chu Diễn hạ kính xe xuống, đặt ngón tay lên thành xe nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt anh thất thần không biết đang suy nghĩ gì.
Lương Nguyệt giống như một viên kẹo trong suốt, tươi tắn, cả người tràn đầy sức sống.
Tất cả đàn ông đều thích cô.
Nhưng trong đầu anh lại xuất hiện một gương mặt khác, rực rỡ sáng chói, bất kể là yên tĩnh hay quyến rũ, anh đều không thể dời mắt.
Nguyễn Sơ Kinh giống như một đóa hoa sơn trà, ngoài vẻ đẹp thanh tao, cánh hoa từng lớp từng lớp nở rộ, hương thơm ngào ngạt.
Hai người đến nhà họ Từ ăn cơm, mẹ Từ ba Từ thấy Lương Nguyệt đến thì cười đến híp cả hai mắt, khỏi nói cũng biết bọn họ nhiệt tình như thế nào.
Trên bàn cơm, Từ Chu Diễn yên lặng ngồi một bên nghe bọn họ nói chuyện, anh không nói câu nào, chỉ thản nhiên uống rượu, sau đó chơi với chú chó Border collie nuôi trong nhà.
Mẹ Từ nhìn thấy vẻ mặt qua loa lấy lệ của Từ Chu Diễn, dáng vẻ như tâm tư của anh không có ở đây, bà không thể không nhắc nhở đứa con trai này: “Từ Chu Diễn, đang ăn cơm mà con làm cái gì vậy?”
“Sao con không gắp thức ăn cho Tiểu Nguyệt.” Mẹ Từ cười nói, bà nhắc nhở anh.
Lương Nguyệt có chút xấu hổ, giọng nói hơi kéo dài ra: “Dì —— “
Từ Chu Diễn ho khan một tiếng, anh thản nhiên nở nụ cười, giơ tay lên gắp một miếng thịt bò bỏ vào chén Lương Nguyệt, anh thấp giọng nói: “Ăn nhiều một chút.”
Lương Nguyệt nhìn anh mỉm cười, ánh mắt lộ ra vẻ vừa mừng lại vừa lo.
Trong lúc ăn, thỉnh thoảng Từ Chu Diễn lại liếc nhìn điện thoại.
Hành động này của anh bị mẹ Từ nhìn thấy, bà không khỏi nhíu mày.
Vất vả lắm mới ăn xong bữa cơm, nhân lúc mẹ Từ vào bếp rửa trái cây, Từ Chu Diễn cũng đi theo vào, anh dựa vào cửa: “Mẹ, con có việc phải đi trước.”
Từ Chu Diễn vừa nói xong, anh xoay người chuẩn bị rời đi.
“Đứng lại!” Mẹ Từ gọi anh lại, sau khi tắt vòi nước, bà hỏi, “Con muốn đi đâu?”
Khóe miệng Từ Chu Diễn nhếch lên: “Con đi đâu cũng phải báo lại à?”
Mẹ Từ nhìn chiếc điện thoại anh đang cầm trong tay, bà đắc ý nói: “Mặc kệ con đang đợi điện thoại của người phụ nữ nào, con xem người ta có gọi cho con chưa!”
Từ Chu Diễn sửng sốt, ngón tay anh siết chặt điện thoạt, vẻ mặt anh có chút khó coi.
Trong khoảng thời gian này, màn hình điện thoại của Từ Chu Diễn chưa từng sáng lên lần nào.
Đúng vậy, nếu Nguyễn Sơ Kinh quan tâm đến anh, muốn anh quay lại, thì sao cô không gọi điện thoại, đến một tin nhắn cũng không có.
Vẻ mặt Từ Chu Diễn giống như đang tức giận. Mãi cho đến mười giờ mới xong việc về đến nhà, anh mới biết Nguyễn Sơ Kinh muốn tạo bất ngờ cho anh.
Ngay cả ba mẹ anh cũng không nhớ đến sinh nhật anh, nhưng Nguyễn Sơ Kinh lại âm thầm ghi nhớ, còn nấu cho anh một tô mì trường thọ.
Nhưng người phụ nữ này lại không hề báo trước mà chia tay anh.
Nghĩ tới đây, vẻ mặt Từ Chu Diễn trở nên lạnh lùng hẳn.
–
Việc đầu tiên mà Nguyễn Sơ Kinh làm sau khi thất tình là tìm Thời Vũ uống rượu, cô còn chưa kịp khóc, hai mắt Thời Vũ đã đỏ hoe ôm cô vào trong lòng, không ngừng vỗ lưng an ủi cô: “Huhuhuhuhu, là do Lương Nguyệt không có ở trong nước, tớ cũng quên mất là còn có một người như vậy, nếu không trước khi cậu ở bên anh ấy, tớ đã nhắc nhở cậu trước rồi.”
“Được rồi, ” Nguyễn Sơ Kinh xoa xoa mặt cô, nhìn dáng vẻ tự trách của cô mà không khỏi buồn cười, “Chuyện tình cảm nói đến là đến ngay, không trách cậu được.”
Thời Vũ nói: “Không quan trọng lắm đâu, hai người bọn họ đính ước từ bé, chỉ là nói suông thôi.”
Nguyễn Sơ Kinh cười cười rồi hỏi ngược lại cô: “Cậu với Giang Khắc không phải cũng là đính ước từ bé sao?”
Thời Vũ ngây người, nước mắt đọng trên lông mi, cô không nói ra được câu an ủi nào.
Nguyễn Sơ Kinh vuốt tóc cô, cười nói: “Được rồi, là tớ nói chia tay, hơn nữa tớ sắp phải xuất ngoại rồi.”
“Nào, uống rượu thôi.” Nguyễn Sơ Kinh cụng ly với cô.
Ngay lập tức, Thời Vũ hào khí ngất trời nói: “Được! Vậy thì hôm nay không say không về!”
Nguyễn Sơ Kinh và Thời Vũ ngồi trên thảm, cả người dựa vào sofa phía sau, hai người bọn họ vừa uống rượu vừa xem chương trình tống nghệ, Nguyễn Sơ Kinh cười rất lớn, không giống người đang thất tình một xíu nào.
Còn hai tuần nữa là đến ngày cô xuất ngoại, sau khi bàn giao xong công việc, cô vẫn luôn ở nhà.
Tết Nguyên Đán, Nguyễn Sơ Kinh không có chỗ nào để đi, cũng không có ai để cô bận tâm đến.
Cô gửi mấy thùng quà tết đến nhà mợ, còn gửi cho Nhị lão mấy bao lì xì.
Mợ cô gọi điện thoại đến, giọng nói không giấu được vẻ vui mừng: “Đứa nhỏ này, khách sáo với mợ làm gì.”
“Một chút lòng thành thôi ạ.” Nguyễn Sơ Kinh cười nói.
“Sao con không về nhà đón tết?” Mợ cô hỏi.
Nguyễn Sơ Kinh mang dép bông đi ra khỏi phòng rót một ly nước, cô nói: “Con không giành được vé.”
“Được rồi, con chú ý chăm sóc bản thân mình, nghỉ ngơi sớm một chút, đừng thức khuya nữa.” Mợ cô ở bên kia điện thoại nói mãi không ngừng.
” Được ạ.” Nguyễn Sơ Kinh ngoan ngoãn trả lời.
Ba mươi tết, Nguyễn Sơ Kinh ở nhà một mình, cô ôm gối ôm nằm trên sofa, buồn chán mở TV lên xem chương trình tống nghệ.
Xem được một lúc, trong đầu cô lại nhớ đến Từ Chu Diễn.
Sau khi hai người chia tay nhau, cô xóa hết toàn bộ phương thức liên lạc với anh, anh cũng chưa từng liên lạc với cô một lần nào.
Nguyễn Sơ Kinh không khống chế được mà nhớ đến anh, trong lòng cô đều là bóng hình anh.
Nghĩ đến cảnh tượng anh ôm cô trên bồn rửa tay, kem dính vào quần áo, hai người đang hôn nhau.
Anh còn thản nhiên nói: “Em muốn cái gì Từ Chu Diễn anh đều có thể cho em.”
Lúc đó Nguyễn Sơ Kinh không nói gì, cô hơi động lòng một chút, thứ cô muốn là thật nhiều thật nhiều tình yêu.
Mà con người Từ Chu Diễn, một khi anh chiều chuộng cô thì cái gì anh cũng chịu làm, cái gì cũng chịu làm, dáng vẻ giống như lãng tử đào hoa đã tìm được bến đỗ của đời mình.
Sau khi hoàn hồn lại, cô phát hiện chẳng qua anh chỉ đang diễn trò mà thôi, loại đàn ông như anh vừa đào hoa vừa tàn nhẫn.
Nhưng mà Nguyễn Sơ Kinh vẫn nhớ đến anh.
Mỗi khi nhớ đến anh, Nguyễn Sơ Kinh sẽ cầm điện thoại lên, mở Weibo của anh ra xem một chút.
Weibo của Từ Chu Diễn rất ít khi đăng trạng thái, hầu hết là các bài viết về đầu tư mạo hiểm.
Cô mở Weibo lên, tìm Weibo của anh, cô phát hiện trạng thái truy cập của anh dừng lại ở một tháng trước.
Anh đăng một bức ảnh chụp hoa sơn trà.
Hoa kia là từ khi hai người còn ở bên nhau, Nguyễn Sơ Kinh đã đặt hoa về rồi cắm ở đầu giường, cô cho rằng như thế này sẽ có tình ý hơn.
Weibo của Từ Chu Diễn không cho phép bình luận, trừ khi hai bên đều follow nhau, cô mở phần bình luận ra xem một chút.
Dưới bài viết này của anh chỉ có ba bình luận, trong đó có hai cái là của bạn anh:
1: Người anh em của tôi sao lại nhàn nhã, rảnh rỗi như vậy rồi.
2: Từ lúc nào mà Từ tổng lại bánh bèo thế kia.
Trừ hai cái bình luận này, còn có một bình luận từ một người phụ nữ: Hoa này đẹp quá.
Nguyễn Sơ Kinh nhấp vào trang cá nhân của bình luận này, cô phát hiện đây là Weibo của Lương Nguyệt.
Weibo của Lương Nguyệt chủ yếu chia sẻ về cuộc sống thường ngày, thỉnh thoảng cũng chia sẻ vài tips phối đồ, nhận được rất nhiều lời khen.
Cũng đúng, ai mà không thích cô gái xinh đẹp chứ, lại còn là một cô gái có tính cách vô cùng cởi mở.
Nguyễn Sơ Kinh cứ kéo xuống xem Weibo của Lương Nguyệt, cô cảm thấy có chút ghen tị.
Cô gái này với Thời Vũ là cùng một kiểu người, đơn thuần trong sáng, gia cảnh ưu việt, là công chúa lớn lên dưới sự che chở của mọi người.
Bỗng nhiên Nguyễn Sơ Kinh dán mắt vào một bài viết trên Weibo của Lương Nguyệt.
Lương Nguyệt đăng một bức ảnh tay cô đang đeo nhẫn, còn kèm theo dòng chữ: Vui vẻ.
Vui vẻ cái gì chứ? Chiếc nhẫn này Từ Chu Diễn tặng cho à?
Nguyễn Sơ Kinh càng xem càng cảm thấy khó chịu, trong lòng cô như bị kim đâm vào vậy, vô cùng đau nhói.
Cuối cùng cô ném điện thoại sang một bên, không thèm xem Weibo của Lương Nguyệt nữa.
Không lâu sau, Tiền Đông Lâm lại đăng trạng thái lên vòng bạn bè, một người anh em của anh sắp kết hôn rồi.
Nguyễn Sơ Kinh bình luận một câu: Chúc bạn anh hạnh phúc.
Nguyễn Sơ Kinh xóa toàn bộ ký ức cũng như những thứ liên quan đến Từ Chu Diễn, anh đến nhà cô ngủ hai lần. Nguyễn Sơ Kinh vứt hết toàn bộ khăn lông, bàn chải đánh răng, dao cạo râu mà anh đã từng dùng vào trong thùng rác.
Mùng sáu, thời tiết không ấm lên mà xuất hiện thêm một trận mưa tuyết.
Không hiểu sao Nguyễn Sơ Kinh lại bị cảm, có thể là do cô không đắp chăn kín người, hoặc là do tâm trạng thay đổi, đến tối, từ cảm nhẹ đã chuyển thành sốt.
Cả người Nguyễn Sơ Kinh lảo đảo bước ra khỏi phòng, toàn thân cô nóng bừng vô cùng khó chịu, cô rút một tờ giấy ra lau mũi rồi ngồi xổm xuống mở ngăn kéo dưới tủ TV tìm thuốc.
Bên ngoài gió to mưa lớn, giống như một con thú dữ bị nhốt điên cuồng trút giận xuống những người đang buôn bán.
Nguyễn Sơ Kinh chóng mặt, đang loay hoay tìm thuốc thì “Rầm” một tiếng, một cơn gió lớn ập đến, tiếng của thứ gì đó va đập vào nhau vang lên, cửa sổ làm bằng kính nhà cô vỡ tan tành.
Trong chốc lát, mảnh thủy tinh rơi đầy trên đất, mưa to kèm theo gió lớn ập vào, đồ đạc trong phòng khách bị thổi bay loạn cả lên.
Nguyễn Sơ Kinh bị nước bắn vào cả người ướt nhẹp.
Cô lập tức mở điện thoại gọi cho quản lý tòa nhà, không có ai nghe máy.
Tâm trạng của Nguyễn Sơ Kinh suy sụp hoàn toàn, mọi chuyện đều không suôn sẻ, năm mới chỉ có một mình, chịu đả kích sau khi thất tình, đánh vào chỗ yếu ớt nhất trong lòng cô.
Cô rơi vài giọt nước mắt, cả người choáng váng, trước khi bất tỉnh, Nguyễn Sơ Kinh gọi điện thoại cho Thời Vũ.
Hơn một giờ sau, Nguyễn Sơ Kinh tỉnh lại, ánh mắt mơ hồ, cô cảm giác mình đang khoác một chiếc áo khoác, tựa vào bả vai của ai đó.
Cô cử động một chút, lại bắt gặp một đôi mắt thâm thúy, Từ Chu Diễn lên tiếng trách móc: “Đừng cử động.”
Giọng nói của Nguyễn Sơ Kinh hơi khàn: “Sao anh lại ở đây?”
“Em gọi điện thoại cho anh.” Từ Chu Diễn nhìn cô, anh từ từ nói.
Nguyễn Sơ Kinh ho khan một tiếng: “Không phải em gọi cho…”
Còn chưa kịp nói xong thì cô đã hiểu ra, cô còn tưởng rằng cô gọi cho Thời Vũ, không ngờ rằng người đầu tiên cô nghĩ đến lại là Từ Chu Diễn.
Thấy vẻ mặt lo lắng của Nguyễn Sơ Kinh, Từ Chu Diễn lên tiếng: “Anh giúp em gọi cho bên kia rồi.”
“Còn một bình nữa, em ngủ tiếp đi.” Từ Chu Diễn nhìn chai nước truyền dịch đang treo lơ lửng.
Nếu mà cô từ chối lần nữa thì giống như là đang ra vẻ. Nguyễn Sơ Kinh nói một câu cảm ơn rồi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Nguyễn Sơ Kinh mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, Từ Chu Diễn vẫn luôn ở bên cạnh trông cô, cổ họng anh có ngứa đến thế nào cũng không dám hút thốc, sợ cô bị sặc.
Bỗng nhiên, điện thoại trong túi Nguyễn Sơ Kinh vang lên.
Từ Chu Diễn còn tưởng là ai gọi đến, anh lấy ra vô tình liếc mắt nhìn một cái, sau đó ánh mắt anh đông cứng lại.
Là nhắc nhở Nguyễn Sơ Kinh đặt, Từ Chu Diễn mở ra xem một chút, bên trên có viết những thứ phải mua khi ra nước ngoài.
Ánh mắt Từ Chu Diễn trầm xuống, con ngươi toát ra vẻ lạnh lùng.
Ngón tay cái của anh đè lên màn hình điện thoại, anh kéo xuống, phát hiện một bản ghi chú khác của Nguyễn Sơ Kinh.
【Cảm ơn Từ Chu Diễn, chứng sợ hãi tình d*c của tôi đã khỏi rồi, sau này không có anh, tôi cũng có thể sống một cuộc sống bình thường rồi.】
Từ Chu Diễn nheo mắt lại, đây là cái quái gì? Từ đầu đến cuối, anh bị Nguyễn Sơ Kinh đùa giỡn à?
Chuyện ra nước ngoài nằm trong kế hoạch của cô, việc cô lợi dụng Từ Chu Diễn để chữa bệnh cũng nằm trong kế hoạch của cô.
Anh liếc nhìn Nguyễn Sơ Kinh đang yên tĩnh chìm vào giấc mộng, cơn tức giận xông lên, anh hận không thể bóp ch3t cô ngay lập tức.
Lần thứ hai Nguyễn Sơ Kinh tỉnh lại đã là nửa đêm, cô phát hiện mình đang nằm ở trên giường.
Bên cạnh cửa sổ chỉ để lại một ánh đèn vàng ấm áp, Nguyễn Sơ Kinh vừa mở mắt đã nhìn thấy người đứng bên cạnh mép giường.
Từ Chu Diễn mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, anh tựa người bên cạnh cửa sổ, ngón tay kẹp một điếu thuốc, ánh mắt anh nặng trĩu nhìn chằm chằm cô.
“Sao anh vẫn còn ở đây?”
Nguyễn Sơ Kinh chật vật tựa người lên thành giường, sắc mặt cô tái nhợt, cơn sốt vừa hạ nhưng cả người vẫn còn trong trạng thái suy nhược.
Từ Chu Diễn dập tắt điếu thuốc, anh từ từ đến gần Nguyễn Sơ Kinh.
Anh rút chiếc cà vạt màu đen trên cổ xuống, quỳ một chân trên giường, khí áp u ám trên người anh vô cùng rõ ràng.
Nguyễn Sơ Kinh theo bản năng lùi về sau một chút, cô hỏi: “Anh làm gì vậy?”
Từ Chu Diễn bắt lấy mắt cá chân cô, cảm giác mát lạnh từ đầu ngón tay truyền tới, đầu gối anh cưỡng ép tách hai chân cô ra, anh dễ dàng dùng cà vạt trói hai tay cô lại.
“Không phải muốn chữa bệnh sao? Tôi thỏa mãn em.” Từ Chu Diễn kéo hai tay cô ra phía sau, sau đó anh cúi người bắt đầu hôn cô.
Nguyễn Sơ Kinh muốn tránh cũng không tránh được, cô cắn răng mắng anh: “Anh điên rồi?”
“Tôi thậm chí còn không biết đến kế hoạch kia của cô Nguyễn đấy, tôi đúng là điên rồi.” Từ Chu Diễn nhìn chằm chằm cô, sắc mặt anh u ám.
Lần này Từ Chu Diễn không nhẹ nhàng một xíu nào, anh hoàn toàn không nghĩ đến Nguyễn Sơ Kinh đang bị bệnh.
Anh tiến vào vô cùng tàn bạo, màn dạo đầu cũng không thèm làm, lại còn dùng sức, Nguyễn Sơ Kinh đau đến rơi nước mắt.
Ngón tay Từ Chu Diễn luồn vào mái tóc đen nhánh của cô, mỗi lúc càng mạnh hơn.
“Đùa giỡn người khác vui không?”
“Nguyễn Sơ Kinh, em đủ lông đủ cánh rồi phải không.”
Nguyễn Sơ Kinh bị anh làm rất đau, nhưng đây là cô tự làm tự chịu, cô nhận.
Từ Chu Diễn cố tình làm như vậy, anh muốn cô vì đau mà nhớ kỹ.
Hai người dày vò nhau đến tờ mờ sáng, cứ một lần rồi lại một lần. Cả người Nguyễn Sơ Kinh mệt mỏi nằm trong vòng tay Từ Chu Diễn, cuối cùng ngủ thiếp đi.
Hai người lại ở cùng một chỗ. Nguyễn Sơ Kinh đuổi anh đi, Từ Chu Diễn lại ăn vạ không chịu đi, anh mở miệng ra là nói một câu cô nợ anh.
Nguyễn Sơ Kinh cũng không còn cách nào, cả hai lại ở bên nhau, vô cùng ăn ý không hề nhắc đến chuyện xảy ra trước kia.
Chẳng qua là hai ngày trước khi Nguyễn Sơ Kinh rời đi, Từ Chu Diễn bỗng nhiên lên tiếng: “Kinh Kinh, đừng đi.”
“Được, vậy anh hủy bỏ hôn ước đi.” Giọng điệu của Nguyễn Sơ Kinh nửa nghiêm túc, nửa đùa giỡn.
Vẻ mặt Từ Chu Diễn lạnh nhạt không nói câu nào, anh hơi do dự.
Nguyễn Sơ Kinh cười cười, cô biết con người Từ Chu Diễn là như thế này, anh sẽ không vì ai mà đấu tranh, không vì ai mà thay đổi.
Cô cũng không muốn ép buộc.
Nguyễn Sơ Kinh đá vào đùi Từ Chu Diễn, cô nói: “Giúp em sơn móng chân.”
Ba phút sau, Từ Chu Diễn nằm sấp ở trên giường sơn móng chân cho vị đại tiểu thư này.
Chân Nguyễn Sơ Kinh vô tình đá trúng cằm anh, Từ Chu Diễn tức giận giữ lấy cằm cô rồi hôn lên, trong phòng tràn ngập tiếng cười khanh khách của Nguyễn Sơ Kinh, vừa trong trẻo vừa êm tai.
Trước khi hai người đi ngủ, Từ Chu Diễn hỏi chuyến bay của cô, Nguyễn Sơ Kinh lấy vé máy bay ra cho anh xem, là ba giờ chiều hai ngày nữa.
Nguyễn Sơ Kinh còn vòng tay qua cổ Từ Chu Diễn, hôn anh một cái, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên: “Anh chỉ còn có hai ngày để hối hận.”
Từ Chu Diễn cười cười, bọn họ đều biết, chuyện này là không thể nào.
Làm người yêu của nhau, cùng nhau hưởng thụ khoảnh khắc hiện tại, là tôn chỉ của anh.
Nhưng ngày Nguyễn Sơ Kinh rời đi, trong lòng Từ Chu Diễn có chút xúc động, anh về nhà nói về chuyện hủy bỏ hôn ước.
Tuy quá trình có hơi khó khăn, nhưng cuối cùng cũng thành công, anh còn bị đánh một trận.
Từ Chu Diễn lái xe đến sân bay tìm Nguyễn Sơ Kinh, anh tăng tốc hết mức, nhận vài tấm giấy phạt nhưng anh vẫn vội vã chạy đến.
Cách mười phút trước khi máy bay cất cánh, Từ Chu Diễn đã đến sân bay.
Anh đứng ở cửa ra vào, liếc mắt nhìn xung quanh nhưng không thấy ai.
Thông báo nhắc nhở chuyến bay sắp khởi hành vang lên.
Từ Chu Diễn đứng ở đó, anh gọi một cuộc điện thoại.
Hành khách trên chuyến bay đến Hoa Kỳ kia đã vô cùng hoảng sợ khi có người dám chặn máy bay.
Ngay sau đó, nhân viên của sân bay đi đến, đưa một danh sách cho Từ Chu Diễn.
Cuối cùng vẻ mặt của người kia vô cùng áy náy: “Xin lỗi, anh Từ, cô Nguyễn mà anh nói đến đã đổi chuyến bay, chuyến bay China Eastern bay đến Hoa Kỳ mà cô Nguyễn đã ngồi là vào ngày 19 tháng 2, tức là vào sáng nay.”
Trái tim anh đau nhói.
Từ Chu Diễn đút một tay vào túi quần, anh nghiến răng cười lạnh một tiếng: Nguyễn Sơ Kinh, ông đây thật sự thua em rồi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bản Năng Yêu Thích
Chương 58: Ngoại truyện 8. Hoa sơn trà
Chương 58: Ngoại truyện 8. Hoa sơn trà