DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chốn Hư Vô
Chương 18

Ở chỗ khác, sau khi Hồ Lăng ra khỏi văn phòng, thì không đi về nhà, cô ra sảnh tìm địa một cái máy, ngồi đó nhắn tin weixin.

Cô liên lạc với Nico đã lâu không nhắn tin.

Cách đây không lâu Nico vừa rời khỏi thành phố, sau khi cuộc thi cấp trường kết thúc, cậu được mấy câu lạc bộ nhìn trúng, sau khi suy nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định gia nhập vào một đội chuyên nghiệp thử xem thế nào, bây giờ thuộc kiểu nửa tạm nghỉ, đi huấn luyện ở tỉnh ngoài.

Hồ Lăng gửi tin nhắn cho Nico.

[Có đó không?]

Bậc thầy thức khuya trả lời trong vài giây.

[Có]

Đã lâu lắm rồi Hồ Lăng không gặp Nico, bỗng nhiên nhận được tin nhắn của cậu, không nhịn được chút trập trùng trong lòng. Đầu tiên là cô tiến hành thăm hỏi một vài tình hình gần đây của cậu, Nico kể một ít chuyện cậu vào đội tuyển chuyên nghiệp.

Nói được một lúc, Nico hỏi cô.

[Chị cả đêm không ngủ à?]

Hồ Lăng có hơi ngồi thẳng lên.

[Chị có chút chuyện muốn hỏi cậu]

[Nói]

[Lúc trước nói trong đám streamer nữ bên Tuyến Đầu, có trẻ vị thành niên hả?]

[Đúng]

[Chắc chắn không]

[Em lấy mạng ra để đảm bảo, cái cô High Girl nổi nhất bên đó còn nhỏ tuổi hơn em, nếu em nhớ không sai thì năm nay chắc chưa được mười bảy.]



Chưa được mười bảy?!?!?!?!

Hồ Lăng càng ngồi thẳng lưng hơn, cô nói đơn giản rõ ràng chuyện vừa xảy ra khi nảy cho Nico nghe.

[Chị muốn báo chuyện live stream đêm bên Tuyến Đầu, cậu cảm thấy thế nào?]

Lần này dừng có hơi lâu, Nico gửi qua một đoạn tin nhắn.

[Có thể, nhưng mà chị phải có chứng cứ chính xác. Cái nền tảng live stream này là của thành phố, quy mô nhỏ, hơn nữa có lẽ Phạm Giang Viễn có đánh tiếng trước, trước đó cũng có người tố cáo chuyện của họ, nhưng nền tảng chỉ phát thẻ vàng, buộc dừng máy hôm, sau đó lại mở trở lại. Em từng xem live stream đêm bên đó, thật ra cái kiểu lẳng lơ đó khó mà định hình, không cởi cũng không lộ, cũng không làm động tác gì lớn, dễ bị dập lắm.]

Lại nói một hồi, Hồ Lăng tạm biệt Nico, dặn dò cậu.

[Nghỉ ngơi cho đàng hoàng, luyện tập cho đàng hoàng.]

Nói xong, Hồ Lăng nhỡ rằng chủ đề đã kết thúc, vừa cất điện thoại, Nico lại gửi một tin.

[Tiểu Lăng]

Sau đó lại tiếp một tin nữa.

[Có khả năng là em với Tiểu Viên phải chia tay rồi]

Bây giờ là năm giừo sáng, Hồ Lăng gần như là thức nguyên một đêm, đầu óc đặc quánh như hồ.

Là cô mất trí nhớ r hả?

[Không phải hai đứa mới quen nhau sao?]

[Đã hơn một tháng rồi!]

Đã????

[Lúc trước cô ấy theo đuổi em đều chiều theo em, kết quả là sau khi đồng ý với cô ấy thì cứ như nước nóng nấu ếch vậy, càng ngày càng quản lí em.]

[Nói cụ thể xem nào]

[Cô ấy muốn kiểm tra hết bạn bè trong weixin của em, trước đó chơi game có quen mấy em gái bị cô ấy xóa hết rồi. Sau đó em đi với mấy bạn nữ trong đội và trong câu lạc bộ ăn cơm với giáo viên ăn bữa cơm cô ấy cũng nổi giận, chiến tranh lạnh với em mấy ngày liền.]

Trẻ nhỏ lảm nhảm oán trách, đầu ngón tay Hồ Lăng gõ 26 phiên âm, không biết là nên bấm nốt nào.

Nico lảm nhảm hết hồi lâu, cuối cùng hỏi: [Làm sao đây?]

Làm sao mà cô biết được?!

Hồ Lăng nghĩ một hồi, gửi một tin nhắn.

[Cô ấy làm như vậy cũng là do để ý đến cậu, bây giờ hai người ở hai nơi khác nhau, cô ấy không có cảm giác an toàn đó mà.]

Lần này có vẻ là Nico hơi gấp rồi, không thèm đánh chữ nữa, trực tiếp gửi ghi âm luôn.

“Không có cảm giác an toàn thì có thể dày vò em hả? Chị có biết mỗi lần hai đứa bọn em chiến tranh lạnh đều do em phải đi dỗ cô ấy trước không.”

Hồ Lăng: “Cậu là con trai mà.”

Nico: “Con trai thì phải dỗ à? Vậy thì em dỗ ba bốn lần cô ấy cũng phải dỗ em một lần chứ? Dựa vào đâu mà em cứ phải xuống nước trước? Rõ ràng là cô ấy theo đuổi em, lúc cô ấy theo đuổi em thì nói gì cũng hay lắm, theo đuổi được rồi thì không còn là cô ấy nữa!”

Pháo nổ cả dây làm Hồ Lăng nghe mà không biết nói gì.

Ngay lúc đang tìm từ, sau lưng cô vang lên tiếng bước chân, không đợi Hồ Lăng quay đầu, điện thoại đã bị người đằng sau lấy đo mất.

Triệu Lộ Đông mở nút ghi âm, gọn gàng dứt khoát.

“Chia tay đi! Lải nhà lải nhải!”

Quăng điện thoại xuống, Triệu Lộ Đông đi qua quầy thu ngân, Hồ Lăng nói: “Anh làm gì đó, phải khuyên làm lành không khuyên chia tay mà.”

Triệu Lộ Đông: “Tôi nói với cô từ lâu rồi hai đứa nó không lâu dài được, Nico là được có tính cách thiếu gia, ở trong trường Tiểu Viên cũng được xem như là kiểu mọi người vây quanh, lúc chưa quen nhau thì thôi đi, quen nhau rồi thì đứa nào là đứa chịu ấm ức?”

Có lẽ là do bị lão đại hung dữ, Nico không dám trả lời nữa, Hồ Lăng lấy một chai nước ra, thấy Hồ Lăng sụp cả mí mắt, nói: “Hôm nay cô nghỉ phép, lên lầu nghỉ đi.”

Ánh mặt trời chiếu từ bên ngoài tiệm bào, khiến Hồ Lăng càng mơ hồ hơn.

“Tôi đang lên kế hoạch…”

“Không thiếu ít thời gian này đâu, cô đi ngủ một giác đi đã.” Triệu Lộ Đông nắm lấy cánh tay cô, “Có tinh thần đã hẳn lên kế hoạch tiếp.”

Giữa lúc Hồ Lăng mơ mơ hồ hồ đã bị một lực mạnh kéo lên.

Triệu Lộ Đông vừa vác cô lên lầu vừa oán trách: “Nặng vậy được rồi đó!”

Cái đầu ngốc ngếch của Hồ Lăng hiểu được câu này, lập tức không vừa ý.

“Anh mới nặng!”

“Đừng có nhúc nhích!” Triệu Lộ Đông vác cô lên đến tầng hai, đẩy cửa phòng ngủ ra. “Đi vào nghỉ ngơi đi.”

Đây là một căn phòng ngủ nhỏ đơn sơ chỉ tầm mười mét vuông, một cái bàn, một cái máy tính, một cái tủ nhỏ, một cái giường thấp. Trên giường có một bộ chăn drap gối màu xám đậm, mền thì bị ai đó ngủ làm cho nhăn nhúm lung tung, drap giường thì toàn là nếp gấp.

Trong phòng có mùi khói thuốc nhàn nhạt, và mùi nước giặt quần áo… Có lẽ còn trộn lẫn thêm những mùi tạp nham khác, khó hình dung lắm, không khó ngửi, nhưng cũng không thể ngửi nhiều.

Vừa mở cửa ra, Hồ Lăng cảm thấy như mình đang tiến vào một vòng mới của trò Mario vậy.

Triệu Lộ Đông: “Đừn đấy làm gì, đi đi.”

Hồ Lăng: “Ai mà muốn ngủ ở phòng anh, anh bị điên à!”

Triệu Lộ Đông: “Hôm qua vừa thay đó, chưa có người đụng vào.”

Hồ Lăng: “Anh không phải là người à!”

Triệu Lộ Đông: “Tôi chỉ nằm chưa đến một tiếng là bị cô gọi dậy rồi.”

Hồ Lăng: “Vậy cũng không được! Thấy gớm!”

Triệu Lộ Đông không còn nhẫn nại, từ sau đẩy cô một cái.

“Này!” Quay đầu, Triệu Lộ Đông đang đứng ở cửa chỉ vào cô, nói một cách nghiêm túc: “Cô tranh thủ thời gian ngủ một giấc cho tôi, sau khi tỉnh dậy mà còn nổi điên như vậy, thì đừng có trách tôi xử lý cô.” Trở tay đóng cửa lại.

Bây giờ Hồ Lăng bị bao quanh bởi cái mùi mơ hồ này, đỏ hết cả mặt.

Hồ Lăng đứng tại chỗ một lúc.

Sức cùng lực kiệt, não thiếu ô xi, dây thần kinh trên thái dương nhức đến nổi cứ giật ầm ầm. Cô thử ngồi xuống giường, cái xúc cảm mềm mại ở mông cứ như đang có người mát xa cho cô vậy, thả lỏng ngay lập tức. Yên tĩnh một lát, bị cơn buồn ngủ tập kích, Hồ Lăng vứt bỏ sự phòng bị, run lẩy bẩy ngã xuống giường, sau lưng dán lên chiếc giường, tê dại và thoải mái.

Cái phòng này nhìn như cái ổ chó, không ngờ rằng cái giường lại thoải mái như vậy.

Hồ Lăng tiện tay gạt một phát, bỗng dưng cảm nhận được đụng phải một món đồ mềm mại, rõ ràng không phải là chăn…

Vãi! Chắc không phải là quần lót đâu nhỉ!

Máu nóng của Hồ Lăng bốc lên đến đầu, vung tay một cái, ngồi bật người dậy.

Hóa ra chỉ là một cái áo thun, chính là cái kiểu áo mà Triệu Lộ Đông mặc ngày thường. Cô có hơi ghét bỏ, vặn vẹo cái áo rồi mở nó ra, nhăn nhúm dúm dó, nhưng rộng rãi mềm mại, chắc là để mặc lúc ngủ.

Có điều cái áo này…

Hóa ra là lớn như vậy à?

Hồ Lăng lấy áo ướm lên người mình, lúc mặc lên người anh thì nhìn không ra, gần nhét được hai đứa như cô luôn.

Ma xui quỷ khiến thể nào mà cô lại kéo áo lên trước mặt mình, một giây trước khi mũi dán vào cái áo đó cô bỗng tỉnh lại.

Vãi vãi vãi!

Hồ Lăng lập tức quăng áo qua một bên, ngửa người nằm lại lên giường. Hơi nghiêng mặt quá, trong lúc vô tình phát hiện trên gối có một sợi tóc, dùng tay nhấc nó lên.

Phán đoán tổng hợp từ độ dài dài ngắn lớn nhỏ và màu săc, chắc chắn là tóc của Triệu Lộ Đông. Đã lâu lắm rồi anh không cắt tóc, tóc dài ra rất nhiều, còn cong cong nữa. Chất tóc của anh hơi cứng, không cần vuốt sáp, chỉ cần đi ngủ là có thể tạo ra đủ kiểu tóc thần kỳ rồi.

Hồ Lăng quăng cọng tóc đi, thầm mắng, ngủ có một giấc mà phải thanh lý nhiều đồ dữ vậy.

Chăn thật là thoải mái…

Lúc Hồ Lăng ngủ theo thói quen kéo hết chăn lên, đắp lên nửa mặt.

Có mùi nước giặt quần áo thanh mát, đúng thật là vừa mới thay, Triệu Lộ Đông không có nói bậy.

Cô nghiêng người, mũi dán lên gối, ngửi được một mùi hương quen thuộc, cô giơ tay niết niết, đúng là anh dùng gối kiều mạch.

Có điều làm sao mà anh lại ngủ đến nỗi khiến mùi ở gối bám khắp cơ thể thế?

Hồ Lăng vào giấc khi mà suy nghĩ cứ nhảy lung tung thế này…

Có lẽ là do mệt mỏi quá mức, thêm cả việc giường quá thoải mái, Hồ Lăng ngủ một giấc đồng hồ quay hết một vòng, lúc cô mở mắt ra là đã năm giờ chiều hơn, mặc trời bên ngoài cửa sổ đã lặn vè phía Tây.

Hồ Lăng ngủ mất hồn, ngồi từ trên giường dậy nhưu cương thi, lơ ngơ đi đến nhà vệ sinh. Cô dùng nước lạnh vỗ lên hai má, từ từ hồi phục tinh thần.

Xuống lầu đi ra sảnh, phát hiện đích thân Triệu Lộ Đông ngồi ở quầy thu ngân trong tiệm.

Cô đi qua đó, nghiêng người dựa vào quầy thu ngân, ngón tay gõ vào quầy.

“Em trai.”

Triệu Lộ Đông ngẩng đầu lên.

Hồ Lăng chọc anh.

“Ngồi quầy à?”

Triệu Lộ Đông híp mắt.

Hồ Lăng giương cằm: “Lấy cho anh đây chai nước.”

Lưỡi Triệu Lộ Đông dạo một vòng trong khoang miệng, dựa vào ghế, lặng lẽ nhìn Hồ Lăng.

Hồ Lăng đợi ba giây, nói: “Bỏ đi, giỡn chút thôi.” Cô tự lực cánh sinh lấy một chai nước suối, tiện liếc nhìn đồng hồ. Còn khoảng mấy tiếng nữa, live stream buổi đêm mới chính thức bắt đầu.

Hồ Lăng hoạt động xương khớp trước.

Triệu Lộ Đông nói một cách nhàn nhạt: “Cô đang suy nghĩ làm chuyện gì xấu đó?”

Hồ Lăng: “Vậy thì anh đừng có quan tâm.”

Hôm nay Hồ Lăng cho Huyên Tử nghỉ phép, một mình mình chiếm đóng phòng live stream của cô ấy. Cô đăng ký một cái tài khoản mới trên nền tảng, rất dứt khoát, xài hết hai ngàn.

Buổi đêm đến gần.

Hồ Lăng vào live stream của High Girl.

Vẫn đang ca hát nhảy múa đầy yên bình.

Hồ Lăng nhìn thấy mấy cái ID quen thuộc ở mục bình luận, trong đó Anh trai ngực bự là người năng nổ nhất, liên tục giao lưu với High Girl, chốc thì kêu cô ta hát một bài, chốc thì bảo cô ta kêu một tiếng.

Hồ Lăng xem chừng mười phút, sau khi High Girl lắc ngực được một vòng, tranh thủ lúc rãnh rồi gửi một cái Chiến hạm.

High Girl thấy Chiến hạm thì mắt sáng cả lên, ôm lấy micro làm một hồi.

“A… Anh trai “Chính nghĩa trời ban”, High Girl, sao mà High Girl a… sao High Girl lại mới chỉ thấy anh lần đầu… ưm a… anh trai Chính nghĩa, anh mới đến sao…”

Khóe miệng Hồ Lăng chứa ý cười nham hiểm, gõ chữ ở phần bình luận.

“Đúng vậy, làm cái mới đi.”

High Girl vẫn dùng cách cũ để lôi kéo.

“Anh, anh muốn cái mới là cái gì thế anh trai Chính nghĩa… gửi cho High Girl một cái nữa đi… gửi thêm cái nữa High Girl sẽ thêm anh vào group nội bộ nha…”

Hồ Lăng học theo tiết tấu mà Anh trai ngực bự nói hôm đó, hỏi: “Trong group nội bộ có gì?”

High Girl: “Đương nhiên là có những thứ không có ở live stream rồi.”

Hồ Lăng đợi khoảng nửa phút, sau đó lại gửi một Chiến hạm.

Cô thấy màn hình hiện lên hiệu quả đặc biết, thầm mắng mỏ trong lòng.

Vãi!

Hai ngàn của cô vậy mà hết rồi!

Vaixiiiiiiiiiii!!!

High Girl lại cảm ơn lần nữa.

“Anh trai Chính nghĩa, xem tin nhắn nha!”

Hồ Lăng mở tin nhắn ra, quả nhiên là High Girl đã gửi cho anh mã group weixin.

Hồ Lăng lấy điện thoại ra, vừa muốn tìm group, bỗng ý thức được nếu dùng weixin của mình tham gia, cho dù là avatar, tên, danh sách bạn bè, đều phải đổi hết, dễ bại lộ lắm.

Cô suy nghĩ trong chốc lát, ra ngoài đi tìm thú săn.

Vì hôm qua dày vò cả một đêm, hôm nay A Tân và Bạch Minh Hạo đều không đến, quầy thu ngân chỉ còn mỗi ông chủ Triệu.

Triệu Lộ Đông vừa hút thuốc vừa xem đá bóng.

Hồ Lăng chen qua, nhấc cái ghế qua ngồi cạnh anh.

Triệu Lộ Đông: “Lại muốn làm gì nữa?”

Hồ Lăng: “Ông chủ, anh có nick weixin nào dư không?”

Triệu Lộ Đông liếc mắt qua, Hồ Lăng cười nói: “Tôi thêm anh vào group weixin, gửi quà ấy.”

Triệu Lộ Đông để lộ bộ mặt hiểu hết.

“Bên đám Tiểu Mi à?”

Hồ Lăng bật ngón tay: “Thông minh lắm đó, cho tôi mượn đi.”

Triệu Lộ Đông cười lạnh một tiếng, lại nhìn về màn hình.

“Không cho.”

Hồ Lăng nói một hồi, vẫn không có tác dụng.

“Đồ keo kiệt! Bỏ đi, không cần đến anh nữa! Tự tôi làm!” Hồ Lăng đứng dậy, Triệu Lộ Đông lại gọi cô lại, hỏi: “Cô không ăn cơm hả?”

Hồ Lăng nói: “Không ăn.”

Triệu Lộ Đông lấy điện thoại ra: “Tôi đặt đồ ăn về, cô muốn ăn gì?”

Hồ Lăng: “Tôi không ăn, tôi nghĩ đến cái đám con gái không biết xấu hổ kia, giận đến nỗi no rồi!”

“…” Triệu Lộ Đông vừa đặt đồ ăn ngoài vừa nói, “Đúng rồi, Phạm Giang Viễn trả lời tôi rồi, bài đó đã xóa rồi. Hắn ta nói không phải Tiểu Mi làm, là do streamer nội bộ thấy Huyên Tử làm tốt, có hơi ghen tị, lục lại mấy video trước đây rồi đăng bài. Hắn ta nói có thể kêu streamer qua đây xin lỗi.”

Hồ Lăng cười hơ hơ.

“Anh tin à?”

Triệu Lộ Đông nhìn bóng lưng sát khí đằng đằng của cô, thở dài một hơi, sau đó lại xem đá bóng.

Cuối cùng cô mượn nick mới của Mã Lục, vào group nội bộ mà High Girl đưa.

Sau khi vào group nhân viên quản lí nhắn tin riêng với cô, gửi hai cái link, quản trị viên dặn dò không để lộ ra ngoài, sau này còn cập nhật nội dung mới.

Hồ Lăng… tải xuống.

Rồi lại được mở ra một thế giới mới.

Hồ Lăng tự nhận mình không phải là thiếu nữ ngây thơ gì, nói ra thì, ban đầu lúc vào trường, xét tổng thể thì ngoại hình nữ sinh khoa cô khá cao, có rất nhiều cô gái tốt giữ mình trong sạch, nhưng cũng có rất nhiều cô gái xinh đẹp làm ra những chuyện quá trớn. Thay bạn trai liên tục thì không nói làm gì, chân đạp hai ba bốn năm sáu thuyền, ăn hiếp mấy cậu chàng ngây thơ, để cho mấy người có vợ bao nuôi, Hồ Lăng đều gặp hết rồi.

Nhưng ít nhiều gì thì trước mặt họ cũng còn giả vờ.

Cô còn chưa gặp qua những kẻ lẳng lơ một cách trắng trợn như vậy…

Hồ Lăng là con gái, mà coi mấy video này còn đỏ mặt tía tai, khó chịu hết cả người.

Họ không phô ra những động tác như trong phim tình cảm hành động, trong video cũng không có con trái, đều do một mình streamer đứng làm trước ống kính, vậy cũng đủ cả rồi. Mấy cô gái này ăn mặc hở hang, động tác cũng thái quá vô cùng, thỉnh thoảng còn để lộ vài hành động chớp nhoáng. Những động tác này phối hợp với hiệu ứng nhạc mạnh, càng làm cho mọi chi tiết được phóng đại hơn nữa…

Nửa đêm yên ắng, Hồ Lăng xem liên tục mấy video, cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, cả người khó chịu, sinh ra cảm giác khó chịu về mặt tâm lý.

Cô ra ngoài uống nước mấy lần liên tục.

Triệu Lộ Đông thấy biểu cảm của cô, hỏi: “Làm sao thế?”

Hồ Lăng cảm nhận được sự quái dị nói không nên lời, lắc đầu, nói nhỏ: “Không sao.”

Triệu Lộ Đông ra chiều ngẫm nghĩ, đứng dậy, dựa lại gần hơn một chút.

Đã hơn một giờ đêm rồi.

Mặc dù có khá nhiều khách trong sảnh chính, nhưng không hiểu sao lại rất yên tĩnh. Họ cứ như đang phối hợp với nhau, tất cả mọi người đều mang tai nghe, không ai nói gì, chỉ có tiếng gõ bàn phím và tiếng bấm chuột.

Khi anh lại gần, Hồ Lăng lại ngửi thấy mùi trên chiếc gối cô ngủ ban sáng, chuyện này khiến tình hình trước mặt trở nên đã rét vì lạnh lại buốt vì sương…

Cô kéo kéo tóc, muốn chỉnh trang lại phần mái, nhưng không thành công.

Hơi sai sai …

Có hơi không đúng rồi!!!!

Sao mà cô lại đỏ mắt vì Triệu Lộ Đông chứ???

Sau này biết giấu mặt mũi đi đâu đây!

Trong đầu Hồ Lăng nghĩ linh tinh lang tang, bỗng nghe tiếng cười của Triệu Lộ Đông.

“Cô xem bao nhiêu rồi?”

Hồ Lăng hơi lạc giọng: “Hả?”

Cô không biết có phải là anh cố ý hay không, bỗng dưng lại đổi thành chất giọng trầm thấp khiêu gợi trên đài lúc nửa đêm.

“Thường ngày mà xem cái này thì đỉnh rồi…”

Hồ Lăng: “Ai? Ai đỉnh?”

Triệu Lộ Đông nghiêng cô, cười giễu: “Kết quả là giờ không chịu nổi rồi, đừng có mà chỉ biết nói miệng.”

Hồ Lăng: “Ai! Ai chỉ biết nói miệng!”

Triệu Lộ Đông nhìn bộ dạng cố chấp của cô, bỗng dưng cảm thấy rất thú vị, lại nghiền ngẫm bước về trước nửa bước.

Cơ hoành nơi ngực Hồ Lăng như co rút lại.

Cô cảm thấy Triệu Lộ Đông vào lúc này như đang mở ra một con người mới, khác hoàn toàn với kiểu “ngốc nghếch” khi chơi game, và cả kiểu “ngủ không đã’ tầm mười phút trước, kiểu này chắc là kiểu… từ nhỏ đã được huấn luyện trong môi trường khắc nghiệt… kiểu “người ngoài xã hội”?

Càng vô sỉ, càng thông tục, càng mang tính tấn công, cái mùi vị chợ búa cứ thể thổi đến. Thậm chí cô còn mang cảm giác như thể giây tiếp theo đây anh sẽ cởi quần áo để lộ bụng ra.

3: “Có phải vừa nảy bảo tôi ngồi quầy* không?”

*Ngồi quầy: ý chỉ mấy chị gái ngồi quầy bar đợi khách.

Hồ Lăng: “…”

Triệu Lộ Đông nháy lông mi như mấy thằng lưu manh.

“Có muốn chọn tôi không?”

… Muốn lột anh!

Triệu Lộ Đông: “Rẻ thôi.” Nói xong, anh giơ một ngón tay ra, ngoắc ngoắc với Hồ Lăng.

Triệu Lộ Đông là một cao thủ chơi game, tay em đẹp cực kỳ, ngón tay thon dài linh hoạt, khớp tay rõ ràng tự nhiên. Hồ Lăng nhìn mà có hơi mê mệt, cứ ngỡ anh đang gọi cô đến, vừa tiền lên một bước, Triệu Lộ Đông lắc ngon tay, giới thiệu: “Phí ngồi quầy là một chai nước suối.”

Hồ Lăng khựng bước chân.

Cuối cùng cô đã tình táo, vỗ một cái lên tay anh.

Triệu Lộ Đông nở nụ cười vô lại: “Làm gì, không có ít hươn được nửa đâu đấy.”

Hồ Lăng cắn chặt răng, thầm nói giờ tôi đang có việc, xong việc rồi tôi sẽ xử anh.

Rồi quay đầu đi.

Đi được tầm năm sáu bước, cảm thấy vậy thì ấm ức quá, cô quay đầu, Triệu Lộ Đông vẫn còn đứng đó, thờ ơ nhìn cô. Cuối cùng anh còn không quên chọc cô, vỗ vỗ người midnh, nói: “Em gái, tiền nào của đó, cho cơ hội đó, thử là biết liền.”

Hồ Lăng nhe răng, trước mặt tất cả mọi người phun ra một câu:

“Đồ lưu manh!”

Đọc truyện chữ Full