DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngày Tháng Náo Nhiệt Của Tiểu Địa Chủ
Chương 2: 2: Ác Nhân Cáo Trạng Trước

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Ngay tại lúc nghe động tĩnh nhẹ nhàng của hai tiểu đệ đệ, dần dần có chút buồn ngủ, thì bên tai lại bắt đầu vang lên giọng nữ cao một quãng tám của Đại bá mẫu, ta lại không thể không bị giật mình mà tỉnh dậy, mở trừng hai mắt.
“Nhị tỷ...”  
“Suỵt ” ta đặt tay lên miệng ra dấu im lặng.

“Không có gì, các đệ chơi đi, ta không mệt.” Hai đứa nhỏ cũng không dừng động tác trong tay lại, xê dịch về phía đầu giường, lo lắng nhìn ta, vì làm cho bọn chúng yên tâm, ta cũng chỉ có thể chậm rãi nhắm mắt lại.
“Đến rồi, cậu là Nhị công tử nhà Sử lão gia phải không, chính là Sử lão gia đã làm chủ bộ của huyện này ba năm?”
“Đúng vậy, ông nội của ta năm năm trước thi đỗ ân khoa ( khoa cử ngày xưa được gọi là ân khoa), được phân làm chủ bộ ở huyện nha, chỉ là hai năm này tuổi tác đã cao, mới từ chức quan về nhà dưỡng lão.”
“Ừ, rốt cuộc là con cháu của dòng dõi thư hương, xem đứa nhỏ này nói năng ổn thỏa, đương gia* nhà của chúng ta chính là tiên sinh của Đồng Đức thư viện trong thôn, tính ra cũng là đồng môn với thúc bá nhà cậu.” Lẫn trong tiếng nói của Đại bá mẫu đang khoe khoang là tiếng bước chân của những người khác bước vào sân.
“Tiểu Hổ nhà thôn trưởng, Nhị Ngưu đều đã đến đây a, đến, đều ngồi xuống đi, Nhị lang, Tam lang đi đem mấy cái ghế dựa đến.

Đại tẩu, tẩu đã là người đến thay Tứ thẩm hỏi chuyện, tẩu bắt đầu đi.”
“Được, ta bắt đầu hỏi, ừm, nếu nói là tất cả mọi người đều thấy thì, Sử nhị công tử, có đúng là Nhị nương tử nhà chúng ta kê chân làm Tam lang nhà Tứ thẩm bọn họ sẩy chân ngã hay không.”
“Đúng là như vậy, nhưng là...”
“Xem đi, ta chỉ biết Nhị nương tử nhà muội từ nhỏ đã là đứa hay gây chuyện, hiện tại nhà muội cũng đã tự mình gọi người đến nói ra chứng cứ chính xác, ôi, đáng thương Tam lang của ta a, Đại bá mẫu nhìn đến đau lòng a, đứa nhỏ đang tốt như vậy, ngay cả người ngoài cũng không nỡ đánh thành như vậy, huynh đệ trong nhà mình lại có thể ra tay độc ác như vầy a.”
“Đại tẩu, chuyện này cũng chỉ là mấy đứa nhỏ đùa giỡn, sao gọi là ra tay độc ác, dù sao Nhị nương tử cũng còn nhỏ, còn chưa tới mười tuổi kia, nói cho cùng cũng không thoát khỏi việc do cha mẹ không dạy dỗ kĩ càng...!Xem ra đứa nhỏ này cũng là lúc bình thường ở nhà sẽ thường cùng huynh đệ tỷ muội nhà mình nháo đi, cho nên mới tạo ra thói quen...” Giọng nữ bén nhọn cũng cùng phụ họa với cái giọng nữ cao kia, cũng chính là cái người gọi là ‘đường’ Tứ thẩm, Tứ thẩm này nói thật ác, vậy mà mắng sang chuyện dạy dỗ con cái của cha mẹ.
“Ta còn chưa nói xong, đúng vậy, ngày hôm qua lúc giờ ngọ nghỉ trưa, xe phu nhà ta đón ta đi từ cửa thôn đến nhà cô của ta, lúc đi ngang qua bìa rừng trên núi ở phía tây thôn thì nghe thấy có tiếng đùa giỡn, liền dừng xe nhìn xung quanh, đúng vậy, là nhìn thấy Tam Lang nhà Tiêu tứ thúc bị Nhị nương tử nhà Tiêu nhị thúc làm ngã, là do Tam lang lấy cành cây khô đánh Nhị lang nhà Tiêu nhị thúc trước, sau đó Nhị nương tử mới vọt ra đánh rớt cành cây trong tay Tam lang, làm cho chân hắn bị vướng mà ngã.”

“Không thể nào, Nhị nương tử mới mấy tuổi, cho dù làm Tam lang nhà ta té ngã, thì cũng không thể bị thương nặng như vậy, nhất định là còn bị hai người bọn nó cùng nhau đánh.” Tứ thẩm kêu gào đánh gãy lời kể của Sử gia Nhị công tử.
“Đúng vậy, vốn là phiến rừng ở chân núi phía Tây này gần hơn so với Tây Sơn, nối liền   cái thôn còn cách một mảnh than đá nữa, Sử Nhị công tử nhìn thoáng qua cũng không nhìn được rõ ràng như vậy cũng là có...” Tiếp theo lại là giọng của Đại bá mẫu liên tiếp lấy lòng.
“Vốn là nhìn thấy Tam lang có lẽ ngã cũng không nặng, nếu không sao có thể lập tức tự mình vỗ vỗ quần áo đứng lên, nhưng lúc này, trong hai người đi cùng với Tam lang, có một người hơi lớn một chút, đột nhiên vọt qua, dùng sức đẩy mạnh Nhị nương tử một cái, Nhị nương tử loạng choạng vài bước, trực tiếp ngã vào một cây đại thụ, liền bất tỉnh.

Nhị lang đẩy nàng hai cái nàng cũng không động đậy, vội vả sờ soạng cái ót của nàng, thấy trên tay toàn là máu, ta thật sự nhìn thấy.

Ba người Tam lang vừa thấy máu liền sợ hãi, cái người ra tay đẩy Nhị nương tử bị dọa ngây người, một người khác vừa thấy tình hình không xong, kéo hai người còn lại bỏ chạy.

Hai người lớn hơn một chút chạy nhanh  hơn, Tam lang không đuổi kịp mới té ngã vài lần, có lẽ vết thương trên người hắn… chính là lúc đó làm cho bị thương đi.”
“Cái gì, đầu Nhị nương tử đập xuống bị thương, Tứ thẩm, ngươi từ sớm hôm nay đã tới nhà tìm ta, lôi kéo ta đến nhà Nhị thẩm nói cho ra lẽ, nhưng tại sao không kể chuyện cho rõ ràng.

Này, này không phải là làm cho ta trở thành người vô tình không gánh trách nhiệm, trở thành ác nhân sao.

Ta nói nha, vốn là Nhị nương tử chúng ta nhỏ hơn so với Tam lang nhà Tứ đệ muội các ngươi, sao lại có thể bị đẩy ngã, thì ra là ác nhân tới cáo trạng trước a.”
“Đại tẩu, Nhị tẩu, ta, ta cũng không biết nguyên nhân trong chuyện này.” Giọng nói của Tứ thẩm trong nháy mắt lại trở thành ngượng ngùng, sau đó lại lớn tiếng hô: “Nói, tại sao ngươi dám nói dối, bình thường cha mẹ dạy ngươi như thế nào, thằng nhãi con, xem ta đánh ngươi...” Tiếp theo là tiếng ba, ba vang dội nhịp nhàng.
Đúng lúc này, bên ngoài sân có người vội vàng bước vào: “Ngươi cái đồ phá sản, còn không mau cút lại đây cho ta, ngươi nha, không cần chờ Nhị thúc của ngươi, hôm nay xem ta có rút da của ngươi hay không.


Cả ngày cũng chỉ biết hồ đồ náo loạn, còn có mẹ của ngươi, ôi..

tình hình thực tế còn chưa hiểu rõ mà chỉ biết bao che khuyết điểm, chuyện này còn không phải do mẹ ngươi nuông chiều thành quen, cút, cút đều cút về cho ta.

Nhị ca, đệ đệ thật sự không có mặt mũi gặp ca, nếu hôm nay không vừa vặn đi đến xưởng ép dầu ở trấn trên giao đậu, đệ còn không biết việc này, ai...!Nhị ca, Nhị thẩm khoan hồng độ lượng, đệ đệ tại đây thay tiện nội** cùng với đứa con phá sản bồi cái không phải với hai người.

Hiện tại Nhị nương tử như vậy, có tỉnh hay chưa, cũng cho đệ nhìn một cái mà an tâm.”
“Giữa trưa dùng cơm xong ta đi nhìn một cái thì vẫn còn chưa tỉnh, cũng vừa định chuẩn bị kêu Nhị lang đi huyện nha hỏi tướng công có muốn đi lên hiệu thuốc trấn trên mời Tiếu đại phu đến nhà nhìn lại một cái hay không.”
“Nương, Nhị muội vừa mới tỉnh lại, nhưng là đầu còn đau, con vừa mới cho muội ấy uống thuốc, mới nhắm mắt ngủ lại.” Đây là giọng của Đại tỷ: “Vừa rồi con thấy nương cùng Đại bá mẫu và Tứ thẩm ở trong sân nói chuyện, nên không kịp nói cho nương nghe.”
“Được, được, tỉnh lại là tốt rồi, vậy, vậy, Đại ca các ngươi còn chờ ta về nhà nấu cơm, Nhị thúc, Nhị thẩm, ta đi về trước, chờ một ít ngày nữa lại đến thăm Nhị nương tử a.” Giọng nói của Đại bá mẫu vội vàng, hỗn loạn, kèm theo tiếng bước chân cho thấy sự sốt ruột càng ngày càng xa.
“Tứ đệ, nếu Nhị nương tử nhà ta đã không có gì đáng ngại, hiện tại lại đang ngủ, đệ xem, Đại tẩu cũng đã trở về,  nhà các đệ cũng đều về trước đi, muốn thăm cũng chờ thêm mấy ngày nữa cháu nó khỏe hơn lại đến cũng không muộn.” Một giọng nam dễ nghe chậm rãi lên tiếng.
“Ai, vậy nghe Nhị ca, tiểu đệ đi về trước, chờ Nhị nương tử khỏe lên, đệ lại dẫn theo thằng nhãi con này đến xin lỗi.” Âm thanh ngượng ngùng pha chút vô lực cất lên, tiếp theo lại là tiếng cước bộ bước nhanh càng ngày càng xa dần.
“Quỳnh Nương, trước khi Nhị muội của con ngủ có nói nơi đó có ổn hay không?” Là giọng nói thân thiết của cha nguyên thân hỏi.
“Có nói đầu còn có chút choáng, nhưng con nghĩ trong nhất thời cũng sẽ không có tốt lên nhanh như vậy, bất quá cũng không bị nôn mửa, còn ăn một chén gạo trắng hết sạch sẽ, thuốc cũng đã uống xong.

Ngày hôm qua Tiếu đại phu không phải đã nói nếu không bị nôn mửa, có thể ăn,có thể uống bình thường thì sẽ không sao đó sao.


Hiện tại, Nhị muội cũng không thật sự nằm ngủ, chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi, nói hiện tại ngủ, sợ tới buổi tối ngược lại ngủ không được.”
“Ừ..., vậy Lệ Nương, chúng ta đi nhìn xem Nhị nha đầu, Quỳnh Nương con đem trứng chim thu được hai ngày này lưu lại hai cái, lấy cái rổ sạch, đi bắt con gà mái già, chốc nữa ta đi cám ơn Sử nhị công tử, nếu không có xe nhà cậu ta vừa vặn đi qua, Nhị muội con sẽ không được cứu kịp lúc.”
“Dạ, đã biết, vậy con đi chuẩn bị cho phụ thân.”
“Đại tỷ...!” 
“Đại tỷ, Nhị tỷ tỉnh rồi a, ngày hôm qua chảy nhiều máu như vậy.

Phụ thân, mẫu thân, con cũng đi nhìn xem.” Hai giọng nói đồng thời vang lên.
“Ừ, vậy cùng đi, nhưng mọi người nhớ nhỏ giọng một chút, tốt xấu gì cũng là bị thương cái đầu, nghỉ ngơi mới tốt.”
“Chúng con biết.”
Vốn là sự mệt mỏi của ta dưới giọng nói cao vút của Đại bá mẫu đã sớm tan thành mây khói.

Nghe giọng nói ở ngoài sân nói chuyện, vội mở mắt, bảo Ngũ lang xuống giường đi mở cửa cho cha.
Sau khi cửa phòng mở ra, chỉ thấy đứng giữa nhiều người như vậy là một người đàn ông có tướng mạo đoan chính tầm ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi, đang bước vào cửa. 
“Phụ thân, nương...” 
“Ừ, Ngũ lang ngoan, ban đầu chỉ biết đi theo phía sau các ca ca chạy loạn, hiện tại đã biết dẫn theo Lục đệ ngồi chơi trong phòng, tránh gây ra chuyện.” Cha vừa nói nói, lại vừa bên nhẹ nhàng vuốt vuốt cái đầu nhỏ, Ngũ lang đứng bên cạnh cũng liều mạng dùng sức gật đầu.
Thừa dịp cha con bọn họ nói chuyện, ta bắt đầu đánh giá sơ qua, vị này là phụ thân của nguyên thân.

Nhìn qua thấy trên đầu ông ta đội khăn vuông*** có vẻ khá mới, trên thân mặc bộ trường bào giao lĩnh màu xám đồng màu với chiếc khăn trên đầu, dùng thắt lưng màu xanh đen bằng vải bố buộc lại ở ngay eo, trên thắt lưng ngoại trừ đeo cái hà bao thêu cây trúc cùng lá trúc màu ngà, thì không còn gì cả; chân mang giày vải đen, có lẽ đã giặt tẩy nhiều lần nên có chút trắng.


Gương mặt chữ điền đoan chính, sắc mặc hơi ngăm đen, lại có một chòm râu sơn dương tiêu chuẩn, hai má hơi hõm lại; dáng người cao trung bình lại thiên gầy, hơn nữa, khí chất thanh cao; nếu không có đôi mày kiếm đậm trên gương mặt thật thà này thì dáng vẻ này nghiễm nhiên là một tiên sinh dạy học có tri thức hiểu lễ nghĩa tiêu chuẩn.
Sau khi nói vài câu với con trai, vị nam tử này cùng với một phụ nhân hơn ba mươi tuổi đi tới bên giường, ông ta tỉ mỉ quan sát con gái đang bị thương: ” Là còn có chút choáng váng đầu sao? ” lại nhẹ nhàng kiểm tra nơi bị thương trên đầu: “Ở chỗ này còn đau nhiều không?”
“Không có, phụ thân, hiện tại đã không còn đau, chỉ là còn chút trướng trướng khó chịu.”
“Ừ, lúc ta trở về đi ngang qua Tế Sinh Đường, có hỏi Tiếu đại phu vài câu, nhìn dáng vẻ hiện tại của con chắc là không sao.”
Kiểm tra vết thương của ta xong ông ta dịch ra cách giường ta nửa bước, để vị phụ nhân kia tới gần đầu giường ngồi ở trên mép giường.

Bà ta nhẹ nhàng sờ khắp băng gạc quấn nơi miệng vết thương của ta, lấy ngón tay yếu ớt có vết chai nhỏ nhẹ nhàng vuốt mặt của ta nói: “Nương biết con kiên cường, từ nhỏ té, ngã cũng sẽ không khóc, nhưng nếu còn đau thì không được gạt nương, chỗ bị thương lần này cũng không phải chuyện đùa.”
“Thật sự không có việc gì, nương.”
“Tướng công, thật sự không có sao nữa.”
“Tiếu đại phu nói phải nghỉ ngơi nhiều, cần thay thuốc, không được để miệng vết thương dính nước mới mau lành, chờ mấy ngày là có thể tháo băng gạc.” Nói xong vỗ nhẹ nhẹ lên bờ vai gầy của người phụ nữ, còn nói thêm: “Hiện tại ta đi đến nhà Sử lão gia tặng lễ tạ ơn, được rồi, tất cả mọi người theo ta ra ngoài đi.”
Phụ nhân gật gật đầu nói: “Nương ở cùng con, con ngủ tiếp một lát”.
————–
*đương gia: cách gọi chồng ngày xưa
**Tiện nội: cách gọi vợ một cách khiêm tốn, đặt mình vào vị trí thấp.
*** khăn vuông: bản raw là “ tứ phương bình định khăn”, là mũ đội đầu dành cho những người có công danh, làm quan ngày xưa.

Hình minh họa cho khăn vuông.


Đọc truyện chữ Full