DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thập Niên 70: Gả Cho Người Chồng Tàn Tật
Chương 26: Còn Biết Nấu Cơm



Nhóm dịch: Bánh BaoTúc Kiều Kiều không biết nấu cơm, có điều nghĩ sau này phải tự mình xách thớt lên đao, giờ cũng nên học cách làm, để Đại Bảo hỗ trợ nhóm lửa.

Cơm nhà họ Túc rất đơn giản, các loại ngũ cốc thô cộng thêm khoai lang trộn thêm một chút gạo với nhau là được rồi, về phần món ăn thì đơn giản hơn.


Đại Bảo và Nhị Bảo xử lý tốt, giao cho cô thêm một chút dầu, xào hai lần, thêm chút muối là được, có điều vì bổ sung dinh dưỡng cho người nhà, cô đi lấy một quả trứng đánh canh hoa trứng.

Hương vị cô đã nếm qua, có vẻ rất bình thường, miễn cưỡng ăn được, nhưng điều này cũng làm cho người ta vui vẻ, bởi vậy cô vô cùng kiêu ngạo, vội vangf để cho người khác nếm thử đồ ăn mình nấu!Gia đình nhà họ Túc: “!!!”Tôn Phương vỗ chân, kích động nói: “Ai nha, con gái của mẹ biết nấu cơm rồi sao? Đúng là tuyệt vời!”Trương Thiến: “! ”Chị ta bĩu môi, khinh thường mỉm cười, con gái nhà ai biết nấu cơm là chuyện hiếm sao?Nhưng ở nhà họ Túc chính là chuyện hiếm, không chỉ Tôn Phương, ngay cả Túc Chính Dương cũng kích động: “Cơm Kiều Kiều nấu khẳng định rất ngon, mau rửa tay ăn cơm!”Túc Kiến Hoa cũng vui vẻ cười cười: “Kiều Kiều biết nấu cơm rồi, có điều nên làm như thế, em sắp lập gia đình, hiểu chuyện rồi.

”Túc Kiến Quân: “! Ôi trời, Kiều Kiều, em còn biết nấu cơm à? Cho bao nhiêu muối thế? Đừng làm hỏng chút lương thực của gia đình.


”Vừa nói xong đã bị Tôn Phương đánh.

Túc Kiều Kiều Tiếu mỉm cười, bưng cơm đi nhà chính.

Những người khác ở nhà họ Túc đều đi rửa tay ăn cơm, ba mẹ nhà họ Túc kích động nhất, lúc ăn cơm tay giống như đều run rẩy, ăn một miếng liền khen Túc Kiều Kiều một câu, cô nghe đều có chút đỏ mặt.


Trương Thiến và Lý Tú đều chua xót nghe, có chút không nếm ra mùi vị gì.

Lúc này Đại Bảo và Nhị Bảo đều khen theo: “Cô lợi hại lắm, biết nấu cơm, còn cho chúng con kẹo ăn!”Lý Tú nhất thời cao hứng: “Ai nha, còn cho mấy đứa ăn kẹo sao? Thế đã cảm ơn cô chưa?”Hai đứa trẻ giòn giã nói: “Cảm ơn!”.


Đọc truyện chữ Full