DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lục Gia Tiểu Tức Phụ
Chương 3: Chương 3


“Ngẩn người làm gì, nhanh lên đem dược uống đi.”Bên tai vang lên Tố Nguyệt nhẹ giọng thúc giục, Ngưng Hương hoàn hồn, thấy Tố Nguyệt đã cầm chén thuốc lại đây, nàng liền ngồi dậy, tiếp nhận chén thuốc.


HƯơng thuốc nồng đậm ngửi đã thấy đắng, nhưng cùng những cái đó ký ức so sánh , điểm này khổ lại tính cái gì?Một chén lớn thuốc, Ngưng Hương ùng ục ùng ục mấy cái liền uống xong rồi, nước thuốc ấm áp xuống bụng, thoải mái rất nhiều.“Nhanh.” Tố Nguyệt cầm chén thuốc thả lại khay, lại đưa một viên mứt tới, Ngưng Hương muốn tự ăn, Tố Nguyệt không làm, cười bón nàng ăn.Ngưng Hương hé miệng.

Mứt quả chua chua ngọt ngọt, nhìn Tố Nguyệt trước mắt gương mặt vô ưu tươi cười, Ngưng Hương muốn khóc.“Đôi mắt sao lại đỏ?” Trông nàng đáng thương vô cùng, Tố Nguyệt nghi hoặc hỏi, lại sờ cái trán Ngưng Hương, “Có phải hay không còn khó chịu?”Ngưng Hương lắc đầu, đem nước mắt nghẹn trở về, nửa thật nửa giả mà đem trong lòng lời nói ra, “Tố Nguyệt, ta lúc hôn mê nằm mộng, mơ thấy thế tử thành thân, thế tử phu nhân ghen tị thế tử đối chúng ta tốt, đem chúng ta bán, trên đường ngươi lôi kéo ta cùng nhau chạy trốn……”Tố Nguyệt chống cằm xem nàng, mắt đẹp chuyên chú, nghe đến đó nhẹ nhàng hỏi: “Chạy đi rồi sao?”“Không biết, mơ tới đó liền tỉnh.” Ngưng Hương thuận miệng nói, nắm chặt tay Tố Nguyệt , “Tố Nguyệt, chúng ta tích cóp tiền đi, chờ thế tử phu nhân vừa vào cửa, chúng ta liền xin chuộc thân, nàng không thích chúng ta, sẽ phóng chúng ta đi.”Thế tử bá đạo không thả người, chỉ có Thẩm Từ Từ vào cửa sau mới có cơ hội.

Mà bạc các nàng chuộc thân là hai mươi lượng, hiện tại bắt đầu tích cóp, tiền tiêu vặt tiền thưởng thêm vào, sang năm thế tử xuất chinh khi có thể tích cóp đủ, trong lúc nàng lại chậm rãi khuyên Tố Nguyệt thu hồi tâm tư đối với thế tử, tận lực giữ được trong sạch.Tố Nguyệt giống như thực thích dáng vẻ khẩn trương của nàng, trong mắt đều là cười, “Một giấc mộng liền đem ngươi dọa thành như vậy, vậy ngươi nhớ rõ thế tử cưới chính là ai không? Nghe nói lão thái thái tựa hồ cố ý Thẩm gia biểu cô nương?”Còn không phải là nàng sao?Ngưng Hương trong lòng cười khổ, lại không tiện nói ra, “Trong mộng mơ mơ hồ hồ, không biết là ai.


Tố Nguyệt, ngươi cùng ta cùng nhau chuộc thân đi, đến lúc đó ngươi theo ta về nhà, chúng ta tiếp tục làm tỷ muội.” Tố Nguyệt là cô nhi, không có người nhà, chỉ cần nàng nguyện ý, Ngưng Hương liền nguyện mang nàng về nhà.Tố Nguyệt buông tiếng thở dài, “Thế tử đối chúng ta tốt như vậy, ngươi thế nhưng một lòng nghĩ đi, ngươi nói ta mà nói cho hắn, hắn sẽ thương tâm bao nhiêu?”Ngưng Hương tức khắc luống cuống, cầu xin mà nhìn nàng, “Tố Nguyệt ngươi đừng nói……”Đời trước nàng liền cầu qua một lần, đến bây giờ Ngưng Hương đều nhớ rõ thế tử cười lạnh, hắn đè trên người nàng, nói nàng sinh là người của hắn, chết là ma của hắn, còn dám nói tới một lần, hắn chắc chắn ăn nàng.“Xem ngươi bị dọa kìa, yên tâm, ta sẽ không nói.” Tố Nguyệt thu hồi cười, ánh mắt ôn nhu nhìn, “Ngươi là vì ta, ta biết, chỉ là chuộc thân không đơn giản như vậy, hơn nữa tương lai thế tử phu nhân cũng không nhất định giống ngươi mơ thấy không chấp nhận được người, ngươi đừng nghĩ quá nhiều, trước đem thân thể dưỡng hảo đi.”Việc này xác thật không thể vội, Ngưng Hương thấp giọng ừ một tiếng.“Vậy ngươi nghỉ ngơi, ta đi ra ngoài nhìn xem.” Tố Nguyệt nhìn mắt cửa, “Thế tử sẽ nhanh trở lại, bên ngoài tuyết lớn, ta phải đi tiếp hắn.”Ngưng Hương gật đầu, ngoan ngoãn nằm xem nàng, “Đi thôi.”Tố Nguyệt cười cười, đứng dậy, bưng lên khay lại lần nữa ra phòng.Ngưng Hương thu hồi tầm mắt, nhìn nóc nhà, thở ra thật dài.Ông trời đối nàng không tệ, làm nàng một lần nữa sống lại, lần này nàng chắc chắn nghĩ cách bảo vệ chính mình, cũng bảo vệ bên người thân nhân.


Hôm nay đã là 28, cuối tháng nàng cần thiết về nhà, đi xem đệ đệ, đời trước đệ đệ chỉ sống đến cuối năm, vì trốn đi chơi mà rơi vào sống băng……Nàng phải cản hắn đi bờ sông, lại đi nàng liền đánh hắn, đánh tới hắn nhớ kỹ giáo huấn.Nghĩ trong chốc lát lại khóc , dưới mái hiên đột nhiên truyền đến thanh âm quen thuộc của nam nhân, “Ngươi nhìn chằm chằm các nàng dọn cơm, ta đi xem Ngưng Hương.”Ngưng Hương trong lòng căng thẳng, nhanh chóng lau khô nước mắt trên mặt, nhắm hai mắt lại.Nàng thật sự sợ nam nhân kia, nếu nàng giả bộ ngủ, hắn hẳn là xem một cái liền đi chứ?.


Đọc truyện chữ Full