Năm lớp xuất phát cùng một địa điểm, phương hướng và mục đích cuối cùng giống nhau, nhưng con đường của năm lớp khác nhau.
Trong ba mươi dặm đầu, năm lớp không hề chạm mặt nhau.
Vừa vào rừng, các lớp dựa vào bản đồ phân công xuất phát. Sau khi đội thứ năm rời đi, Triệu Nhứ phái ba trinh sát theo sau mỗi đội để kịp thời thông báo tình hình cho nàng ấy.
Cách địa điểm xuất phát ba mươi dặm, Triệu Nhứ chuẩn bị chốt trận đầu tiên cho bọn họ.
Khoảng một nén nhang sau, các lớp bước vào chốt trận đầu tiên.
Nửa canh giờ tiếp theo, lính cần vụ báo tin: Toàn bộ lớp Giáp vượt ải thứ nhất, bắt được ba tân binh. Toàn bộ lớp Ất vượt ải thứ nhất, bắt được một tân binh. Một người lớp Bính bị bắt, mười chín người thông qua. Ba người lớp Đinh bị bắt, mười bảy người thông qua.
Kết quả không nằm ngoài dự đoán của Triệu Nhứ. Nàng ấy nhìn chằm chằm tay mình, hờ hững hỏi: “Lớp Mậu thì sao?”
“Lớp Mậu vào rừng khoảng một dặm, cả lớp trốn vào trong hang động, sau đó…” Lính cần vụ chột dạ ngẩng đầu nhìn nàng ấy, giọng nhỏ như muỗi kêu, “…không rõ tung tích.”
Triệu Nhứ thẳng lưng, ngạc nhiên hỏi: “Có ý gì?!”
Phàm chủ soái từng lên chiến trường, sợ nhất không phải nghe tin nếm mùi thất bại, tổn thất bao nhiêu người, mà là “không rõ tung tích quân địch”.
Cả lớp biến mất ngay dưới mí mắt trinh sát.
Không biết họ đột nhiên xuất hiện lúc nào, càng không đoán được bước tiếp theo họ định làm gì, chỉ biết bó gối phòng ngự.
Trơ mắt canh phòng tới sáng, lúc nào cũng nơm nớp lo lắng, không biết bao lâu bị đánh trở tay không kịp.
Lính cần vụ hắng giọng, không dám nhìn khuôn mặt lạnh băng của Triệu Nhứ, “Cả lớp vừa vào rừng đã chui vào hang động. Trinh sát theo dõi chờ mãi không thấy tung tích, thử lại gần xem xét, lúc đó mới biết trong động không còn bóng người.”
Rõ ràng chỉ là hang động mòn, ba trinh sát có kinh nghiệm truy quét bám đuôi theo dõi, không hề chớp mắt môt giây. Hai mươi mốt người lại lẳng lặng biến mất, chút tung tích cũng không rõ.
Nếu đó là lớp Giáp, Triệu Nhứ không hoảng sợ.
Nhưng đây là lớp Mậu. Trung quân lớp Mậu do Mộc Thanh Sương tọa trấn.
Lớp Mậu được xưng không nên thân nhất Võ đường Hách Sơn.
Triệu Nhứ ngồi trong xe nghi thức nhướn người ra trước, tay phải chống đầu gối, đăm chiêu suy nghĩ.
Hai mươi mốt học sinh lớp Mậu chỉ là người bình thường, đương nhiên nàng ấy không tin bọn họ “bỗng dưng” biến mất.
Trầm ngâm hồi lâu, đột nhiên Triệu Nhứ vỗ tay vịn, “Cành cây!”
Sáng nay trên đường từ Võ đường tới chân núi, lớp Mậu hi hi ha ha nhặt một đống cành lá.
Lúc đó tưởng bọn họ nhàm chán vui đùa, hiện tại Triệu Nhứ ngẫm lại, đột nhiên hiểu ý đồ sâu xa.
Bọn họ trốn vào trong động, sau đó lấy cành lá ngụy trang gắn vào người!
Trong rừng nhiều cây cối, sương mù mờ mịt không rõ ràng. Chỉ cần ngụy trang, bọn họ hòa làm một với rừng núi, dễ dàng lừa gạt ánh mắt trinh sát.
...
Xưa nay Tuần Hóa Mộc gia là chúa sơn lâm. Luận chiến đấu trong rừng, không một đại quân nào sánh ngang đại quân Mộc gia.
Đừng nhìn Mộc Thanh Sương ra vẻ không học vấn không nghề nghiệp, đó là bởi rất nhiều chương trình học của Võ đường nhằm vào bình nguyên hoặc dưới nước, giáp mặt cận chiến.
Nàng chưa từng nghĩ tới Trung Nguyên kiến công lập nghiệp, chỉ một mực bảo vệ căn cơ Mộc gia. Vậy nên rất nhiều chương trình học ở Võ đường vô dụng với nàng, nàng có lệ chịu đựng suốt hai năm.
Chỉ cần cho Mộc Thanh Sương vào rừng, chẳng khác nào thả cá về nước, tiễn rồng vào mây.
Điêu luyện.
“Sau này báo cáo lại, mọi người biết lớp ta thông qua trạm kiểm soát thứ nhất như thế nào, chỉ e dọa tới mức rớt cằm.” Kỷ Quân Chính quấn một đống dây leo lên người cười lớn, “Nhất là đám lớp Ất, chắc chắn hận tới mức nổ đom đóm mắt.”
Lớp Mậu hãnh diện cười lớn.
Nửa canh giờ trước, bọn họ trốn vào trong động, dựa theo lời Mộc Thanh Sương nhanh chóng bện dây leo ngụy trang, nghênh ngang lướt qua mí mắt trinh sát bò lổm ngổm trong rừng. Bọn họ từ bỏ ba mươi dặm đầu tiên được chỉ định cho lớp Mậu, đi sang hướng lớp Ất.
Trong khi lớp Ất hỗn chiến với quan quân, hai mươi mốt học sinh lớp Mậu bò lổm ngổm ngoài rìa chiến trường, dễ dàng qua ải.
“Đây gọi là không đánh mà thắng.” Mộc Thanh Sương đắc ý nhướng mày, “Được rồi, lát nữa lớp Ất sẽ tới đây. Chúng ta mau đi thôi, tốt nhất vượt qua trạm thứ hai trước khi trời tối.”
Lớp Mậu nhanh chóng chỉnh bước, cấp tốc phi nước đại vượt qua đường mòn.
Trong lúc chạy trốn, Kính Tuệ Nghi lo lắng thở gấp, hỏi Mộc Thanh Sương đi trước, “Sương Nhi, chúng ta không đi con đường được chỉ định, lại vượt qua ba mươi dặm của lớp Ất, quan chủ sự có mắng chúng ta trái lệnh không?”
“Ngài ấy nói kỳ khảo thí là chiến trường giả lập. Quân binh nói tiếng quỷ, bọn họ dám chặn đường chúng ta, chúng ta không được phản pháo sao? Làm gì có chuyện đó!”
Bởi vì chạy nhanh, Mộc Thanh Sương thở gấp, nhưng giọng nói kiêu ngạo ngông cuồng.
“Nếu ngài ấy dám phán chúng ta trái lệnh, chúng ta dám tới quân phủ gõ trống kêu oan!”
Ánh dương xuyên qua rừng rậm chằng chịt, biến sương mù thành màu vàng kim, tựa tấm vải tơ tằm hoa lệ treo trên trời cao.
Đường mòn trong núi càng lúc càng chật chội, địa thế nhấp nhô, trong bụi cỏ cất giấu vô số ám chiêu. Sát khí tứ phía, đến cả thú rừng tầm thường cũng phải cẩn thận dè chừng.
Mộc Thanh Sương mười lăm tuổi mặc bộ đồ dây leo ngụy trang, khuôn mặt xinh đẹp giấu dưới tán lá, nhanh như chớp loại bỏ chướng khí, thong dong không chút nao núng.
Trời sinh nàng thuộc về nơi đây.
Hai mươi đồng bạn nhắm mắt theo sau nàng, khuôn mặt trẻ tuổi nào cũng kính nể thần phục, tựa con non sục sôi ý chí chiến đấu, đuổi theo đại vương sắp bước lên ngai vàng.
...
Trước khi mặt trời lặn, lớp Mậu dừng lại ở địa điểm ba mươi dặm, chuẩn bị đánh giáp lá cà với quan quân trạm thứ hai.
Cách sườn dốc khoảng hai, ba trăm thước, lớp Mậu mơ hồ nghe thấy có tiếng đánh nhau.
Mộc Thanh Sương vung tay, để mọi người nấp sau bụi cỏ bên trái đợi lệnh. Nàng dẫn Kỷ Quân Chính và Kính Tuệ Nghi phủ phục tiến lên, cẩn thận ló đầu ra khỏi đỉnh núi.
Dưới sườn núi, lớp Giáp đang đánh giáp lá cà với quan quân.
Quan quân khoảng bốn, năm mươi người, lấy số lượng gấp đôi vây kín lớp Giáp. Dù vậy hai mươi người đứng đầu Võ đường không yếu thế. Thoạt nhìn đôi bên đang rơi vào trạng thái giằng co.
Kỷ Quân Chính tinh mắt, chỉ một chỗ bên dưới, “Các ngươi nhìn gã công tử âm dương quái khí, đầu buộc tiểu quan tử kim, mặc võ bào màu đen kia đi. Trông giống người đứng đầu đội quan quân này không?”
Thiếu niên đó tầm tuổi bọn họ, khuôn mặt trắng nõn, ăn mặc tinh xảo quý giá.
Năm quan quân đứng cạnh hắn ta, để hắn ta đứng sau nhàn nhã xem trận chiến.
Bởi vì cách quá xa, xung quanh hỗn loạn, Kỷ Quân Chính không thấy rõ mặt người nọ.
Mộc Thanh Sương tiện tay nhổ ngọn cỏ tươi non ngậm vào trong miệng, nhíu mày nhìn người Kỷ Quân Chính chỉ, “Chậc, tiểu quan tử kim, võ bào đen… Chắc là người nào đó chủ chốt trong Sóc Nam Vương phủ.”
Kính Tuệ Nghi nhìn bên dưới chiến trường, bình tĩnh phân tích: “Lớp Giáp không thể thoát thân ngay, xem ra đội quan quân này khó chơi hơn trạm đầu tiên. Với thực lực chúng ta, tốt nhất không nên tham gia trận chiến này.”
Trơ mắt nhìn bọn họ chiến đấu là lựa chọn tốt nhất, giống hệt như buổi sáng thông qua trạm đầu tiên. Thừa dịp lớp Giáp hấp dẫn đội quan quân, mọi người trộm rời khỏi đây.
Mộc Thanh Sương nhìn thoáng qua, không thấy Hạ Chinh trong trận hỗn chiến, gật đầu, “Tuệ Nhi nói…”
Còn chưa kịp nói chữ “đúng”, Mộc Thanh Sương vừa ló đầu bỗng tái mặt, cắn đứt ngọn cỏ ngậm trong mồm.
Trong lúc hỗn chiến, một gã quan quân ném bột vàng về phía học sinh lớp Giáp.
Phần lớn lớp Giáp kịp thời tránh ra sau, nhưng tiểu cô nương bị vây ở trung tâm và hai đồng bạn đứng gần nàng ấy bất hạnh trúng chiêu, mệt lả ngã xuống.
Cô nương lớp Giáp kia tên Lâm Thu Hà, tính tình ngoan ngoãn, diện mạo thanh tú nhã nhặn. Nàng ấy rất giỏi dùng kiếm, hơn nữa là một trong số hai mươi học sinh xuất sắc lớp Giáp, đương nhiên vô cùng nổi bật.
Mộc Thanh Sương lạnh mặt, cắn răng mắng, “Thằng khốn!”
Kỷ Quân Chính nheo mắt, mờ mịt quay đầu, hoảng hốt nhìn Mộc Thanh Sương và Kính Tuệ Nghi chứng thực.
“Đệ mắt chó nhìn nhầm đúng không? Quan quân hạ thuốc mê học sinh trường ta?!”
Chẳng phải quan quân giả làm quân địch đều là người của Quận chúa Phần Dương sao?! Tại sao lại sử dụng âm mưu đê hèn?!
“Đám khốn nạn khinh người quá đáng!” Mộc Thanh Sương sầm mặt, “Ta mang trung quân đi cứu người, vừa hay mở đường cho các ngươi. Hai ngươi dẫn cánh tả hữu tiến lên, đừng quan tâm ta.”
Mặc dù trước nay hai lớp Giáp Mậu không thân nhau, đầu lĩnh Chu Tiêu Hàm của lớp Giáp còn nảy sinh mâu thuẫn với Mộc Thanh Sương. Nhưng đối với Mộc Thanh Sương giờ phút này, thể diện gì để sau.
Việc quan trọng bây giờ là bạn cùng trường nàng bị một đám khốn nạn dùng thủ đoạn đê hèn bắt chẹt.
“Không đánh què tay đám khốn nạn này, ta không phải Mộc Thanh Sương.”
Mộc Thanh Sương tức giận ngập trời thổi cốt tiêu.
Tuần Hóa Mộc gia bảo vệ dân chúng Lợi Châu, Đại tiểu thư Mộc gia quyết không phụ vinh quang gia tộc!
________________
Lời tác giả:
Mộc tiểu Tướng quân sắp tỏa sáng. Phó bản chiến đấu loading…
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Rể Nuôi Từ Bé
Chương 10
Chương 10