*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Buổi tối, Lạc Thiên Dịch đang giải đề trong phòng, trên bàn trải ra một tờ bài tập toán, không có nhiều câu hỏi lắm nhưng cậu làm rất lâu, không tập trung.
Một lúc lâu sau, cậu đặt bút trên tay xuống, ngả người ra sau, dựa lưng vào ghế rồi nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Suy nghĩ một hồi, cậu đưa tay chạm vào điện thoại di động trên bàn, ngẩng đầu mở WeChat, chủ động liên lạc với Tiếu Suất.
Lạc Thiên Dịch: Mày về chưa? Cho tao mượn bài Tiếng Anh chép tí.
Thực ra cậu chỉ muốn biết Tiếu Suất và chị gái đó đang làm gì.
Đợi một hồi đối phương mới hồi âm.
Tiếu Suất: [Ảnh] [Ảnh]
Tiếu Suất: Tao còn đang đi với chị gái nè. Bọn tao đã đi tắm suối nước nóng ở sơn trang Bạch Hạc. Đây là lần đâu tiên tao đến đây, giá cả đắt đỏ vl, mà chị gái cũng sẵn sàng chi tiền luôn.
Trong số hai bức ảnh, một bức là chụp bữa tối thịnh soạn theo phong cách phương Tây với ánh nến lung linh, những bông hoa mỏng manh, không gian lãng mạn và ấm áp, bức còn lại là chụp lén chị gái mặc áo choàng tắm. Bức ảnh được chụp vội khiến khuôn mặt của chị gái bị mờ đi, nhưng có thể mơ hồ nhìn ra đường nét xinh đẹp của cô ấy.
Lạc Thiên Dịch đã phóng to bức ảnh của Cổ Kì.
Trong ảnh, Cổ Kì mặc áo choàng tắm màu trắng tinh, tay cầm ly rượu điêu luyện, bình tĩnh, tự nhiên giống như hai ngón tay mảnh khảnh ấy đang cầm điếu thuốc.
Cậu xem rất lâu, cẩn thận xem từng chỗ, xem đến tận năm phút, cậu dần có ảo giác đôi mắt và đôi môi cô dường như biết nói, không ngừng thu hút sự chú ý của cậu, giống như một sợi dây nhỏ vô hình buộc chặt bản thân cậu.
Lạc Thiên Dịch: Chị ấy có chăm sóc cho mày không?
Sau khi gửi tin nhắn, Lạc Thiên Dịch tự thấy mình hơi chua ngoa, trước đây cậu không phải người dễ ghen như vậy.
Tiếu Suất: Chăm sóc? Cũng xem như là vậy đi, ngoại trừ chị ấy ít nói thì mọi thứ đều rất tốt. Chị ấy còn nói mai sẽ đưa tao đi xem concert hahahaha.
Tiếu Suất: Nay về nhà muộn quá không thể làm xong bài tập được, mai cho tao chép với nhá.
Lạc Thiên Dịch không trả lời, cậu ném điện thoại lên bàn, ngẩn người hồi lâu, đứng dậy đi vào phòng tắm.
Nửa tiếng sau, Lạc Thiên Dịch mặc một chiếc áo choàng tắm màu trắng bước ra khỏi phòng tắm, cởi bộ đồng phục học sinh ra, trên người Lạc Thiên Dịch bớt đi vài phần khí chất chất học sinh, thêm vào đó vài phần chững chạc hơn. Cậu đứng trước bàn học, lau tóc, ánh mắt nhìn xa xăm ngoài cửa sổ, chăm chú nhìn vào đêm đen.
Một lát sau cổng sắt mở ra, một người phụ nữ xinh đẹp bước vào, bàn tay cầm máy sấy của Lạc Thiên Dịch dừng lại.
Là chị gái đó, chị ấy đã về rồi.
Sân trước nhà họ Lạc rất đẹp, mặc dù đang là ban đêm nhưng ánh đèn vàng ấm áp chiếu sáng xung quanh vô cùng rực rỡ, bóng dáng Cổ Kì được bao bọc trong ánh sáng ấm áp ấy, không còn không khí lạnh lẽo như xưa.
Cổ Kì bước vào sảnh chính của nhà họ Lạc, sảnh chính trống không, chỉ có bảo mẫu đang lau sàn ở cầu thang, không biết mọi người trong nhà họ Lạc đã đi đâu.
“Sao không có ai ở nhà vậy dì Giang?” Cổ Kì hỏi.
Dì Giang đang dọn dẹp nhìn sang nói: “Tiểu thư Cổ đã về rồi à? Cụ bà và những người khác đã đi tham gia một bữa tiệc rồi, đến giờ vẫn chưa về, chỉ có Thiên ở nhà thôi.”
Cổ Kì gật đầu, “Vâng.”
“Tiểu thư Cổ đã ăn tối chưa?”
“Đã ăn rồi.”
“Vậy được rồi, cụ bà nói tối con không về nên dì cũng không nấu gì cả.”
“Vâng.”
Sau vài câu trò chuyện đơn giản, Cổ Kì định về phòng thì thấy cậu bé nhà họ Lạc mặc đồ ngủ đi xuống, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Dù rằng tướng mạo Lạc Thiên Dịch trông rất ổn nhưng Cổ Kì vẫn không thể nào nhớ được tướng mạo của cậu, mỗi lần nhìn thấy cậu đều có cảm giác kinh diễm nhưng cũng mới mẻ.
“Chị đã về rồi.”
Cậu vịn tay vịn bước xuống cầu thang, đôi mắt màu hạnh nhân sáng và trong, khuôn mặt tuấn tú trong sáng có một không hai.
Trong vài giây Cổ Kì im lặng, chàng trai ấy đã đứng trước mặt cô, vóc dáng cậu cao lớn, hiên ngang, chỉ có điều làn da căng bóng làm khí tràng của cậu thoáng yếu đi.
“Ừm.” Cổ Kì đáp lại.
Lạc Thiên Dịch nhíu mày, cười nhẹ: “Hôm nay chị đi chơi có vui không?”
Cổ Kì: “Cũng được.”
Cô nhìn người con trai trước mặt, cảm thấy cậu cười lên thật đẹp, tạo cho người ta cảm giác được tắm trong gió xuân mơn mởn, tóm lại là rất thoải mái.
Có phải cậu chủ động tìm cách hòa giải với cô không nhỉ? Nếu vậy Cổ Kì đương nhiên sẵn sàng cho cậu một bậc thang.
“Hôm đó xin lỗi em, em vẫn còn giận sao?” Cổ Kì
Chàng trai nhìn thẳng vào mặt cô và lắc đầu.
“Không giận, chỉ là em thích Cổ Kì, thích truyện trinh thám của cô ấy, sau này chị đừng nói về cổ trước mặt em là được.”
Cổ Kì mỉm cười, cô mím môi, không có một chút áy náy nào.
“Ừm.” Cổ Kì đồng ý.
Nói xong im lặng.
Không biết phải nói gì, Cổ Kì đang định kiếm cớ trở về phòng thì Lạc Thiên Dịch chậm rãi hỏi: “Chị thích Tiếu Suất sao? Quả thật miệng nó rất ngọt, không giống như em, so ra thì em kém hơn nhiều.”
Nghĩ đến Tiếu Suất nói nhiều, Cổ Kì gật đầu: “Ừm, quả thật em ấy rất hoạt bát, cũng rất dễ thương.”
Vừa nói xong lại cảm thấy nhiệt độ trong phòng giảm xuống một chút, đây là ảo giác à?
Lạc Thiên Dịch im lặng một hồi, chỉ yên lặng nhìn Cổ Kì, dù sao Cổ Kì cũng không thoải mái lắm, cô không giỏi xã giao với mọi người.
“Nếu không có việc gì thì chị về phòng trước. Hôm nay mệt quá.”
Cổ Kì xoa cổ định rời đi nhưng Lạc Thiên Dịch đột nhiên kéo cánh tay cô lại.
“Chị ơi, chị đợi một chút.”
“Có chuyện gì vậy?” Cổ Kì khó hiểu.
Lạc Thiên Dịch cúi đầu đi tới, khuôn mặt tuấn tú tựa vào vai Cổ Kì.
“Hình như sau gáy chị có gì đó.” Cậu nhìn gáy cô, nghiêm túc nói: “Đừng nhúc nhích, em lấy ra giúp chị.”
Cổ Kì cứng cổ không nhúc nhích, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cậu, cô chỉ sợ đó là cái gì linh tinh giống như sâu bọ.
Nhưng mà đợi hơn mười giây cũng không thấy em trai kia lấy sâu bọ gì ra cả, cô cảm thấy cậu nhẹ nhàng dùng mũi chạm vào cổ cô, rất cẩn thận, rất tập trung, như là cho cảnh đang truy lùng tội phạm vậy.
Hơi thở của cậu chạm vào da thịt cô, vừa ngứa ngáy vừa ấm áp.
“… Có chuyện gì vậy?” Cổ Kì lùi lại.
Lạc Thiên Dịch đứng thẳng dậy nhìn cô bằng ánh mắt nóng như thiêu đốt, cậu mím môi, vẻ mặt bối rối.
“Sâu bọ đi mất rồi.” Cậu cụp mắt xuống, dùng tay trái giật mạnh góc áo: “Chị dùng nước hoa gì vậy?”
Cổ Kì cúi đầu ngửi chính mình, nhưng không có ngửi thấy mùi gì cả.
Cô rất ít khi dùng nước hoa, không phải vì không thích mà vì lười, vậy nên trong chuyến đi đến thành phố Ô Thủy lần này cô không mang theo chai nước hoa nào, dẫu cho trong tủ của cô có đến hàng trăm chai nước hoa, hầu hết đều là những chai nước hoa quý giá đắt tiền do Cổ Như Tâm tặng.
“Chị không dùng nước hoa gì cả, trên người chị có mùi hương sao?”
Cổ Kì tò mò.
Lạc Thiên Dịch gật đầu, đôi mắt sâu thẳm.
“Mùi hương gì?”
“Không thể tả được.”
“Thơm không?”
Cậu gật đầu, ánh mắt cậu nóng như lửa đốt.
Cổ Kì mỉm cười.
Thơm là được, không ai thích mình có mùi khó chịu cả.
“Nếu không có gì thì chị về phòng đây.”
Nói xong Cổ Kì bước về phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Lạc Thiên Dịch đứng yên tại chỗ, mãi cho đến khi Cổ Kì đóng cửa cậu mới đưa tay lên che má.
Tim cậu vẫn đập thình thịch, khi ngửi được mùi hương của cô cậu sẽ rất phấn khích, có phải rất kỳ lạ không?
Ừm……
Phải làm sao đây?
Cậu rất thích chị ấy.
Lạc Thiên Dịch trở lại phòng, cậu đang cúi đầu ngồi ở mép giường, cảm thấy lo lắng và chán nản.
Cậu không biết mình bị làm sao nữa, cậu bị ám ảnh bởi mùi hương của một người, cảm thấy tim đập nhanh mỗi khi nhìn thấy cô ấy, dẫu biết cô ấy sẽ không ở lại lâu nữa, cô ấy sẽ rời đi, và có thể sẽ không gặp lại nhau trong tương lai…
Đột nhiên cảm thấy toàn thân mệt mỏi, Lạc Thiên Dịch ngả người, duỗi tay xuống giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà, ngẩn người một lúc mới đưa tay chạm vào điện thoại, tìm kiếm câu trả lời trên trình duyệt.
——Tại sao tôi có thể ngửi thấy mùi cơ thể của cô ấy
Trang tìm kiếm hiện lên, cậu nhấp vào một đường link, vuốt ngón tay cái chạm vào màn hình.
Một phút sau cậu ngồi dậy, ném chiếc điện thoại của mình đi như vứt một cục sắt nóng phỏng tay, vẻ mặt thảng thốt.
Màn hình chiếc điện thoại di động bị vứt bỏ vẫn sáng, trên giao diện hiện lên một câu:
——Theo sinh học, nếu một cô gái không dùng nước hoa nhưng bạn vẫn có thể ngửi thấy mùi thơm cơ thể của cô ấy, điều đó chứng tỏ gen của bạn đã chọn cô ấy.
————
Chạng vạng tối, mặt trời lặn ở hướng tây, chân trời muôn hồng nghìn tía.
Học sinh ùn ùn kéo ra khỏi cổng trường, ô tô tập trung ở cổng vô cùng ùn tắc.
Một tháng trước, trường trung học thành phố Ô Thủy đã hủy bỏ buổi tự học buổi tối, nghe nói có một học sinh bị trầm cảm do áp lực học tập quá lớn, nhà trường đã hủy bỏ buổi tự học buổi tối sau khi cha mẹ em ấy gây rắc rối với Bộ Giáo dục.
Lúc này, nhiều học sinh phải vội vã đến trường luyện thi, số còn lại phải tự học ở nhà.
Nửa tiếng sau, tình trạng ùn tắc ở cổng trường dịu bớt, học sinh lần lượt ra về, xe ô tô vắng dần.
Lạc Thiên Dịch bước ra khỏi cổng trường, nhìn thoáng qua liền nhìn thấy chiếc xe thể thao mui trần màu đỏ tươi đối diện cổng trường, Cổ Kì đang ngồi ở ghế lái đeo kính râm. Người qua đường đều ghé mắt nhìn, không biết là nhìn xe hay nhìn người đẹp.
Cổ Kì đến đón Tiếu Suất, cô hứa sẽ đưa cậu bé đi xem concert …
Lạc Thiên Dịch đứng ở cổng trường, cởi áo khoác đồng phục học sinh nhét vào cặp sách, chỉ còn một chiếc áo đen, đi ngang qua đường đến chỗ Cổ Kì.
“Chào chị gái.”
Cổ Kì quay lại nhìn thấy một chàng trai đẹp trai dị thường đang đứng bên cạnh chiếc xe. Tóc mái lộn trộn trên trán nhưng không ảnh hưởng đến ngoại hình của cậu, thay vào đó lại mang theo một loại hơi thở đầy sức sống dưới ánh mặt trời. Nước da cậu trắng trẻo, có vẻ cậu thường xuyên vận động, cơ thể phát triển rất tốt, ừm, khi cậu cười rộ lên thì hai mắt có đường chân mi, trông thuần khiết và thân thiện, rất dễ mến.
đường chân mi (卧蚕) hay là “mắt tằm” là một cơ ở ngay dưới viền mắt bên dưới, khi người có cơ này cười lên mắt cũng như cười theo. Nó cũng là thứ tạo nên nụ cười mắt cong lên như trăng lưỡi liềm v.v. Hình minh hoạ (gạch xanh và chữ hồng). Không phải mắt có bọng (Nguồn: )
.
“Em là?”
Nói xong Cổ Kì hối hận, cô nhớ rồi, cũng chỉ mới nhớ đến cậu bé này là Lạc Thiên Dịch, cậu bé nhà họ Lạc rồi.
Lạc Thiên Dịch khác với Tiếu Suất, Tiếu Suất có một nốt ruồi ở môi dưới, dễ nhận biết hơn.
Bị đối xử như một người xa lạ, Lạc Thiên Dịch đờ đẫn, biểu tình của cậu đơ ra trong hai giây.
Cậu biết cậu với chị gái không quen biết, nhưng không ngờ chị ấy hoàn toàn không nhớ đến cậu.
Rõ ràng là cô không lấy lòng cậu, cũng không quan tâm đến cậu.
“Xin lỗi, đột nhiên chị không nhớ ra được, chị biết em là Lạc Thiên Dịch.”
Cổ Kì đã kịp thời xoay chuyển tình huống, nhưng đường chân mi trong mắt cậu bé đã biến mất, cậu vẫn cười nhưng nụ cười của cậu hơi nông hơn trước.
“Chị đang đợi Tiếu Suất à?” Nụ cười của Lạc Thiên Dịch không chê vào đâu được.
Cổ Kì chống một tay lên vô lăng và lười biếng nói: “Ừm, đưa em ấy đi xem hòa nhạc.”
“Nó không đến được đâu, lúc chiều cơ thể nó không thoải mái nên về rồi.”
Cổ Kì ngạc nhiên: “Về rồi?”
Lạc Thiên Dịch gật đầu.
“Chị thất vọng sao?” Cậu nhìn vào mắt cô, như thể nhận ra điều gì đó.
Cổ Kì khẽ cười: “Cũng không thất vọng lắm, còn em thì sao, nếu có thời gian thì chị đưa em đi hóng gió nhé?”
Đường chân mi của em trai nào đó lại hiện ra, cậu nhìn Cổ Kì, nhướng mày: “Chị thật lòng mời em à? Sao em cảm thấy chị thích Tiếu Suất hơn?”
“Nào có, chị đây cũng rất thích cậu.” Cổ Kì trả lời một cách tự nhiên.
Trong lòng cô thì Lạc Thiên Dịch cũng giống như Tiếu Suất thôi, đều là một người em trai mà cô biết ở thành phố Ô Thủy.
“Ồ.” Lạc Thiên Dịch dừng lại hai giây, sau đó cười nhẹ: “Chị thích em?”
Cổ Kì tháo kính râm ra, đôi mắt đẹp nhìn em trai kia, cô không nói lời nào, chỉ chớp mắt, đứa em trai hư hỏng thích đùa giỡn lập tức thành thật.
Lạc Thiên Dịch mở cửa xe mui trần ngồi vào ghế phụ, khóe miệng nhếch lên.
“Chị có thể đưa em đi bất cứ đâu.” Cậu nói.
Cùng lúc đó —–
Tiếu Suất ngồi xổm ở bên trường học, khá bất lực, cậu bị tiêu chảy suốt một buổi chiều.
Rõ ràng cậu không ăn bậy gì cả, tại sao lại bị thế này? Đi đến mật xanh mật vàng cũng ra luôn rồi.
Tiếu Suất cẩn thận suy nghĩ xem là do thứ gì làm ra.
Giữa trưa cậu ăn cơm hộp được chuẩn bị ở nhà, buổi chiều xin thằng Lạc một gói trà cho tỉnh táo, trong tiết thể dục mua một chai Nông Phu Sơn Tuyền trong lớp thể dục, còn gì không nhỉ? Hết rồi.
Cơm hộp, trà, Nông Phu Sơn Tuyền, rốt cuộc vấn đề là ở cái nào nhỉ?
[Chú thích: Cái Tiếu Suất uống chính là trà thông ruột để trị táo bón. Nam chính bày trò tiểu nhân hãm hại, xin đừng bắt chước]
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trong Đầu Người Chỉ Toàn Chuyện Yêu Đương
Chương 6
Chương 6