*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ấn tượng đầu tiên của Cổ Kì khi nhìn thấy Tiếu Hòa Trạch là … nguệch ngoạc.
Một chiếc áo sơ mi rộng, quần jean rộng, mái tóc xoăn nhẹ dài tới cổ và một cái đầu bù xù “kiểu lưu manh”, anh vừa có nét lịch lãm nhẹ nhàng của một nghệ sĩ, vừa có nét hoang dại của một người đàn ông trưởng thành.
Tiếu Hòa Trạch khá đẹp trai, đẹp trai kiểu luộm thuộm, mặc dù lúc đi gặp Cổ Kì anh đã cạo râu và thay quần áo sạch sẽ.
Nơi ở của Tiếu Hòa Trạch có một sân nhỏ, sân không lớn, mặt đất được bao phủ bởi một lớp đá xanh, xung quanh tường cỏ dại mọc um tùm.
Thứ duy nhất đập vào mắt là một cây châu già trước sân và một con mèo đen dưới tàng cây.
Cổ Kì hào phóng bước vào sân, Tiếu Hòa Trạch nở nụ cười thân thiện chào cô.
Không phải anh chưa từng thấy người phụ nữ xinh đẹp nào, nhưng đây là lần đầu tiên anh gặp một người phụ nữ đẹp không tỳ vết giống Cổ Kì. Cô hoàn mỹ như một tác phẩm nghệ thuật vậy.
“Tôi nên gọi em là gì?” Tiếu Hòa Trạch hỏi.
Tiếu Suất ở bên cạnh cười nói, “Chị gái họ Cổ, cùng họ với t tiểu thuyết gia Cổ Kì em thích, ờ đúng rồi, chị gái tên gì nhỉ?”
Cổ Kì: “……”
Đột nhiên cô không muốn nói mình tên Cổ Kì.
“Tên là Cổ Mĩ Mĩ.”
Cổ Kì đi đến cây hòe già, ngồi xổm xuống vuốt ve con mèo đen trên mặt đất, bỏ lại hai người đàn ông phía sau đang trợn mắt ngoác mồm.
“Tiếc thật, người thì trông trong sạch không vướng bụi trần nhưng tên lại tục quá.” Tiều Hòa Trạch tiếc nuối.
Năm phút sau, Tiếu Hòa Trạch đưa Cổ Kì vào phòng vẽ tranh của mình, để Cổ Kì chiêm ngưỡng những bức tranh của anh ấy.
“Tôi vẽ bức này ở Na Uy, phong cảnh rất đẹp đúng không?”
“Tôi khá hài lòng với bức tranh này. Tôi đã vẽ nó ở một ngôi làng nhỏ trên núi. Nơi đó có con đường lát đá xanh, những con chó hoang, những bông hoa dại nhỏ bé, một ngôi nhà gỗ và một ông già đang nhìn lên bầu trời cao…”
Phong cách vẽ của Tiếu Hòa Trạch rất đa dạng, có tranh giống với họa sĩ người Pháp Jean-Baptiste Camille Corot, có tranh mang phong cách lãng mạn và cổ điển của Nicolas Poussin. Thậm chí anh còn bắt chước phong cách của Van Gogh, đáng tiếc hiệu quả lại rất tầm thường.
*Jean-Baptiste-Camille Corot là một nghệ sĩ thị giác và họa sĩ uyên bác người Pháp đến từ thủ đô Paris. Ông là một trong những nhân vật quan trọng nhất và cũng là một trong những nghệ sĩ thị giác tài giỏi của Pháp thời thế kỉ XIX. Ông bắt đầu trở nên nổi tiếng bởi bức tranh “The Bridge at Narni” được vẽ vào năm 1826.
**Nicolas Poussin là một họa sĩ người Pháp thuộc trường phái cổ điển. ông dành phần lớn cuộc đời làm việc của mình ở Rome, nơi ông chuyên vẽ tranh lịch sử, miêu tả những cảnh trong Kinh thánh, lịch sử cổ đại và thần thoại. Tranh của ông nổi tiếng nhờ sự rõ ràng và sức mạnh kịch tính của chúng. Các tác phẩm hội họa của ông thường có nét vẽ trong sáng, cấu trúc và trật tự khoáng đạt, thường có màu sắc phong phú và đa dạng. Xem nhiều tác phẩm của Nicolas Poussin hơn tại
*** Vincent Willem van Gogh là một họa sĩ hậu ấn tượng người Hà Lan, được đánh giá là một trong những nhân vật nổi tiếng và có ảnh hưởng nhất trong lịch sử nghệ thuật phương Tây.
Thưởng thức xong vài bức tranh phong cảnh, Tiếu Hòa Trạch lại đưa Cổ Kì đến thưởng thức tranh chân dung, mấy bức chân dung trước còn rất đứng đắn, vẽ những người bình thường, xuất thân bình thường, còn những bức tranh sau hầu như đều là tranh khỏa thân.
Tiếu Suất đứng sau hai người mở to mắt: “Đậu má! Chú cũng dâm quá đi!”
Tiếu Hòa Trạch quay đầu cậu, nói lại nửa đùa nửa thật: “Con biết nghệ thuật là gì không? Trẻ con? Qua chỗ khác chơi đi.”
Tiếu Suất ương ngạnh quay đầu lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào bức tranh như thể nhìn thấy một điều gì đó hiếm có.
Cổ Kì mỉm cười, nghiềm ngẫm cầm bức tranh khỏa thân của một phụ nữ xinh đẹp bình luận: “Thật sự sống động như thật vậy, rất bắt mắt.”
Chỉ thấy trong bức tranh trên tay Cổ Kì là một người phụ nữ đang cười quyến rũ, người đó ngồi trên giường trong tư thế khiêu gợi nhất, dụ dỗ người tình trước bức tranh mây mưa triền miên cùng mình.
Tiếu Hòa Trạch gãi mũi, gượng cười: “Cảm ơn sự tán thưởng của em.”
“Anh định vẽ tôi thế nào?”
“Nếu có thể thì tôi muốn xin em mặc sườn xám, ngồi trên ghế gỗ bên cạnh cây hòe già, ôm một con mèo đen trong lòng…”
————
Lúc bảy giờ tối, bên ngoài sân đổ nát của Tiếu Hòa Trạch cóvài học sinh cấp ba cao ráo đẹp trai, giọng của các nam sinh cũng rất lớn, động tác đập cửa thô lỗ khiến con chá nhà hàng xóm sủa không ngừng.
“Tiếu Suất, mở cửa cho bọn tao—–“
“Hahaha, bọn tao đến tìm mày chơi đây! Mau mở cửa đi!”
“Nhanh lên Suất—-”
Tiếu Suất đang chơi trên máy chơi game của chú nhỏ thì nghe thấy tiếng động ngoài cổng sân, cậu bước ra thì thấy một đám súc sinh đang đứng ngoài cổng sắc nhà chú mình, trong đó có bạn thân từ nhỏ của cậu, Lạc Thiên Dịch.
Trên tay các bạn học đều xách theo rất nhiều đồ, có người mang theo nguyên liệu làm thịt nướng, có người thì mang theo một thùng bia, có người thì mang theo vỉ nướng, cả một đám người lẫn vật vô hại, cười ngốc nghếch.
“Anh Lạc mời chúng mình ăn thịt nước nhưng không có địa điểm, chỉ đành đến đây thôi.” Nghiêm Triêu đang vác thùng bia cười nói.
Tiếu Suất mở cửa sắt, nhìn cậu ta đầy nghi ngờ: “Ồ? Làm xong bài tập rồi à?”
“Chậc chậc, mày làm tao mất hứng quá, toàn nói chuyện bậy bạ, đừng nhắc đến bài tập.” Nghiêm Triêu nhìn Tiếu Suất.
Khi Tiếu Suất mở cánh cổng sắt ra, Lạc Thiên Dịch và đám bạn đi vào.
Là người tài trợ, trên tay Lạc Thiên Dịch không xách thứ gì, cả người thoải mái.
Cậu không nói nhiều như những bạn học khác, vừa bước vào sân đã bắt đầu tìm kiếm Cổ Kì.
Trong sân trống trơn, chị gái không ở đây.
Không nhìn thấy chị gái nhưng Lạc Thiên Dịch vẫn bình tĩnh nói chuyện câu được câu không với Tiếu Suất.
“Nơi này rộng rãi, thông gió, thoáng khí, lại còn có theer ngắm trăng nên thích hợp để nướng thịt nhất đúng không Nghiêm Triêu? Lạc Thiên Dịch nhếch khóe miệng nhìn Nghiêm Triêu.
Nghiêm Triêu đáp lại: “Đúng vậy, mày nói cái gì cũng đúng.”
“Cắt!”
Tiếu Suất khịt mũi, chế nhạo giọng điệu nịnh nọt của Nghiêm Triêu.
Chẳng mấy chốc, mọi người bắt đầu bận rộn, đặt bếp nướng lên than hồng, sau khi đốt lửa sân bắt đầu bốc khói, Nghiêm Triêu vừa ho vừa quạt than.
“Fuck! Nghiêm Triêu có được không đấy! Có biết nhóm lửa không vậy?”
“Mày làm đi?”
“Gà.”
“Bà nội mày, mày mới là gà.”
Các bạn học nam bên kia đang bận rộn, còn Lạc Thiên Dịch bên này thì kéo quần áo của Tiếu Suất đi đến chỗ khác.
“Chị gái đâu?”
“Mày hỏi Mĩ Mĩ?”
“Cái gì?”
Tiếu Suất cười nói, “Chị gái tên là Cổ Mĩ Mĩ, sau này tao sẽ gọi chỉ là Mĩ Mĩ.”
Lạc Thiên Dịch: “…”
Mĩ Mĩ??
Tên này …
“Vậy chị ấy đâu?”
“Ở trong phòng của chú chung với chú tao.”
Người nói vô tình người nghe có ý.
Tim Lạc Thiên Dịch hoảng loạn, tâm trạng vốn chán chường lại càng thêm u ám.
“Tao đi vệ sinh.”
Sau khi viện cớ, Lạc Thiên Dịch không thèm ở lại, đi vào nhà.
Từng đến nhà chú Tiểu Suất một lần, lạc Thiên Dịch vẫn còn nhớ được chút ít.
Bước vào phòng khách, không có ai cả.
Đi vào trong, nghe được tiếng người.
Phòng của Tiếu Hòa Trạch không khó tìm, chỉ cần đi vài bước vào trong là có thể tìm được.
Cửa phòng đang mở, Cổ Kì đang ngồi trên chiếc ghế gỗ trong bộ sườn xám cổ điển trang nhã, làn da trắng như sữa. Trong không gian có ánh sáng trắng dịu mát, trên tay cô phe phẩy một chiếc quạt chạm trổ, dưới đôi chân thon thả của cô là một đôi giày thêu cổ điển gợi cảm.
Dáng người của Cổ Kì có thể so sánh với ma quỷ. Ngực đầy đặn, bụng phẳng lì, hông mượt mà, đôi chân ngọc thon dài thẳng tắp. Thế mà sườn xám còn xẻ cao lên, làm cho đôi chân tuyệt đẹp của cô trông càng quyến rũ hơn.
Cổ Kì mặc sườn xám đẹp đến mức tưởng như đó là thụ tinh chuyên hút hồn người qua đường.
Tiếu Hòa Trạch đứng sau Cổ Kì, đang dùng trâm quấn tóc cho Cổ Kì.
Mái tóc của Cổ Kì dày và óng ả như thác nước. Tiếu Hòa Trạch xoắn mái tóc dài ấy, động tác cẩn thận và nhanh chóng.
“Thế nào? Trông anh thô kệch nhưng mà kỹ thuật búi tóc cũng không tệ đúng không?” Tiếu Hòa Trạch nhìn chằm chằm vào Cổ Kì trong gương, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên một nụ cười đểu cáng.
“Có nhiều bạn gái nên quen tay hay việc phải không?” Cổ Kì thản nhiên trêu chọc.
Tiếu Hòa Trạch nhướng mày: “Em ghen à?”
“Anh nói xem?”
Hai người cùng soi gương, nhìn nhua cười.
Lạc Thiên Dịch đứng ngoài cửa thấy nụ cười quyến rũ của Cổ Kì trông rất chói mắt, chị ấy đang cười với Tiếu Hòa Trạch….
Cậu cảm thấy tim mình khó chịu, chua sót và thắt lại, dường như đang nghẹn trong luồng khí đục, khiến cậu cảm thấy rất khó chịu.
“Hóa ra chị ở đây.”
Lạc Thiên Dịch lên tiếng phá vỡ bầu không khí tuyệt vời giữa hai người trưởng thành.
Hai người quay lại thì thấy một chàng trai cao ráo đẹp đẽ đang đứng ở cửa phòng.
Lạc Thiên Dịch bước vào, nụ cười trên mặt thuần khiết như nắng vàng, vô hại với cả người và vật, đường chân mi dưới mắt càng khiến người ta yêu thích.
“Tiếu Suất gọi chú.” Cậu nở nụ cười nhìn về phía Tiếu Hòa Trạch.
“Nó gọi chú làm gì?” Tiếu Hòa Trạch ngu người.
Thật ra mỗi lần anh nhìn thấy bạn thân từ nhỏ của TIếu Suất đều không thể không ngạc nhiên về sự khác thường của đứa trẻ này.
So với các bạn cùng trang lứa, Lạc Thiên Dịch thông minh, chín chắn, tâm tư ẩn sâu bên trong trông chẳng giống học sinh cấp ba chút nào.
So sánh giữa Tiếu Suất với cậu bé này, nếu xem Tiếu Suất là một con lợn rừng nhỏ bị nuôi nhốt thì cậu bé này nhất định là một con sói nhỏ chưa trưởng thành, nhưng nó sẽ mọc ra những chiếc răng nanh sắc nhọn nhanh thôi.
“Con không biết, nói là đang nướng thịt nhưng không tìm thấy gì đó.” Lạc Thiên Dịch đút một tay vào túi quần, giọng điệu thản nhiên.
“Nướng thịt? Nó muốn nướng thịt ở chỗ chú?” Tiếu Hòa Trạch nhướng mày, cảm thấy Tiếu Suất thiếu đòn.
Mời bạn bè đến đây nướng thịt chắc chắn ý kiến tồi của thằng nhóc đó.
Hôm nay anh muốn vẽ người đẹp bên gốc cây hòe già, người đẹp mặc sườn xám trông như tiên nữ nhưng lại có một đám nhóc bên cạnh đang nướng thịt, mùi thịt nước bay trong sân thì trông có hợp lý không?
Nghĩ đến đây, Tiếu Hòa Trạch bước ra khỏi phòng, tay rất ngứa, đã ba ngày rồi anh chưa xử Tiếu Suất.
Sau khi Tiếu Hòa Trạch rời đi, Lạc Thiên Dịch đứng sau chị gái, nhìn thẳng vào Cổ Kì trong gương.
Cổ Kì trong gương không trang điểm, nhưng vẫn rất xinh đẹp.
“Chú có đẹp trai hay không?” Cậu bé chậm rãi hỏi.
Cổ Kì lấy một hộp thuốc trên bàn, rút một điếu ra gõ vào hộp.
“Cũng được, không đẹp như cu Thiên.”
Cậu bé phía sau khựng lại, cụp mắt nhìn búi tóc của Cổ Kì, không khỏi mỉm cười.
“Đừng gọi em là Thiên, đừng xem em như một đứa trẻ, em chỉ nhỏ hơn chị bốn tuổi thôi.”
Cổ Kì châm thuốc và nhìn mình trong gương: “Vậy chị nên gọi cu Thiên là gì?”
Cậu bé ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo khát vọng.
“Lạc Thiên Dịch, hoặc Dịch, gọi em như gọi một người đàn ông.”
“Ồ, ra vậy.”
Một giây tiếp theo, Cổ Kì cảm thấy phần tóc phía sau lỏng ra và rơi xuống, Lạc Thiên Dịch rút cây trâm của cô ra.
“Em búi lại cho chị, trông sẽ đẹp hơn cái này.” Cậu bé thề thốt.
Cậu bắt đầu dùng cây lược làm bằng gỗ hồ đào chải mái tóc dài của cô, động tác nhẹ nhàng, dịu dàng dùng ngón tay chạm vào mái tóc đen của cô.
“Em biết làm?”
Cổ Kì bình tĩnh ngồi trên ghế gỗ, hút một điếu thuốc, để mặc cho cậu nghịch mái tóc dài của mình.
“Em không biết.”
“…”
Vậy cậu tháo ra làm gì?
“Nhưng em sẽ cố gắng … vì chị.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trong Đầu Người Chỉ Toàn Chuyện Yêu Đương
Chương 10
Chương 10