“Chú! Mĩ Mĩ—”
Ngẩng đầu lên nhìn thấy một nhóm học sinh cấp ba dào dạt thanh xuân.
Các học sinh nam đứng trên cầu hình vòm bằng đá, mặc những bộ quần áo khác nhau, tay cầm những chiếc dù sặc sỡ, đằng sau là màn mưa mờ ảo.
Bỏ qua những chàng trai khác, ánh mắt của Cổ Kì rơi vào Lạc Thiên Dịch.
Cậu bé mặc một chiếc áo khoác dài màu đen phối với quần tây màu nâu giản dị, trên tay cầm một chiếc dù lớn màu đen.
Thuyền chậm rãi tới gần cầu vòm đá, khuôn mặt thiếu niên càng ngày càng lộ rõ không khí ảm đạm.
“Chú! Chú và Mĩ Mĩ đang hẹn hò à?” Tiếu Suất vô tâm cười nói
Tiếu Hòa Trạch nâng tán dù để mở rộng tầm nhìn.
“Con làm bài tập về nhà xong chưa?”
Một đám học sinh cấp ba: “…”
Trên đời luôn có một số người thích đánh thức nỗi đau của người khác.
Chẳng bao lâu, thuyền sắp đi qua cầu vòm đá, người lái thuyền nhắc Cổ Kì và Tiếu Hòa Trạch cúi xuống cho đến khi thuyền đi qua đầu kia của cầu vòm đá.
Con thuyền độc mộc di chuyển theo dòng nước nhẹ như chiếc lá trong nước, cầu hình vòm bằng đá khuất dần, bóng dáng của những cậu học sinh cũng dần khuất.
Cổ Kì đã chiêm ngưỡng khung cảnh trên đường đi, cảm nhận vẻ đẹp trong sương của thành phố Ô Thủy, cảm thấy bình tĩnh và thoải mái.
Thuyền đi mấy trăm mét, Tiếu Hòa Trạch quay đầu nhìn Cổ Kì, đột nhiên mở miệng.
“Cổ Kì.”
“Hả?”
Ngày hôm qua Tiếu Hòa Trạch mới biết cô ấy là Cổ Kì, là tiểu thuyết gia mà Tiếu Suất thích.
Cô luôn thích ghi lại linh cảm trong nháy mắt vào sổ tay, có khi quên mình lạc vào trong một thế giới nào đó, không hề nghe thấy tiếng anh nói chuyện với cô.
Vậy nên anh hỏi nghề nghiệp của cô, cô nói cô viết tiểu thuyết, hỏi bút danh của cô, cô nói là Cổ Kì.
Tiếu Hòa Trạch không thích đọc sách, thích khắc gỗ và hội họa, sau khi biết thân phận của Cổ Kì, anh đã dành hai ngày để đọc hai cuốn tiểu thuyết “Bầy cừu im lặng” và “Ngày thứ sáu mất tích” của cô. Mức độ mê mẩn Cổ Kì lại càng sâu hơn nữa.
Cổ Kì rất tài năng, nếu không thì đã không thể viết nên những tác phẩm xuất sắc như vậy.
“Tôi chỉ từng rất yêu một người, lúc đó tôi rất yêu cô ấy, đã nghĩ đến chuyện cưới xin, nhưng bố mẹ cô ấy lại không đồng ý. Năm ấy tôi 22 tuổi, cô ấy 28 tuổi, đã là tuổi vội lấy chồng rồi. Có thể cảm thấy tôi còn quá trẻ để phó thác cả đời nên cuối cùng cô ấy đã cưới một người đàn ông 32 tuổi theo sự sắp đặt của cha mẹ.”
Giọng điệu của Tiếu Hòa Trạch rất bình tĩnh, vẻ mặt bình tĩnh, như thể anh đang kể về quá khứ của người khác.
“Sáu năm sau, tôi không còn cảm giác động tâm như vậy nữa. Bạn bè tôi nói rằng tôi không bao giờ quên được người cũ, nhưng không phải. Thật ra tôi không còn nhớ được dáng vẻ của người chị đó nữa.”
Cổ Kì gật đầu, nhưng không nói.
“Sau đó, tôi gặp một vài phụ nữ và nảy sinh mối quan hệ bạn tình trên giường với họ chỉ để thỏa mãn nhu cầu thể xác của mình. Thực tế, làm chuyện đó với người phụ nữ mình không yêu không mang lại cho tôi nhiều cảm giác thành công và thỏa mãn, sau khi làm xong tôi sẽ cảm thấy chán nản, lâu không làm cũng khó chịu.”
Cổ Kì khẽ cười, Tiếu Hòa Trạch cũng mỉm cười.
“Cổ Kì, em khiến tôi như bị mê hoặc, khiến tôi bắt đầu mơ mộng về tương lai, mạnh mẽ hơn cả cảm giác mà tôi dành cho người đó năm 22 tuổi, tôi muốn có được em, như bị ma nhập vậy. Dẫu biết rằng em không phải là của tôi, có thể em cũng không yêu ai cả, em chỉ là của riêng em mà thôi.”
Cổ Kì chẳng ư hử gì cả.
“Em thật sự chưa từng sao?” Anh đột ngột hỏi.
“Hả?”
“Từng yêu một người.”
“Chưa từng.”
Cổ Kì trả lời rất thẳng thắn.
“Không cần đàn ông sao?” Tiếu Hòa Trạch cười thản nhiên.
“Tôi cảm thấy phiền phức.” Cổ Kì thờ ơ nói, “Trừ khi người đó không gây phiền phức cho tôi”.
“Thế nào mới là không gây phiền phức?”
“Xuất hiện khi cần, không cần thì biến mất.”
Tiếu Hòa Trạch: “…”
Con thuyền tiếp tục trôi thêm 200 mét tiến về phía trước, Tiếu Hòa Trạch lại nói: “Đây không phải là tình yêu.”
Cổ Kì biết anh đang nói về điều gì, cô trả lời, “Có lẽ là vậy.”
“Nếu người đó yêu em thì sẽ muốn gặp em mọi lúc, sao người đó lại tình nguyện biến mất khỏi thế giới của em được chứ? Nếu em yêu người đó thì em cũng sẽ không thấy người đó phiền phức.”
“Ồ, có lẽ vậy.”
————
Buổi tối, cả hai ăn lẩu tại một quán lẩu nấm dại, đồ ăn kèm gồm có nấm hương, nấm Ramaria flava, nấm kim châm, nấm chổi, nấm mối, nấm khô, nấm rơm, nấm mỡ, nấm tre,…
Húp một ngụm nước lèo trong veo, hương vị ngon lành, hương thơm thoang thoảng giữa miệng, có thể nói còn hơn cả sơn hào hải vị.
Quán lẩu nằm trong dãy nhà cổ kính, tầng 2 có tầm nhìn rộng, có thể nhìn thấy cảnh phố phường tấp nập qua lan can gác xép.
Ngày mưa ăn lẩu nấm dại thật dễ chịu.
Cắn miếng nấm, Cổ Kì nhìn ra ngoài cửa sổ.
Những chiếc đèn lồng ở thị trấn nhỏ vừa sáng, những chiếc đèn lồng được thắp bằng lửa đỏ rực sáng nhẹ đung đưa trong cơn mưa bụi.
Ngay khi Cổ Kì vừa định dời tầm mắt thì nhìn thấy một cậu bé cao ráo đẹp đẽ ở quảng trường.
Chàng trai đứng một mình trong con hẻm mưa, khoác trên mình chiếc áo khoác dài đen, quần tây nâu, trên tay cầm chiếc dù đen to, dáng vẻ hiu quạnh, cô đơn.
Nhìn kỹ hơn, trên tay cậu có một chú mèo nhỏ, chú mèo đã ngâm mình trong mưa nên đang ốm rất nặng, cậu bé đang cầm dù che cho mèo và mình.
Dù chứng mù mặt của Cổ Kì rất nặng, nhưng trải qua những ngày tháng ở chung này, cô đã nhớ kỹ cậu bé, cậu là Lạc Thiên Dịch, là cậu bé nhà họ Lạc kia.
Huống chi bộ dáng cậu cũng không tầm thường chút nào nên cô nhớ rất kỹ.
“Tại sao em ấy lại ở đây?” Cổ Kì tự hỏi.
Tiếu Hòa Trạch nhìn theo ánh mắt của cô, mỉm cười: “Chậc chậc, thực sự theo đến tận đây.”
Cổ Kì không để ý đến lời nói của Tiếu Hòa Trạch, không chút nghĩ ngợi mà cầm dù đứng lên: “Tôi đi xuống một chút.”
“Em muốn tới tìm nó?”
“Ừm, chắc là em ấy còn chưa ăn.”
Sau khi nói xong, Cổ Kì quay lưng bỏ đi, để lại Tiếu Hòa Trạch với vẻ mặt sững sờ, như thể vừa ăn phải một con ruồi.
Cổ Kì bước xuống tòa nhà cổ kính, mở chiếc dù đen, băng qua đường rồi từ từ đến gần cậu bé.
Cậu bé lặng lẽ đứng cầm dù nhìn xuống con mèo, suy nghĩ vẩn vơ.
“Sao em lại ở đây?” Cổ Kì hỏi.
Cậu bé ngẩng đầu lên, đôi mắt hạnh nhìn cô qua tán dù nhưng không nói gì.
Hai giây sau, đôi mắt cậu dần đỏ lên, cậu nhìn cô, đôi mắt đẹp như ẩn chứa một tia giông tố.
Cổ Kì kinh ngạc, giọng điệu trở nên dịu dàng: “Tâm trạng của cu Thiên không tốt sao?”
Sau một hồi im lặng, cậu khẽ gật đầu, trông rất ngoan.
Cậu giống như con mèo trong vòng tay, ngoan ngoãn, mong manh, bất hạnh.
Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trong sáng đẹp đẽ của cậu, không hiểu sao Cổ Kì chỉ muốn chạm nó, thế nên Cổ Kì đã làm vậy.
Cô sờ sờ đầu cậu, cậu sững sờ trong giây lát, Cổ Kì cũng sững sờ.
Có lẽ cảm thấy không thích hợp, Cổ Kì chạm vào tai cậu, véo phần sụn nhỏ của tai.
Sau đó tai em trai ấy đỏ bừng, hai mắt sáng rực lên.
Tai cậu rất dễ đỏ lên, Cổ Kì véo nó một cái rồi bỏ tay ra.
“Xin lỗi, chị chỉ muốn an ủi em.”
Trước giờ cô chưa từng an ủi ai cả, trong tiềm thức của cô muốn chạm vào cậu cho nên cô đã làm thế.
Lạc Thiên Dịch lắc đầu: “Không sao, em thích chị chạm vào em.”
Cô chỉ chạm cậu một lần thôi nhưng cậu đã rất hạnh phúc rồi.
Biểu hiện của em trai họ Lạc quá rõ ràng, Cổ Kì không nói nên lời.
“Ăn chưa?”
“Chưa.”
“Theo chị đi.”
Cổ Kì tiến lên hai bước, phát hiện cậu không theo sau liền hỏi: “Sao vậy?”
“Chị đang hẹn hò với bạn trai sao? Em đi thì không ổn lắm.”
Cổ Kì cười: “Ai nói bạn trai?”
“Ồ.” Hắn trầm giọng đáp, vẫn đứng tại chỗ: “Hai người thường xuyên ở cùng nhau, em còn tưởng chú là…”
Cổ Kì không giải thích nhiều, chỉ hỏi: “Em không đi à?”
Cậu bé do dự một lúc rồi ôm mèo từ từ đi về phía chị gái.
Bước vào quán lẩu, Lạc Thiên Dịch giao con mèo cho người phụ nữ ở quầy lễ tân, sau đó đi rửa tay rồi theo chị gái lên lầu.
Lạc Thiên Dịch và Cổ Kì ngồi cạnh nhau, Tiếu Hòa Trạch ngồi đối diện.
“Thật trúc hợp đấy nhóc con, một ngày gặp hai lần.” Tiếu Hòa Trạch chế nhạo.
Lạc Thiên Dịch cúi đầu húp canh mà không nói lời nào.
Cổ Kì châm cho mình một điếu thuốc, dựa vào ghế ngồi, nhàn nhạt nói: “Tâm trạng em ấy không tốt, đừng nói nữa.”
Trong lòng Tiếu Hòa Trạch chửi thầm, không nói gì nữa.
Cổ Kì đã no rồi, lấy một điếu thuốc sau khi ăn xong, tòa nhà cổ kính thông thoáng, không có biển cấm hút thuốc nên cô không hề kiềm chế.
Trò chuyện với Tiếu Hòa Trạch về lịch sử hội họa phương Tây, Cổ Kì không nói nhiều, đều là do Tiếu Hòa Trạch nói cả, còn cậu bé bên cạnh thì im lặng.
Thấy Lạc Thiên Dịch chỉ ăn không thêm rau giống như hũ nút, Cổ Kì thấy thế chủ động gắp rau cho cậu.
“Cảm ơn.”
Cậu rất lễ phép, rất ngoan ngoãn.
Cổ Kì gật đầu.
“Em không ăn rau mùi.” Cậu lại nói.
Cổ Kì nhìn vào chén cậu mới phát hiện có một nhánh rau mùi, do cô gắp nấm vô tình gắp trúng, vậy nên cô gắp rau mùi ra cho cậu.
“Ăn đi.”
“Dạ.”
Tiếu Hòa Trạch: “…”
Trong lòng anh lại âm thầm hỏi thăm mẹ người khác lần nữa.
Mặc dù muốn mắng mẹ nó, nhưng Tiếu Hòa Trạch vẫn duy trì phong độ, cố ý nói: “Tôi đột nhiên nhớ lại những gì chúng ta đã nói lúc nãy.”
Cổ Kì không hỏi, chỉ rít một hơi thuốc.
“Em nói bạn đời lý tưởng của em là kiểu khi cần thì xuất hiện, không cần thì biến mất. Giờ nghĩ lại cảm thấy làm đàn ông của em cũng thật đáng thương.”
Cậu bé đang ăn dừng lại, nhìn Tiếu Hòa Trạch, rồi nhìn Cổ Kì.
Cổ Kì không nhận thấy sự kỳ lạ của cậu, mà lại ngắn Tiếu Hòa Trạch lại, nói cô không thích nói về chủ đề này.
Nhưng mà bạn học Lạc luôn im lặng lại lên tiếng.
Cậu nhìn Cổ Kì, cau mày nói: “Đó không phải là tình yêu gì cả.”
Cậu đã nói điều tương tự như Tiếu Hòa Trạch …
“Vậy thì thế nào mới là tình yêu?” Cổ Kì khẽ cười.
Cô ấy không hiểu tình yêu, cô chỉ biết mình cần gì.
“Là muốn ở bên nhau từng giây từng phút, không gặp người ấy thì sẽ thấy nhớ, khi gặp người ấy thì vừa vui lại vừa buồn.
“Ồ? Cu Thiên rất có kinh nghiệm?” Cổ Kì chế nhạo.
Lạc Thiên Dịch bất lực, cúi đầu ăn cơm.
Chị ơi, chị có biết hay chăng, tất cả những nỗi đau và niềm vui đều do chị mang đến cho em.
Một lúc lâu sau, Lạc Thiên Dịch đứng dậy và đi vào toilet.
Tiếu Hòa Trạch nhìn cậu rời đi, đưa tay xin Cổ Kì một điếu thuốc rồi châm cho mình.
“Cổ Kì, em đối xử với thằng nhóc rất đặc biệt?”
Cổ Kì gạt tàn thuốc.
“Có sao?”
“Ừm, em rất săn sóc thằng nhóc đấy.”
Thật sự đi nhặt rau mùi cho người khác…
Loại mỹ nhân tuyệt sắc như Cổ Kì phải để người khác lấy lòng cô mới đúng.
“Cậu nhóc là người nhà họ Lạc, nhà họ chăm sóc cho tôi rất chu đáo.” Cổ Kì không bận tâm.
“Em có muốn yêu đương với thằng bé không?”
Cổ Kì cười: “Cậu nhóc vẫn chỉ là học sinh cấp ba.”
Hơn nữa cậu là con trai của Lạc Chiêu Niên…
Nếu cô muốn trêu ghẹo Lạc Thiên Dịch, Cổ Như Tâm và Lạc Chiêu Niên sẽ khó xử biết nhường nào?
“Nếu không muốn thì đừng đối xử tốt với thằng bé.”
“?”
“Thằng bé yêu em.”
Cổ Kì kinh ngạc.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trong Đầu Người Chỉ Toàn Chuyện Yêu Đương
Chương 13
Chương 13