DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiểu Thanh Mai Trong Truyện Trời Giáng Nữ Chính
Chương 37: 37: Hắn Đau Lòng


Bài viết tất nhiên không phải là do Thẩm Chấp gửi đi, hắn cũng không rảnh rỗi đến thế.
So sánh với khoa Toán học thật hòa thuận, vui vẻ, còn tràn trề hăng hái phấn đấu hướng về phía trước thì tân sinh viên của khoa Tài Chính vô cùng đau khổ, ai cũng uể oải, ỉu xìu đứng dưới ánh mặt trời gay gắt yếu ớt không thể tả nổi.
Vốn dĩ đội hình nữ sinh còn cảm thấy các đàn anh, đàn chị ở cấp độ học thần (*) tới làm huấn luyện viên cho bọn họ là chuyện tốt.
Hơn nữa Thẩm Chấp thật sự quá đẹp, nếu có thể được Thẩm Chấp huấn luyện thì các cô cũng sẽ được ngắm nhan sắc đại thần miễn phí rồi.
(*) Học thần: Những người cực kì thông minh, giỏi giang trong lĩnh vực học tập, có thể coi là thiên tài.
Thế nhưng sau đấy bọn họ mới phát hiện là bản thân suy nghĩ quá thiển cận.
Thẩm Chấp không biết cái gì gọi là “thương hoa tiếc ngọc”, tuyệt đối không để bọn họ được huấn luyện dưới chỗ nhiều bóng cây có râm mát mà toàn bộ đều phải đứng dưới ánh nắng chói chang, chịu nhiệt độ bỏng rát của mặt trời chiếu xuống.
Huấn luyện khoảng một giờ sẽ nghỉ ngơi năm phút.Từ lúc bảy giờ sáng cho tới tám giờ tối thì buổi huấn luyện mới xong.
Qua một ngày áp lực, ai ai cũng bị tra tấn không thể nào chịu nổi nữa.
Bọn họ chỉ cầu mong có thể đổi huấn luyện viên, thế nhưng thực tế đã vả mặt họ không thương tiếc, cái nguyện vọng nhỏ nhoi kia của họ khó mà thực hiện được.
Đã qua khoảng hai tuần lễ huấn luyện vậy mà Thẩm Chấp lại chưa bao giờ vắng mặt quá một ngày.
Nhân lúc nghỉ giải lao, các nữ sinh vội vàng chạy vào dưới bóng cây, cố há miệng to mà uống ừng ực từng miếng nước.
Uống được hơn nửa cốc nước thì mới thấy mình như được sống lại vậy, mồ hôi trên người các cô đầm đìa, những khuôn mặt vốn dĩ rất trắng nhưng mấy ngày nay phải phơi nắng đều đã đỏ ửng lên.
Mấy người bọn họ xúm lại một chỗ, nhỏ giọng phàn nàn:
"Đàn anh Thẩm Chấp thật sự chả biết thương hoa tiếc ngọc gì cả! Bây giờ cổ với mặt của tớ còn chia thành hai màu da luôn rồi ấy."
"Tớ cũng thế, đàn anh Thẩm Chấp thật sự quá ác."
"Đàn anh có phải chỉ muốn giành vị trí thứ nhất để vượt lên khoa Toán, so sánh với bạn gái cũ không vậy.”
"Thật sự thì ban đầu tớ biết đàn anh có bạn gái cũ thì cực kì khiếp sợ luôn, tớ còn cho rằng người cao lãnh như đàn anh Thẩm Chấp sẽ không bao giờ yêu đương cơ chứ!"
Mấy người bọn họ đều khó mà tưởng tượng ra một người lạnh lùng như hắn luôn mang theo ánh mắt như muốn đông chết người ta thế kia thì lúc yêu đương sẽ như thế nào.
Bọn họ còn chưa nói được một hai câu thì tiếng còi quen thuộc lại vang lên.
Lại tới thời gian luyện tập tiếp.
Các tân sinh viên đau khổ đứng lên, cố gắng chống đỡ thân thể đã mỏi mệt lên, đứng ngây người dưới ánh mặt trời.
Thẩm Chấp mặc một chiếc áo phông rộng thùng thình, vạt áo lỏng lẻo được buộc ở bên hông, làn da tái nhợt, đôi mắt đen lãnh đạm, mái tóc mềm mại lười nhác rơi ở trên trán, cơn gió ngày hạ bỗng phất nhẹ qua làm cho những sợi tóc của người thiếu niên lay động.
Hắn xị mặt xuống, trên mặt không có tí cảm xúc nào, thanh quý mà lãnh đạm đứng trước mặt mọi người, hắn nói:
"Trước tiên tất cả mọi người đứng đúng vào vị trí của mình đi."
Bên cạnh, đội hình nữ sinh tránh ở chỗ huấn luyện bị che khuất vừa mới bắt đầu nghỉ ngơi thì một đám con trai ẩm ẩm ương ương đến ngồi trên đường chạy, ánh mặt trời càng chói chang, gay gắt thì nụ cười của họ càng rực rỡ.
Chẳng biết là ai hét lớn lên:
"Chị ơi, vừa rồi có một chị khác bí mật nói cho chúng em biết, chị sẽ nhảy trong nhóm nhạc nữ nữa! Huấn luyện quân sự sẽ kết thúc ngay thôi, chị nhảy cho chúng em xem đi!"
Bọn họ không thiếu nhất chính là mấy người ồn ào.
"Nhảy một điệu nào chị ơi!"
"Chị ơi nhảy đi!"
"Chị nhảy đi chị!"
Trà Trà chưa học nhảy bao giờ, nhưng cô cũng từng nhảy rồi.
Cô cũng có sở thích giống các nữ sinh khác, thích theo dõi xem mấy chương trình truyền hình giải trí nổi tiếng, đặc biệt thích những minh tinh có ngoại hình xinh đẹp.
Ngày trước cô có học theo vũ đạo của các nhóm nhạc nữ trong show tìm kiếm thần tượng, sau đó lại lên mạng tìm thêm các video khác để học tập, nhảy theo khoảng hai lần, mà chuyện này chỉ có bạn cùng phòng ký túc xá của cô mới biết.
Thế nên cô đoán là Trần Tâm Ý đã bí mật nói cho bọn họ.
Thật ra, khi cô học vũ đạo không chỉ thỏa mãn sở thích cá nhân của bản thân mà nó còn kèm theo một chút tâm tư nhỏ.

Cũng giống như lúc ở cấp 2, cô đã lén lấy đồ trang điểm của mẹ rồi vụng về tô vẽ lên mặt mình.
Cô muốn bản thân mình hơn Khương Diệu Nha.
Trà Trà xua tay từ chối:
"Chị sẽ không nhảy đâu."
Cô đã đánh giá quá thấp sự tò mò của mấy đứa trẻ này rồi.
"Không sao đâu chị ơi, cho dù chị nhảy lung tung thì bọn em vẫn sẽ thấy đẹp mà."
Một cậu bé nhìn khá ưa nhìn bỗng vươn tay, xung phong đảm nhận:
“Chị ơi! Nếu chị thấy ngượng ngùng, xấu hổ thì em có thể nhảy cùng chị!"
"Đi ra mau, ai muốn xem cậu nhảy đâu."

"Cay mắt quá, đi ra nhanh."
Cậu bé hừ một cái:
"Tại sao lại thế? Điệu nhảy của tớ cũng rất quyến rũ mà."
Trà Trà tự dưng rơi vào cảnh “không trâu bắt chó đi cày”(*) bị đẩy vào giữa, cô đối diện vô vàn ánh mắt tha thiết chờ mong đang hướng về mình, đành xuống nước:
"Chị chỉ biết một đoạn ngắn thôi, mấy đứa không được cười chị, ngày mai biểu diễn cũng cần phải nghiêm túc hơn nghe chưa!"
(*)Không trâu bắt chó đi cày: tạm có nghĩa là bắt người khác làm việc mà bản thân họ không thành thạo và chuyên nghiệp.
"Được ạ."
Đội hình của bọn họ phát ra âm thanh có thể vang đến năm đội hình ở sân khác.
Khoa Tài Chính vừa lúc lại được huấn luyện ở sân bên cạnh, hiển nhiên là cả đám bên này đều nghe thấy rõ.
Ánh mắt của Thẩm Chấp rơi trên người cô, nhìn cô được mọi người vây quanh ở chính giữa, gương mặt hơi hơi thẹn thùng mà đỏ lên.
Hôm nay cô mặc rất đơn giản, áo thun trắng, quần jean cùng với giày vải, đúng kiểu người trong sáng, đáng yêu.Mái tóc dài đen nhánh được buộc lên cao kiểu đuôi ngựa, sống lưng thẳng tắp, mang theo khí chất ưu việt, tự tin.
Thẩm Chấp nhìn dáng vẻ này của cô có cảm giác dường như chưa từng quen biết cô.
Có một sự thật hiển nhiên đến đau lòng rằng, trước đây hắn chưa từng quan tâm đến cô, vì thế càng đừng nói rằng hắn sẽ tò mò đến suy nghĩ cùng với chuyện tương lai của cô là như thế nào.
Hắn vẫn luôn coi cô luôn là một cô bé không rành sự đời, hồn nhiên lại chỉ biết mơ mộng, cảm thấy mọi hành vi, cử chỉ của cô đều rất trẻ con, tuy là bên ngoài không nói ra nhưng trong lòng vẫn không ngừng cảm thấy cô quá mức kém cỏi.

Tất cả mọi thứ xung quanh của cô bao gồm cả sinh hoạt và học tập đều liên quan đến hắn, mà cô không có cuộc sống riêng, có ước mơ của chính mình.
Thẩm Chấp không phát hiện rằng hóa ra cô có thể tỏa sáng rực rỡ đến vậy, không còn là cái bóng không có cảm giác tồn tại luôn ở đằng sau hắn như trước nữa.
Có người dùng chiếc loa nhỏ do người huấn luyện mang tới, sau khi kết nối Bluetooth thì phát bài hát gốc của nhóm nhạc Hàn Quốc.
Ban đầu, Trà Trà còn thấy hơi khó nhảy theo kịp tiết tấu, nhưng tới lúc âm nhạc vang lên, cô cũng chậm rãi thả lỏng cơ thể của mình, hòa theo tiếng nhạc mà khoe ra vũ đạo của mình.
Động tác linh hoạt, bộ dáng tươi cười ngọt ngào.
Có động tác bị nhảy sai, chính cô cũng không nhịn được mà bật cười.
"Aaaa!!! Chị xinh quá chị ơii!!!"
"Chị, em pick chị!"
"Chị cười thêm cái nữa nàooo!!!"
Bọn họ lại còn được đằng chân lân đằng đầu nữa chứ.
Dường như Trà Trà đã mở ra một thế giới mới cho họ, vốn dĩ bọn họ không có mong chờ gì đến màn biểu diễn chào mừng tân sinh viên, thế mà lúc này cả một đám đều nhiệt tình không chịu được.
“Tre già măng mọc”, từng bạn học lên biểu diễn.
Mấy đứa con trai nhảy bài của nhóm nữ, còn kiều mị không kém các nữ sinh.
Các bạn học đang ngồi thành hàng dưới đất cố ý dùng âm thanh nhiễu loạn mà đuổi mấy cậu xuống.
"Mau đi xuống nhanh, tớ không muốn xem cậu đâu."
"Để cho người khác lên đi bạn ơi."
Có khi bởi vì được cổ vũ, bọn họ cũng bắt đầu quẳng mấy thứ gọi là e lệ, rụt rè ra sau đầu, mạnh dạn thể hiện sở trường của mình.
Mặt trời buổi chiều cũng ngả dần về phía Tây, từng đội hình trên sân thể dục cũng bắt đầu giải tán.
Trà Trà nhìn thời gian trên đồng hồ, vỗ tay để mọi người trật tự, sau đấy nói:
"Huấn luyện quân sự tới đây là dừng, ngày mai mọi người cố lên nha."
Thanh âm lảnh lót của bọn họ vang lên:
"Được ạ!!!"
Đội hình giải tán cuối cùng đương nhiên là khoa Tài chính.
Mười mấy ngày nay Thẩm Chấp thậm chí còn keo kiệt không cho bọn họ một nụ cười nào cả, không nói đến nụ cười nhưng còn không bao giờ bày ra sắc mặt tốt, nói chuyện hay làm việc đều nghiêm khắc, so với băng còn lạnh gấp trăm ngàn lần.
Trời chưa gì đã tối rồi.
Thẩm Chấp nói:
"Giải tán đi."
Nhóm học muội (*) khổ sở đến nỗi muốn khóc.
(*) Học muội: Học sinh nữ ở khối dưới.
Đàn anh này thật quá không có nhân tính, huấn luyện quân sự kết thúc cũng không nói lời tốt đẹp gì với bọn họ, lại càng không cổ vũ khích lệ gì cho buổi diễu hành vào ngày mai.
Trước đó, lúc các chị ở khoa Toán nhảy, học sinh nam lớp bọn họ liên tục chạy tới bên đó xem.
Đàn anh Thẩm Chấp tương đối nghiêm khắc, bọn họ đang nghỉ ngơi thì lại hô lên tập hợp, đưa lưng về phía khoa Toán, bắt đầu luyện tập tư thế đứng của bộ đội.

Vốn dĩ bọn họ cũng muốn ồn ào bảo đàn anh biểu diễn một tiết mục, thế nhưng nhìn vào cặp mắt đáng sợ kia của Thẩm Chấp, lời muốn nói cũng đành nuốt ngược lại vào trong.
Buổi biểu diễn tổng kết hôm nay đặc biệt trời đầy mây.

Nhiệt độ hôm nay không nóng không lạnh, đặc biệt lý tưởng.
Bởi vì lúc trước bị chửi trên diễn đàn, hôm nay admin diễn đàn tự do của sinh viên đã cố tình mở một cuộc bỏ phiếu.
Đặt cược đội hình của ba khoa đứng đầu.
Khoa Tài Chính đã rất nhiều năm đều chưa từng biết hạng hai là gì, bởi vị trí quán quân luôn nằm trong tay của bọn họ.
Vậy nên trước khi buổi tổng diễn bắt đầu, khoa Tài Chính với số phiếu bầu đứng đầu đang bày ra dáng vẻ “nghiền áp” lại toàn trường.
Mà hạng hai với số phiếu khá cao lại ngoài dự đoán là khoa Nghệ thuật.
Lý do là thế này:
"Tân sinh viên của khoa nghệ thuật ai ai cũng đẹp, đã cao rồi còn có dáng người đẹp nữa."
"Vốn dĩ tưởng năm nay đứng đầu là khoa Toán học, nhưng theo tôi thì khả năng khoa Toán học năm nay cũng không giành được vị trí cao cho lắm, đến vị trí thứ hai cũng khó mà lấy được."
Các khoa khác thì các đàn anh đàn chị cũng không phải đèn dầu cạn, đều nghiêm khắc không chịu được, hơi một tí là ra oai phủ đầu với tân sinh viên.
Tất cả đều chung suy nghĩ phải chịu sự huấn luyện nghiêm khắc tuyệt đối bọn họ mới có thể luyện tập thật tốt được.
Mà khoa Toán học lại như đi chơi ấy, mấy đàn anh đàn chị đều rất dễ nói chuyện, hơi một tí là sẽ cho nghỉ ngơi.
Càng như thế thì lại càng khó mà có khả năng lấy được thứ hạng tốt.
Trà Trà cũng chẳng khẩn trương tí nào, các thầy cô trong khoa cũng không có yêu cầu gì với thứ hạng, bọn họ chỉ cần cố gắng hết sức là tốt rồi.
Mà ngược lại, mấy nhóm học đệ, học muội lại có dã tâm rất lớn, chính là phải lấy được hạng nhất mang về.
Trà Trà không biết, đêm qua bọn họ lén ra rừng cây nhỏ đằng sau con đường kia luyện tập lại vài lần.
Sau khi tiếng nhạc khuấy động không khí vang lên, buổi lễ tổng diễn huấn luyện quân sự chính thức bắt đầu.
Hiệu trưởng cùng các lãnh đạo quan trọng ngồi trong sân khấu dựng tạm thời ở dưới sân thể dục.
m thanh của người dẫn chương trình cũng vô cùng sôi nổi:
"Bây giờ, đang đi ra chính là khoa Lịch Sử và khoa Văn Hóa..."
Khoa Toán Học lên sân khấu biểu diễn vị trí thứ mười lăm.
Các tân sinh viên của mỗi khoa chỉ cần chạy quanh sân thể dục một vòng.
Đến lúc bọn họ lên, Trà Trà đứng ở bên cạnh đội ngũ của bọn họ lén lút cổ vũ bọn họ cố lên.
"Tiếp theo đi ra chính là khoa Toán Học, đây là một trong các khoa chủ chốt của trường chúng ta, những năm gần đây..."
Đội hình của bọn họ chỉnh tề xếp hàng, bước chân mạnh mẽ vang lên ở trên đường chạy, ánh mắt của bọn họ kiên định, bước chân theo nhịp đều đều, dù cho là giậm chân tại chỗ hay là bước đều, toàn bộ đội hình cũng không có nổi một người kéo chân sau.
Dễ dàng có thể nhận ra được đây là một đoàn thể hoàn mỹ, khó mà tìm thấy được một lỗi nhỏ nào.
Đi xong một vòng, sau lưng của mọi người toàn là mồ hôi.
Học đệ hay nghịch ngợm gây sự thì nũng nịu, bán manh, "Chị ơi, bọn em vừa biểu diễn có tốt không ạ?"
Trà Trà nghiêm túc nói:
"Các em đã làm rất tốt luôn."
Còn giỏi hơn cả so với dự kiến nữa.

Nếu như so với tưởng tượng của cô còn tốt hơn biết bao lần.
"Tất nhiên là thế rồi! Bọn em sẽ không để cho chị bị mất mặt đâu, càng không để cho học khoa của mình bị mất mặt."
Sống có lý tưởng là phải biết tranh đấu, mà bọn họ chính là những người sống có lý tưởng như vậy.
Trước đấy, mấy đứa ngu ngốc bên khoa Tài Chính đều trèo lên đầu lên cổ bắt nạt bọn họ, bọn họ không mạnh mẽ đáp trả lại thì làm sao có thể nuốt xuống cục tức này cơ chứ.
Từ lâu đàn chị dịu dàng lại dễ nói chuyện đã trở thành nữ thần của bọn họ rồi.
Bọn họ cũng không phải kẻ xốc nổi chỉ biết nhìn vẻ bề ngoài, sau khi tiếp xúc với nhau một thời gian thì họ có thể phân biệt được đâu là tốt hay xấu rồi.
Đàn chị của bọn họ nhất định là tiểu cô nương tốt nhất trần đời.
Đàn chị chưa bao giờ ép buộc, cũng không ỷ vào việc mình là đàn chị mà bắt nạt bọn họ, càng quan trọng hơn nữa là thành tích của cô cũng vô cùng tốt.
Ở cái nơi mà cao thủ nhiều như kiến này, chẳng ai muốn kiệt sức vì học hành mà vào khoa Toán Học cả, vậy mà cô vẫn có thể đạt được hạng hai toàn trường hoặc điểm A.
Khoa Toán Học phát huy hơn hẳn bình thường.

Khoa Tài Chính đang thể hiện trình độ mà họ vốn có.
Làm người ta mở rộng tầm mắt thì phải kể đến khoa Nghệ Thuật, đẹp là điều chắc chắn rồi, những đều chỉ biết khoa chân múa tay, đội hình đi chẳng ra thể thống gì cả.
Khi buổi lễ kết thúc thì kết quả cũng được công bố.
Khoa Toán Học lại có tiến bộ cực lớn, một tay đánh bại khoa Tài Chính luôn là lão đại vạn năm, trở thành tân khoa hạng nhất.
Khoa Tài Chính tất nhiên sẽ đứng hạng hai.
Khoa Nghệ Thuật vốn được đánh giá cao thì rơi tuột thẳng xuống vị trí từ dưới đếm lên.
Có tất cả hơn 30 học viện mà lại xếp hạng 31, thật sự quá xấu hổ.
Trà Trà không nhịn được mà thấy vui vẻ vì nhóm đàn em, giơ ngón tay cái lên với bọn họ, "Các em thật giỏi quá, so với bọn chị lại càng lợi hại hơn, năm trước bọn chị chỉ được hạng hai thôi."
"Tất cả là do chị dạy tốt đấy ạ!".

Bọn họ không keo kiệt mà “thả rắm cầu vồng”(*) lại với cô.
(*)Rắm cầu vồng: Mấy lời nịnh hót, thảo mai.
Thầy cô nghe tin bọn họ lấy được hạng nhất, cố ý chạy tới chúc mừng.
Ngay từ lúc đầu khi Trà Trà xung phong nhận huấn luyện đàn em đã không được ai tin tưởng, tất cả đều cảm thấy vì cô không muốn đi học nên cố ý đi góp vui cho tân sinh viên khoa thôi.

Cô cùng lắm thì cũng chỉ đứng trước mấy đứa tân sinh viên mà khoe khoang, có thể kiên trì được nhiều nhất là ba ngày sẽ từ bỏ.
Rốt cuộc thì đây cũng là một việc khá là khó, không dễ dàng mà kiên trì lâu để làm được.
Có đôi khi, mấy đàn anh đàn chị đi huấn luyện giúp sẽ cãi nhau với tân sinh viên, sẽ bị tức đến phát khóc.
Thế nhưng Trà Trà lại làm tốt hơn bất kì người nào.
Cô có kiên nhẫn, dù cho đàn em có nghịch ngợm đến cỡ nào cũng sẽ không giận dữ.
Có làm cô giận thì nhiều nhất là một ngày cô không nói chuyện với bọn họ.
Chỉ khi tôn trọng lẫn nhau thì mới có thể nhận được sự chân thành.
Sau khi kết thúc huấn luyện quân sự, WeChat của Trà Trà bị bọn họ thêm vào muốn nổ tung.
Trần Tâm Ý tấm tắc liên tục:
"Thêm bạn với mấy đàn em kia đi, bộ dáng nhìn cũng đẹp đó."
Trà Trà cũng tỏ ra đồng ý:
"Mấy đàn em trong khoa này của chúng ta bộ dáng đẹp đúng là có rất nhiều."
Diện mạo ưa nhìn.
Khí chất cũng sạch sẽ.
Trần Tâm Ý cảm thấy quyết định lôi kéo Trà Trà đi huấn luyện tân sinh viên thật vô cùng chính xác, nói tiếp:
"Tám phần là họ muốn theo đuổi cậu đó, cậu cũng chẳng biết là ánh mắt mấy người kia nhìn cậu như là sói thấy cừu vậy."
Trà Trà: "..."
Trần Tâm Ý cảm thán:
"Thật là đáng tiếc, bọn họ lại không biết cậu không thông suốt như nào."
Đến nỗi như Vu Cố gần quan được ban lộc mà không có mấy phần thành công.
Những đàn em kia thì chẳng cần phải nói.
Trần Tâm Ý vẫn thấy Vu Cố tính cách quá hướng nội, cho dù tính tình rất tốt, những gì tốt đẹp nhất đều đặc biệt dành cho Trà Trà, thế nhưng lâu ngày rồi mà họ vẫn chưa đến với nhau.

Cứ đà này thì không biết đến bao giờ mới có thể thấy được cảnh Vu Cố theo đuổi Trà Trà.
Cũng chẳng biết đến khi nào Trà Trà mới có thể thấy rõ được tình cảm của Vu Cố với cô là tình cảm giữa nam với nữ.
Hiện tại bản thân Vu Cố cũng cảm nhận được nguy cơ.
Bởi vì khi đi học, dần dần có mấy đứa con trai không quen biết tới lớp học ké.
Mà đặc biệt, bọn họ chỗ nào không ngồi lại cứ đòi ngồi gần Trà Trà.
Vu Cố một lời cũng chưa nói, cũng không đuổi bọn họ ra khỏi phòng, càng không vạch trần bọn họ tới học ké trước mặt giáo viên.
Chỉ là lúc đi học, cậu vô tình mà sửa sang lại tóc giúp cô.
Lúc ấy Trà Trà sẽ ngây ngốc mà quay đầu, "Tóc của tớ lại rối sao?"
Vu Cố gật đầu:
"Đúng vậy, cái kẹp tóc phía sau hơi bị lệch, để tớ sửa cho."
Trà Trà lẩm bẩm:
"Hôm nay tớ ra khỏi nhà vội quá, tóc cũng không buộc tốt."
Vu Cố nói:
"Tớ cũng vậy, cả sách lẫn vở cũng quên mang theo."
Trà Trà cũng rất hào phóng, không chỉ đem sách giáo khoa của mình cho cậu mượn một lát mà còn đưa cả vở cho cậu xem.
Mấy đứa học đệ ở ghế sau há hốc mồm.
Ôi mẹ ơi, chắc không phải đâu, nữ thần của tôi sao lại là hoa đã có chủ được?

Lúc bọn họ còn đắm chìm trong đả kích, chưa kịp hồi phục lại tinh thần, WeChat lại điên cuồng phát lên thông báo.
"Mấy người mau cút về lớp học đi, cô dạy môn Toán cao cấp biết mấy người hôm nay trốn học rồi."
"Cô ấy từng nói trong hôm khai giảng tiết đầu tiên là bị phát hiện trốn học ba lần thì coi như không cần phải học môn này nữa."
Mấy đứa con trai kia như có lửa thiêu ở dưới mông, vội vàng đứng lên, vô cùng lo lắng mà chạy như điên về lớp Toán cao cấp.
"Đậu mé! Bọn mình đều chờ cô điểm danh xong mới trốn học, sao cô biết được cơ chứ?!"
"Làm sao mà tao biết được!!!!"
"Chạy nhanh lên chạy nhanh lên, tao không muốn học lại môn này đâu."
Vu Cố yên lặng mà rời WeChat.
Tin nhắn cuối cùng cậu nhận được là của giáo viên gửi:
"Bạn học Vu Cố, cảm ơn em nhé, mấy thằng nhóc kia đúng là thiếu đòn mà."
Cậu nhắn lại:
"Dạ cô, cô không cần cảm ơn đâu ạ, đấy là việc em nên làm."
Lúc lớp nghỉ ngơi giữa giờ.
Trà Trà quay đầu lại thấy phía sau thiếu mấy người liền thắc mắc, "Ơ, mấy người kia trốn học à?"
Vu Cố trả lời, "Có lẽ là thế."
Cậu đã giải quyết đối thủ cạnh tranh mà không một tiếng động.
Sau khi tan học, Vu Cố định cùng Trà Trà xuống nhà ăn ăn cơm thế nhưng lại bị giáo viên gọi điện thoại bảo qua bên đó, cậu thấy hơi tức giận, cố nhịn xuống, rũ mắt rồi cúp điện thoại.
Trà Trà thấy cậu có chút không vui, vỗ vỗ vai cậu:
"Lần này không được thì chúng ta hẹn lần sau cũng được mà."
Vu Cố vẫn thấy không vui, có chút dính người y như lúc còn nhỏ, rũ mắt nhìn cô.
Tiếp đó, cậu đưa tay ra ôm cô, thì thầm nói:
"Tớ không muốn đi tí nào."
Trong giọng nói có chút oán giận.
Trà Trà nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng hắn, "Đi thôi nào."
Vu Cố cau mày, "Bận quá."
Trà Trà đành an ủi cậu:
"Đây là do thầy cô đánh giá cao cậu đấy."
Vu Cố:
"Ừ, vậy tớ đi trước nhé."
Trà Trà vẫy vẫy tay với cậu.
Hai người vừa mới nói chuyện với nhau ở cổng thứ hai của nhà ăn, xoay người thì thấy Thẩm Chấp và bạn cùng phòng của hắn.
Gió mùa hạ dịu dàng, khẽ khàng thổi qua những tán cây rừng.
Người thiếu niên mặc áo màu trắng chữ T lặng im đứng dưới nắng chiều, đôi môi mím lại không một chút huyết sắc, hắn như có thiên ngôn vạn ngữ(*), muốn nói lại thôi.
(*)Thiên ngôn vạn ngữ: muôn vàn lời nói, có nhiều lời muốn tâm tình mà không kể hết.
Ánh mắt Trà Trà dừng một giây.
Trầm mặc một lúc.
Thôi Nam xấu hổ cười cười, hóa giải tình cảnh lúng túng này:
"Trà Trà, đã lâu không gặp."
Trà Trà không còn là chú chim cút chỉ biết tránh né nữa, sẽ không rụt lại vào cánh để bảo vệ bản thân.
Cô nhẹ nhàng đáp lại:
"Ừ, buổi tối tốt lành."
Cô nhàn nhạt chào hỏi, coi thiếu niên đứng cách cô chưa đến hai mét kia là một người bình thường.
Giống như chỉ là một người râu ria mà thôi.
Dường như cô đã lặng yên không một tiếng động bước ra khỏi thế giới của hắn.
Ánh mắt bình đạm.
Không còn những cảm xúc mãnh liệt hay sự oán hận vô cùng như trước kia nữa.
Thân thể Thẩm Chấp như bị ai đó đẩy xuống vực sâu.
Trái tim bị phá tan thành từng mảnh nhỏ, tâm như rơi xuống vực sâu kia.
Cô dường như chưa từng yêu hắn.
Đôi mắt như chứa đựng cả ngàn ngôi sao kia, khi nhìn thấy hắn sẽ không bao giờ sáng lên nữa.
~~~
Tác giả có lời muốn nói:
“Ah, kiến thức cảm lạnh! Nếu đối phương đem bạn kéo đen, thì bạn sẽ không thể thêm anh ta thành bạn tốt!
Hẹn gặp lại nha!!!!”.


Đọc truyện chữ Full