DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lâm Mộc Báo Thù
Chương 159: 159: Tôi Cũng Không Biết!


“Tôi tuyên bố, hiện giờ nhà họ Tôn tiến vào trạng thái khẩn cấp, mọi người điều động lực lượng tìm kiếm tung tích kẻ bắt cóc và cháu trai Tôn Thượng Minh cho tôi!”
“Anh ba, nghe đâu tên đó có đạo pháp cao thâm, dù tìm được thì nhà họ Tôn dựa vào cái gì để đối phó với cậu ta?” Một người trung niên trong tộc hỏi.

“Đạo pháp của cậu ta cao hơn Vũ đạo trưởng chắc? Ông ta đã liên hệ với tôi, chỉ cần tìm thấy tên nhóc này, ông ta sẽ đích thân ra tay, báo thù cho đệ tử mình.”
Advertisement
Tôn Viên Ba nói tiếp: “Dù không có Vũ đạo trưởng, chỉ cần tìm được kẻ đó, cảnh sát cũng sẽ bắt giữ, dẫu đạo pháp cao siêu hơn nữa cũng đâu dám chống lệnh bắt giữ.”
Mọi người nghe vậy cũng yên lòng.

Nhà họ Tôn của họ có Lão Từ, Vũ đạo trưởng làm chỗ dựa, việc gì phải sợ kẻ bắt cóc?
Trong nhà kho bỏ hoang.

...!
Sau khi mất khoảng 500ml máu, mặt Tôn Thượng Minh trắng bệch, cả người bị ướt đầm bởi mồ hôi lạnh.

Đây không chỉ là ảnh hưởng do mất máu, còn là ảnh hưởng do tinh thần bị giày vò khi cái chết đang đến gần.


“Tao...tao nói.

Anh mau cầm máu cho tôi!” Tôn Thượng Minh nói giọng run rẩy.

Phòng ngự tâm lý của anh ta đã hoàn toàn bị phá vỡ!
“Tao còn tưởng mày gan lì lắm cơ, hóa ra cũng chỉ có vậy!” Lâm Mộc mở mắt ra.

“Thế thì nói đi, nói xong tao sẽ cầm máu cho mày.”
“Bằng sáng chế đã… đã bị một tập đoàn Châu u lấy đi rồi.” Tôn Thượng Minh sốt sắng giải thích, hoàn toàn mất đi bình tĩnh.

Hiển nhiên, hàng phòng ngự tâm lý của Tôn Thượng Minh đã hoàn toàn bị phá vỡ.

“Tập đoàn Châu u?” Vẻ mặt Lâm Mộc thay đổi khi nghe thấy lời này.

"Đồ khốn, sao mày có thể bán một bằng sáng chế quan trọng như vậy cho Châu u chứ?! Các người chỉ được như vậy thôi sao, thật sự có thể làm ra tất cả sao vì tiền sao?" Lâm Mộc xông lên túm lấy cổ áo Tôn Thượng Minh.


Tầm quan trọng của bằng sáng chế này rất lớn, nó không chỉ về tiền bạc, mà còn về tính an ninh năng lượng!
"Nói mau, mày bán nó với giá bao nhiêu! Cụ thể là tập đoàn nào của Châu u mua nó, còn có thỏa thuận gì nữa không!" Lâm Mộc túm lấy cổ áo anh ta hỏi.

"Chuyện này đã được ông nội tôi bàn bạc cùng Châu u vào năm năm trước.

Tình huống cụ thể trong đó thì tôi...!Tôi cũng không biết!"
Giọng Tôn Thượng Minh run run: "Đó là những gì tôi biết, tôi cũng đã nói rồi, anh phải giúp tôi cầm máu."
"Cầm máu? Hừm, Tôn Thượng Minh, mày thật sự cho rằng tao sẽ cầm máu cho mày sao?" Lâm Mộc chế nhạo.

“Mày… mày lừa tao sao?” Tôn Thượng Minh trợn trừng hai mắt, lời nói của Lâm Mộc như một nhát dao vào đầu anh ta.

Lâm Mộc giễu cợt: "Người như mày còn cần phải giữ lại sao? Năm năm trước, mày hủy hoại nhà họ Lâm của tao, đánh gãy chân ba tao , khiến cho cả nhà tao phải sống trong đau khổ.

Tao vừa trở về Kim Châu thì mày đã liên tục phái người đến giết tao, Lâm Mộc tao làm sao có thể bỏ qua cho mày chứ! "
"Đừng!"
“Mày muốn bao nhiêu, tao… Tao đều có thể nghe theo mày, chỉ cần mày tha cho tao thôi!” vẻ mặt Tôn Thượng Minh đầy căng thẳng, giọng nói run run.

"Tôn Thượng Minh, tao chỉ muốn mạng của mày, đừng lo lắng, không chỉ mày, mà toàn bộ Nhà họ Tôn của mày đều sẽ phải trả giá!"


Đọc truyện chữ Full