DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lâm Mộc Báo Thù
Chương 414: 414: Lâm Mộc Anh Đừng Coi Thường Tôi!


"Tôi đã chú ý kể từ khi chúng ta lên hòn đảo này đến giờ, thật sự là không có thuyền qua lại nơi này." Lâm Mộc nói.

Anh nhìn xung quanh: “Nếu nơi đây không có thuyền qua lại, vậy thì cách tốt nhất chính là làm một chiếc thuyền nhỏ.”
Hiệu quả khi chèo thuyền chắc chắn cao hơn bơi dưới nước.

Advertisement
Hơn nữa, khi bơi trong nước, Trần Uyển Nhi sẽ không thể chịu đựng được và sẽ bị lạnh, lúc nào anh cũng sẽ phải truyền nội lực để giữ nhiệt độ cơ thể của cô.

Ngồi thuyền thì không cần phải làm như vậy, nội lực của anh cũng sẽ không cần tiêu hao quá nhiều.

"Tự làm thuyền sao? Có vẻ như cũng không còn cách nào khác cả! Tôi có thể giúp gì được không?" Trần Uyển Nhi mong đợi hỏi.


“Cô cứ một cái bình hoa đi, còn lại giao cho tôi.” Lâm Mộc đứng lên.

Anh dự định sẽ hoàn thành việc đóng thuyền trong hai hoặc ba ngày tới.

Hiện tại đã có thịt và có nước ngọt, cuộc sống của Trần Uyển Nhi cũng không còn vấn đề gì nữa.

“Tôi không làm bình hoa đâu, tôi sẽ dựng một chiếc lều đơn giản trên thuyền vậy.” Trần Uyển Nhi nói.

Ban ngày nắng rất to nên việc phơi nắng ở trên bãi biển cả ngày chắc chắn sẽ là một vấn đề cần giải quyết.

Hơn nữa nếu trời mưa, đứng ở trên thuyền sẽ bị dính mưa.

Mặc dù Lâm Mộc không thèm quan tâm đến mấy chuyện này, nhưng dù sao thì Trần Uyển Nhi cũng chỉ là một người bình thường.


Vì vậy, vẫn cần một nơi có thể nghỉ ngơi, che mưa che nắng.

"Cô tự mình dựng sao? Cô là một đại tiểu thư, sợ là chưa từng làm những chuyện như vậy." Lâm Mộc nhìn cô.

"Lâm Mộc, anh đừng coi thường tôi! Tôi sẽ đi làm ngay cho anh xem!"
Trần Uyển Nhi nói xong liền đứng dậy về phía trước, chuẩn bị đi vào rừng rậm thu thập một số vật liệu để xây dựng một căn lều đơn giản.

Cô không muốn làm một cái bình hoa, cô phải là một người phụ nữ mạnh mẽ.

Cho dù chuyện này đối với cô thực sự khó khăn thì cũng không sao, chỉ cần cô muốn làm là được!
Nhưng cô lại không có bất kỳ dụng cụ nào, muốn chặt một số cành cây để lấy nguyên liệu thôi cũng đã rất khó khăn rồi.

Lâm Mộc thấy vậy, lập tức đi theo.

“Lâm Mộc, anh vào


Đọc truyện chữ Full