DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lâm Mộc Báo Thù
Chương 469-470

469: “Thế anh nghĩ là gì?”


Hai quả kim cương này giúp tu vi của anh nâng cao đáng kể. Bây giờ chỉ còn thiếu hai phần nữa anh có thể tiến lên Linh Ý Cảnh đỉnh phong rồi.  

 

Nếu Lâm Mộc phục dùng Nhân sâm tím lấy được từ Tuyết Sơn Phái, anh có thể vững vàng tiến lên Linh Ý Cảnh đỉnh phong ngay lập tức.  

 

Advertisement

Nhưng anh muốn giữ dược liệu trân quý đó lại để trị thương, phát huy công dụng vốn có của nó.  

 

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.  

 

Đương nhiên, nếu rơi vào tình thế cấp bách cần tiến lên Linh Ý Cảnh đỉnh phong ngay, Lâm Mộc có thể phục dùng Nhân sâm tím bất cứ lúc nào.  

 

“Ngày mai đưa em gái tới Thành phố Thân Giang rồi, tối nay phải ngủ một giấc thật ngon.” Lâm Mộc nói rồi lên giường ngủ.  

 

Ngày hôm sau, Lâm Mộc đưa Lâm Lê đến Thành phố Thân Giang.  

 

Trước khi hai người ra khỏi nhà, mẹ Lâm Mộc không nỡ xa con gái, luôn miệng dặn dò Lâm Lê phải chăm chỉ học hành, còn kêu Lâm Mộc phải đưa em gái đến trường an toàn.  

 

Lâm Mộc đưa Lâm Lê đến Ninh Đô, sau đó lên máy bay đến Thành phố Thân Giang.  

 

3h chiều, tại sân bay Thành phố Thân Giang. Lâm Mộc đưa em gái ra khỏi sân bay.  

 

Trước khi đi, anh đã thông báo cho Trần Uyển Nhi. Cho nên khi hai người vừa bước ra, Trần Uyển Nhi đã đứng chờ ở cổng đón.  

 

“Em gái Lâm Lê.” Trần Uyển Nhi vừa thấy Lâm Lê đã niềm nở bước lên nghênh đón.  

 

Hai cô gái đứng cạnh nhau, hỏi ngắn han dài.  

 

“Em gái Lâm Lê, nếu em đã đến Thành phố Thân Giang học thì chị Uyển Nhi này sẽ chăm sóc em! Coi như chị có thêm bạn đồng hành rồi!” Trần Uyển Nhi cười vui vẻ nói.  

 

 

 

“Chị Uyển Nhi, có chị ở đây em cũng vui lắm.” Gương mặt Lâm Lê nhuốm ý cười.  

 

“Khụ khụ, hóa ra anh là người thừa à.” Lâm Mộc ho khan một tiếng.  

 

“Thế anh nghĩ là gì?” Trần Uyển Nhi bụm miệng cười, liếc nhìn Lâm Mộc.  

 

“Đi thôi, đưa Lâm Lê tới trường đại học, không còn sớm nữa rồi.” Lâm Mộc nói.  

 

“Được, xe tôi ở đằng kia.” Trần Uyển Nhi đưa Lâm Mộc cùng Lâm Lê ra xe cô nàng, sau đó lái xe đến Đại học Phú Hưng.  

 

Trong buồng xe.  

 

“Trần Uyển Nhi, mấy ngày tôi không ở thành phố Thân Giang, mọi thứ vẫn suôn sẻ chứ?” Lâm Mộc hỏi.  


470 “Xe kia, lái đi chỗ khác!”


 “Thuận lợi lắm nha, giờ tôi đang phụ trách một công ty con của Tập đoàn Khâu Hàng, bà ngoại cũng công nhận khả năng của tôi rồi.” Trần Uyển Nhi nói.  

 

“Thế thì tôi có thể yên tâm rồi.” Lâm Mộc nói.  

 

Advertisement

“Đúng rồi Lâm Mộc, lần này anh trở về đã hỏi Sư phụ anh chưa, tôi có thể tu hành không?” Trần Uyển Nhi mong chờ hỏi.  

 

“Ơ.... hình như tôi quên béng chuyện này rồi.” Lâm Mộc cười lúng túng.  

 

Anh không ngờ Trần Uyển Nhi lại quan tâm tới chuyện này đến vậy. Xem ra không phải cô nàng nói vu vơ một câu cho có, mà là thật lòng muốn tu hành.  

 

“Quên? Lâm Mộc anh đúng là khốn kiếp mà! Chuyện này rất quan trọng với tôi đó, sao anh không thèm bận tâm xíu nào vậy?” Trần Uyển Nhi phát hờn nói.  

 

“Lần sau, lần sau tôi nhất định nhớ hỏi giúp cô!” Lâm Mộc bất đắc dĩ cười khổ.  

 

“Lần sau anh còn không hỏi giúp thì tôi giận anh thật đó nha.” Trần Uyển Nhi dẩu môi.  

 

Trần Uyển Nhi lái xe đến cổng Đại học Phú Hưng, vì hôm nay là ngày báo danh của sinh viên mới, nên người đến vô cùng đông đúc, chỗ đỗ xe ngoài trường cũng không dễ tìm.  

 

Trần Uyển Nhi đi lòng vòng trong bãi đỗ xe mấy bận mới tìm được một vị trí.  

 

Cô nàng vừa toan lái xe vào vị trí, một chiếc Mercedes-Benz Big G lao thẳng tới và chặn luôn chỗ đậu xe.  

 

Kết quả là cả hai chiếc xe đều không thể vào chỗ đậu xe. Cửa kính xe Mercedes-Benz Big G hạ xuống.  

 

“Xe kia, lái đi chỗ khác!” Một cô gái đeo kính râm ló đầu ra nói. Trần Uyển Nhi nghe vậy bỗng thấy tức giận.  

 

“Xe tôi lái vào vị trí này trước mà, cô dựa vào cái gì mà bắt tôi tránh đi.” Trần Uyển Nhi cũng hạ cửa kính xe xuống, tức giận nói.  

 

Cô gái trẻ ngồi ở ghế lái con Mercedes-Benz Big G lập tức mở cửa xe, bước xuống rồi đi đến trước xe của đám người Lâm Mộc.  

 

Cô gái trẻ này trang điểm đậm, ăn mặc hở hang, gương mặt giống hotgirl mạng.  

 

“Đây là 500 tệ, các người tự đi tìm chỗ khác đi! Thời gian của tôi vô cùng quý giá, đừng có làm mất thời gian của tôi!” Cô gái trẻ kia dứt khoát lấy ra năm tờ tiền rồi vứt vào ghế lái của Trần Uyển Nhi.  

 

“Này! Thời gian của ai không quý giá hả? Cô tưởng nhiều tiền ghê gớm lắm sao! Ai cần thứ tiền dơ bẩn này của cô!” Trần Uyển Nhi vốn nóng tính, dứt khoát lấy mấy tờ tiền kia ném thẳng lên mặt Cô gái trẻ.  

 

“Con đ*ếm này, mày dám đập vào mặt tao à? Nghe giọng đã biết mày là người tỉnh ngoài rồi? Mày biết tao là ai không hả? ” Mặt Cô gái trẻ lập tức sa sầm, giọng nói cũng hết sức chói tai.  

 

Sau đó cô ta nhanh chóng quay lại xe. Rầm!  

 

Chiếc Mercedes-Benz Big G gầm lên, kèm theo âm thanh chói tai do lốp xe ma sát mặt đường, phần đầu xe của chiếc Big G trực tiếp đâm sầm vào đuôi xe thương vụ của Trần Uyển Nhi.  


“Á á á” Trần Uyển Nhi và Lâm Lê sợ đến mức thét lên, cả người cũng bị đổ về phía trước. 

Đọc truyện chữ Full