DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lâm Mộc Báo Thù
Chương 490: Đó là sự khác biệt.

“Lúc nãy, ông bảo phải nhốt đủ bốn mươi tám giờ mới được thả sai, sao bây giờ lại đổi rồi.” – Lâm Mộc ngẩng đầu.  

 

“Chuyện này…, trong lòng hai ta rõ là được, cậu không cần phải nói thẳng ra như vậy đâu.” – Phàm Thiệu cười khan, nói.  

 

“Vậy thì làm phiền Phàm minh chủ rồi.” – Lâm Mộc đứng dậy.  

 

Advertisement

“Không phiền, tôi tiễn cậu ra ngoài.” – Phàm Thiệu cười, dẫn Lâm Mộc đi ra.  

 

Trước cửa ra vào.  

 

“Lâm đạo hữu, trong thành phố, tu sĩ không được ra tay với người thường, Nhưng mà, nếu như cậu có lỡ ra tay, chỉ cần không lưu lại dấu vết, không có ai tới Liên minh Tu Hành Giả tố cáo cậu thì chúng tôi sẽ không tìm đến cậu làm phiền đâu. Vì vậy, cậu chú ý chút nhé!” – Phàm Thiệu minh chủ cười cười nói.  

 

Ông ta tiếp tục nói: “Còn chuyện Chung Hào, cậu đừng tìm ông ta làm gì, kẻo lại gặp phiền toái. Tôi sẽ thay cậu tới nói chuyện với ông ta.”  

 

 

 

“Được, vậy thì phiền ông vậy.” Lâm Mộc nói.  

 

“Không sao, để tôi bảo lái xe đưa cậu về.” Phàm Thiệu niềm nở nói.  

 

“Không cần, tôi bắt taxi là được, Phàm minh chủ đưa tôi tới đây là được rồi.”  

 

Lâm Mộc nói xong liền bước ra khỏi cổng.  

 

“Lâm đạo hữu, khi nào rảnh thì qua uống cà phê nhé.” Phàm Thiệu hét lên với bóng lưng của anh.  

 

Sau khi đi khỏi chi nhánh của Liên minh Tu Hành Giả Thân Gang, Lâm Mộc hít sâu một hơi, trong lòng thở dài, có đôi khi quan hệ thật sự có hiệu quả.  

 

Vấn đề này rất phiền phức đối với anh, nhưng sư huynh của anh lại có thể giải quyết nó chỉ bằng một cuộc điện thoại.  

 

Đó là sự khác biệt.  

 

Sau đó Lâm Mộc bắt taxi đến thẳng biệt thự nơi Trần Uyển Nhi ở.  

 

...  

 

Tiên hạc võ quán, trên lầu.  

 

“Chung hội trưởng, hôm nay sao ông có thời gian đến mời tôi uống trà vậy.” Quán chủ của Tiên hạc võ quán nở một nụ cười.  

 

Sau khi nhấp một ngụm trà, Chung Hào nói: "Quán chủ, tôi cũng không giấu gì anh, gần đây tôi gặp phải một kẻ thù, cậu ta là một người tu luyện, đang ở cảnh giới trung kỳ của Linh Ý Cảnh, muốn làm phiền quán chủ giúp tôi với."  

 

"Ồ? Người kia tên gì, xuất thân như thế nào mà lại dám khiêu khích Chung hội trưởng đây? Nếu tôi có thể giúp được, tôi sẽ giúp. " Quán chủ Tiên hạc võ quán vẫn nở nụ cười trên môi.  

 

"Cậu ta tên là Lâm Mộc, cảnh giới thấp hơn của anh, tôi nghĩ nếu quán chủ ra tay thì nhất định có thể xử lý được cậu ta! Không biết quán chủ có nguyện ý giúp đỡ tôi hay không.” Chung Hào nói.  

 

“Lâm Mộc sao?!”  

 

Sau khi nghe tên, sắc mặt của quán chủ Tiên hạc võ quán đột nhiên thay đổi, hai tay run lên, ly trà trong tay cũng tràn ra..  


“Chung hội trưởng, anh đến đây là cố ý cười nhạo tôi đấy à?” Sắc mặt của quán chủ Tiên hạc võ quán trở nên âm trầm. 

Đọc truyện chữ Full