Ví dụ như sau khi Thân Giang xảy ra đại nạn, tại sao Khâu Anh lại đột nhiên mất liên lạc, một người tay trói gà không chặt như bà ta lại có thể an toàn đi từ Thân Giang đến Bình Phụng, trong này nhất định là có sự bảo kê của Quang Minh Hội.
Những chuyện cũ đã qua không ngừng hiện lên trong đầu Lâm Mộc, tất cả nghi hoặc đều được giải thích rõ ràng.
Advertisement
Giờ khắc này, trong lòng Lâm Mộc có thể khẳng định, Khâu Anh nhất định có liên quan tới Quang Minh Hội!
Bà ta là mẹ Trần Uyển Nhi, Lâm Mộc cũng không hy vọng những suy đoán này là thật.
Advertisement
Thế nhưng không có cách nào thay đổi sự thật cả.
“Thanh tra Lâm, trận đại chiến ở Lăng Dương đã dấy lên một cơn bão dư luận, không biết cậu có biết chưa?” Phàm Thiệu hỏi.
“Tôi biết.” Ánh mắt Lâm Mộc hơi đông lại.
“Thanh tra Lâm, nhóm người mà tôi điều tra này, bọn họ đều tham dự vào làn sóng dư luận lần này. Trong thế giới hiện thực, bọn họ cố ý vô tình tẩy não những người xung quanh, tôi chỉ dám âm thầm điều tra bọn họ, không muốn đánh rắn đọng cỏ.” Phàm Thiệu nói.
“Phàm Thiệu, có phải ông lần theo con đường này để điều tra Hội từ thiện Khâu Thị? Có thu hoạch gì không?” Lâm Mộc hỏi.
“Thanh tra Lâm, tôi không có thu hoạch gì cả, tôi biết Khâu Anh của Hôi từ thiện Khâu Thị là…là mẹ vợ cậu.” Lúc Phàm Thiệu nói mấy từ cuối thì hơi lắp bắp.
“Vậy mà ông còn dám nói những tin tức này cho tôi? Ông không sợ tôi thuộc cùng một phe với bà ta à?” Lâm Mộc nhìn Phàm Thiệu.
“Điều này…”
Phàm Thiệu xấu hổ cười: “Thanh tra Lâm, nói thật, ngày hôm qua tôi đã sửa sang xong những tài liệu này rồi, vốn hôm qua tô đã định đi tìm cậu, tôi cả đêm không ngủ, suy tư trọn một đêm, tôi…quả thật tôi đã do dự rất lâu.”
“Nhưng cuối cùng tôi vẫn cảm thấy Thanh tra Lâm là người đáng tin, nếu quả thật Hội từ thiện Khâu Thị đã giật dây đám người này chèo kéo dư luận, nếu cậu thuộc cùng một phe với bọn họ thì sẽ không có chuyện cậu để cho tôi điều tra việc này.”
Không phải trong lòng Phàm Thiệu không mảy may lo lắng, bởi vì cho dù Lâm Mộc và Hội từ thiện Khâu Thị không cùng một giuộc thì ông ta cũng vẫn lo rằng có một phần vạn khả năng bởi vì có quan hệ đặc biệt với Khâu Anh mà Lâm Mộc sẽ bao che cho bà ta.
Nhưng ông ta vẫn lựa chọn tin tưởng Lâm Mộc.
Đương nhiên, Phàm Thiệu cũng chuẩn bị phương án hai, nếu chẳng may Lâm Mộc thật sự muốn bao che cho Khâu Anh, vậy thì ông ta sẽ trực tiếp báo chuyện này cho Liên minh, dù sao sự tình cũng rất hệ trọng.
Lâm Mộc đứng dậy, nghiêm túc nói: “Phàm Thiệu, tôi quả thật có quan hệ đặc thù với Khâu Anh. Thế nhưng tôi thân là một người tu hành, là một người con của Trung Hoa, là một thành viên của Liên minh, tôi tự biết cân nhắc nặng nhẹ.”
“Vũ nghị trưởng là sư phụ của tôi, ông ấy hy sinh trong trận đại chiến thành phô Lăng Dương, tôi tuyệt đối không cho phép trận chiến này trở thành công cụ dư luận của một số người! Tuyệt đối không!”
Giọng nói của Lâm Mộc mạnh mẽ vang dội, trong đôi con ngươi đen nhánh bắt đầu bốc lên hơi lạnh.
Phàm Thiệu có thể cảm nhận được quyết tâm của Lâm Mộc.
“Thanh tra Lâm, tôi tin cậu, chỉ là nếu điều tra Hội từ thiện Khâu Thị mà nói thì sẽ không dễ dàng như điều tra mấy người kia đâu. Bọn họ khẳng định càng cảnh giác hơn, nếu chúng ta điều tra có khả năng sẽ đánh rắn động cỏ, thế nên tôi muốn ban bạc với cậu xem tiếp theo nen làm như thế nào.” Phàm Thiệu nói.
Lâm Mộc híp mắt, “Vậy thì cứ đánh động một chút đi, sự kiện đầu độc, sự kiện nổ du thuyền, còn có sự kiện lần này, đến lúc nên tìm Khâu Anh tính toán nợ nần một chút rồi.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lâm Mộc Báo Thù
Chương 890
Chương 890