Con gái nhà họ Đổng là người thôn Đại Vũ của bọn họ, vốn là một cô gái tốt lại bị người của thôn Tiểu Lĩnh bắt nạt, bây giờ tất nhiên nên nhất trí đối phó với bên ngoài, nếu không sau này các thôn khác cũng học theo bắt nạt con gái thôn Đại Vũ của bọn họ thì sao mà được cơ chứ!
Từ sau chuyện này, con gái ở thôn Đại Vũ muốn lập gia đình đều phải nhận giấy chứng nhận kết hôn, chỉ sợ gặp phải loại người không có mặt mũi không biết xấu hổ không nói đạo lý như nhà họ Lư kia.
“Người ác tự có người ác trị, không phải người một nhà không vào chung một cửa, cuộc sống tốt đẹp quá cũng nhất định có chỗ không tốt, làm loạn như vậy có lẽ là có vấn đề gì nhỉ?”
“Chỉ cần đã kết hôn, mặc kệ mẹ chồng có tốt hay xấu gì thì cũng phải phụng dưỡng cả đời. Không phải chỉ là không sinh được con thôi sao, bây giờ chỉ mới ba năm, cũng không phải mười năm hay hai mươi năm. Con dâu nhà họ Trương kia không phải cũng kết hôn mấy năm, cho rằng không thể sinh con được, còn tìm một cô gái nhỏ làm con thừa tự(*), kết quả thì thế nào, năm sau thì con nhà họ Trương đã mang thai.”
(*) Thừa tự là việc thừa hưởng tài sản của cha ông để lại và nhận trách nhiệm lo việc thờ cúng của dòng họ, tổ tiên theo lệ xưa. Người con mà theo tục lệ cũ được hưởng tài sản của cha ông để lại và lo việc thờ cúng dòng họ, tổ tiên gọi là người con thừa tự. Thừa tự là việc kế thừa công việc thờ cúng về mặt tâm linh và chỉ mang ý nghĩa tinh thần đối với lớp người trước.
“Đúng là như vậy, người xưa đều nói, sinh con cũng phải dựa vào phúc, người không có phúc không thể sinh được con, nhà họ Trương nhận nuôi một cô bé bị người khác vứt bỏ, tích đức làm việc thiện cho nên mới có thể mang thai.”
Trần Quế Hương đi chùa dâng hương trở về, chợt nghe thấy một đám người trong thôn đang tụ tập, không biết là đang nói cái gì. Chờ đến khi bà đến gần nghe, thì ra là chuyện rách của nhà họ Lư, lúc này mặt bà cũng đen lại, nghe thấy mấy câu nói nhà họ Lư hiện tại rất thảm, hừ lạnh một tiếng bèn về nhà.
Ai ngờ bà vừa vào nhà, mấy cô con dâu trong nhà cũng đang lẩm bẩm nghị luận về chuyện này.
Chỉ nghe thấy con dâu thứ hai nói về bà mẹ chồng Lư xong thì lại nói về Giai Tuệ với hai cô con dâu khác.
“Hai người có phát hiện ra không, bây giờ Giai Tuệ trở nên đẹp hơn rồi, lúc mới trở về em ấy vừa vàng vừa gầy, bây giờ da mặt trắng hồng, trên mặt cũng có thịt.”
“Còn không phải sao, con bé chịu khổ ở nhà họ Lư, nghe nói bà mẹ chồng Lư không đi làm ruộng, nhà họ Lư chỉ có ba người, tất cả công việc trong nhà đều rơi vào đầu một mình Giai Tuệ, có cơm ngon đồ ăn ngon cũng không nỡ cho em ấy ăn, thời gian dài như vậy thì tất nhiên là vừa đen vừa gầy là phải rồi.”
“Nói như vật thì Giai Tuệ về nhà mẹ đẻ cũng là chuyện tốt, hai người xem nhà chúng ta không ai cho em ấy xuống ruộng làm việc, em ấy ở trong nhà may quần áo thêu thùa, đồ ăn của nhà chúng ta cũng rất tốt, nuôi mấy tháng thôi đã thấy tốt lên nhiều rồi.”
“Giai Tuệ khi còn nhỏ rất đáng yêu, hai người xem mẹ chúng ta về già vẫn rất đẹp lão, khẳng định lúc còn trẻ cũng rất xinh đẹp.”
“Đúng vậy, ngay cả anh trai ba của Giai Tuệ cũng không kém, nếu không em nào nhìn trúng nhà này được chứ.”
Nói xong ba chị em dâu đều nở nụ cười.
“Cô thật là, có gì nói nấy, đuổi kịp bà Vương bán dưa luôn rồi.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[Thập Niên 70] Nhị Hôn Thê
Chương 20
Chương 20