Đây đã là nhân từ lớn nhất của Đổng gia rồi, rất nhiều hôn nhân mà nữ nhi bất hạnh, các nàng không có nhà mẹ đẻ che chở, chỉ có thể từng ngày chịu đựng đau khổ, trải qua thời gian sinh hoạt và sống một cách người không ra người quỷ không ra quỷ, không bằng cả heo chó.
Vấn đề hôn nhân của Đổng Giai Tuệ lần nữa lại trở thành nỗi sầu muộn của Đổng gia, một người phụ nữ từng ly hôn, còn bị nhà chồng cũ ruồng bỏ nói là đàn bà không thể sinh con có thể gả cho ai đây?
Người đàn ông nghèo không thể lấy được vợ? Người thì vợ mất để lại đàn con nhỏ? Hay là người bị bệnh hiểm nghèo hoặc bị tàn tật?
Triệu Đông Lâm là lựa chọn duy nhất và tốt nhất của nàng, huống hồ nàng đối với Triệu Đông Lâm ấn tượng thật sự là không tệ, nàng không còn thanh cao đến mức chướng mắt người cầm bát sắt như Triệu Đông Lâm.
"Điểm này em yên tâm, chuyện quá khứ chúng ta không đề cập tới, em gả cho tôi thì chính là nàng dâu của tôi, tôi nhất định sẽ che chở em không để em chịu bất kỳ ủy khuất nào hết."
Triệu Đông Lâm kiên nghị không thôi mà hứa hẹn lập tức, Đổng Giai Tuệ rất hài lòng về lời hứa của Triệu Đông Lâm vì cô biết anh ta sẽ làm được
"Anh là quân nhân, tôi tin tưởng nói lời của anh, nhất định là nói được sẽ làm được."
Lần này, Đổng Giai Tuệ không tiếp tục trốn tránh, mà là lấy dũng khí ngẩng đầu, dũng cảm cùng Triệu Đông Lâm đối mặt.
"Cảm ơn anh Triệu thư ký, tôi cũng không có điều gì không hài lòng cả. Tôi đồng ý gả cho anh."
Triệu Đông Lâm sững sờ một cái chớp mắt, rất nhanh liền câu lên khóe miệng, suиɠ sướиɠ cười vui vẻ.
"Vậy thì tốt quá, em cũng không cần gọi tôi là "Triệu thư ký", cứ gọi tên tôi là được, nếu em ngượng ngùng thì có thể gọi tôi là đồng chí Triệu cũng được, không sao cả."
Đổng Giai Tuệ đỏ mặt gật đầu, vừa mới câu nói kia là cô nhấc lên dũng khí rất lớn mới có thể nói ra, nếu trước mặt cô mà là người đàn ông khác thì da mặt cô không dày như thế, đồng ý gả cho người ta nhanh vậy. Nhưng Đổng Giai Tuệ tin tưởng Triệu Đông Lâm là người mà cô không hề chọn sau
Hai người ở nhà chính nói chuyện âm thanh không lớn, bên kia phòng Triệu Cúc Hoa nghiêng lỗ tai cũng chỉ đại khái nghe được hai câu, cái gì hài tử, cái gì "Che chở ngươi không để ngươi chịu ủy khuất" loại hình.
"Chúng ta nên đi ra xem một chút đi? Cũng không biết hai người bọn họ nói thế nào."
Trần Quế Hương trong lòng cũng gấp, nhưng nàng nhìn qua so với Triệu Cúc Hoa nên càng phải bình tĩnh hơn
"Được, vậy chúng ta liền đi ra xem một chút, tính tình Giai Tuệ hướng nội, xem chừng không chịu mở miệng nói chuyện."
Triệu Cúc Hoa nhớ tới tính tình Giai Tuệ liền gật đầu đồng ý nói, " đúng, vẫn là phải có người ở bên cạnh nói chuyện khuyên nhủ mới được"
Nói rồi lui về sau, hai người sửa sang lại tóc tai xong xuôi liền ra khỏi gian phòng hướng tới nhà chính mà đi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[Thập Niên 70] Nhị Hôn Thê
Chương 52
Chương 52