DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bảo Bảo Trăm Tỷ Mời Mẹ Ký Nhận
Chương 34: 34: Nòng Nọc Nhỏ Tìm Mẹ


Dù thời gian ăn trưa hơi muộn, đã gần một giờ chiều, dì Vương vẫn chuẩn bị rất phong phú.

Bởi vì Thẩm Gia Diệu có việc rời đi nên chỉ có Lục Tế Tân và Thẩm Niệm Hi ăn trưa.

Dì Vương bưng từng món ăn lên, Lục Tế Tân chỉ liếc mắt một cái rồi quay đầu xắn tay áo cho Thẩm Niệm Hi, lúc này đã tiến vào tháng năm, thời tiết có chút nóng lên.

Cậu bé đã bắt đầu mặc những quần áo mỏng, tay áo ngắn.

Khi cậu trở về vào buổi trưa, trên người là mặc tay áo ngắn, bên ngoài khoác một chiếc áo bóng chày nhỏ.

Chỉ là vừa rồi lúc rửa mặt đã thay quần áo.

Mặt trời bên ngoài tuy rằng rất lớn, nhưng mặt đất còn chưa nóng lên, trong phòng vẫn còn hơi râm mát, vì vậy Lục Tế Tân đã tìm cho cậu bé một cái áo thun dài tay.

Tay áo hơi dài, khi ăn phải kéo lên.

Cô vừa làm xong, quay đầu lại liền phát hiện đồ ăn đã bày đầy một bàn, hơn phân nửa đều là món ăn có hương vị cay.

Lục Tế Tân kinh ngạc, đôi mắt phượng mảnh khảnh nhướng lên, cô nói với ánh mắt khó hiểu: "Niệm Hi có thể ăn cay sao?”
Dì Vương cười bưng một dĩa gà xào sả ớt tới để trước mặt Lục Tế Tân.

Sau khi bày thức ăn xong, bà mới chỉ vào mấy món thức ăn trước mặt Thẩm Niệm Hi và mở miệng nói: "Cậu chủ nhỏ ăn mấy thứ này, còn lại là chuẩn bị cho cô.


"Đúng rồi, còn có cái này.

" Dì Vương vui vẻ quay đi, một lát sau lại bưng ra một ly sữa chua, đưa cho cô: "Cô Lục, cho cô.



Lục Tế Tân nhìn ly sữa chua đến ngẩn người, trí nhớ tựa như bị kéo ra một lỗ hổng, có đoạn mơ hồ hiện ra trong đầu.

“Em muốn ăn cay, cay đến biếи ŧɦái!” Cô gái làm nũng treo trên lưng người đàn ông.

"Quá cay không tốt cho dạ dày đâu.

" Giọng điệu người đàn ông kiên định, tuy rằng bóng người mơ hồ, không thấy rõ vẻ mặt nhưng có thể cảm nhận được giọng điệu dịu dàng mà kiên định của người nói chuyện.

"Uống một ly sữa chua không phải là tốt rồi sao, đừng quên, em là bác sĩ, bác sĩ lợi hại nhất.

Trước bữa cơm uống sữa chua có thể bảo vệ niêm mạc dạ dày.

" Cô gái nói một cách vô cùng khoái chí, cô đảo mắt nhìn người đàn ông, xem anh còn có thể tìm ra cái cớ gì để ngăn cản mình ăn cay nữa không.

Lần này, người đàn ông không phản bác nữa mà đè đầu cô gái qua hôn, giọng nói dịu dàng như gió mùa xuân: “Em ngoan một chút, hôm nay không ăn cay có được không?”
! Anh ăn gian!
Cô gái ngoan ngoãn đầu hàng, giống như một con nai con xấu hổ.

Hình ảnh trong trí nhớ xa xôi mà mơ hồ, nhưng tình cảm giữa hai người cho dù như thế nào cũng không thể che giấu được.

Đây là một đôi nam nữ yêu nhau.

"Chị Tế Tân ơi?" Giọng nói non nớt của Thẩm Niệm Hi kéo Lục Tế Tân ra khỏi trí nhớ: "Chị đang suy nghĩ cái gì vậy?”
Lục Tế Tân ấn huyệt thái dương để xua tan hình ảnh kỳ quái, rồi cúi đầu cười với cậu bé: "Chị đang nghĩ món ăn hôm nay thật thơm.


Thẩm Niệm Hi nghe thấy vậy bèn liếc mắt nhìn đồ ăn trên bàn, sau đó cậu bé lè lưỡi nói: "Cay quá, chị Tế Tân thật giỏi, có thể ăn cay.


Cô vuốt sợi tóc mềm mại của cậu bé: "Sau này Niệm Hi lớn lên là có thể ăn cay rồi.


Thẩm Niệm Hi gật đầu: "Dạ, ba cũng nói như vậy, ông ấy nói em giống mẹ, có thể ăn cay.


Mẹ à?
Lục Tế Tân nhướng mày, đây là lần đầu tiên Niệm Hi nhắc tới mẹ.

Lại nói, Thẩm Niệm Hi không giống như những đứa nhỏ mồ côi cha mẹ bình thường, những đứa trẻ mồ côi cha mẹ khác, cho dù hoạt bát sáng sủa như thế nào cũng đều sẽ hơi nhạy cảm, trở nên kiêng dè khi nói về cha mẹ của mình.

Nhưng Tiểu Niệm Hi thì khác, cậu bé tựa như hoàn toàn không có phiền não về phương diện này, căn bản không giống một đứa trẻ mồ côi mẹ.

Trước kia, Lục Tế Tân luôn tránh nói đến vấn đề này, sợ làm tổn thương cậu bé, nhưng hôm nay cậu chủ động nhắc tới, Lục Tế Tân cũng cảm thấy hơi tò mò bèn hỏi: "Niệm Hi có biết mẹ của mình không?”
"Dạ biết.

" Cậu bé nghiêm túc gật đầu, hơn nữa còn vươn ngón tay mập mạp trắng nõn, đếm từng ngón một: "Mẹ thích ăn cay, mẹ biết y thuật, mẹ xinh đẹp! "
Một hơi đếm ra mấy đặc điểm, đến khi đầu ngón tay không đủ dùng, mới không vui bỏ xuống.

Cậu cúi đầu lại ngước mắt lên, nhìn Lục Tế Tân vài lần.

Mang theo sự căng thẳng và thăm dò của đứa trẻ: "Chị Tế Tân, chị có biết y thuật không?"
Y thuật?
Ánh mắt Lục Tế Tân nhíu lại, sau đó lắc đầu: "Không.



"Không ư?" Thẩm Niệm Hi kinh ngạc ngước mắt, luống cuống nhìn cô, lồng ngực nhỏ phập phồng, vành mắt đỏ lên: "Thật sự không biết sao?”
Trong giọng nói còn mang theo một tiếng nức nở.

Lục Tế Tân thật sự bị dọa sợ, đầu óc trong nháy mắt trống rỗng, cô rất ít khi mất đi lý trí như vậy, hoàn toàn không khống chế được chính mình mà mở miệng: "Biết một chút.


"Biết một chút là sao ạ?" Tiểu Niệm Hi vô cùng căng thẳng, tay nhỏ bé nắm lấy góc áo cô.

Lục Tế Tân ôn nhu giải thích: "Chính là trước kia biết, về sau thì quên.


Vậy đây xem như là không biết sao?
Thẩm Niệm Hi rối rắm, đầu nhỏ cố gắng suy nghĩ.

Cậu có chút không chắc chắn nên quyết định chờ cho đến tối hỏi hỏi ba mình.

Thẩm Niệm Hi tìm được cách giải quyết rồi thì lại vui vẻ, cậu bé tựa vào trong ngực Lục Tế Tân, nói với cô: "Ba nói, mẹ là tiên nữ trên trời, sau khi sinh Niệm Hi xong đã trở về trời, phải chờ Niệm Hi lớn lên mới tìm được mẹ trở về.


Thẩm Niệm Hi nói xong những lời này liền nhanh chóng ngước mắt nhìn Lục Tế Tân một cái, sau đó cúi đầu, lắc lắc ngón tay nhỏ mập mạp của mình: "Con đã tìm rất nhiều dì, con cũng không nói cho các cô ấy biết, con đang tìm mẹ.


Lục Tế Tân nhận ra hơi muộn màng, đến khi nghe được những lời này mới hiểu ra được.

Nòng nọc nhỏ tìm mẹ sao?
Sau đó đã tìm đến cô ư?
Lục Tế Tân bỗng nhiên không biết trả lời như thế nào, cô nhìn thấy vẻ mặt chờ mong của cậu bé, chắc hẳn cậu bé đã xem cô là người mẹ lúc trước.

Lục Tế Tân không nói được lời từ chối nên đành phải im lặng.

May sao dì Vương bưng dĩa thức ăn cuối cùng tới: "Cô Lục, mau ăn đi, đồ ăn đều nguội hết rồi.


Lục Tế Tân vội vàng đặt Tiểu Niệm Hi ngồi ngay ngắn, đưa cho cậu một đôi đũa: "Ăn cơm đi.



"Dạ.

" Không nhận được câu trả lời, tâm trạng Tiểu Niệm Hi trở nên sa sút.

Nhưng cậu bé là một đứa trẻ lạc quan, nhìn thấy bàn đầy thức ăn ngon lại cảm thấy vui vẻ, duỗi đũa gắp cho Lục Tế Tân một miếng trứng dày mình thích ăn nhất.

Đừng nhìn thằng bé chỉ mới bốn tuổi, bàn tay vẫn còn nhỏ nhưng cách cầm đũa rất thành thạo.

Trứng dày lớn có thể gắp, rau giá cũng có thể gắp, còn có thể gắp thịt tròn mập mạp.

Món ăn hôm nay rất hợp khẩu vị, Lục Tế Tân ăn cũng không ít, cho đến khi môi bị cay nóng, hồng lên, mới buông đũa xuống.

Thẩm Niệm Hi cũng ăn rất vui vẻ, vừa ăn vừa ngước mặt nhìn Lục Tế Tân ăn cay.

Ba nói, mẹ rất thích ăn cay!
Cơm trưa kết thúc, dì Vương lại bưng tới một ly nước dừa, nói là giải cay.

Lục Tế Tân không để ở trong lòng, rất nhiều người sau khi ăn cay đều thích uống một ly nước dừa, nhưng sau khi vào miệng lại khiến cô ngây ngẩn cả người.

Trong này lại có một mùi thuốc nhàn nhạt quen thuộc.

Đầu lưỡi Lục Tế Tân rất nhạy bén, lúc còn nhỏ, mỗi khi ông cụ Cổ nấu thuốc gì, cô chỉ cần nếm một chút là có thể phân biệt dược tính.

Lần này cũng giống như vậy, uống một ngụm liền nếm ra mỗi một vị thuốc.

Lục Tế Tân vân vê ngón tay, trên mặt không hề có một tí cảm xúc nào nhưng sự nghi ngờ trong lòng lại càng lúc càng lớn.

Sao lại trùng hợp như vậy chứ?.


Đọc truyện chữ Full